Cảnh Xuân Tươi Đẹp

Chương 44: 44: Tặng Ngươi Chiếc Vòng Tay Này Chính Là Tín Vật





Cuối cùng, mấy cành hoa đào trong tay Tống Tương cũng chỉ có Tống Trì là chịu cài trên đầu còn Thẩm Mục, Thẩm Khoát và Thẩm Dật có chết cũng không theo.
Thẩm Mục còn nói: “Trì biểu ca của các ngươi khí độ siêu phàm, cho dù hắn cài hoa trên đầu cũng thành người hào hoa phong nhã.

Còn bọn ta chỉ là phàm phu tục tử, nếu cài hoa trên đầu chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.”
Tống Tương: “Nhị biểu ca chớ tự coi thường mình, các huynh chỉ kém ca ca muội một tí thôi.

Nếu ca ca muội không có ở đây thì ai trong ba người cũng là rồng là phượng, làm mê đảo biết bao nhiêu cô nương.”
Thẩm Khoát nghe vậy lặng lẽ nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ cũng tán thành lời Tống Tương nói.

Bốn vị công tử Thẩm gia đều có tướng mạo tốt nhưng bình thường đều bị Tống Trì lấn áp.

Bất quá, Bình Tây Hầu phủ là tướng môn thế gia, tương lai bốn vị biểu ca có thể sẽ ra chiến trường bảo vệ quốc gia, còn Tống Trì bất quá chỉ là một thanh kiếm mà Chính Đức Đế dùng để tàn sát trung thần.

Với cái đức hạnh của hắn như thế thì làm sao so sánh với mấy vị biểu ca được chứ?
Cũng chỉ có gian thần và tiểu nhân mới đi khi dễ một nữ tử yếu đuối.
Tầm mắt nàng đảo qua vạt áo Tống Trì rồi ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy phía trước có một công tử mặc cẩm bào màu xanh đang đi ra từ trong rừng đào.

Hình như đối phương muốn đi lên, trong lúc vô tình hắn lại nhìn xuống phía dưới.

Ngay khi Ngu Ninh Sơ nhận ra Tào Kiên thì Tào Kiên cũng nhận ra đoàn người bọn họ, hắn vui mừng thủ lễ nói: “Quận vương gia, Nhị công tử, Tam công tử.”
Tào Kiên và Tống Trì quen biết nhau ở lôi đài luận võ của Vương tử Hung Nô, còn hắn với Thẩm Mục và Thẩm Dật thì quen nhau trong hội thi võ vừa qua.
Thẩm Minh Lam vốn đi ở phía trước, nhìn thấy hắn khiến trái tim nàng bắt đầu đập loạn.

Dưới ánh mắt cười nhạo của Tống Tương, nàng lui ra phía sau đứng bên cạnh Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ nhịn không được nhỏ giọng trêu chọc nói: “Sao biểu tỷ không đi ở phía trước nữa?”
Thẩm Minh Lam âm thầm nhéo tay nàng.
“Tào huynh cũng đến đây ngắm hoa sao?”
“Đúng vậy, ngày mai ta phải bắt đầu phải làm việc rồi nên thừa dịp hôm nay còn rảnh rỗi đi ra ngoài dạo một chút.”
“Nếu vậy thì Tào huynh có muốn đi cùng chúng ta luôn không?”
“Được như vậy thì tốt quá.

Nhà ta chỉ có một mình ta, muội muội thì còn nhỏ.

Nhìn thấy nhà các huynh đông người náo nhiệt làm ta thật sự rất hâm mộ.”
Cứ như vậy, Tào Kiên cũng gia nhập cùng đám người biểu huynh biểu muội của Bình Tây Hầu phủ.

Nhưng hắn vẫn tuân thủ lễ nghi, luôn đi bên cạnh Thẩm Mục mà chưa từng nhìn lung tung về phía các cô nương.
Hoa đào được trồng trên khắp ngọn núi, mọi người có thể dừng lại bất cứ đâu để ngắm hoa.


Vì lo lắng thể lực có hạn của các tiểu muội nên Thẩm Mục làm chủ dẫn mọi người đi tới một sơn cốc ở đoạn lưng chừng núi.

