Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 170: Ra oai




Quay đầu, Lan Lăng vương khẽ quát một tiếng: "Trở về thôi."

Hộ vệ ngẩn ra, hỏi : "Quận Vương, trở về vương phủ sao?"

Sau lễ đại hôn cùng với Trịnh Du, Lan Lăng Vương chưa từng ở lại trong phủ Quận Vương ở Nghiệp thành, vì vậy hộ vệ kia mới phải hỏi câu này.

Lan Lăng Vương nhàn nhạt nói: "Không cần, ở Đông Giao không phải còn có một tiểu Trang sao? Cứ trở về nơi đó."

"Vâng."

Thấy Lan Lăng Vương xoay người rời đi, Phương lão không nhịn được lại nói: "Quận Vương, không trở về phủ Quận Vương ở Nghiệp thành sao?". Thấy Lan Lăng Vương nhìn mình, Phương lão kiên trì nói: "Trịnh phủ đã hai lần phái người đến, nói là, tất cả mọi người đều lan truyền rằng Quận Vương ghét bỏ Vương phi, ngay cả vương phủ cũng không thèm về rồi. Bọn họ còn nói, tin tức này quá khó nghe, xin Quận Vương vì vương phi mà suy tính thiệt hơn đừng phá hỏng giao tình lẫn nhau!"

Hai lần đó, thật ra đều là lúc Lan Lăng Vương vẫn còn ở Tề, Trịnh phủ đã phái người đến chất vấn. Bất quá khi đó Lan Lăng Vương vì có thể đi sứ tìm Trương Khởi, từ đầu đến cuối vẫn còn đang bôn ba. Phương lão không đành lòng thấy hắn bể đầu sứt trán, liền giấu diếm đi. Hiện tại thấy hắn biết rõ Trịnh Du không có ở đây, nhưng vẫn không nguyện ý trở lại phủ đệ này, nên liền đem chuyện kia nói ra.

"Giao tình?"

Lan Lăng Vương khàn khàn cười một tiếng, hắn phất phất tay, mệt mỏi nói: "Phương lão, ta và vương phi sắp hòa ly rồi, còn phải giữ giao tình với Trịnh thị làm gì?"

Phương lão hoảng sợ ngẩng đầu, chung sống cùng Lan Lăng Vương nhiều năm, lão tinh tường cảm thấy, trong câu nói này của hắn ẩn chứa lạnh lùng quyết tiệt.

Tất cả mọi việc đều hắn đều không cần sao? Không cần giữ giao tình với Trịnh thị, cũng không để ý đến di mệnh chỉ hôn của Thái hậu, Quận Vương như vậy, chẳng phải sẽ biến thành người cô đơn chân chính?Hắn đã phải trải qua biết bao cực khổ để lấy được quyền thế địa vị như ngày hôm nay, nói không chừng một ngày nào đó liền bị Trịnh thị liên hiệp với đám quyền quý mà gây khó dễ.

Lão lại nghĩ đến một việc nếu như Lan Lăng Vương cứ nhớ mãi không buông, nói không chừng ngay cả con cháu cũng không có, trong lòng của Phương lão đại loạn, liền vội vàng nói: "Quận Vương, Trương cơ tuy tốt, nhưng Mỹ Nhân trong thiên hạ vẫn còn, nếu không ngài cứ tìm thêm một người nữa là được? Tìm thêm một người nữa đi?"

Phương lão vội vã nói xong, rất nghiêm túc chờ hắn trả lời.

Lan Lăng Vương từ từ quay đầu lại, hắn kinh ngạc mà nhìn Phương lão, phải qua một lúc lâu, hắn mới khàn khàn nói: "Phương lão, A Khởi nàng ấy, không có ai có thể thay thế ... ..."

"Nhưng mà,… ", Phương lão vội vàng nhắc nhở hắn: "Trương cơ nhiều lần yêu cầu Quận Vương vị trí thê thất, Quận Vương lại cưng chiều nàng ấy như thế nhưng vẫn có thể giữ được tôn nghiêm. Thế nào mà nàng ấy vừa đi, Quận Vương ngài lại hồ đồ đến thế?"

Một câu của Phương lão vừa thốt ra, cả người của Lan Lăng Vương cũng cứng lại.

Hắn kinh ngạc nhìn quay đầu lại mà nhìn Phương lão.

Thẳng tắp nhìn lão, một hồi lâu, hắn mới nói: "Lúc đó ta không cho, chẳng qua là cảm thấy vị trí chánh thê này, đối với nàng ấy tác dụng không lớn......."

Hắn không nói được nữa.

Lúc ấy nàng đã cầu xin hắn, lúc ấy nàng đem trâm cài cắm lên trên đó. Ngay trước nhiều người mà tuyên bố muốn độc chiếm hắn, phải làm vợ của hắn.

