Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 160: Vinh sủng




Cuối cùng lại nhìn chòng chọc vào quan tài chế tác qua loa, cực kỳ đơn sơ bình thường kia một cái, một Hắc Giáp Vệ vung tay lên, ý bảo cho đi.

Người của Tô Uy nhanh chóng đóng nắp quan tài lại, sau đó thong dong đi ra khỏi cửa thành Tây.

Hôm nay người ra khỏi thành rất nhiều, Tô Uy ra khỏi cửa thành, lẫn lộn ở trong đám người. Không nhanh không chậm đi theo đội ngũ một hồi, thấy vẫn không có truy binh tiến lên, A Lục lặng lẽ thở dài một cái.

Lúc này, phía trước liền xuất hiện một cái ngã ba.

Dưới sự chỉ huy của Tô Uy, đội ngũ liền chạy nhanh về phía ngã ba kia.

Càng tới ngã ba, người đồng hành càng ngày càng ít, tốc độ của đám người Tô Uy cũng càng ngày càng nhanh.

Sau hai canh giờ, thấy mọi nơi không có người nào nữa, Tô Uy vội vàng mang Trương Khởi ra. Đồng thời sai đám hộ vệ đem quan tài ném xuống vách núi, một đội người ngựa vội vã phóng đi theo hướng Trường An.

Tô Uy đối với cung đường này, hình như nắm vô cùng rõ ràng. Mỗi lần chưa gặp phải giặp cướp, hắn cũng đã tránh ra. Không tránh khỏi, hắn sẽ ra lệnh cho đám hộ vệ xếp hàng ngũ xông thẳng vào, mở con đường mới.

Cho đến nơi này, Trương Khởi mới phát hiện, người thiếu niên trước mắt này, hẳn là một người văn võ toàn tài, trường kiếm trên tay tuyệt đẹp mà tàn khốc, giết người chẳng khác gì giết gà.

Cứ như thế, một đường vội vã, không tới một tháng, thành Trường An liền xuất hiện trước mắt của bọn họ.

Nhìn kiến trúc hùng vĩ đồ sộ dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Trương Khởi kinh ngạc nhìn đến ngẩn người. Một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng nói: "Ta đã rời khỏi hắn......." Hai hàng nước mắt trong suốt từ gương mặt của nàng chảy xuống, Trương Khởi nở nụ cười, nhưng lại hàm chứa đau đớn, thì thào mà nói ra: "Ta đã rời khỏi hắn....... Ta không bao giờ nhìn thấy hắn nữa rồi !"

Tô Uy ở một bên, kinh ngạc mà nhìn nàng, nhìn một lát, hắn mới nhỏ giọng nói: "Lan Lăng Vương đã hoài nghi." Thấy Trương Khởi quay đầu, kinh ngạc nhìn mình, Tô Uy liền nói tiếp: "Vừa lấy được tin bồ câu đưa, những người thay chúng ta tung tin đồn đãi kia, đều bị hắn bắt đi, kể cả quan tài chúng ta bỏ xuống. Cũng bị bọn họ mò được rồi....... A Khởi, không lâu nữa hắn sẽ đuổi kịp Trường An .".

Cười cười, Tô Uy tự tin nói: "Nhưng nơi này là đất Chu, không phải Tề quốc mặc hắn định đoạt!" Hơn nữa hắn giải quyết xong xuôi mọi chuyện, lập tức sẽ mang Trương Khởi chạy tới Trần, coi như Lan Lăng Vương tiến đến, cũng chỉ sẽ thất bại.

Đoàn xe chạy vào thành Trường An.

Nhìn cảnh sắc bốn phía quen thuộc vừa xa lạ, Trương Khởi có chút hoảng hốt.

Mới hơn một năm, nàng lại đi đến Trường An rồi.

Năm ngoái thì nàng nương tựa bên người Lan Lăng Vương. Dưới sự che chở của hắn mà tùy ý nhục nhã nhi nữ của Vũ Văn Hộ .

Lúc trở lại nàng nhếch nhác hoảng hốt, lại vẫn phụ thuộc vào nam nhân như cũ .

Đoàn xe lái vào thành Trường An.

Tuy trong lòng nặng trĩu, nhưng Trương Khởi cũng phát hiện, Tô Uy so với mấy ngày trước đây, có vẻ đặc biệt trầm mặc. Nàng nhìn thoáng qua hắn, thấy lông mày hắn nhíu chặt, mím môi giấu giếm vẻ buồn rầu. Trong bụng thầm nghĩ: hắn đang lo lắng cái gì?