Ở đây, các ngọn núi nằm rải rác đan xen nhau tạo thành một vòng tròn được bao phủ bởi từng mảng hoa đào, tạo thành một u cốc thanh tĩnh.

Nơi đây có rất ít du khách, chỉ có tiếng chim hót lảnh lót hòa cùng tiếng suối chảy róc rách.
Bên cạnh sơn cốc có một bãi cỏ xanh mướt, giữa bãi cỏ mọc lên một cây đào già cao khỏe.

Xung quanh ánh nắng chói chang, chỉ có cây đào già vươn dài những cành cây tươi tốt tỏa bóng mát cho du khách ngồi nghỉ chân.
Ngu Ninh Sơ đi theo Thẩm Minh Lam và Tống Tương đến bên dòng suối chơi.
Thẩm Mục, Thẩm Khoát và Tào Kiên đi săn chung quanh xem có thể săn được thú rừng gì không.

Tống Trì và Thẩm Dật thì ngồi ở dưới tàng cây canh chừng các muội muội.
Hình như Tống Trì còn buồn ngủ, hắn ngồi tựa lưng vào thân cây đào già.

Ánh mặt trời len lỏi qua những chiếc lá chiếu thẳng vào mặt hắn, vì thế hắn thản nhiên lấy khăn ra che lên đầu.
Thỉnh thoảng, có cơn gió nhẹ thổi qua khăn tay làm lộ ra ánh mắt của hắn.

Chỉ có người nào đến gần mới biết thực sự hắn đang ngủ hay đang nhìn về địa phương nào đó.
Bên dòng suối, Tống Tương nghịch ngợm tạt nước lên mặt Ngu Ninh Sơ.

Ngu Ninh Sơ vừa cười vừa nghiêng đầu tránh né làm lộ ra khuôn mặt bị ánh mặt trời phơi thành màu hoa đào.
Hôm nay, nàng mặc một bộ xiêm y màu quả hạnh.

Quần áo mùa xuân có phần đơn bạc không thể che dấu dáng người mảnh mai của thiếu nữ.

Tuy rằng nàng mới mười lăm tuổi, thân hình có hơi mảnh khảnh nhưng những đường cong nên có cũng đã có.

Khi nàng chạy nhảy có thể tạo nên những đợt sóng của mùa xuân.
Tống Trì nhìn về phía Thẩm Dật đang đi tìm đá bên dòng suối để dựng bếp lò.
Sau khi ba tiểu cô nương chơi đùa dưới nước đủ thì đi bên cạnh để ngắm hoa đào.

Ở khu rừng đối diện, thấp thoáng giữa những bông hoa đào lúc nào cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ.
“Huynh đi qua bên kia canh chừng kẻo bọn họ đi quá xa.” Tống Trì tháo khăn tay trên đầu xuống nói với Thẩm Dật đang dựng bếp lò bên cạnh.
Thẩm Dật nhìn Tống Trì gật đầu: “Minh Lam rất bướng bỉnh.

Nếu cần biểu ca cứ việc dạy dỗ, đừng nuông chiều muội ấy.”
Tống Trì cười nói: “Bọn họ đều bị A Tương làm hư.”
Sau khi nói xong, Tống Trì đi về phía rừng đào.
Rừng đào lớn như vậy, ba cô nương cũng không đứng gần nhau nhưng tất cả đều có thể nghe thấy giọng nói của nhau.
Ngu Ninh Sơ đang hái hoa đào.


Nếu Tống Tương hoặc biểu tỷ nói chuyện thì nàng sẽ đáp lại vài câu và khuyên bọn họ đừng đi quá xa.
Từ xa bỗng truyền đến tiếng chim hót líu lo.
Thẩm Minh Lam kinh hỉ nói: “Đó là chim Vân Tước, chắc chắn tổ của nó ở gần đây.

Chúng ta đi tìm đi.”
Nàng vừa nói xong thì Tống Tương đã hướng về phía tiếng chim hót chạy đi.
Ngu Ninh Sơ không có hứng thú với việc tìm tổ chim.

Nàng quay đầu lại nhìn xuyên qua mảnh hoa đào rậm rạp có thể nhìn thấy biểu ca dựng bếp trên bãi cỏ.
Thấy vậy, Ngu Ninh Sơ liền yên tâm không đi về phía trước nữa, chỉ đi dạo xung quanh.
Hoa đào trong tay nàng càng ngày càng nhiều.

