Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 192: Thì ra là hắn đang tính kế




Nghe đến đó, Lương Hiển lùi lại một bước, sau đó sải bước đi tới chỗ Vũ Văn Liên, lúc này mặt đã tái nhợt như người chết!

Tĩnh An Hầu này thân là đặc phái viên, vì ngày đông giá rét mà lưu lại Kinh Châu, lại còn rảnh rỗi mà đi săn thú, hiển nhiên là khuyển mã không làm việc đàng hoàng. Nhưng cho dù như vậy, cũng không phải là người mà bọn họ có thể tru diệt! Phải biết, nước Chu sau cuộc đại chiến với Đột Quyết, nguyên khí đã bị tổn thương nặng nề, hai nước Trần, Tề chỉ hận không thể tìm được cái cớ để tới tiến công!

Mà bây giờ, bọn họ lại tự tay dâng lên cái cớ này vào trong tay người Trần !

Hai quyền thần mê mang đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên, Lương Hiển nhảy dựng lên nói: "Mau đuổi theo! Tất cả mọi người mau đuổi theo, cần phải tiêu diệt hết đám người Trần kia mới được!".

Hắn vừa dứt lời, Vũ Văn Liên cũng tỉnh táo lại, hiện tại chỉ có thể giết người diệt khẩu mới chính là thượng sách. Lập tức hắn vội vàng ra lệnh cho hai bên phải trái: "Người đâu tới đây, toàn bộ mau đuổi theo, nhất định phải giết hết đám người Trần kia không chừa một mống! Đi, đi nhanh!". Lời cuối cùng ra khỏi miệng liền biến thành gào thét!

Trong lúc hai người họ hung hăng hạ lệnh thì đột nhiên, trong núi truyền tới một giọng nói lạnh lùng mà chậm rãi: "Không cần!".

Đám người Lương Hiển vội vàng quay đầu.

Khi bọn hắn mở to hai mắt mồm miệng há hốc, Lan Lăng Vương đã mang theo hai hộ vệ, đạp tuyết từ từ đi tới. Hắn chắp hai tay ra sau, dung nhan tuấn mỹ đến khiến nam nhân nhìn cũng hoa mắt không lộ ra chút biểu tình nào.

Làm như không chú ý tới sắc mặt đột biến của hai người kia, Lan Lăng Vương lững thững đi lên đồi, hắn đi tới trước mấy thi thể người Trần, nhìn tên hán tử vừa trút hơi thở cuối cùng. Lại đi tới một bên, nhìn tên cao lớn mập mạp, rồi lại nặng nề đá chân vào người một tên hộ vệ giả vờ mặc xiêm áo bình thường, nhàn nhạt mà nói: "Không cần đuổi theo nữa, bọn họ đã trốn rồi!".

"Ngươi...ngươi làm sao biết?"

Cố gắng nén lo lắng, Lương Hiển cẩn thận hỏi.

Lan Lăng Vương chắp hai tay ra sau, nhàn nhạt nói: "Tĩnh An Hầu là do ta dẫn lên núi". Lập tức hai người kia trừng lớn mắt. Rồi sau đó liền giật mình tỉnh ra: rất có thể, theo lời đồn, Tĩnh An Hầu nước Trần này có nam sắc cực tốt. Đúng rồi, hắn lần này dừng lại ở đất Kinh châu. Cũng là vì một luyến đồng. Chỉ hận lúc ấy nghe thuộc hạ báo cáo qua chuyện này hắn lại không lưu tâm, cũng không để trong lòng.......

Trong khi hai quyền thần nước Chu mặt lúc xanh lúc trắng thì Lan Lăng Vương lại tiếp tục nói: "Về phần mười mấy tùy tùng mới vừa chạy trốn kia, đã được người của ta trợ giúp một tay, giờ phút này có lẽ đã cỡi ngựa chạy xa rồi. Cho nên, các ngươi sẽ không đuổi kịp đâu!".

