Cáo Báo Ân

Chương 12: Phiên ngoại: Cáo báo ân chi thời gian chung sống(2)




Ngày hôm sau mặt trời sáng lạn, thời tiết thật đẹp, thế nhưng người đứng trong phòng liên tục thở dài:

“Ai…..”

Ga giường mua hôm qua, vừa mới giặt phơi bên ngoài ban công, theo gió nhẹ lay động.

Thích Thiếu Thương rảnh rỗi, ở trong phòng đi đi lại lại. Buổi sáng hắn đi mua thức ăn, chưa kịp nấu cơm, Tích Triều đã gọi điện báo chiều nay họp, trưa không về nhà a.

Hắn lúc này chính là phi thường ảo não, cố vực dậy tinh thần nấu qua loa vài món ăn cho xong bữa, còn chịu khó đem bộ ga giường mới mua ngày hôm qua giặt sạch, cư nhiên đến bây giờ Cố Tích Triều còn chưa về.

Hắn buồn chán mở tivi, trong chốc lát lại tắt đi, tay ôm con sóc đồ chơi, ở sopha ngồi ngẩn ngơ.

Tay vuốt vuốt lông đuôi tinh mịn của con sóc, Thích Thiếu Thương lại nhớ tới con tiểu thanh hồ đã nối dây tơ hồng cho hắn và Cố Tích Triều. Hôm qua Cố Tích Triều có nhắc tới, không biết hiện tại nó thế nào rồi, giờ hắn mới nghĩ đến. Nó cũng chẳng phải con hồ ly bình thường đâu, không chừng bây giờ lại đi mai mối cho ai khác rồi, cũng không biết những người kia có thưởng chocolate cho nó hay không?

Nói đến kỳ quái, thói quen thích ăn chocolate của Tích Triều chẳng lẽ cũng là học được từ nó?

Lần cuối nhìn thấy con tiểu hồ kia, bộ dáng nó ăn chocolate, quả thật là đáng yêu y như người nào đó vậy nha….

….

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang của chiếc chìa khóa, Thích Thiếu Thương liền nhảy khỏi sopha, chạy ra cửa đón.

Cố Tích Triều đã vào nhà, đang thay dép lê. Ngẩn đầu cười với hắn:

“Có gì ăn không a? Em đói bụng.”

Hôm nay nụ cười của cậu có điểm khác thường a, ánh mắt nheo lại, đôi môi hồng nhạt mềm mại, đầu lưỡi nhẹ liếm liếm, càng làm nó thêm sáng bóng.

Thích Thiếu Thương cũng chẳng nghĩ nhiều, chạy nhanh cầm một thanh chocolate trong tủ lạnh đem ra phòng khách. Cố Tích Triều lúc này đã cởi áo khoác, rửa sạch mặt vừa bước từ phòng tắm ra.

“Có muốn ăn cơm không? Anh đem thức ăn hâm nóng là được…”

“Không cần, ăn cái này thôi.”

Vừa nói xong, cậu cúi đầu xuống khối chocolate trong tay Thích Thiếu Thương vừa mở ra, cắn lấy một góc nho nhỏ…. sau đó phát ra một tiếng thở dài vừa lòng:

“Ân….”

Cố Tích Triều những lúc nói chuyện đều phát âm rõ ràng, thế nên những khi thanh âm pha chút giọng mũi thế này là phi thường hấp dẫn… Đương nhiên, những lúc đó đều là buổi tối.

Hiện tại, Thích Thiếu Thương nghe tiếng than nhẹ vô thức này của Cố Tích Triều, trong lòng không khống chế được một trận tranh đấu giữa thiên sứ cùng ác ma.

Tranh đấu còn chưa xong, Cố Tích Triều lại cúi đầu cắn thêm một ngụm nữa, ngồi xuống sopha, vẻ mặt cười cười như có như không mà nhìn hắn, mím môi liếm:

“Anh không phải cũng đói chứ?”

Đầu lưỡi phấn hồng thoáng ẩn hiện giữa hai phiến môi, trong đầu Thích Thiếu Thương lúc này, ngay lập tức đại ác ma đã chiếm được thắng lợi hoàn toàn, liền tiến đến gần cậu.

Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu. Trong lúc tình nồng mật ý, Cố Tích Triều cũng không có kháng cự hắn, nhưng vẫn có chút câu nệ ngượng ngùng. Lần chủ động hiếm thấy như hôm nay, đối với Thích Thiếu Thương mà nói thì so với việc có một trăm vạn tệ từ trên trời rơi xuống còn quý giá hơn.