Ngay khi Ngu Ninh Sơ chuẩn bị bẻ thêm một cành cuối cùng rồi trở về thì một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên từ trên đỉnh đầu nàng vươn tới, bẻ gãy cành hoa nàng nhìn trúng.

Như vậy còn chưa đủ, thân ảnh của hắn còn hoàn toàn bao lấy nàng.
Toàn thân Ngu Ninh Sơ cứng ngắc, nàng cúi đầu muốn chạy về phía trước.
Đột nhiên có một bàn tay khác đặt trên eo nàng, bá đạo vây nàng vào giữa gốc cây đào bên cạnh dòng suối.
Hoa đào trong tay Ngu Ninh Sơ đã rơi xuống đất từ lúc nào, một tay nàng giữ chặt bàn tay đang nắm chặt eo nàng, móng tay nàng cắm thật thật sâu vào tay người nọ.
Tống Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ của người trong lòng thấp giọng nói: “Đầu tiên là huynh vì cứu muội mà bị kiếm cắt tay, sau đó bàn tay này lại bị muội cắn, bây giờ muội lại cào nó nữa.

Rốt cuộc thì biểu muội thật sự muốn hủy bàn tay này của huynh đi phải không?”
Khác với những lần trêu chọc trước đó, lần này Tống Trì gắt gao giữ chặt không cho phép nàng chạy thoát.
Cho tới bây giờ, Ngu Ninh Sơ chưa từng cảm thấy vô lực như thế.

Rõ ràng nàng đã luyện võ được nửa năm nhưng trước mặt Tống Trì nàng lại không có một chút sức lực chống trả, ngay cả bàn tay đang bị hắn giữ chặt cũng không nhúc nhích được tí nào.
“Huynh thật vô sỉ.” Nàng trừng mắt nhìn hắn nói.
Tống Trì: “Đúng vậy.

Huynh cũng không muốn làm như vậy nhưng ngoại trừ cách này thì huynh không có cách nào khác để đứng nói chuyện tử tế với muội được.”
Nàng tựa như một con mèo hoang nhỏ chạy vào Bình Tây Hầu phủ, lúc nào cũng khách sáo với người khác nhưng suốt ngày lại trốn tránh hắn.

Vậy nên hắn chỉ có thể dùng mọi cách để bắt được nàng.
Một tay hắn nắm chặt tay nàng, Tống Trì dùng tay còn lại lấy chiếc vòng ngọc màu xanh ngọc bích từ trong ngực ra lần nữa đeo vào cổ tay nàng.
Ngu Ninh Sơ nghiến răng nói: “Huynh không sợ muội đập vỡ nó đi làm lãng phí tiền bạc của huynh sao?”
Tống Trì nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt không biết đang nhìn bàn tay nàng hay là nhìn chiếc vòng kia.
Trong sơn cốc tràn đầy hoa đào, màu xanh ngọc bích của chiếc vòng lại càng lung linh kỳ ảo hơn, nó tựa như vật của thiên cung bị rơi xuống phàm trần.
“Trước khi lâm chung mẫu thân đã đem đôi vòng này giao cho huynh.


Bà ấy nói một chiếc để lại làm của hồi môn cho muội muội còn chiếc kia thì để lại cho con dâu tương lai của bà.” Tống Trì xoay xoay chiếc vòng tay kia, đột nhiên ánh mắt hắn xoay lại nhìn thẳng vào mắt Ngu Ninh Sơ nói: “Huynh thích muội nên mới trêu chọc muội như thế.

Chờ thêm hai ba năm nữa huynh nhất định sẽ đến cầu thân muội.

Chiếc vòng này xem là vật đính ước huynh tặng muội.

Nếu muội dám ném hoặc hủy nó đi thì huynh sẽ đòi lại một món tín vật khác từ trên người muội.”
Nói xong, hắn có thâm ý nhìn về phía môi Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ mặc dù không hiểu chuyện nam nữ nhưng nàng cũng đoán được ý tứ của hắn.