Phát hiện Trương Khởi đang nhìn mình, Tô Uy quay đầu lại cười với nàng: "Đói bụng không? Chúng ta đi dùng cơm." Dứt lời liền chỉ huy đoàn xe dừng ở trước một tửu lâu.

Tửu lâu này rất lớn, bọn họ có hơn trăm người nhưng vẫn còn trống nhiều, hơn nữa buôn bán rất tốt, chỉ chốc lát liền ngồi gần kín chỗ.

Trương Khởi chẳng những trang điểm, còn đeo mũ sa, nàng vừa an tĩnh dùng bữa ăn, vừa nghe mọi người tán gẫu.

Nói qua nói lại, các bàn bên cạnh, liền bàn đến chuyện quan viên trong triều, sau đó lại kéo tới Vũ Văn Hộ đại trủng tể đương triều .

"Lần này. Đại trủng tể có hai nữ nhi được phong làm công chúa, công chúa mới được tấn phong, vốn là một thứ nữ, nhưng bởi vì thông tuệ mà được tấn phong cùng với đích tỷ của mình.".

"Tân công chúa ta đã từng thấy rồi, tuổi tuy nhỏ, nhưng cử chỉ lại thỏa đáng. Văn nhã rộng lượng, có phong phạm của nữ tử thế gia lưu truyền trăm năm."

"Lại còn là một mỹ nhân nữa."

"Đáng tiếc đã sớm hứa hôn cho võ quan Tô Uy."

"Tiện nghi cho tên Tô Uy kia rồi.".

"Ngươi biết cái gì? Tô Uy này là con cháu thế gia, kế thừa gia huấn, là người chững chạc, tiên triều Vũ Văn Thái rất yêu thích hắn, nếu không, ngươi cho rằng một người thiếu niên, phụ thân vừa qua đời liền được thừa kế tước vị quan chức? Đại trủng tể coi trọng hắn, cũng là bởi vì chúng quan khen ngợi, sĩ lâm ưa thích." Nói tới chỗ này, tiểu quan có diện mạo lịch sự lại lắc đầu thở dài không dứt: "Có vài người sinh ra, liền thừa kế vinh dự của cha ông, chỉ bằng một cái nhấc tay liền thăng chức rất nhanh, mà ta khổ sở luồn cúi cả đời cũng không có kết quả gì."

Kể từ khi hai người kia nhắc tới tân công chúa, Tô Uy liền càng không ngừng lặng lẽ nhìn về phía Trương Khởi.

Trương Khởi vẫn một mực cúi đầu.

Nàng có chút mất hồn.

Từ trong miệng Tô Uy, nàng chỉ nghe được một chút cành lá, đây là lần đầu tiên biết được, Tô Uy vẫn chưa cưới thê, mà còn là một công chúa, cũng lần đầu tiên biết, Tô Uy còn nhỏ tuổi, thế nhưng thực sự ngay cả sĩ lâm cùng chúng quan đều khen ngợi. Xem ra, ở Chu , danh tiếng Tô Uy cũng tương đương với Tiêu Mạc ban đầu lúc còn ở Trần .

Hắn có khởi điểm cao như vậy, chỉ cần nho nhỏ cố gắng một chút, liền có thể vươn lên vị trí cao hơn?

Đang lúc ấy thì, Trương Khởi nghe được âm thanh lo lắng của Tô Uy truyền đến: "A Khởi, đừng để ý.".

Trương Khởi vẫn cúi đầu xuống.

Những người bên cạnh vẫn còn nghị luận, lúc này Tô Uy đã không ăn được nữa. Lung tung gắp mấy cái, hắn liền dẫn đầu đứng lên. Khi đám người Trương Khởi dùng bữa xong, hắn đã bố trí tốt phòng trong tửu lâu.

Đem Trương Khởi không rõ chi tiết an bài xong xuôi, hắn vẫy lui mọi người, đi tới trước mặt của Trương Khởi .

Chậm rãi quỳ xuống, Tô Uy đỡ hai đầu gối của nàng, nhỏ giọng mà nói ra: "A Khởi, cho dù nàng ấy là công chúa, ta cũng sẽ không lấy nàng......."

Nói tới đây, hắn liền dứt khoát đứng lên.

Thấy hắn cất bước rời đi, Trương Khởi rốt cuộc kêu lên: "A Uy."

Tô Uy vội vàng quay đầu lại nhìn.

Chống lại hắn, Trương Khởi mềm nhẹ nói: "Mặc kệ như thế nào, cần phải giữ được tính mạng của mình." Nàng đây là muốn hắn không cần phản kháng nữa.

