Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 138




Phương lão cung kính trả lời: "Dạ, tối hôm qua sau khi cửa thành đóng lại, chưa tới một canh giờ, liền có mấy người trên một chiếc xe ngựa vội vàng chạy về cửa thành phía Đông"

Lan Lăng Vương liền hiểu ra.

Hắn lập tức ra lệnh: "Nhanh chóng gởi thư bồ câu đến mười quân doanh ở Đông, Nam, toàn thể xuất động, ai có thể vì ta cản được phụ nhân kia, Cao Trường Cung liền thưởng cho người đó hai mươi lượng"

"Dạ"

Hắn nhảy người lên ngựa, lại tiếp tục ra lệnh: "Bọn họ tối hôm qua cuối giờ Dậu ra thành, đến bây giờ đã bảy canh giờ, chắc đã trắng đêm chưa từng nghỉ ngơi, hành trình sẽ không vượt qua một trăm năm mươi dặm. Từ cửa Thành phía Đông đến Kiến Khang lớn nhỏ tổng cộng có bảy con đường, chúng ta phải bố trí người trên tất cả những con đường nơi đó."

"Dạ"

Lan Lăng Vương nói xong liền phi ngựa về thẳng hướng Đông, trong bụng thầm nghĩ: mười doanh ở Đông Nam , cũng bố trí ở cách Nghiệp thành từ ba đến năm trăm dặm. Theo tính toán, chậm nhất là ba ngày, sẽ gặp có tin tức tốt truyền đến.

Lúc này trời đã sáng choang, phủ Lan Lăng Vương không kiêng kỵ cưỡi ngựa đi như bay ở bên trong Nghiệp Thành, trong thời gian ngắn thu hút không ít ánh nhìn của dân chúng.

Bên ngoài Vương phủ, xe ngựa của Trịnh Du lẳng lặng dừng ở đó, nhìn Hắc Giáp Vệ ra vào cửa phủ không ngừng, mặt của nàng nhanh chóng trầm xuống.

... ... Tại sao ngày vui của nàng ta luôn ngắn chẳng tày gang như vậy?

Trong nháy mắt, nàng liền thấy Lan Lăng Vương lao ra khỏi phủ, Trịnh Du vừa muốn lên tiếng gọi, miệng vừa mở, hắn đã như gió lốc lao vút ra, làm gì còn có tinh thần mà để ý tới người khác?

Vừa ra khỏi cửa thành phía Đông, Lan Lăng Vương liền phóng đến Vệ Doanh Hoàng thất cách đó ba trăm dặm.

Theo tin tức vừa lấy được, tối hôm qua đội hộ tống cưỡi ra khỏi thành không nhiều lắm. Dưới tình huống này, hoặc là Thái hậu đã ra quyết định thật nhanh, nửa đường lấy mạng của Trương Khởi, hoặc tìm thêm cớ gì đó qua loa tắc trách với nhóm người của mình. Dĩ nhiên, làm như vậy nguy hiểm quá lớn, tỷ lệ không bị hắn và bệ hạ phát hiện quá nhỏ, mà bà cũng sẽ không làm việc như thế .

Một điểm nữa chính là, bà cho người cầm thủ tín đưa đến cho nhân vật quan trọng của Vệ Doanh Hoàng thất , hộ tống Trương Khởi trở về Nam Trần.

Theo hiểu biết của hắn đối với Thái hậu, bà sẽ lựa chọn cách làm thứ hai. Cho nên, hắn lập tức phi đến Vệ Doanh Hoàng thất, nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy Trương Khởi, tâm của Lan Lăng Vương liền nóng bừng lên.

Hôm nay thời tiết đã qua mùa xuân, bầu trời âm trầm mây đen bao phủ, thêm mấy phần xào xạc.

"Giá.... giá...." Lan Lăng Vương thúc ngựa càng ngày càng tăng nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh. Dưới hông hắn cưỡi một danh mã hiếm thấy, lại không ngừng quất roi, khiến con ngựa kia nhất thời như là mũi tên lao ra, trong nháy mắt liền ném hộ vệ ra phía sau lưng.

Xe ngựa của Trương Khởi đi vội cả đêm, bây giờ đã cách Nghiệp Thành mấy trăm dặm rồi.