Nàng khẩn trương mím chặt môi chỉ sợ hắn thật sự khi dễ nàng.
Chỉ cần nhìn đôi mi dài đang khẽ run của nàng, Tống Trì cũng biết nàng thật sự sợ hãi.
Hắn khẽ thở dài rồi bước qua một bước kéo giãn khoảng cách với nàng, hắn chỉ nắm tay nàng rồi kéo ống tay áo của nàng xuống che kín chiếc vòng tay rồi thấp giọng nói: “Nước trong hồ lạnh lắm, muội đừng có ném nữa đấy.”
Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn nàng một cái rồi đi vào sâu trong rừng đào.
Ngu Ninh Sơ gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.

Chờ hắn đi thật xa nàng mới chậm rãi khôi phục hô hấp bình thường.
Trên cổ tay truyền đến cảm giác mát mẻ, Ngu Ninh Sơ tháo vòng tay kia ra.
Dưới ánh mặt trời, bên trong vòng ngọc màu ngọc bích phảng phất có sóng nước lưu chuyển.

Ngu Ninh Sơ ở Hầu phủ lâu như vậy cũng đã biết thêm nhiều kiến thức, nàng biết loại ngọc này tuyệt đối không phải là ngọc bình thường.

Nhưng đây thật sự là di vật của mẫu thân Tống Trì sao?
Ngu Ninh Sơ xoay qua xoay lại chiếc vòng lại và kiểm tra cẩn thận nhưng không có bất kỳ phát hiện gì.
“A Vu, muội đang ở đâu?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Thẩm Minh Lam và Tống Tương.

Tay Ngu Ninh Sơ run lên, vội vàng giấu vòng ngọc vào trong ngực.
Bất luận vòng tay này Tống trì bỏ ra số tiền lớn để mua về hay thực sự là di vật mẫu thân hắn để lại thì Ngu Ninh Sơ cũng đã tận mắt nhìn thấy Tống Trì phát rồ vì chiếc vòng tay này.

Vì vậy có cho nàng một trăm lá gan thì nàng cũng không dám ném nữa.

Thậm chí, nàng cũng không dám vụng trộm trả lại cho hắn vì nàng sợ Tống Trì sẽ lại tìm cơ hội cưỡng ép nàng nhận.
Chờ một thời gian nữa, có lẽ Tống Trì sẽ tìm nàng để đòi cái đồ vật quý giá này về cũng nên.
Sau khi hội họp với Thẩm Minh Lam và Tống Tương, ba cô nương cùng nhau trở lại bãi cỏ, ngồi trong bóng râm nói chuyện phiếm.
Tống Trì về trễ hơn các nàng một chút, Ngu Ninh Sơ nhớ đến cảnh bị hắn ép nàng vào thân cây thì chỉ hận không thể cách xa hắn càng xa càng tốt.
Khi bọn họ bắt đầu thấy đói bụng thì Thẩm Mục, Thẩm Khoát và Tào Kiên cũng trở về, trong tay mỗi người đều cầm hai con thú rừng.
Tào Kiên nói mọi người nghỉ ngơi còn hắn đi đến bên dòng suối, động tác thuần thục làm sạch các con thú rừng.
Chờ hắn làm xong trở về đã nghe Thẩm Mục cười nói: “Ta từng nghe nói Tào huynh bái sư ở núi Võ Đang, hôm nay lại thấy động tác xử lý mấy con thú này rất thuần thục chứng tỏ mấy con gà rừng, thỏ rừng trên núi Võ Đang cũng bị Tào huynh hạ thủ không ít lần rồi đúng không?”
Tào Kiên hơi lúng túng nói: “Nói ra thì thật xấu hổ.

Quả thật lúc còn nhỏ ta thường xuyên ăn không thấy no nên thường vào núi bắt thú rừng để ăn thêm.”
Nói xong, hắn liếc trộm Thẩm Minh Lam một cái.
Thẩm Minh Lam nghĩ đến tình cảnh các bà mối cùng nhau tranh đoạt hắn thì không thể cho hắn sắc mặt tốt được.


Nàng quay đầu thúc giục Thẩm Dật nhanh chóng nướng thịt cho nàng ăn.
Tâm trạng nàng không tốt nên chỉ ăn được một chút rồi ngưng, ăn xong liền đứng dậy ra bờ suối rửa tay.
Dòng suối trong suốt, Thẩm Minh Lam nghiêm túc chà xát từng ngón tay.
Bỗng nhiên, có người ngồi xổm xuống cách nàng vài bước.

