Cao Quan

Chương 176: Khảo sát và ám chỉ: Nắm chặt trong tay





Bành Viễn Chinh là người tinh tế cỡ nào, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra vẻ kính cẩn trên mặt Điền Minh hơn phân nửa là giả vờ.

Hắn ngắm nghía Điền Minh, thấy anh ta người tầm thước, hơi gầy, để tóc kiểu rất tầm thường, mặc áo pull, quần jean, khuôn mặt cũng hết sức bình thường, nhưng điều đặc biệt duy nhất, chính là đôi mắt. Mắt anh ta sáng ngời, lộ ra một tia linh khí, đồng thời cũng lộ ra, đây là một người có nội tâm không tầm thường và không chịu được sự nhàm chán.

-Mời ngồi.

-Cảm ơn lãnh đạo, tôi đứng được rồi.

-Ngồi đi

-Cảm ơn.

-Hút thuốc?

-Cám ơn lãnh đạo, lãnh đạo thử thuốc lá của tôi đi, là do tôi mang từ quê tới.

-Nhà anh ở đâu?

-Dạ, ở một thị trấn của thành phố Trạch Lâm.

-Ồ? Thành phố Trạch Lâm? Làm thế nào mà anh lại đến nơi này?

-Tôi đi theo người yêu tới…ha ha.

-Người yêu? Kết hôn chưa?

-Dạ chưa đâu lãnh đạo. Chuẩn bị sang năm tôi mới kết hôn.

-Ha ha, chúc mừng anh. Người yêu của anh ở đơn vị nào?

-Cô ấy là giáo viên, dạy học ở trường tiểu học Tân Hoa. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

-Ồ, một công việc rất tốt, rất mô phạm.

-Chỉ là một nghề chuyên môn thôi, ha ha, lãnh đạo quá khen.

-Anh ở thị trấn?

-Dạ không, tôi ở quận.

Bành Viễn Chinh cứ như dây cương theo ngựa, dẫn dắt Điền Minh nói chuyện phiếm một hồi, vòng tới vòng lui, rốt cục khiến Điền Minh hơi đỏ mặt lên, trên khuôn mặt điềm tĩnh bắt đầu có nét bối rối.

Điền Minh không biết Bành Viễn Chinh đột nhiên gọi mình đến đây, nói mấy chuyện vô nghĩa này làm gì. Ngay từ đầu, y cũng không bận tâm, nhưng rồi, càng lúc Bành Viễn Chinh càng liên tiếp "tra hỏi", nhìn như không cố ý, thật ra "lôi" tất tần tật tình hình gia đình, quan hệ xã hội cho tới vấn đề tính cách cá nhân của y ra, khiến Điền Minh chịu hết nổi.

Vốn tự cao là thông minh, Điền Minh thoáng cảnh giác, nhưng toàn bộ tiết tấu cuộc nói chuyện bị Bành Viễn Chinh hoàn toàn dẫn dắt, y muốn ngừng mà không được.

Bành Viễn Chinh hỏi y vấn đề chỗ ở, Điền Minh đã rất cẩn thận, nhưng vẫn lộ ra dấu vết. Khóe miệng tươi cười của Bành Viễn Chinh lại càng tươi hơn:

-Nhà cha vợ tương lai của anh ở quận?

-Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành.

Trán Điền Minh toát ra một lớp mồ hôi mịn.

-Cha vợ anh họ gì? Xem tôi có biết ông ấy không?

Bành Viễn Chinh lại hỏi.

Tới đây, hắn đã rất rõ ràng, gia đình cha vợ Điền Minh chắc chắn có chút lai lịch, có lẽ là quan chức, bằng không Điền Minh là người vùng ngoài, đến Tân An công tác cũng không dễ dàng được nhận vào cơ quan chính quyền. Trong lúc vô tình, Điền Minh bị Bành Viễn Chinh "dẫn dắt", lộ ra nhiều điểm vốn y muốn giấu.

Nghe Bành Viễn Chinh hỏi vậy, Điền Minh do dự một lúc, cúi đầu cười nói:

-Chủ tịch thị trấn Bành, cha của người yêu tôi công tác ở phòng Giáo dục, họ Đổng.

-Họ Đổng?

Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, đột nhiên mỉm cười:

-Đổng Lập Tiên, Ủy viên Đảng ủy Phòng Giáo dục quận, Phó cục trưởng, Chủ nhiệm Phòng giảng dạy, đúng không?

Kiếp trước Bành Viễn Chinh và Đổng Lập Tiên không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng hắn công tác ở văn phòng Quận ủy nhiều năm, đối với một cán bộ ngành trực thuộc như Đổng Lập Tiên, không thể không biết. Phòng Giáo dục quận chỉ có một lãnh đạo họ Đổng, ngoại trừ Đổng Lập Tiên còn có ai?

Điền Minh kinh ngạc, y không ngờ Bành Viễn Chinh biết Đổng Lập Tiên. Tuy Đổng Lập Tiên là Phó cục trưởng, cấp phó phòng, ở thành phố Tân An cũng chẳng tính là gì. Ít nhất, tại thị trấn này, ông ta không thể thọc tay tới được. Hách Kiến Niên hiện là Ủy viên thường vụ Quận ủy, lại càng không coi Đổng Lập Tiên ra gì.