Xe ngựa kia càng đi càng nhanh, càng xóc gay gắt, vốn trong người đã không thoải mái, Trương Khởi lại càng không thư thái. Mỗi lần xe dừng lại, nàng liền vọt tới bên đường ói đến trời đất mù mịt. Điều khiến Lâu Tề khâm phục chính là, mặc kệ có khổ cực thế nào, nàng cũng chưa bao giờ yêu cầu xe ngựa đi chậm lại, càng không bảo xe ngựa dừng lại qua, nhiều nhất là dựa vào cửa sổ xe một lát mà nôn ói.

Đi nửa ngày như thế, sắc mặt nàng liền tái nhợt như tờ giấy.

Mà cách Nghiệp Thành càng xa, Trương Khởi cũng đề cao cảnh giác. Một ít thùng vàng, xem ra mặc dù nặng, nhưng mà cũng chỉ khoảng 37 cân, cộng thêm vàng rất nặng, chiếm dụng phương tiện rất nhỏ. Hai tỳ nữ sau khi dùng xong cơm sáng, lúc lên xe ngựa thì liền phát hiện những hoàng kim trong rương kia không thấy nữa. Kế tiếp bọn họ liền quan sát xung quanh, nhưng cũng không biết Trương Khởi đem những đồ kia dấu ở nơi nào.

Vội vàng tất bật, không có thời gian nghỉ ngơi, rốt cuộc khi màn đêm buông xuống liền nhìn thấy được Vệ Doanh Hoàng thất lẳng lặng đứng nghiêm ở trong bóng tối chẳng khác gì một con vật khổng lồ, Lâu Tề khẽ thở dài một hơi: rốt cuộc không cần ngày đêm lên đường nữa rồi. Ngay cảTrương Khởi, lúc này cũng tỉnh táo lại.

Có được sự bảo hộ của 500 kị binh này, nàng có thể phải bình an tới Trần rồi.

Xe ngựa nhẹ nhàng đi về phía trước.

Đi tới đi lui, Lâu Tề nheo mắt lại, cảnh giác nói: "Mau nhìn phía trước, xem có người nào đó không?"

Hắn lời vừa nói xong, mọi người đồng loạt rét lạnh. Trương Khởi cũng vội vàng vén rèm xe lên, nhìn ra phía trước.

Tấm màn đen bao phủ cả con đường phía trước, cả một mảnh đen ngòm, thật giống như ai đang ngăn cản ở nơi đó.

Trong khi mấy hộ vệ rút kiếm ra khỏi vỏ thì Lâu Tề lớn tiếng nói: "Không cần sợ, nào có giặc cướp nào dám ở gần Vệ Doanh Hoàng thất mà tiến hành cướp bóc? Hẳn là chúng kị binh đã được bồ câu đưa tin, cố ý ở trước chờ rồi."

Lời vừa nói ra, khiến chúng hộ vệ đồng thời buông lỏng. Xe ngựa tiến vào nhanh thêm ba phần.

Trong nháy mắt, bọn họ đi tới đội ngũ phía trước.

Lâu Tề cùng với Trương Khởi đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, cũng đồng loạt hít vào một hơi, xuất hiện trước mắt bọn họ, chính là Hắc Kỵ binh, hắc giáp, hắc thương

Mấy trăm Hắc kỵ binh chỉnh tề dàn trận, tạo thành thế vững chắc. Bên dưới Hắc giáp một đôi ánh mắt trầm tĩnh, không nhúc nhích nhìn bọn họ chằm chằm dưới màn đêm đen kịt trên bầu trời lại không có tí ánh sáng nào, cách đó không xa chính là Vệ Doanh đang ở bên trong, cũng chẳng qua dưới những cây đuốc mà bọn họ đang cầm trong tay ánh sáng chiếu đến vô cùng mờ mịt.

Dưới ánh sáng hiu hắt của cây đuốc, khiến cho những người ở nơi này không thở nổi, Hắc Giáp Vệ trước ở đằng trước giống như ngọn núi cao sừng sững, an tĩnh không tiếng động , Lâu Tề khiếp nhược cưỡi ngựa lùi lại một bước, một lát sau hắn mới hít sâu một hơi, trấn định tâm thần, cất tiếng nói: "Lan Lăng Vương Điện hạ?"