Thẩm Minh Lam nhìn qua thì thấy đúng là Tào Kiên!
Nàng làm bộ muốn đứng lên.
Tào Kiên đang ngồi quay mặt về phía dòng suối rửa tay vội vàng nói: “Nhị tiểu thư xin dừng bước.

Ta đã ở trên núi chờ mấy ngày rồi, hôm nay mới đợi được Nhị tiểu thư tới.

Mong Nhị tiểu thư cho ta chút thời gian để nói mấy câu thôi.”
Thẩm Minh Lam trong lòng khẽ động, quay đầu sang một bên khác làu bàu: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Tào Kiên biết cơ hội khó có được cũng không dám lãng phí thời gian vòng vo nên nói thẳng: “Không dám gạt cô nương.

Lần đầu tiên gặp cô nương ở lôi đài luận võ năm ngoái thì ta đã động tâm với cô nương rồi.

Lần này ta may mắn thi đỗ Võ trạng nguyên và có được một công việc tốt.

Nhưng Ninh Quốc Công phủ cùng Bình Tây Hầu phủ chênh lệch quá xa, ta không dám mạo muội đến cửa cầu thân nên ta muốn hỏi ý tứ của cô nương trước.

Nếu cô nương nhìn ta thuận mắt thì ta liền đến phủ cầu thân còn nếu cô nương không thích thì ta sẽ không đến quấy rầy bá phụ bá mẫu.”
Thẩm Minh Lam vừa nghe thì trong lòng đã vui mừng hớn hở nhưng ngoài mặt lại nói: “Ngươi vừa mới đỗ trạng nguyên, tiền đồ rộng mở chắc chắn gần đây có nhiều nhà quyền quý muốn chiêu ngươi làm con rể phải không?”
Tào Kiên: “Quả thật là có nhưng ta đã có người trong lòng nên ta đã cự tuyệt tất cả rồi.”
Thẩm Minh Lam: “Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi làm mất lòng bọn họ rồi, lỡ như ta cũng từ chối thì ngươi làm thế nào?”
Tào Kiên: “Ta đã có người trong lòng rồi thì phải tự tranh thủ cơ hội cho mình, sao có thể cái gì cũng muốn được chứ?”
Thẩm Minh Lam không nói gì đứng lên chuẩn bị quay về.
Trái tim Tào Kiên chùn xuống, hắn muốn quay đầu lại nhưng sợ bị đám người Thẩm Dật nhìn ra manh mối sẽ làm hỏng danh tiếng của nàng.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến thanh âm dịu dàng ngượng ngùng của tiểu cô nương: “Chờ trưởng tỷ của ta gả xong thì ngươi liền đến nhà ta cầu hôn đi.”
Tào Kiên kích động đứng lên.
Thẩm Minh Lam cũng bị hắn làm cho hoảng sợ, hai má lập tức đỏ bừng.

Nàng liếc nhìn về phía mọi người đang ở dưới gốc cây đào già rồi chạy thẳng về phía rừng đào lớn tiếng nói: “Muội ăn no rồi, muội đi hái mấy đóa hoa đào đây!”
Tào Kiên phản ứng lại, vội vàng ngồi xổm xuống dùng hai tay múc nước xoa mạnh lên mặt mấy cái.
Dưới tàng cây đào già, Thẩm Dật một tay cầm cánh gà nướng, một tay cầm miếng thịt vừa được xé xuống, hết nhìn Tào Kiên rồi lại nhìn bóng lưng muội muội chạy đi vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Mục nghiến răng nói: “Bây giờ ta mới nhìn ra tên họ Tào kia đang chơi trò ôm cây đợi thỏ.

Rõ ràng hắn lên núi từ sáng sớm để đợi chúng ta!”
Chờ Thẩm Dật phục hồi tinh thần lại thì hắn đem chân gà nướng đưa cho Thẩm Khoát rồi đi qua tìm Tào Kiên tính sổ.
Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương nháy mắt với nhau và cả hai đều không giấu được nụ cười.

Nàng đoán hôn sự của Thẩm Minh Lam sắp thành.
Tống Trì nhìn vào bếp lò không biết đang suy nghĩ gì.
 
------oOo------