Cảnh Xuân Chợt Tiết

Chương 14




Giọng nói của người đàn ông giống như ngọn lửa trêи thảo nguyên thấp và mềm, như suối núi trong đêm chảy bên tai Bạch San San. Rõ ràng là một giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, nhưng Bạch San San lại rùng mình. Trái tim cô run lên, thân thể nhỏ nhắn vô thức lùi lại, cố gắng tránh sự đụng chạm trìu mến của Thương Trì.

Vừa có động tác, ngón tay vốn dĩ nhéo cái cằm nhỏ nhắn liền trượt xuống, tao nhã phác họa đường nét cổ mảnh mai, lòng bàn tay to khép chạm vào cái cổ mềm mại của cô.

Đôi mắt cô gái nhảy dựng lên vì kinh ngạc, rõ ràng là cô đang hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng và dịu dàng hé mở như muốn nói điều gì đó.

Thương Trì đem vẻ hoảng sợ trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào trong mắt, khóe miệng cười, dùng tay ấn nhẹ cái đầu đến gần hắn.

Khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp lại, Bạch San San khẽ nhìn chằm chằm, hô hấp ngưng trệ, dường như còn ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh thấp thoáng. Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình chèn ép, dưới áp lực nặng nề, khí huyết dâng trào, điên cuồng đập thình thịch.

Này cái người biến thía này, xin hỏi anh muốn làm gì? Nơi đây là tiệc của Triệu gia, khách đông như vậy, mà hắn đối với cô làm ra hành động càn quấy. Không sợ người khác nói xấu sao?

Không đúng.

Thương Trì là đại nhân vật gì, giậm chân một cái, toàn bộ Thái Bình Dương sẽ chấn động ba lần, dưới ánh mặt trời cũng không dám nói chuyện, còn ai dám đàm tiếu hắn.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trước mặt, Bạch San San nhíu mi, vô số suy nghĩ lướt qua não bộ chỉ trong vài giây. Nhưng suy cho cùng, cô cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, mặc dù con nai trong lòng hoảng sợ bay ra khỏi đầu và bắt đầu nhảy múa với Thomas xoay tròn 360 độ, sắc mặt của Bạch San San vẫn được điều khiển tốt.

Từ đó, cô chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của doanh nhân nước ngoài một cách bình tĩnh, với biểu cảm "Tôi không sợ hãi gì cả, cũng không lo lắng gì cả.". Truyện Xuyên Không

Đối phương thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy hứng thú nhìn con mồi. Không nói lời nào.

Âm nhạc dễ chịu và nhẹ nhàng đang bay lơ lửng trong không khí.

Không khí của toàn bộ sảnh tiệc thật huyền ảo.

Đám đông nhảy múa, uống rượu, tạo nên một khung cảnh hài hòa và tự nhiên. Nhà họ Triệu tuy không thể so với nhà họ Thương, nhưng lại là một gia tộc giàu có nổi tiếng, khách mời đến ăn tối đương nhiên đều là thành viên của tầng lớp thượng lưu ở thành phố B. Có hai quy tắc sinh tồn quan trọng nhất đối với những người nổi tiếng. Vì vậy, cho dù ai cũng tò mò về việc vị đại gia đột nhiên xông vào tiệc tối, nhưng ngoài mặt họ vẫn bình tĩnh không biết mình nên làm gì.

Bỏ qua nguồn lực tài chính mạnh mẽ, lịch sử gia tộc hàng thế kỷ, và bối cảnh khổng lồ và phức tạp của các thương nhân, cái tên Thương Trì đứng một mình tượng trưng cho quyền lực và bá chủ tuyệt đối.



Có quá nhiều truyền thuyết về người đàn ông này, những câu chuyện đẫm máu về thế giới đen bên kia bờ đại dương thật - giả, thật ra ít ai có thể phân biệt được sự thật. Điều duy nhất mà mọi người chắc chắn là kể từ khi nhà Thương chuyển trọng tâm phát triển từ New York trở lại Trung Quốc, đã làm xáo trộn hoàn toàn cộng đồng kinh doanh của thành phố B, với đà phát triển như vũ bão, không liên kết với bất kỳ doanh nghiệp hay giao tiếp với bất kỳ gia đình nào. Loại xâm lược hung hãn này với thái độ tuyệt đối không thể nghi ngờ, đã phát động một cuộc giết chóc quy mô lớn, chiếm vị trí đầu bảng chỉ trong vài tháng.

Với thân thế của nhà họ Thương và phong cách máu lạnh của gia tộc, ai cũng có thể chắc chắn rằng bất kỳ thương nhân nào tên "Thương", dù là người làm vườn tỉa hoa và cây cỏ trong vườn cũng sẽ không chê đem chủ tịch Triệu Quốc Lương để vào mắt.