Hắn từ từ quay đầu lại. Ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Lương Hiển và Vũ Văn Liên, qua một hồi lâu, liền thấp giọng nói: "Cao mỗ bình sinh hận nhất tâm kế! Nhưng. nếu có người dụng mưu với ta, thì Cao mỗ cũng rất thích để cho hắn cũng nếm thử chút tư vị này!"

Nói tới chỗ này, hắn liền ưu nhã xoay người: "Chắc không bao lâu nữa, hoặc là nước Trần, hoặc là nước Tề, sẽ cật lực lên tiếng phê phán hành vi này của hai vị, Trung Nguyên thật vất vả mới bình yên, chỉ sợ lại dấy lên phong ba rồi. Lương công, Vũ Văn công, ta thấy các ngươi vẫn nên sớm trở về phủ, suy nghĩ xem nên đối phó với cơn thịnh nộ của Vũ Văn Hộ thế nào!".

Dứt lời, hắn liền dẫn hai hộ vệ, thản nhiên đi khỏi đó.

Giờ phút này, mặc kệ là Lương Hiển hay là Vũ Văn Liên, cho dù bên cạnh có đến hơn trăm hộ vệ, nhưng bọn hắn có nghĩ cũng không dám sẽ động thủ với Quận Vương nước Tề chỉ mang theo vẻn vẹn hai hộ vệ này.

... ... Bởi vì, hắn đã tính kế lên Tĩnh An Hầu nước Trần, cho nên hiển nhiên tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, kể cả có giết chết hắn, cũng không có biện pháp bịt được miệng của 500 kỵ binh kia. Mà chỉ cần có một người đem tin tức Lan Lăng Vương bị đâm ở Kinh châu truyền về Tề quốc, thì hậu quả kia chính là, nước Tề cùng với nước Trần đều tức giận lên tiếng phê phán Nước Chu.

Người Chu, mới vừa trải qua chiến loạn với Đột Quyết, thực lực hao tổn rất lớn cho nên không thể chống nổi một trận đại chiến nữa!

Có thể nói, bọn họ chẳng những không thể giết hắn, đã thế còn phải vắt óc mà lấy lòng Lan Lăng Vương, để cho hắn bớt giận, để cho hắn yên tâm vứt bỏ ý tưởng khuyến dụ vua Tề tiến đánh nước Chu!

Hai quyền thần nghĩ tới lợi hại của vấn đề, càng nghĩ càng lại càng tuyệt vọng, nhìn bóng dáng của Lan Lăng Vương rảo bước rời đi, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là tâm lạnh như tro tàn.

Là ai nói, Lan Lăng Vương nước Tề hữu dũng vô mưu, rất dễ tính kế?

Bọn họ cũng chỉ là tính toán một chút, cảm thấy Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Ung sẽ vui mừng khi nhìn thấy thi thể Cao Trường Cung. Thực sự không ngờ tới chút chuyện nhỏ này lại kéo theo chiến tranh với nước Trần.

Là ai nói, Lan Lăng Vương nước Tề bản tính trung hậu?

Chìm trong tuyệt vọng, một lát sau, Lương Hiển đột nhiên nói: “Vũ Văn huynh, lần này ta đã bị huynh hại thảm rồi!”

Trên trán hắn mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, lau mãi cũng không hết, sắc mặt đã trắng xanh một mảnh: “Cũng không biết lần này có thể giữ được tính mạng hay không?” Mũ cánh chuồn trên đầu hơn phân nửa là không giữ được nữa, kế sách hiện giờ, cũng chỉ có thể tìm cách khiến Đại Trủng Tể bớt giận, mưu đồ ngày khác lại Đông Sơn tái khởi.

Mà lúc này, Lan Lăng Vương đang trên đường trở lại phủ đệ.

Vừa vào cửa, hắn liền hỏi: “Trương cơ đang bận gì?”

Đây đã thành thói quen của hắn rồi, mỗi lần về đều phải hỏi. Dương Thụ Thành kiêm chức quản sự cúi người đáp: “Đag ngẩn người suy nghĩ.”

Lại đang ngẩn người?

Lan Lăng Vương cất bước đi tới biệt viện.

