Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 22: Ai cũng không dễ




Lúc ấy Tiêu Mạc và Trương Cẩm thân cận, người thấy được đông lắm, rõ ràng giấu không được, tìm người đền tội cũng không có bao nhiêu tác dụng. Đẩy Trương Khởi ra ngoài, cũng chỉ là để lửa giận của đại phu nhân có chỗ ra, sao có thể thật sự ngăn được miệng người khác?

Nhưng Trương Tiêu thị cố tình nói như vậy, cố tình làm như vậy.

Có lẽ, nàng ta chỉ cảm thấy Trương Khởi giữ lại cũng không có tác dụng lớn, ngoài ra, nàng ta muốn mượn chuyện này, lộ ra lai lịch của Trương Khởi.

Mặc kệ như thế nào, chuyện như vậy đối với Trương Tiêu thị chỉ là há mồm nói, đối với Trương Khởi mà nói, thì lại là sống còn.

Suy nghĩ một hồi, Trương Khởi cúi đầu thấp hơn.

Trán nàng đụng đất, nghẹn ngào.

Nghe được tiếng khóc của nàng, trên mặt Trương Tiêu thị hiện ra vẻ không kiên nhẫn: cũng không xem mình là thân phận gì, chẳng lẽ còn muốn một khóc hai nháo ba thắt cổ trước mặt nàng hay sao?

Trương Khởi nghẹn ngào, không có khóc không ngừng như nàng tưởng tượng, mà là nằm ở trên đất, âm thanh khàn khàn, tuyệt vọng nói: "Lời của mẫu thân, A Khởi nghe lệnh là được."

Dứt lời, nàng từ từ từ bò dậy, lấy tay áo giấu mặt, có vẻ đau lòng tuyệt vọng cực kỳ, nhưng vẫn quy củ cúi chào Trương Tiêu thị, lúc này mới cúi đầu, bi thương, thất thiểu đi ra ngoài.

Mặc dù đi tới Trương trạch cũng ba bốn tháng rồi, nhưng bây giờ Trương Khởi, vẫn xương nhỏ thịt ít, từ bóng lưng xem ra, rõ ràng là một đứa bé gầy yếu non nớt.

Nàng đứng thẳng cúi đầu, bởi vì cố nén cất tiếng đau buồn, hai vai run run, đi vài bước, dưới chân nàng mềm nhũn, cả người ngã xuống, nếu không phải có người đỡ, thì thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Trương Tiêu thị lạnh lùng nhìn nàng.

Trương Khởi vừa ra cửa, liền có một vị phụ nhân lại gần Trương Tiêu thị, nhỏ giọng nói ra: "Nha đầu này cũng chỉ là một người hạ tiện không nơi nương tựa, phu nhân muốn xử trí nàng, duỗi duỗi tay lúc nào cũng có thể. . . . . Không bằng lưu giữ nàng, nói không chừng về sau sẽ hữu dụng."

Trương Tiêu thị trầm mặc một hồi, gật đầu một cái, nói: "Cẩm nhi nói với ta, tiện nha đầu này quyến rũ A Mạc, mấy giáo tập cũng thích nàng. . . . Bây giờ nhìn lại, rốt cuộc chỉ là nông thôn đến, A Cẩm nói quá rồi."

Nói tới chỗ này, nàng phất phất tay, "Ngươi đi xử lý một chút."

"Vâng"

Phụ nhân kia đi ra thì Trương Khởi đã đi được trăm bước xa. Nàng vẫn cúi đầu, cơ thể cực kỳ mỏng manh như gió vừa thổi sẽ bay. Dù là phụ nhân này đôi tay đã dính máu, thì thấy nàng, cũng nghĩ đến nữ nhi nhà mình.

Nàng ta thở dài một tiếng, đi vài bước tới sau lưng Trương Khởi, kêu: "Trương thị A Khởi?"

Kêu nàng lại, phụ nhân lạnh nhạt nói: "Phu nhân thương tiếc ngươi, chỗ đại phu nhân, ngươi không cần đi."

Trương Khởi không dám tin quay đầu lại.

Nhìn gương mặt không lộ vẻ gì của phụ nhân, nàng cảm động đến rơi nước mắt, hai đầu gối mềm nhũn, liền muốn quỳ xuống với nàng. Phụ nhân giật mình nhảy một cái, nhíu mày thì Trương Khởi cũng nghĩ tới điều gì, vội vàng đỡ cây khô bên cạnh ổn định thân hình, chỉ là hình dáng rất nhếch nhác.

Thút thít, Trương Khởi khẽ chào, cảm động cực kỳ nói: "A Khởi tạ phu nhân nhân từ, tạ tẩu tử tương trợ."

Phụ nhân này mặc dù được thế, rốt cuộc chỉ là người làm trong Trương phủ. Ở thời đại tôn ti rõ ràng này, nếu để cho người khác thấy Trương Khởi quỳ xuống với nàng, thì phụ nhân sẽ gặp chuyện.

Vì vậy, hành động vừa rồi của Trương Khởi, thật khiến nàng giật mình nhảy một cái.

Chỉ là phục hồi tinh thần lại, tim của nàng lại thấy hài lòng: xem một chút, cô tử của đại sĩ tộc truyền thừa mấy trăm năm Trương thị cũng muốn quỳ xuống với ta!