Vì vậy, tất cả mọi người rất muốn biết lý do tại sao tối nay Thương Trì lại đến bữa tiệc này.

Tất cả mọi người đều tò mò nhưng không dám lộ ra, đều liếc mắt một cái, liền nhìn thấy cảnh tượng sau đó khi tổng giám đốc bước vào cửa liền thờ ơ không liếc mắt nhìn, không thèm nói chuyện với ai, thậm chí cho bọn họ một cái ánh mắt, liền đi đến góc đông nam của sảnh tiệc.

Chỗ đó không có gì nổi bật, chỉ có một cô gái nép vào ghế sofa như chú mèo con.

Thân hình cao lớn của người đàn ông đã hoàn toàn ngăn chặn cô gái. Từ góc nhìn của mọi người, chỉ có bóng lưng của Thương Trì nghiêng người duyên dáng, cùng một góc váy đuôi cá bằng lụa băng màu đen tuyền của cô gái, về phần bọn họ đang nói cái gì, cách nhau quá xa, ai cũng không biết.

Nhưng kiểu tò mò này không tồn tại được lâu.

Sau vài giây im lặng, cuối cùng Thương Trì cũng có động thái tiếp theo, khẽ nhúc nhích, lùi lại nửa bước rồi véo bàn tay trắng nõn gầy guộc trong ánh mắt ngạc nhiên của Bạch San San.

Nước da của người đàn ông lạnh và trắng, những ngón tay dài, sạch sẽ và mạnh mẽ.Hắn không gầy, yếu đuối như đám con nhà giàu ngậm thìa vàng, lòng bàn tay rộng, đầu ngón tay được bao phủ bởi một lớp kén mỏng và cứng.

Vừa thô ráp vừa lạnh lẽo lại mềm mại ấm áp, tương phản mạnh đến mức khiến lòng người run lên.

Bạch San San: "?"

Bạch San San trái tim rót một nhịp, vô thức rụt tay lại, cố gắng thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.

Tuy nhiên, Thương Trì khép năm ngón tay lại, dễ dàng cố định bàn tay trắng mềm của cô gái. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, tập trung và tràn đầy hứng thú, trong chốc lát, hắn câu lên khóe miệng, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn.

Giống một cái hôn thành kín của một tên tín đồ đối với giáo chủ của mình.

"......."Bạch San San cả người cứng đờ,da mu bàn tay cô không ngừng nhảy lên dưới môi anh trong phút chốc. Hắn rõ ràng nghe thấy một vài hơi thở ngạc nhiên từ những người xem không biết sự thật.



"Có lẽ, anh sẽ có được vinh hạnh này." Đôi môi mỏng xinh đẹp của Thương Trì cong lên, nhìn côchằm chằm, với vẻ điềm tĩnh và duyên dáng nhất định đã phát hiện ra con mồi và chờ đợi đòn chí mạng cuối cùng, thì thầm, "Mời công chúa của anh nhảy một khúc."

Câu nghi vấn, nhưng rõ ràng là giọng điệu trần thuật.

"......" Nhảy cái gì mà nhảy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ai nói muốn cùng hắn khiêu vũ a?

Sự bình tĩnh mà Bạch San San đã xây dựng trong nhiều năm bắt đầu tan rã. Cô co giật, hít vào và thở ra, cố gắng duy trì nụ cười chuyên nghiệp vô hại nơi khóe miệng. Cô lắc đầu "Xin lỗi ngài Thương, tôi không biết nhảy."

"Không cần."Thương Trì nhàn nhạt nói: "Chỉ cần em nhảy theo anh là được."

Bạch San San:?

Bạch San San tươi cười, ngại ngùng nói với hắn: " Thật là ngại, tôi nói sai rồi, phải đổi lại là, tôi không muốn cùng ngài Thương khiên vũ."

" Công chúa của anh có thể tùy hứng, có thể làm điều gì tùy thích, vô pháp vô thiên."Thương Trì cười,nắm lấy lòng bàn tay cô, thái độ độc đoán và cứng rắn, giọng điệu kiêu ngạo và bình tĩnh, "Nhưng Bạch San San, em phải nhớ kĩ, điều duy nhất em không được làm là từ chối anh."

Bạch San San: "......"

Ai có thể đem cái tên xà tinh bị bệnh này kéo ra ngoài đánh chết không?

====================

Chương này ngắn hơn so với mọi khi, nhưng quả xuất hiện của anh nam chính khiến mình cảm thấy ngầu quá đi.

Mấy chương sau sủng lắm, mình đọc còn cảm thấy tác giả đang cho mình ăn cẩu lương a. TT~TT