Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Chương 2: Chương 2: Chương 1: BỨC TRANH TỨC GIẬN (2)





“Về nhà xem không được sao?” Bản thân La Phi cũng không phải người mê bóng đá.
“Haiz…” Chu Bình lắc đầu, “Về nhà xem một mình không có ý nghĩa, nơi này có cụ Trịnh xem cùng em. Xem bóng đá mà, vừa xem phải vừa tán gẫu.”
La Phi bày tỏ mình hiểu, gật gật đầu. Lão Trịnh là phó phòng thường trực, năm nay hơn 50 tuổi rồi, là người độc thân, cả ngày nấp trong nhà làm bạn với chiếc tivi 21 inch, cũng là một ngoan cố mê đá bóng.
La Phi liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ còn chưa đến bảy giờ, cậu ở đây chờ hơn bốn tiếng đồng hồ?”
“Em đã sớm hẹn với lão Trịnh rồi, thừa lúc này rãnh rỗi ngồi xuống cùng nhau uống hai ly. Thức ăn chính và một chai rượu trắng đều đặt ở trong nhà lão Trịnh rồi. Anh cũng đến một chút đi! Nếu một lát có tuyết rơi, uống mới có nhiều không khí.”

“Không được, trong lúc trực không thể uống rượu.” La Phi không hề suy nghĩ lập tức từ chối đề nghị của Chu Bình.
Chu Bình có chút tiếc nuối gãi gãi đầu hớt cua của mình: “Dô nào, trực cũng là một hình thức! Cũng như thời tiết này vậy, ai còn chạy vào trong núi.”
Nói tới nói lui, Chu Bình hiểu rõ La Phi là người cẩn thận, không đợi đối phương trả lời, ngay sau đó chính anh lập tức chuyển lời nói: “Vậy thì em và lão Trịnh đi một mình rồi. Nếu như phía bên anh có chuyện gì, gọi em bất cứ lúc nào.”
La Phi gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Chu Bình rời đi.
Nếu rời khỏi cái đồn công an này, điều làm cho La Phi tiếc nuối nhất chính là sẽ mất đi một cấp dưới giống như Chu Bình vậy. Chu Bình là người địa phương, không lớn tuổi lắm, mặc dù không tới ba mươi, nhưng đã có thâm niên mười năm làm cảnh sát rồi. Bởi vì trình độ học vấn tương đối thấp, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ lặn lộn với chức đội trưởng đội hình sự ở đồn. Nhưng mà đối với điểm này hình như anh ta không hề có ý kiến, luôn giữ vững nhiệt tình trong công việc, thời gian rảnh rỗi hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình. La Phi vô cùng hâm mộ tính cách này của anh ta, dĩ nhiên, điều làm cho La Phi hài lòng với Chu Bình còn là năng lực làm việc. Người này chẳng những suy nghĩ nhanh nhẹn, hơn nữa cơ hồ nắm rõ trong lòng bàn tay người và sự vật trong khu trực thuộc muôn hình muôn vẻ này. Cái này trừ việc Chu Bình mang thân phận của người địa phương, còn liên quan đến tính cách vui vẻ thoải mái của anh. Trên cái khuôn mặt tròn trịa tươi cươi hình như tràn đầy khí chất thần bí, có thể khiến cho anh luôn dễ dàng hòa mình vào các nhân vật.
La Phi bắt đầu sửa sang lại tài liệu công tác một năm qua. Bóng đêm dần khuya, tiếng gió thét đến “vù vù” càng phát càng chói tai, khiến cho La Phi nhiều lần nảy sinh ý định chạy ra khỏi phòng thường trực xúc động uống hai ly (rượu). Bất quá anh vẫn nhịn được, trước thời khắc mấu chốt của đợt điều động, anh không muốn làm cho công việc mình xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Trong thời gian này, Chu Bình uống rượu tới say đã chạy đến kéo bàn cờ tướng của La Phi ra. Bàn về năng lực chơi cờ, La Phi hơn cậu một chút, ván đầu tiên nhanh chóng thắng được anh ta. Bắt đầu từ ván thứ hai, sư phó Trình có ý nhưng làm như vô ý đứng bên cạnh Chu Bình, thỉnh thoảng nói ra một câu, nên đi chiêu gì gì. Người đứng xem sáng suốt, nhiều hơn một trợ thủ đắc lực này, Chu Minh ổn định trận cước, trong lúc nhất thời hai người giết nhau khó phân thắng bại.
Bất tri bất giác thời gian đã đến mười một giờ khuya. Chu Minh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, duỗi lưng một cái: “Kết thúc, kết thúc, em phải đi rửa mắt, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị xem bóng đá. Anh đi hay không đi?”
“Tôi không có hứng thú với bóng đá. Các cậu xem đi, tôi lên trên ghế sa lon chợp mắt chút. Có chuyện gì cậu lập tức gọi tôi.”

“Được, anh cứ ngủ thoải mái đi. Ở cái nơi tồi tàn như vầy, có thể xảy ra chuyện gì được.”
Chu Bình chẳng hề để ý nhếch nhếch miệng, vừa đi ra ngoài, vừa tiếc nuối lẩm bẩm: “Thi đấu xuất sắc như vậy, tự nhiên không xem…”
Tuy nói mình cũng cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng là thời gian làm việc, tâm tình La Phi không cách nào thả lỏng hoàn toàn. Anh cởi áo khoác che ở trên người, đến giày cũng không cởi, lập tức qua loa nằm ở trên ghế sa lon. Chỉ chốc lát sau, từ phòng trực mơ hồ truyến đến tiếng huyên náo của sân banh trên Tivi.
Mới vừa rồi khi đánh cờ còn rất có tinh thần, hiện tại vừa nằm xuống, mệt mỏi nhanh chóng cuốn lấy thân thể. La Phi ngáp mấy cái, suy nghĩ dần dần chìm xuống.
Cứ ngủ chập chờn như vậy không biết bao lâu, đột nhiên La Phi cảm giác được có người đẩy đẩy anh. Anh vốn là ngủ không được thẳng giấc, lập tức mở mắt, chỉ thấy Chu Bình đang đứng trước giường, vẻ mặt nghiêm túc nói với anh: “Sở trưởng La, có người báo án.”
La Phi nghe xong, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, “Vọt” từ trên giường ngồi dậy, hỏi: “Người nào? Xảy ra chuyện gì?”

“Người báo án đang ở phòng khách, nói có người rơi xuống vực.”
“Rơi xuống vách núi?” Đây chính là chuyện liên quan đến mạng sống con người. La Phi rất dứt khóat làm thế tay “đi” với Chu Bình, rồi vội vã chạy thẳng tới phòng khách.
Người tố cáo là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vóc người không cao không thấp, thân thể hơi gầy yếu. Mặc dù đầu mùa Đông ban đêm không khí lạnh đến bức người, nhưng ông ta vẫn đổ mồ hôi đầu, hình như mới vừa rồi chạy rất vội vã. Thấy La Phi và Chu Bình vào phòng, ông ta xúc động đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy ý xin giúp đỡ.
--- ------oOo---- -----