Bởi vì phần hài lòng này, ánh mắt nàng nhìn Trương Khởi cực kỳ ôn hòa, "Không phải sợ, sự tình qua rồi." Lần đầu tiên an ủi một người xong, phụ nhân nhìn nàng một cái thật sâu, nói: "Ta họ Tạ, về sau nếu có việc có thể tới tìm ta."

Dứt lời, nàng nghễnh đầu vui sướng rời đi trong sự cảm kích vui mừng của Trương Khởi,.

Phụ nhân vừa đi, Trương Khởi liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi trở về.

. . . . . . Không thể tiếp tục như vậy, ta phải có chút lực lượng.

Loáng thoáng, nàng nhớ đời trước nàng không phải xử sự như vậy. Lúc ấy nàng hoàn toàn triển lộ dung nhan của mình, cố gắng học tập, bắt lấy từng cơ hội biểu diễn sự thông tuệ của nàng với giáo tập và phụ thân của nàng.

Nàng như vậy, khiến các thúc bá trong phủ cũng nhận ra, là một người có giá trị lợi dụng, có thể làm con cờ. Vì vậy, trong hai năm đó, nàng sống hết sức an nhàn và phong phú. Hành động thế này của Trương Tiêu thị, căn bản chưa từng xuất hiện.

Lần này, nàng không muốn làm náo động quá, từ sớm đã được gia tộc nhìn trúng, trọng điểm bồi dưỡng, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp, liền đưa cho người quyền quý hoặc là Hoàng thất.

Nhưng, nàng cũng không thể không có chút giá trị như vậy, ai lấy được, đều có thể dễ dàng hy sinh nàng, thuận tay ném nàng đi.

Không thể quá chói mắt cũng không thể quá vô dụng, làm sao mới nắm bắt được đúng mực?

Vừa đi, Trương Khởi vừa không ngừng suy nghĩ.

Nàng trở lại, A Lục liền vọt tới, nắm tay của nàng, lo âu hỏi "A Khởi, A Khởi, ngươi không sao chớ?"

Trương Khởi lắc đầu một cái.

Khi A Lục thở phào nhẹ nhõm, sung sướng lần nữa, Trương Khởi ngồi ở trên giường, lẳng lặng suy nghĩ.

Trong lúc Trương Khởi phờ phạc rã rượi, một ngày rất nhanh trôi qua.

Một ngày này, người của Kiến Khang hưng phấn hơn.

Bởi vì, đệ nhất thiên hạ mỹ nam, Quảng Lăng vương nước Tề Cao Trường Cung sẽ đến Kiến Khang vào chiều nay!

Trong Trương trạch, khắp nơi đều là tiếng nghị luận. Trương Khởi lặng yên nghe giáo tậpgiảng bài xong, liền tiếp tục núp ở trong rừng cây, chờ lớp tiếp theo đến.

Cách nàng không xa, chính là cả đám cô tử đang cười hì hì, nghị luận, ở phía sau của nàng, là một con đường nhỏ lượn quanh hồ.

Mà rừng cây chỗ Trương Khởi, màu xanh lá cây đã càng ngày càng sâu, đứng ở phía sau cây, bóng người khó hiện ra.

Khi Trương Khởi nhàm chán đến có chút ngủ gà ngủ gật thì một cái tên quen thuộc truyền vào trong tai của nàng, "Cao Trường Cung này ở nước Tề cũng không được ưa thích, nsao lại không động được?"

Cái gì? Trương Khởi rét, ưỡn thẳng lưng, không biến sắc nhích nhích, khiến đại thụ sau lưng hoàn toàn chặn lại thân hình.

Một âm thanh của người sắp ba mươi tuổi truyền đến, "Dù sao cũng là hoàng tử một nước, dù mẹ đẻ ti tiện, bên cạnh vẫn phải có mấy tôi tớ trung thành. Huống chi, nghe nói tuổi thơ của hắn thường bị khi dễ, sớm luyện ra bản lĩnh cao."

"Bản lĩnh?" người trước đó cười nói: "Da mịn thịt mềm như thế, không phải luyện múa chứ?"

Nói tới chỗ này, hắn cảm thấy lời mình nói thật là tức cười, lập tức cất tiếng cười to lên.

Mới cười hai tiếng, hắn như nhớ tới cái gì, vội vàng ngừng miệng, nhìn sang, lại nói: "Nhưng mà hắn dù sao cũng là sứ giả đất Tề, không thể vọng động. Đoàn người tính toán tốt, phải ra tay lúc hắn trở về." Đưa tay vỗ vỗ lang quânsắp ba mươi tuổi, hì hì nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Vũ Văn Hộ ở nước Chu có bản lãnh cỡ nào? Đó là quyền thần ngay cả hoàng đế cũng có thể giết. Mẹ của ông ta bị người Tề bắt đi, cũng đã qua thật nhiều năm, sớm đã bị người Tề chơi đến hư thúi chán ghét. Cao Trường Cung này, địa vị kém xa mẫu thân Vũ Văn Hộ. Dù chơi đùa chết hắn, người Tề cũng sẽ không đánh rắm."

Hắn hả hê chắp tay, "Tốt lắm, ta cũng phải trở về. Đám khốn kiếp kia chỉ sợ cũng tụ tại chỗ của ta, chờ ta định ra hành động đấy."

Tiếng bước chân đi xa.

Lang quân sắp ba mươi tuổi còn lại thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, cũng quay bước rời đi.

Bọn hắn vừa đi, Trương Khởi liền nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây. Mà lúc này, giáo tập đã đến, học đường sắp mở khóa rồi.