-Đúng vậy, Chủ tịch thị trấn Bành.

Điền Minh cúi đầu xuống, hai lỗ tai dựng thẳng lên.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

-Tốt lắm. Hôm nay tôi gọi anh đến đây, có chút việc muốn hỏi ý anh.

Bành Viễn Chinh vừa nói xong, Điền Minh như trút được gánh nặng. Rốt cuộc, Bành Viễn Chinh cũng sắp nói ra mục đích của mình. Cũng không biết như thế nào, từ lúc y vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, vô hình trung đã bị Bành Viễn Chinh nắm mũi dắt đi, tất cả ý nghĩ đều lộn xộn, tâm lý không yên, cảm thấy có áp lực khá lớn.

Từ điểm này, có thể nhìn ra chỗ "quá linh hoạt" trong đầu óc của y. Nếu là cán bộ bình thường khác, lãnh đạo gọi đến hỏi chuyện, cứ tỏ ra bình thường, không cần phải nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều cũng vô ích, chờ lãnh đạo chỉ bảo là được. Nhưng Điền Minh thì khác, y có thói quen dùng suy nghĩ của mình nghiền ngẫm tâm tư của người khác, cũng muốn dẫn dắt và can thiệp ý nghĩ người khác. Nếu ở cương vị lãnh đạo, tính cách này của y chính là nghệ thuật lãnh đạo, nhưng với vị trí hiện giờ, lại có vẻ hơi thông minh quá, dễ khiến lãnh đạo phản cảm.

Điền Minh ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, dáng vẻ hết sức trịnh trọng, nghiêm túc.

-Tôi định điều anh đến phòng Đảng chính công tác, không biết anh có ý kiến gì không?

Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.

Đối với người như Điền Minh, không cần nói nhiều lắm, y có thể hiểu được.

Trong con ngươi Điền Minh lóe lên một tia sáng. Y rất bất mãn công tác ở phòng văn hóa, là một người có chí hướng lớn, cũng có thể nói là người có tham vọng, y không cam lòng lãng phí thời gian và công sức ở cương vị nhàn nhã này. Nhưng Hách Kiến Niên "chèn ép" khiến y không có cách nào khác.

Bây giờ Bành Viễn Chinh đột nhiên nói muốn điều y đến phòng Đảng chính, có nghĩa vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này muốn sử dụng y, muốn y làm việc bên cạnh, với tư cách thư ký phục vụ.

Đối với Bành Viễn Chinh, Điền Minh đã âm thầm quan sát một thời gian, Trước sự "chèn ép" của Hách Kiến Niên, Bành Viễn Chinh vẫn đứng vững, đủ chứng tỏ hắn có năng lực và thủ đoạn. Quan trọng hơn là, Bành Viễn Chinh còn rất trẻ, căn cứ vào hiện tại mà xét, tiền đồ chính trị tương lai của hắn không thể đo lường được. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí số một của thị trấn Vân Thủy chắc chắn sẽ thuộc về Bành Viễn Chinh chứ không phải ai khác.

Điền Minh nghĩ như vậy, lòng thấy rất phấn khởi, cảm thấy cơ hội của mình, rốt cuộc đã tới! Nhưng, đã có vết xe đổ Hách Kiến Niên, trong lòng y cũng khó tránh khỏi có chút do dự và bất an. Nếu như lại bị Bành Viễn Chinh "vờn" như Hách Kiến Niên, coi như sự nghiệp của y đi đứt. Nếu cha vợ không có bản lĩnh điều y đi, cả đời này y sẽ vẫn trôi xuôi như vậy. Nhìn Vi Minh Hỉ, nhìn rất nhiều đồng chí lão thành lận đận không vui khác, lòng y lạnh hẳn.

-Chủ tịch thị trấn Bành, tôi…

-Tôi khác với các lãnh đạo khác, tôi cần một trợ thủ cho tôi trong công tác, một người người có thể thay tôi chia sẻ áp lực công viẹc, chứ không cần một nhân viên phục vụ đơn thuần.

Bành Viễn Chinh cười:

-Anh có thể về suy nghĩ cho kỹ một chút, chiều nay trả lời cho tôi. Sáng mai tôi phải lên tỉnh làm việc, nếu anh đồng ý, chiều nay phải đến tìm Bí thư Lý, trước mắt điều tạm anh vào phòng Đảng chính, sau lại tính tiếp!

Nói xong, Bành Viễn Chinh phất phất tay:

-Anh về trước đi.

Ánh mắt Điền Minh lóe lên, đứng dậy, lập tức cung kính nói:

-Có thể được công tác bên cạnh lãnh đạo là vinh dự của tôi. Nếu lãnh đạo đã cho tôi cơ hội này, tôi muốn thử sức mình.