Nhưng hắn lại không hề đáp ứng.

Hắn chỉ không ưa thích bị người khác bàn tán việc hắn cưới một thê tử hèn mọn, hắn chỉ cảm thấy, với địa vị trời sinh như thế, A Khởi có thể có được sự sủng ái của mình đã là đủ rồi. Hắn sẽ che chở nàng, cũng sẽ cưới một chính thê biết coi trọng nàng như hắn, ngay cả mọi kẻ người hạ cũng bởi vì hắn cưng chiều A Khởi, mà đều phải kính trọng nàng.

Hắn chỉ cảm thấy, vị trí chính thê này đối với A Khởi mà nói, thật không phải quan trọng như vậy.

Hắn vô cùng tin những ý tưởng này, không hề nghi ngờ , cũng chưa từng hoài nghi Trịnh Du. Nhưng hôm nay những đức tin này theo biểu hiện của Phương lão, từng chút, từng chút tiêu tán.

Cho tới bây giờ, chỉ còn có khổ sở.

Thì ra là, một nữ nhân không có được vị trí chính thê, cũng coi như không hề có địa vị, vô luận hắn có cưng chiều thế nào, nếu không có địa vị.......

Thì ra là ngay cả Phương lão luôn tận trung với hắn, cũng biết rõ ràng tình cảm của hắn nhưng vẫn cứ xem nhẹ A Khởi như vậy, có cũng được mà không có cũng không sao.

Không trách được nàng có chết, cũng muốn rời đi hắn....... Không trách được rồi !

Nghĩ tới đây, chống lại vẻ mặt lo lắng trùng trùng của Phương lão, Lan Lăng Vương khẽ nhếch môi, rất muốn cười nhưng cuối cùng vẫn cười không nổi. Lập tức, hắn vươn tay, vỗ lên vai của Phương, khàn khàn nói: "Nàng ấy không giống, Phương lão, cõi đời này, chỉ có một A Khởi ... ..."

Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương liền quay đầu, quát mọi người: "Chúng ta đi!"

"Vâng."

Đám người lại cưỡi ngựa tiếp tục lên đường.

Phương lão đứng đó kinh ngạc mà nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa kia.

Mà lúc này bên trong xe bò, Trương Khởi dặn dò A Lục mọi chuyện xong, nhất thời vẫn không muốn rời đi.

A Lục thấy Trương Khởi như vậy lập tức cười hì hì một tiếng, nàng ta tiến tới, vừa nhẹ nhàng đấm chân cho Trương Khởi, vừa thanh thúy nói: "A Khởi, chúng ta cùng nhau đi tản bộ đi có được hay không? Hoa đào đã nở, bên ngoài đang có thật nhiều người đi ngắm hoa đấy."

Trương Khởi nghix nghĩ một lát, liền lắc lắc đầu, nói: "Ta là hoàng phi, dù sao cũng hơi bất tiện.".

Thấy A Lục bĩu môi, Trương Khởi cười cười, nàng đưa tay vỗ vỗ lên vai nàng ta: "Đi xuống đi."

A Lục vừa đi, xe của Trương Khởi cũng khởi động.

Mới vừa khởi động, nàng liền thấy trước mặt có hai chiếc xe ngựa hoa lệ đang tiến tới, chủ nhân trên xe ngựa đang nói chuyện, Trương Khởi vừa nhìn, liền nhận ra người ngồi ở phía trên, chính là hai huynh muội Vũ Văn Thành.

Nhìn sang Vũ Văn Thành, Trương Khởi lại tiếp tục chuyển tầm mắt.

Nàng cùng hai huynh muội này vẫn có hiềm khích, nhưng với thân phận đặc biệt như hiện tại, hai người họ cũng không dám lộn xộn.

Mới vừa nghĩ như vậy, nàng vội vã nghiêng mắt nhìn qua xe ngựa của Vũ Văn Nguyệt lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác.

Người đó chính là Trịnh Du!

Trịnh Du sao lại ngồi chung với Vũ Văn Nguyệt chứ ?

Từ từ cúi xuống, Trương Khởi nhức đầu xoa xoa mi tâm.

Đối với Trịnh Du, nàng vẫn không dám xao lãng. Tự nhiên, giờ phút này cũng không nguyện ý đem hai nữ nhân vốn không nên có giao tế tụ chung một chỗ, thật quá ngây thơ.

Dù sao, họ đều có thù oán với nàng, dù sao, Vũ Văn Nguyệt là nữ nhi của Vũ Văn Hộ, với sự thông minh cùng thủ đoạn của Trịnh Du, muốn thông qua Vũ Văn Nguyệt để báo thù với một người có thân phận hoàng phi như nàng, quả thật là cách làm rất tầm thường.