Cố Tích Triều ngoan ngoãn để hắn đặt xuống sopha hôn thật sâu, thế nhưng vẫn ẩn ẩn nở nụ cười, dùng sức cắn môi Thích Thiếu Thương:

“Có nghe bụng em kêu không hả? Không được, để em ngồi dậy, em còn muốn ăn.”

Thích Thiếu Thương còn chưa từ bỏ ý định, vẫn đang toàn thân áp trên người cậu dây dưa:

“Như thế này cũng có thể ăn mà…”

Duỗi tay bắt lấy thanh chocolate trên bàn, bẻ một khối lại cười xấu xa:

“Để anh!”

Nhẹ nhàng ngậm vào miệng, đưa đến trước mặt Cố Tích Triều.

Hơi thở mang hương vị ngọt ngào dần dần vây trụ hai người, cảm giác ấm áp mềm mại như tơ lụa làm cho người ta nhịn không được mà khát cầu càng nhiều.

Chocolate hòa tan trong miệng, trộn lẫn cùng tình yêu ngọt ngào, thế nhưng bờ môi lại như có một luồng lửa cháy nóng rát.

Thích Thiếu Thương đang vô cùng hưởng thụ, thỏa mãn nghĩ: kỳ thật, đôi môi của Tích Triều so với chocolate ăn còn ngon hơn…

Bàn tay hắn đã thuận thế cởi áo somi của Cố Tích Triều ra, nhẹ nhàng trượt vào bên hông mà ma sát, di động lên xuống trên làn da bóng loáng như tơ lụa. Từ hai bên, chậm rãi đảo quanh, lại vuốt đến phía trước, càng lúc càng nóng bỏng…. dần dần đưa tay đến trước khóa quần.

Ngón tay Thích Thiếu Thương lại có chút băn khoăn, đồng thời cũng không ngừng ôn nhu hôn xuống bờ môi đã muốn đỏ bừng, dần lướt đến bên vành tai tinh tế, nhẹ nhàng khẳng cắn:

“Được không? Tích Triều… được không?”

Cố Tích Triều nghiêng đầu sang một bên, chần chừ nói:

“Anh không hối hận?”

“Cho dù em hối hận, anh cũng không hối hận…”

Thích Thiếu Thương không an phận đem môi chuyển dời xuống chiếc cổ trắng nõn thon dài, gắt gao hưởng thụ, hôn thật sâu, cảm nhận nhịp đập ẩn ẩn nhẹ nhàng bên dưới làn da.

Thật nghĩ muốn cứ như vậy đem em ăn hết vào trong bụng, hai người biến thành một, vĩnh viễn ở cùng một chỗ…

Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương vốn đã hưng trí bừng bừng lại càng thêm phấn khích. Ngẩn đầu nhìn Cố Tích Triều, đôi con ngươi đã mờ mịt như sương khói, hai tay hoàn trụ lấy cổ Thích Thiếu Thương, bộ dáng thực sự hưởng thụ.

Hắn không còn chút do dự nào, thân thủ đem toàn bộ vướng bận của hai người giải khai, sau đó trượt tay về mặt sau.

Đột nhiên, hắn hốt hoảng dừng lại, giật mình nhìn Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều lúc này cũng đã thanh tỉnh, lăng lăng nhìn hắn:

“Hiện tại, anh đã hối hận chưa?”

Thích Thiếu Thương lại sờ sờ vật trong lòng bàn tay, cảm thấy thật chấn động:

“Em…. em……”

“Anh hiện tại hối hận vẫn còn kịp a.”

Đầu óc nguyên bản còn hơi mờ mịt, lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh. Tích Triều… cư nhiên vẫn là….

Hiện tại là thế nào?

Chân tướng rõ ràng thì sao?

Em muốn rời đi sao?

Trong lòng Thích Thiếu Thương đột nhiên dâng lên một cỗ lũ quét giận dữ, rốt cuộc ức chế không được, lớn tiếng hét:

“Cố Tích Triều, anh sớm đã nghĩ rồi. Mặc kệ em là người hay là hồ, anh nhất định cũng cần em! Anh lặp lại lần nữa, anh cần em! Đối với em, anh chưa từng hối hận qua!!”

Giữa lúc hoảng hốt, người trước mắt đột nhiên biến mất không còn bóng dáng. Thần trí hắn lúc này mơ hồ tựa như lạc giữa một màn sương trắng. Một trận ánh sáng chợt đánh úp lại, bức hắn phải nhắm mắt lại vì chói. Cả thân thể như rơi vào một luồng lốc xoáy hỗn loạn, thế nhưng vẫn nghe được một thanh âm cực kỳ trong trẻo rõ ràng:

“Thiếu Thương, Thiếu Thương. Dậy dậy!!”