Điền Minh trả lời rất đúng lúc. Bành Viễn Chinh mỉm cười, nếu Điền Minh do dự ra khỏi văn phòng của hắn, dù sau đó y có đồng ý, hắn cũng sẽ không dùng y nữa. Cuộc nói chuyện hôm nay, coi như là một lần khảo sát đi.

-Tốt!

Bành Viễn Chinh đứng dậy đi tới cửa văn phòng, hướng về phía văn phòng Lý Tuyết Yến kêu to:

-Đồng chí Tuyết Yến!



Điền Minh được điều tới phòng Đảng chính, không có công tác cụ thể, chỉ chuyên phục vụ Chủ tịch thị trấn Bành Viễn Chinh. Những nhân viên khác của phòng Đảng chính không quan tâm, chỉ có Lý Tân Hoa cảm thấy hơi nặng nề. Lý Tuyết Yến thấy được cảm xúc của cô, gọi riêng cô tới nói chuyện, giải thích vì cô chưa kết hôn, không thích hợp phục vụ lãnh đạo trẻ tuổi, phân công như vậy là vì nghĩ cho cô.

Lý Tuyết Yến nói rất thấu tình đạt lý, Lý Tân Hoa cũng hiểu điểm này, nhưng dù vậy, trong lòng cô cũng vẫn có cảm giác mất mát. Cũng may, Lý Tuyết Yến ám chỉ vài câu, đối với công tác của cô, lãnh đạo sẽ cân nhắc, hy vọng cô nhìn công việc theo hướng lâu dài.

Lý Tân Hoa bất đắc dĩ phải chấp nhận sự thật.

Sáng sớm hôm sau, Bành Viễn Chinh từ văn phòng đi ra, bước chân vội vàng.

Tuy vừa tới nhận ca, nhưng sáng nay Điền Minh đã giành lấy việc quét dọn trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, không để cho Lý Tân Hoa làm.

Lý Tân Hoa bưng chén nước đi ra, nhìn thấy Bành Viễn Chinh, không khỏi buồn bã chào:

-Lãnh đạo!

Bành Viễn Chinh dừng bước, mỉm cười nói:

-Tân Hoa, lần này cô chuẩn bị tài liệu tốt lắm. Sau khi tôi đi rồi, cô giúp đồng chí Tuyết Yến làm công tác cơ sở, cố gắng tập trung sức lực nhiều vào công tác kinh tế. Sắp tới, tôi suy tính thiết lập một văn phòng thu hút đầu tư của Ủy ban nhân dân thị trấn…

Đó là ý tưởng công tác trong thời gian sắp tới của Bành Viễn Chinh. Cả thập niên 90, là thời kỳ kinh tế phát triển với tốc độ cao và quá trình đô thị hóa ngày càng nhanh hơn, công tác thu hút đầu tư của thị trấn Vân Thủy chắc chắn phải đẩy mạnh hơn bình thường, tất nhiên phải thiết lập cơ cấu công tác tương ứng. Sở dĩ hắn lựa chọn lúc này nói chuyện đó với Lý Tân Hoa, cũng có ý trấn an và ám chỉ.

Đôi mắt Lý Tân Hoa sáng lên, giọng nói lập tức phấn chấn hẳn lên:

-Lãnh đạo lên tỉnh ngay à? Lãnh đạo chờ một chút!

Lý Tân Hoa vội vàng chạy vào phòng làm việc, lấy một bọc nhỏ mà trước đó cô đã chuẩn bị sẵn cho Bành Viễn Chinh, đỏ mặt nhỏ giọng nói:

-Lãnh đạo, tôi nghĩ lãnh đạo lên tỉnh phải ở vài ngày, đây là một ít đồ dùng như khăn mặt, bàn chải…đồ dùng ở nhà khách không tốt lắm, lãnh đạo mang theo mà dùng.

Bành Viễn Chinh cười cười, nhận lấy:

-Cảm ơn, làm phiền cô quá.

Nói xong, Bành Viễn Chinh xoay người đi nhanh xuống lầu. Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Bành Viễn Chinh, vẻ ảm đạm trên khuôn mặt Lý Tân Hoa đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó, cô cảm thấy lòng đầy hăng hái và mãn nguyện.

Cô biết Bành Viễn Chinh là người không hay hứa hẹn tùy tiện. Nếu hắn đã nói như vậy, chắc chắn là sắp tới sẽ thực hiện, mà đối với cô, điều này hiển nhiên là một kỳ ngộ trong cuộc đời mình.

Phòng Đảng chính có một Chủ nhiệm, một Phó chủ nhiệm. Hai người này , tuổi tác không cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ luôn luôn tại vị. Nếu Lý Tân Hoa muốn thăng chức, nhất định phải rời khỏi phòng Đảng chính. Cán bộ trung tầng thị trấn Vân Thủy tuy chỉ là cấp tổ, nhưng đó là bàn đạp để bước vào quan trường. Làm cán bộ trung tầng mới có khả năng được đề bạt vào bộ máy lãnh đạo thị trấn, từ đó mới có tư cách nghĩ đến chuyện tiến xa hơn.

Là cán sự Ủy ban nhân dân thị trấn, thì ngay cả cái tư cách để "ảo tưởng" cũng không có!