Trung tâm của dàn Kỵ binh, một hắc mã cường tráng cao lớn chậm rãi đi ra, người ở trên ngựa chậm rãi lấy mũ giáp xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng cũng lạnh lùng chí cực đó chính là Lan Lăng Vương

Lâu Tề vội vàng nhảy xuống lưng ngựa, hắn làm một lễ thật sâu, khách khí nói: "Quả nhiên là Điện hạ, Lâu Tề xin hữu lễ." Hắn lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương lớn tiếng quát: "Bọn ta phụng mệnh Thái hậu tới đây, Điện hạ ra mặt ngăn cản, là có dụng ý gì?"

Lan Lăng Vương liếc hắn một cái, căn bản không thèm trả lời câu hỏi của hắn. Chỉ là chậm rãi đem nâng tay phải lên, theo tay phải của hắn từ từ giơ cao lên, áp lực từ trong đội ngũ Hắc Kỵ lập tức ập tới.

Trong lúc Lâu Tề đang biến sắc thì tay phải Lan Lăng Vương đột nhiên rơi xuống, thốt ra bốn chữ: "Giết không cần hỏi."

Oành

Hắc kỵ binh lập tức chuyển động, như lũ quét xông thẳng tới.

Trương Khởi trợn to mắt, nàng chỉ nghe được Lâu Tề quát lên một tiếng..., liền thấy dang kỵ binh như nước lũ cuồn cuộn mà đến càn quét tất cả, từng đợt từng đợt cuốn qua bên người của nàng. Trong tiếng vó ngựa nặng nề, nàng thậm chí không nghe được âm thanh thứ hai, thì tất cả liền đột nhiên kết thúc.

Chỉ có một cỗ xe ngựa nhỏ bé đơn đọc đứng đó, bọn họ vây kín chiếc xe, khiến hai tỳ nữ cùng với Trương Khởi run lẩy bẩy, sau khi cơn lũ màu đen càn quét qua liền lưu lại gần mười bộ thi thể, lần nữa xếp thành một đội ở phía sau xe ngựa: "Trương cơ, Trương cơ" phịch một tiếng, hai tỳ nữ đồng thời quỳ gối trước người của nàng, ra sức dập đầu, run rẩy cầu xin: "Trương cơ, tha mạng, tha mạng...."

So sánh với cái người đối với Trương Khởi vẫn tương đối dịu dàng, một người cung nữ khác ở trước mặt nàng luôn bày ra vẻ mặt khinh thường, lúc này sắc mặt càng xanh mét, tuyệt vọng dập đầu, trong lòng hối hận, nước mắt nước mũi trên mặt cũng kết hợp thành một đoàn.

Nhưng Trương Khởi lại không hề trả lời.

Nàng còn chưa kịp đáp lời, cằm bỗng nhiên thấy đau xót, một bàn tay to giữ nó lại làm cho nàng không thể không ngẩng đầu, đối mặt với bóng đêm vô tận, đối mặt với đôi mắt thâm thúy, lạnh lùng của Lan Lăng Vương.

Đoạn đường nghiêng ngả này, hiển nhiên đã làm cho nàng trở nên chật vật. Giờ phút này, mái tóc dài của nàng đã xốc xếch không chịu nổi, tóc ở thái dương dính bết lại. Cánh môi mềm mại tái nhợt, phía trên bởi vì khô khốc mà bật cả máu. Khuôn mặt từ trước đến giờ luôn sạch sẽ cũng dính không ít bụi bẩn.......

Phụ nhân của hắn, vì muốn rời khỏi hắn, mà không tiếc bản thân trở nên nghèo túng nhếch nhác như thế, Lan Lăng Vương đột nhiên đưa tay, nâng nàng lên trên lưng ngựa.

Cũng không quản đến hai tỳ nữ đang không ngừng dập đầu trong xe ngựa, hắn trầm trầm ra mệnh lệnh: "Giết", vừa dứt tiếng, hai cung nữ mặc dù to lớn nhưng cũng không có võ công bị mạnh mẽ kéo xuống. Ngay sau đó, hai tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền ra, tiếp theo liền không tiếng thở nữa.

Lúc này, chỗ Vệ Doanh, ngọn đuốc tấp nập thắp lên, tiếng người mơ hồ truyền đến.

Trên lưng ngựa, Lan Lăng Vương toàn thân đều mặc đồ đen quay đầu lại nghiêng mắt ra nhìn, chậm rãi nói: "Thức thời đem thi thể đưa vào trong doanh. Cứ nói, là ta giết"

"Vâng."