Suy nghĩ một hồi, Trương Khởi từ từ vén rèm xe lên, thuận tay lấy mũ sa xuống, Trương Khởi liền gọi: "Bảo chiếc xe ngựa kia dừng một lát, ta có lời muốn hỏi."

"Vâng."

Một thái giám được lệnh, liền vội vàng tiến lên, lúc hắn ngăn xe ngựa của Vũ Văn Nguyệt lại thì đám người đã đồng loạt quay đầu nhìn sang Trương Khởi.

Tuy là trâm gỗ quần vải, nhưng mỹ mạo vẫn vô song, một nữ nhân như thế, tất nhiên chỉ có thể là Lý thị sủng phi của hoàng đế.

Thấy người chặn xe là Trương Khởi, cho dù là Vũ Văn Thành, hay là Vũ Văn Nguyệt đều ngẩn người ra, về phần Trịnh Du, còn có cả chút hốt hoảng thoáng qua thật nhanh nữa.

Trương Khởi bảo xe ngựa của mình đến gần bọn họ.

Mở màn lớn bên trong ra. Nàng mỉm cười nhìn hai cô nữ nhân kia, sau đó, nàng chuyển sang Trịnh Du nói: "Hôm đó tại Túy Hương Lâu, nô tài của Bổn cung ngu ngốc, đã đả thương đến Quận Vương phi, kính xin vương phi chớ nên ghi hận.".

Trước đám đông, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Trương Khởi thoải mái nói ra thù oán của nàng và Trịnh Du, rồi ở trong xe ngựa, hướng Trịnh Du khẽ chào, tỏ vẻ áy náy.

Hành động này có chút khoa trương, vì vậy, bốn phía bắt đầu nghị luận rào rào, còn có người tò mò, đang tính toán một lát nữa sẽ đi đến Túy Hương Lâu, để hỏi thăm tiểu nhị xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người nghị luận chỉ trỏ, làm cho sắc mặt Trịnh Du hơi khó coi, nhưng Trương Khởi lại không hề có ý định bỏ qua.

Nàng vung cổ tay lên, ra lệnh cho một thái giám: "A Thạch. Hôm đó chọc giận Lan Lăng vương phi, cũng có phần của ngươi, tiến lên, tạ lỗi với vương phi đi!"

Tạ lỗi ở nơi này? Rõ ràng là chèn ép người mà. Thái giám này tất nhiên còn cầu không được, hắn cười tủm tỉm đi lên trước, hướng hai nữ nhân trong xe ngựa mà thi lễ, rồi cất giọng nói the thé: "Lan Lăng vương phi, nương nương muốn chúng nô tài nói xin lỗi, chúng nô tài đã tới rồi."

Dứt lời, thái giám này ngẩng đầu, cười tủm tỉm chờ Trịnh Du tỏ thái độ.

Sắc mặt của Trịnh Du vốn đã rất khó coi, làm sao còn nói ra được lời nào?

Thấy nàng không nói, mặt của viên thái giám trầm xuống. Đang muốn nổi giận, thì giọng nói mềm mại của Trương Khởi đã truyền đến: "A Thạch, lui ra đi."

Vẫy lui thái giám này về phía sau, Trương Khởi tỏ ý bảo ngự phu thúc ngựa tiến lên lần nữa.

Cho đến khi hai chiếc xe ngựa tiến sát gần nhau, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào. Trương Khởi mới đưa đầu ra ngoài.

Nàng mỉm cười nhìn Trịnh Du đang tái mặt ngồi trong xe ngựa, còn có cả Vũ Văn Nguyệt đang mơ mơ hồ hồ.

Trương Khởi nhìn về phía Trịnh Du, nhìn chằm chằm nàng ta, chậm rãi nói: "Trịnh thị, ngươi nói ngươi không dễ dàng gì đi tới Trường An, hiện tại đã tới địa bàn của ta, không biết ta phải làm thế nào để chiêu đãi ngươi đây?"

Trong khi sắc mặt Trịnh Du đại biến thì Trương Khởi lộ ra hàm răng trắng như tuyết, tiếp tục nói: "Tề Chu từ trước đến giờ vẫn luôn không tốt, thầm nghĩ, nếu hôm nay ta dùng thân phận này giết một Quận Vương phi không được sủng ái của địch quốc, chắc sẽ không có người nào ra mặt đâu nhỉ?"

Mặt của Trịnh Du hiện giờ đã hoàn toàn biến thành xám trắng!

Trương Khởi nhìn chằm chằm nàng ta, lần nữa cười một tiếng.