(Nguyệt: =))=)))) bánh bao ngốc)

Bị dùng sức lay lay người, Thích Thiếu Thương đột nhiên mở to mắt, đầu óc vẫn còn chấn động, tim đập thật nhanh, thế nhưng cảm giác cũng thật chua xót.

“Làm sao vậy?”

Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, Cố Tích Triều có chút lo lắng sờ sờ trán hắn:

“Anh gặp ác mộng sao?”

“Tích Triều, anh mơ thấy em vẫn là hồ ly.”

Thích Thiếu Thương ôm cổ Cố Tích Triều, nhất thời còn sợ người trước mắt mình chỉ là ảo ảnh, phải thân thủ chạm đến mới có thể yên tâm.

“Em vẫn là không tin anh, biến ra cái đuôi để thử anh… Tích Triều, em là ai cũng không quan hệ. Người anh thích chính là em, sẽ không hối hận, mãi mãi cũng không đổi ý.”

Cố Tích Triều từ lúc vừa vào cửa đã thấy Thích Thiếu Thương tay ôm con sóc, cuộn người ngủ trên sopha. Đang lúc cậu còn cười người này ngủ như một đứa trẻ, Thích Thiếu Thương lại bắt đầu nhíu mày, thần tình đỏ bừng hô lên cái gì. Cậu cảm thấy lo lắng, liền muốn tới đánh thức hắn dậy, lại nghe thấy một câu: ‘anh cần em! …..anh chưa từng hối hận…!!’

Hiện tại nghe hắn kể lại, Cố Tích Triều liền hiểu hắn vì cái gì lại la lên như vậy. Cậu để mặc Thích Thiếu Thương ôm mình trong chốc lát, vỗ vỗ lưng hắn, vui vẻ nói:

“Yên tâm, nếu em là hồ ly, nhất định cũng không để cho một cái bánh bao vạch trần đâu…”

“Chính là em không tin anh.”

Thích Thiếu Thương mạnh ngẩn đầu lên, biểu tình tràn ngập bi thương:

“Em là không tin tình cảm của anh. Tích Triều, em có tin không? Thật sự tin anh đúng không?”

“Ngốc tử, đó là mơ mà….”

Cố Tích Triều trầm mặc trong chốc lát, thân thủ vuốt vuốt mái tóc hắn, lại vòng tay ôm lấy:

“Em đã nghe thấy lời anh nói rồi. Kia… em tin mà, em tin anh.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Cố Tích Triều lại thoáng xê dịch thân thể:

“Ở nhà lại còn đem chìa khóa bỏ trong túi quần làm gì, làm em…”

Thích Thiếu Thương thần sắc đỏ bừng, thấp giọng nói:

“Kia không phải chìa khóa…”

(Nguyệt: ax, zậy cũng dc sao =.= mà bb à, không ngờ anh biết đỏ mặt =)))

Cố Tích Triều qua vài giây mới hiểu được hắn đang nói tới cái gì, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy tên đầu óc tràn ngập tư tưởng bất lương này tránh xa ra, thế nhưng có giãy thế nào cũng không thoát…

Khí lực của Thích Thiếu Thương, vẫn thực mạnh….

Này chỉ là việc nhỏ. Bất quá, điều làm Cố Tích Triều run lên, chính là… vật giữa hai chân hắn cư nhiên còn cứng thêm vài phần, tựa như mãnh thú mà rục rịch.

Đôi mắt Thích Thiếu Thương vừa to vừa xinh đẹp, cho đến bây giờ vẫn mang theo tiếu ý. Lúc này đầu Cố Tích Triều nghiêng sang một bên, tránh né đôi mắt trong suốt lóe sáng kia:

“Cho em đứng dậy đi… hôm nay để em nấu cơm cho a.”

Thích Thiếu Thương tươi cười, xoay đầu cậu lại, nhẹ ma sát một bên má cậu, sau đó áp trán mình vào bờ trán kia. Hơi thở nóng cháy từng trận phả vào đôi môi hồng nhuận:

“Anh đúng là đói bụng… bất quá, không cần cơm, có em là đủ rồi…”

“…. Bây giờ còn là ban ngày….”

“Ai quy định ban ngày không thể đói?”

“Anh…. ngô…..”

Bị hôn đến mờ mịt, Cố Tích Triều vẫn còn cố gắng mà nghĩ:

[Người này tại sao kỹ thuật hôn càng lúc càng tốt thế này?…. lần sau nhất định không được khinh địch, để cho anh ta đắc thủ nữa a…..]