Nghe nàng dặn dò, Tô Uy cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, rực rỡ đáp: "Ta hiểu rồi.". Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta còn muốn đưa A Khởi tiến về Trần đấy."

Dứt lời, hắn liền khép cửa đi ra.

Tô Uy mới vừa đi, A Lục đã vội vàng chạy tới. Nàng nhìn xung quanh một hồi mới hỏi: "A Khởi, Tô Ngũ lang đâu?"

Trương Khởi nói: "Đi rồi?"

"Làm sao lại đi?", A Lục có chút gấp gáp: "Ta nghe A Trắc nói, Vũ Văn Hộ nhìn trúng Tô Uy, sợ là sẽ không buông tay, hắn sẽ buộc Tô Uy cưới nữ nhi của hắn ."

Nói tới chỗ này, A Lục nhìn chằm chằm vào Trương Khởi hỏi: "A Khởi cũng thật là, sao còn để cho hắn đi. Giữ hắn lại, để cho hắn đưa chúng ta trở về Trần trước có phải tốt hơn không? Hắn ta thích ngươi. Chúng ta có hắn che chở, những ngày ở Trần khẳng định sẽ rất dễ chịu."

Trương Khởi ngẩng đầu lên.

Nàng đã rửa sạch hóa trang, dịu dàng hoảng hốt nhìn A Lục, thật thấp nói: "A Lục."

"Gì?"

"Nếu như không muốn nam nhân hận ngươi, oán ngươi. Không muốn làm cho phần oán hận này tàn phá tất cả tình yêu say đắm tốt đẹp, vậy thì vĩnh viễn không được cản trở con đường tiến thân của họ!"

Tân công chúa? Dường như nàng vẫn còn nhớ một chút, nàng ta là nữ lang ưu tú ? Trong truyền thuyết, trượng phu của nàng ta bởi vì có nàng ta chống lưng, nên ngay cả sau khi Vũ Văn Hộ ngã đài, trượng phu của nàng ta vẫn đứng vững vàng như cũ.

Trương Khởi nhắm mắt lại.

Ở đời trước, nàng cũng là vì cản trở con đường công danh của nam nhân kia? Bởi vì người dõi theo nàng quá nhiều. Hắn không thể không nhất nhất chu toàn, còn liên tiếp đắc tội cấp trên. Nếu như không có nàng, nam nhân kia nào đến nông nỗi đó, còn là Ngũ Phẩm?

Nàng từng cho là với sự thông tuệ của mình, có thể trợ giúp hắn rất nhiều vấn đề khó khăn, giúp cho hắn từng bước thăng quan tiến chức. Bây giờ nghĩ lại, cũng bởi vì sự xinh đẹp kia mà không có con. Làm cho hắn trên dưới đều đau khổ.

Trong hoàn cảnh loạn thế như vậy, nam nhân kia hiến nàng, thứ nhất có thể bảo toàn tính mạng của nàng. Để cho nàng có được phú quý. Vì dù sao, nếu trực tiếp hòa ly mà nói, mặc kệ nàng có bao nhiêu tiền tài bên người thì hậu quả cuối cùng cũng chỉ có một chính là ngang ngược bị đoạt đi, giày xéo xong chuyện. Nhưng nếu hiến nàng, chẳng những có thể bảo vệ nàng, còn có thể để cho hắn được thăng quan. Đứng trên lập trường của nam nhân, hắn quả thật đã suy tính chu toàn, đối với nàng cũng đã tận nghĩa?

Lời của Trương Khởi. A Lục cũng không hiểu. Nàng nhìn chằm chằm Trương Khởi một lúc, đảo mắt lại cười khanh khách nói: "Mặc kệ nó, dù sao Tô Ngu lang ưu thích A Khởi như vậy, hắn nhất định sẽ không lấy tân công chúa đó."

Chuyến đi này của Tô Úy, liên tiếp ba ngày cũng không trở lại.

Đang lúc A Lục trở nên nóng nảy lo lắng, đem một ngàn lượng hoàng kim ở trên người một tấc cũng không rời. Thì bất chợt, ngoài tửu lâu lại vang lên tiếng ồn ào sôi nổi.

Trong tiếng ồn ào sôi nổi này mơ hồ còn có người quát lên: "Tiểu nhị kia, có mấy hán tử ở Bắc Trường Thành cùng mấy phụ nữ có chồng đến ở chỗ này không?"

