Cảnh Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 3: Chương 3





Hạ Minh bị tập kích bất ngờ, trên người ngoài cái áo choàng thì chả còn gì.

Ông đưa tay che lấy mặt, lớn giọng quát.
" Cút hết cho tôi, ai cho mấy người quyền xâm phạm đến việc riêng tư của người khác vậy?"
Tô Nghi bật cười, đây chắc chắn là chuyện cười thế kỉ rồi đây.

Chồng đi ngoại tình bị bắt gian tại chỗ còn dám nói là quyền riêng tư.

Hừ, bà đây khinh.
" Lão Hạ, ngủ với tiểu tam nhiều quá nên bị nó quyến rũ đến rớt mẹ cái não rồi à? Từ khi nào lăng chạ với gái là quyền riêng tư thế kia?"
Hạ Minh bây giờ mới sực nhớ ra là ngoài đám chó săn thì vẫn còn vợ con đứng đó bèn hạ giọng cầu xin.
" Vợ à, nghe anh giải thích..."
" Stop! Từ khi chìa khóa riêng trở thành chìa khóa vạn năng thì ông đã bị tôi đá rồi.

Đơn ly hôn tôi đã ký, gặp lại trên tòa nhé."
Tô Nghi tiêu sái bước ra khỏi chỗ dơ bẩn này, không hề quay lại hay nuối tiếc điều gì cả.

Đối với bà, cuộc hôn nhân này đã không có ý nghĩa từ lâu rồi, chẳng qua bà muốn đợi con gái lớn lên và tìm đủ bằng chứng mà thôi.


Nhìn xem, Tô Nghi bà sẽ khiến cho thằng chồng sắp cũ của mình không có một xu dính túi mà bước ra khỏi nhà.
Hạ Nguyệt xem kịch cũng đã đủ, giờ là lúc cô lên sàn.

Cô ra hiệu cho đám phóng viên đi vào trong chụp hình cô gái trong phòng.
" Chụp càng rõ nét thì phần thưởng của các người càng lớn."
Nghe thấy vậy, Hạ Minh cảm thấy rùng mình.

Ông cũng hiểu rõ cô con gái của mình, thủ đoạn của nó so với vợ ông chỉ có hơn chỉ không có chuyện kém.
" Hạ Nguyệt, ba..."
" Ủa gì vậy, ông là ai? Tôi không có ba đâu, tôi mồ côi nha."
Câu nói này ngay lập tức khiến Hạ Minh á khẩu.

Ông biết chuyến này là không có miếng lành nào luôn rồi.
Bên trong phòng truyền ra tiếng hét của cô gái kèm theo đó là tiếng đồ đạc đổ vỡ.
" Biến! Tụi bây có biết tao là ai không hả?"
Hạ Nguyệt nhíu mày, cô không phải mèo bệnh đâu nha, đừng có không biết sợ vậy chứ.

Cô bước vào trong, tiện tay cầm theo điều khiển tivi ở ngay tủ gần cửa ra vào, đi vào phòng ngủ thẳng tay ném đồ trong tay trúng ngay đầu của cô ả kia.

Chà, kĩ năng vẫn không bị tụt xuống, trúng ngay hồng tâm.
Trong lúc cô đang đắc ý với cú ném vừa rồi thì con đuông dừa trên giường lại hét nữa.
" Aaaaa..."
Hạ Nguyệt không do dự lấy luôn chiếc giày cao gót của mình phang vào đầu cô ả.

Úi, lỡ tay ném mạnh quá nên đổ máu luôn rồi.
" Mẹ mày, có biết mấy giờ rồi không mà la lối như con điên trốn trại vậy hả? Có được cô giáo dạy phải giữ gìn trật tự cho làng xóm xung quanh không? "
Cô ả đó oán hận nhìn cô, tay ôm cái đầu máu mà chửi mắng.
" Con khốn, mày có biết tao là ai không mà dám hỗn láo hả?"
" Tất nhiên biết a, chẳng những tao biết rõ về mày mà biết luôn về điều mày sẽ gặp sắp tới nữa kìa.

À quên, thông báo cho đỡ bất ngờ ngơ ngác là cái công ty của ba mày mà mày cho là to lớn để chống lưng cho mày đi rù quến trai á, tao lỡ mua lại rồi.


Nhà mày chính thức...PHÁ SẢN!"
Hạ Nguyệt cười lớn, không quên gọi những người chồng hờ của cô ta vào "nói chuyện".

Ở trước cửa, Hạ Minh vẫn đứng đó, ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
" Nguyệt à, ba không cố ý...ba bị cô ta lừa gạt."
" Đâu phải chuyện của tôi đâu.

Ông cứ làm theo lời luật sư của mẹ tôi ở tòa là được."
Hạ Nguyệt bỏ đi, giải quyết xong chuyện này rồi thì nhanh chóng về đánh một giấc thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa.

Nhưng ai mà có dè người mẹ thân yêu của cô đã lái xe về trước, bỏ lại cô.

Quả là người mẹ tuyệt vời, cất công bày mưu tính kế giúp mẹ, lo toan mọi việc, giờ bị bỏ rơi giữa đường như vậy đây.

Đã vậy túi xách của cô cũng nằm trên xe, trên người chả có cái mẹ gì quý giá ngoài tấm thân này.
Sau lưng bỗng có người đàn ông tiến tới, nhẹ giọng quan tâm.
" Sao em chưa về?"
" Đang tính làm gái kiếm tiền đi taxi về."
" ???"
LK bất ngờ với câu trả lời của cô mặc dù biết đây chỉ là câu nói đùa.

Hắn đưa tay cầm lấy tay của cô, ánh mắt không giấu được vẻ thâm tình.

" Tôi đưa em về."
Hạ Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý, dù sao cũng là người quen, anh ta dám dở trò thì đập chết con đường sinh sản của anh ta thôi.
Thật ra thì LK không chỉ là thám tử tư mà còn là một trong số người yêu cũ bị cô đá.

Nhưng anh ta là người bám theo cô dai nhất.

Nếu không phải anh ta được việc thì còn lâu cô mới dòm tới nha.
Bầu không khí im lặng được một lúc thì LK lên tiếng phá vỡ.
" Hạ Nguyệt, em không thể cho tôi thêm một cơ hội sao?"
" Tất nhiên là...không."
" Tại sao chứ? Lúc đó tôi chẳng làm gì sai mà phải chia tay cả."
" Đơn giản thôi LK, vì tôi có mục tiêu mới.

Không phải anh không biết con người tôi như thế nào."
" Nhưng những thằng đó có gì hơn anh?"
Ôi má ơi, cái câu hỏi cũ rích này cũng mở mồm hỏi được hả trời.
" Hơn thì tôi mới bỏ anh chứ.".