Nhìn hắn rảo bước thật nhanh, Dương Thụ Thành suy nghĩ gì đó, rồi nghiêm túc nói: “Sao Quận Vương không đem chuyện chuẩn bị hoà ly báo cho Trương cơ?” Đây là người thứ hai đã khuyên hắn như vậy.

Lan Lăng Vương liền dừng bước.

Hắn quay đầu lại nhìn Dương Thụ Thành, trầm mặc một hồi, mới từ từ nói: “Ta muốn chờ Trịnh thị nguyện ý hoà ly mới nói đến chuyện này.” Hắn mím môi, nhàn nhạt mà nói: “Nam tử hán đại trượng phu, cần gì đem chuyện chưa làm được ra tự cam kết?”

Bỏ rơi Dương Thụ Thành, Lan Lăng Vương đi tới trong sân.

Trương Khởi ăn mặc thật dày, trong ba tấc ngoài ba tầng, cả người bao thành một quả cầu tuyết, đang di di chung trà trên bàn trầm tư, ngay cả khi Lan Lăng Vương đến gần, nàng vẫn không phát hiện ra.

Trương Khởi đang suy nghĩ, cho dù là ở đất Tề hay là Trường An, hoặc là hiện tại, nếu có thời gian rảnh rỗi, nàng liền đứng ngồi không yên.

Nàng cảm thấy, nàng cần phải làm gì đó để gia tăng thực lực, mà không phải như bây giờ, soogs chết vinh nhục phụ thuộc vào một người đàn ông. Nhưng hiện tại quả thật vẫn không nghĩ ra mình có thể làm cái gì.

Như hiện tại, nàng đi đâu đều có hộ vệ của Lan Lăng Vương đi theo, đi ra bên ngoài thu mua những người dân khổ nạn ngoài kia thì những hộ vệ lại lo lắng người tiếp xúc với nàng là một thích khách hoặc là trong bụng mang đầy âm mưu. Cho dù có muốn thu mua thuộc hạ của Lan Lăng Vương thì nữ lưu có nhân cách mị lực như nàng, làm sao có thể so sánh với một Lan Lăng Vương đã từng vào sinh ra tử với bọn họ?

Còn việc kiếm tiền, nay đã không cần thiết nữa. Hiện tại tiền bạc của Lan Lăng Vương đều ở trong tay của nàng, nàng muốn láy đi bao nhiêu mà chẳng được. Nhưng với tình hình hiện nay, có tiền mà không có sức lực võ lực để bảo vệ thì kết quả duy nhất chính là cái chết, hoặc là bị giẫm đạp mà thôi!

Đây là một loại bi ai, là người của hai thế giới, nàng không tài nào nghĩ thông được, một phụ nhân có diện mạo cùng thực lực như nàng có thể làm những gì để gia tăng thực lực của bản thân?

Cũng không biết suy tư bao lâu, Trương Khởi đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, liền ngẩng đầu lên.

Liền đối mặt với ánh mắt lẳng lặng canh chừng của Lan Lăng Vương.

Quen biết với hắn quá lâu, dù là chỉ nhìn hắn một cái, nàng cũng có thể phân biệt ra được hắn đang vui, đang giận hay là có ưu tư.

Liếc hắn một cái, Trương Khởi hỏi: “Trường Cung, mới vừa rồi đi ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì sao?”. Đảo mắt nàng liền hiểu, lập tức đứng lên, nói: “Có phải chuyện có liên quan đến Thứ Sử Kinh Châu hay không? Ngươi ứng phó như thế nào?”

Lan Lăng Vương cười cười, hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, nhỏ giọng nói: “Đã kết thúc rồi!” A Khởi của hắn, là đang quan tâm đến hắn sao? Hắ không để ý tới thì cũng thôi đi, nhưng một khi đã ra tay, nhất định phải là một kích trí mạng! Không những đánh đau, đánh ngoan độc, đánh cho bọn người Chu chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện này, thì hàm răng đều ê ẩm thêm mấy ngày, nếu không thì sau này hắn sao có thể che chở cho A Khởi càng nhìn càng thấy xinh ddejpj của mình chứ?

Hắn không giải thích, Trương Khởi không thể làm gì khác hơn là nghi hoặc.