Trong lòng Trương Khởi cả kinh, đang định nghe tiếp, lại thấy Hạ Chi Trắc vội vàng chạy tới. Hắn sải bước vọt tới bên cạnh Trương Khởi nhanh chóng nói: "Vũ Văn Hộ nổi giận, nếu không có người cầu cạnh, hắn sẽ giết chết A Uy. Hiện tại A Uy đã bị nhốt lại, người bên ngoài là tới bắt ngươi đấy." Giải thích đến chỗ này hắn liền dắt Trương Khởi chạy trốn: "Thật may là A Uy đã nghĩ đến điểm này. Mau đi theo ta."

Trương Khởi vội vàng nói: "A Lục đâu?"

Hạ Chi Trắc vừa dắt Trương Khởi chạy, vừa nói: "Nếu ngươi không thể dễ dàng rơi vào trong tay nam nhân khác thì A Lục sẽ không có việc gì."

Hắn dắt Trương Khởi đi ra phía sau tửu lâu. Không để cho Trương Khởi kịp phản ứng, đã vác nàng lên vai, lui về phía sau mấy bước nhảy vọt lên, đạp một tảng đá bay qua tường rào.

Hạ Chi Trắc hiển nhiên tương đối quen thuộc với địa hình nơi này, mang theo Trương Khởi đông ngoặt tây ngoặt đi mất hơn nửa canh giờ. Hai người đi tới một chỗ rừng cây dày đặc, bờ hồ dập dềnh sóng nước khung cảnh mỹ lệ. Chỉ vào một ngôi nhà gỗ đối diện hồ. Hạ Chi Trắc vừa để Trương Khởi xuống, vừa nhỏ giọng nói: "A Khởi, ngươi đi đến nhà gỗ kia đi. Nhớ, có người hỏi, ngươi liền nói ngươi họ Lý."

Dứt lời, hắn lui nhanh mấy bước, chỉ tung người mấy cái, liền biến mất ở trước mặt Trương Khởi.

Trương Khởi đưa mắt nhìn Hạ Chi Trắc, còn không có phản ứng, đã nghe liên tiếp tiếng quát chói tai truyền đến: "Người phương nào đến chỗ này?"

Kèm theo tiếng quát liền nghe vèo vèo mấy cái, trong nháy mắt, từ hai bên chạy ra mười tên hộ vệ, bọn họ cầm trong tay trường kích, đem mũi kích rét lạnh chỉ lên ngực Trương Khởi.

Qúa bất ngờ.

Biến cố này, thật sự quá bất ngờ, Trương Khởi còn chưa phản ứng kịp, đã bị đao kiếm chỉa vào người.

Nàng nghiêm mặt, không khỏi lui về phía sau ra một bước. Mới vừa lui xuống, lưng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, lại bị một mũi kích đâm đau nhói.

Đang lúc ấy thì, một âm thanh ưu nhã trong trẻo truyền đến: "Cũng chỉ là một phụ nhân, cần gì khẩn trương?"

Trong tiếng bước chân, một thiếu niên tuấn dật, uy phong cao quý, áo bào phóng khoáng, tóc dài phiêu tán, chậm rãi đi tới.

Chúng hộ vệ đồng loạt thối lui, trong nháy mắt liền nhường ra một lối đi.

Thiếu niên cao quý chậm rãi đi tới trước mặt Trương Khởi, sau đó, hắn liền đưa bàn tay thon dài trắng nõn, chậm rãi tháo mũ sa xuống.

Theo mũ sa bồng bềnh rơi xuống, gương mặt tuyệt mỹ Trương Khởi liền hiện ra trước mặt mọi người.

Trong nháy mắt, mười mấy mũi kích đang chỉ vào Trương Khởi đồng loạt rũ xuống trên đất!

Thiếu niên ngưng mắt nhìn nàng một hồi lâu, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dịu dàng cười một tiếng, hỏi "Ngươi là ai, nhìn thật quen."

Trương Khởi ngơ ngác nhìn thiếu niên kia một hồi, cúi đầu xuống nhẹ nhàng khẽ chào, nhỏ giọng nói: "Thiếp họ Lý vô ý xông vào quý địa, đắc tội rồi." Bởi vì bị khí thế của thiếu niên dọa sợ, giọng nói của nàng có chút rung động, càng hiện ra vẻ mảnh mai đáng thương.

Sau khi tự nhận tội, Trương Khởi liền lui về phía sau. Mới lui một bước, thiếu niên đã lên tiếng: "Đã đến đây rồi, liền đi vào hàn huyên một chút thôi."