Mười cái Hắc Giáp Vệ kéo thi thể đi, Lan Lăng Vương liền cúi đầu nhìn xuống.

Trong bóng tối, hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, từ từ buộc chặt hai cánh tay.

Áo giáp trên người hắn, cứng rắn ép tới khiến Trương Khởi đau đớn không thôi. Nàng mới vừa xoay người một cái, thì hai cánh tay của hắn lại càng thêm dùng sức, một lát sau, mới từ từ buông nàng ra. Đổi vị trí cho Trương Khởi một lần nữa, tạo tư thế thoải mái tựa vào trong lòng ngực của mình, rồi Lan Lăng Vương liền quay đầu, trầm giọng ra lệnh: "Trở về thôi"

"Vâng"

Hắc kỵ binh bắt đầu chạy đi. Trong tiếng vó ngựa ù ù, hắn vẫn không hề mở miệng.

Trương Khởi cũng không mở miệng nói câu gì.

Một ngày một đêm này, bởi vì lăn qua lăn lại quá mức, Trương Khởi vẫn chưa chợp mắt chút nào. Bây giờ bị hắn ôm trong lòng, rõ ràng áo giáp cứng ngắc ma sát khiến cho cả người nàng đau nhức, rõ ràng trong lòng nàng không có chỗ để phát tiết khổ hận, nhưng cũng không biết tại sao, mệt mỏi ào ào kéo đến, rất nhanh, nàng liền nghiêng đầu, ở trong vòng ôm của hắn ngủ thật say.

Nghe trong ngực truyền tới tiếng hít thở đều đều, Lan Lăng Vương lập tức cúi đầu xuống.

Dưới ánh đuốc bập bùng, gương mặt nàng càng thêm tái nhợt, lông mi thật dài càng không ngừng rung lên. Chóp mũi xinh xắn, tựa như có gì uất ức, thỉnh thoảng sẽ co lại hai cái.

Chắc nàng mệt muốn chết rồi.

Lan Lăng Vương từ từ giơ tay phải lên .

Trong không khí nghiêm trang, hắn nhỏ giọng ra lệnh: "Tất cả thớt ngựa dùng bao bố buộc lại."

"Vâng."

"Bên trái bên phải, không cần đốt lửa."

"Vâng."

"Toàn thể chậm lại."

"... ... Vâng." Cứ như vậy trắng đêm mà đi, còn phải đi chậm rãi? Chờ đến lúc nào mới có thể trở về đến Nghiệp thành?

Một giấc ngủ này của Trương Khởi, ước chừng khoảng sáu canh giờ. Sau khi tỉnh lại, nàng cũng lơ mơ trầm trầm, nếu không phải ngủ thiếp đi, thì lại giùng giằng vọt tới bên đường nôn mửa .

Cho dù như thế, nàng cũng vẫn chưa nói câu nào với Lan Lăng Vương. Mà Lan Lăng Vương trong lúc nàng nôn mửa lại lấy khăn tay ra dịu dàng lau môi cho nàng. Mỗi lần nàng muốn đẩy ra, hắn liền mạnh mẽ khóa lại không cho nàng giãy giụa, tiếp tục làm xong động tác này. Sau đó, lại nâng nàng lên lưng ngựa lần nữa .

Cứ như thế, sau mười mấy canh giờ, cũng đến cửa thành phía Nam rồi.

Nhìn đám người qua lại cửa thành không dứt, một thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ giục ngựa tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Quận Vương, chúng ta cứ như vậy đi vào sao?"

Ba trăm Hắc Giáp Vệ, cứ như vậy đi vào trong thành, khí thế kia đủ để khắp thành phải xao động. Vì vậy thủ lĩnh Hắc Giáp Vệ này mới tiến lên hỏi.

Lan Lăng Vương nhìn chằm chằm phía trước, khóe miệng khẽ nhếch trầm giọng nói: "Đi vào."

"Thái hậu thì sao ạ?"

"Thái hậu năm nay đã nằm hai lần bạo bệnh, không còn sống lâu nữa....... Không cần để ý"

"Vâng"

Theo tiếng trả lời này, 300 Hắc Kỵ binh, tựa như một dòng lũ lớn, trùng trùng điệp điệp đi vào trong Nghiệp thành.......