Rồi Nàng từ từ dựa vào phía sau, khinh miệt liếc Trịnh Du một cái, Trương Khởi liền đảo mắt chuyên chú nhìn vào những móng tay được tu sửa hoàn mỹ của mình, chậm rãi nói: "Nói thật, cơ hội này thật là hiếm có, làm ta cũng thấy hơi động lòng."

Thưởng thức sắc mặt vừa kinh vừa sợ, vừa bực vừa hận của Trịnh Du, Trương Khởi rốt cuộc cũng quyết định bỏ qua, vì vậy, nàng liền bảo xe ngựa rời đi.

Lúc xe ngựa của Trương Khởi vừa rời đi, Trịnh Du vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên, nàng ta lại nghe được giọng nói ung dung, lạnh lùng mà cao cao tại của Trương Khởi truyền đến: "Hai vị, các ngươi tựa như còn chưa có hành lễ với Bổn cung đâu đấy!"

Lời này vừa nói ra, khiến Vũ Văn Nguyệt lập tức tỉnh táo lại. Nàng ta vội vã xuống xe ngựa, hướng theo xe của Trương Khởi mà kêu: "Gặp qua Lý phi nương nương."

Trương Khởi phất phất tay, ý bảo nàng ta lui về phía sau.

Vũ Văn Nguyệt ngoan ngoãn lui ra.

Đứng ở một góc, Vũ Văn Nguyệt không nhịn được nhìn về phía Trương Khởi bằng ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng đảo mắt, nàng liền nhớ tới lời thận trọng cảnh cáo của phụ thân Vũ Văn Hộ hôm đó, phụ thân đã quá rõ tâm tính của nàng, vì thế liền cắn cắn môi, thật nhanh cúi đầu xuống.

Lúc này, mấy đoạn đối thoại của người đi đường mơ hồ truyền vào trong tai của nàng ta: " Chuyện gì đang xảy ra?"

"Nghe nói Lý phi nương nương ngày xưa cùng Vũ Văn tiểu cô từng có thù hận đấy."

"A, mới vừa rồi không phải nương nương cũng đã nói rồi sao? Quận Vương phi nước Tề này, cũng có thù hận với nàng ấy. Hai người này xúm lại, chẳng lẽ là đang muốn liên minh trả thù?"

"Đường đường là nhà quyền quý nhất nước Chu lại đi liên hiệp với người nước Tề để trả thù nương nương sao? Quả nhiên thật can đảm!"

"Không tệ, lá gan này cũng quá lớn rồi!", "Có gì phách lối chứ? Vũ Văn Hộ từ trước đến giờ vẫn ương ngạnh, con gái của hắn bất kính với nương nương, cũng là chuyện bình thường!"

Mới nghe mấy câu, người luôn ruột để ngoài da như Vũ Văn Nguyệt, nghĩ tới lời cảnh cáo đầy nghiêm nghị kia của phụ thân, mặt không khỏi trắng bệch.

Trong lúc hoảng loạn, nàng ta liền xông lên phía trước, nói với Trương Khởi: "Nương nương, ta không quen biết với nữ nhân nước Tề này, nàng ta mới vừa rồi ngăn ta lại, bảo là muốn cùng nhau đối phó ngươi, ngoan cố trèo lên xe ngựa của ta. Ta vừa mới biết nàng ta mà thôi, thật đấy, nương nương, ta mới vừa biết nàng ta!"

Nói xong, Vũ Văn Nguyệt còn chán ghét trừng mắt nhìn Trịnh Du một cái.

Cảm thấy Vũ Văn Nguyệt đang lo lắng, Trương Khởi ôn hòa khẽ gật đầu với nàng ta, rồi mỉm cười nói: "Không sao, Bổn cung tin tưởng ngươi."

Sau khi tỏ ý bảo Vũ Văn Nguyệt lui ra, Trương Khởi quay đầu, cười như không cười nhìn Trịnh Du, hiện tại mới từ trên xe ngựa bước xuống, đi tới bên cạnh, bất chợt, nàng trầm trầm quát lên: "Quỳ xuống!"

Sắc mặt Trịnh Du lại chuyển sang xanh mét, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, đang chuẩn bị phản kháng, lại nhìn thấy người Chu ở bốn phía đang chỉ chỉ chỏ chỏ, thấy đám thái giám sát ý nặng nề ở sau lưng Trương Khởi, không khỏi cắn răng, phịch một cái, quỳ trên mặt đất.

Trương Khởi cười một tiếng.

Nàng vung tay áo, trở về trong xe ngựa, ra lệnh: "Hồi cung."

Ngay cả đến lúc này, cũng không gọi Trịnh Du đứng lên, xe ngựa Trương Khởi nghênh ngang rời đi chỉ để lại sau lưng một đám bụi mù mịt bay đầy trời.