Tiếp đó, phủ đệ tạm thời này của họ lập tức trở nên náo nhiệt, cơ hồ ngày ngày đều có người của phủ Thứ Sử tới cửa bái phỏng, còn có cả Quốc Công gì gì kia nữa, gặp Lan Lăng Vương đều ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu không dứt.

Thành Kinh Châu to như vậy, không có quan viên nào có thể có thế lực sánh ngang với họ. Thấy tình cảnh như thế, những quan lại dưới trướng tự nhiên cũng nối gót đi theo. Vì vậy, tuy Lan Lăng Vương vẫn mặt lạnh, sắc mặt đối với mọi người không chút thay đổi, nhưng số người ngày ngày tới cửa cầu kiến, tặng quà, muốn thông qua nàng để lấy lòng ai kia, nối liền không dứt.

Trong bầu không khí náo nhiệt đó, năm mới cũng đã sớm đến gần.

Dương Thụ Thành từ sớm đã cho người trang trí lại phủ đệ, giăng đèn kết hoa, tất cả người hầu đều được cấp quần áo mới.

Trương Khởi đứng ở trong sân, lẳng lặng nhìn đám người hầu say mê cuồng nhiệt ở cửa.

Đây là lần đầu tiên nàng được đón năm mới. Quá khứ về năm mới khi còn ở quê hương đã bị nàng phong bế lại…. Bằng hữu thân thích lui tới, khách quý chật nhà, nên họ không thể để cho loại người xúi quẩy như nàng bước vào cửa khiến cho mọi người mất hứng.

Lan Lăng Vương sải bước đi đến, xa xa, hắn liền thấy Trương Khởi mặc áo lông thật dày, đang nghiêng đầu, cặp mắt sáng trong suốt, cười khanh khách nhìn mọi người đang vội vàng bận rộn.

Đã bao lâu rồi? Hắn không nhìn thấy nàng cười tươi như vậy.

Vì thế càng rảo bước nhanh hơn.

Đi tới phía sau nàng, hắn nhẹ giọng gọi: “A Khởi.” Tức thì Trương Khởi liền quay đầu lại.

Lan Lăng Vương tiến lên nắm tay của nàng hỏi: “Sao lại lạnh như vậy? Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Trương Khởi ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Lúc hai người họ đi đến giữa ngã tư đường Kinh Châu, thì trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

Cảm giác thật bình yên, hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ tay trong tay đi như vậy.

Đi một hồi, Trương Khởi cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt. Kể từ khi gặp lại tới nay, vô số đêm, được Lan Lăng Vương ôm trong ngực, nhưng lại không hề chạm qua nàng, cực kỳ quy củ giống như một thái giám.

Cũng không biết tại sao, thấy hắn cư xử như vậy lại làm cho lòng của Trương Khởi dần dần trở nên ấm áp. Có lẽ hắn sợ nàng tức giận, sợ nàng lại đẩy hắn ra xa ngàn dặm? Cho nên mỗi buổi tối, đều khổ cực ẩn nhẫn bản thân như vậy.

Hai người lẳng lặng đi ở trên mặt tuyết, theo đó là một tràng lộp cộp giòn vang thỉnh thoảng truyền đến, chính là tiếng bước chân đạp lên tuyết truyền ra.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên nhào ra. Bóng người kia xông đến cực nhanh, hệt như gió lốc, thoắt cái đã vọt tới trước mặt hai người họ.

Sau đó, chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, người tới quỳ rạp xuống mặt tuyết, ở giữa ngã tư đường, trước mặt Trương Khởi, Lan Lăng Vương mà đầu rạp xuống đất, ở dưới chân bọn họ, nghẹn ngào.

Cho đến lúc này, Trương Khởi mới phát hiện, người quỳ gối trước mặt nàng, là một thiếu nữ xinh đẹp, da đặc biệt trắng nõn nà. Người thiếu nữ này mặc dù ăn mặc như một cô tử cao quý. Nhưng lại quỳ rạp xuống đất, tư thế này khiến cái mông cao cao nổi lên, tạo thành một độ cong vô cùng hấp dẫn.