Cao Quan

Chương 184: Bão tố nổi lên: Nắm chặt trong tay





- Haha, Trưởng phòng Âu Dương, tôi biết, đối với các lãnh đạo ở cơ quan tỉnh như anh mà nói, cải tạo một phố ở thị trấn thật sự chẳng tính là cái gì. Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây là một vấn đề rất lớn, đề cập đến trăm họ an cư lạc nghiệp và phát triển lâu dài ở đây.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, cân nhắc một chút lời nói:

- Cho nên vẫn muốn mời Trưởng phòng Âu Dương hỗ trợ cho chúng tôi.

Âu Dương Húc Hoành cười ha hả:

- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng ta không phải người ngoài. Phó bí thư Lý và Lệ Lệ là chị em thân thiết. Các người tìm tôi, tôi còn có thể không giúp sao.

- Nhưng tôi cảm thấy, hạng mục của các người kỳ thật cũng không lớn. Vì sao lại phải muốn tỉnh phê duyệt khởi công chứ? Hoàn toàn có thể xây dựng trước, rồi sau đó bổ sung thủ tục sau. Thật sự không được thì cũng chẳng có gì. Hạng mục ở tỉnh nhiều như vậy, nếu tất cả đều phê duyệt thì cũng phê không hết.

Âu Dương Húc Hoành lại nhẹ nhàng nói:

- Thật ra thì vấn đề kia cũng do tôi một phần.

Bành Viễn Chinh tuy rằng sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng thầm nhủ: "Xảy ra chuyện như vậy anh còn không biết sao?"

Dựa theo thường quy, trước xây dựng thì cũng không sao. Nhưng vấn đề là Bành Viễn Chinh biết rõ Hách Kiến Niên sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình. Hắn như thế nào lại mạo hiểm vi phạm thao tác quy định, đi làm chuyện không công chứ.

Hai người đàn ông nói chuyện chính sự. Lý Tuyết Yến và Lãnh Lệ Lệ liền ở một bên lặng lẽ nói chuyện phụ nữ. Chỉ có điều Lý Tuyết Yến trong lòng đang có việc, nên vểnh tai nghe hai người kia nói chuyện.

- Trưởng phòng Âu Dương, hạng mục này của chúng tôi có chút đặc biệt. Lãnh đạo thành phố cũng đang chú ý. Nếu thủ tục không đầy đủ, sợ tương lai sẽ có nhiều phiền toái. Chúng tôi vốn là vì quần chúng mà làm việc. Nếu vận tác vi phạm quy định thì mất nhiều hơn được.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, nâng ly rượu lên:

- Tôi xin mời anh một ly, Trưởng phòng Âu Dương.

Âu Dương Húc Hoành cũng nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm sau đó nhẹ nhàng nói:

- Chuyện này vốn không khó xử lý, nhưng hiện tại có chút khó làm. Người quản lý việc này tính tình có chút mạnh mẽ. Nếu ông ta đã quyết định thì người khác rất khó nói vào.

- Tôi nghĩ các người cũng đừng gặp ông ta làm gì. Không bằng, các người cứ về trước, đợi tôi tranh thủ thời gian, xem có nghĩ ra biện pháp giúp các người đẩy nhanh tài liệu ra hay không.

Âu Dương Húc Hoành đuôi lông mày nhướng lên. Y biết Bành Viễn Chinh nhất định là hiểu ý tứ của hắn.

Ý của y là muốn Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến trước cứ quay về thị trấn, đừng đi tìm Trưởng phòng phòng Xây dựng xã thị trấn làm gì.

Sau đó vài ngày, y sẽ tự mình đến sở Xây dựng, tìm những người trong phòng Xây dựng xã thị trấn âm thầm làm việc, đem hạng mục nhỏ này của thị trấn Vân Thủy phê muộn một chút cũng không ai chú ý.

Y nói như vậy, là bởi vì vừa rồi y nghe nói Trưởng phòng quản lý của phòng Xây dựng xã thị trấn cuối tuần này sẽ đi công tác ở thủ đô. Cấp cục phó ở nhà chủ trì công tác. Loại chuyện nhỏ như thế này ông ta sẽ nhanh quên thôi.

Vụng trộm làm.

Hai người hiểu lòng nhau liền cười rộ lên.

Bành Viễn Chinh hướng nhìn Lý Tuyết Yến, Lý Tuyết Yến hiển ý, lấy từ trong túi sách ra năm vé vào cửa khu du lịch nghỉ dưỡng núi Bình An của thành phố Tân An bao gồm cả ngủ và ăn sáng, đưa cho Lãnh Lệ Lệ nói:

- Lệ Lệ, ngày lễ quốc khánh sắp đến rồi, vợ chồng hai người mang theo đứa bé và ông bà già đến khu du lịch núi Bình An chơi vài ngày đi. Cuối thu khí trời sảng khoái, đi leo núi ăn món thôn quê thư giãn tinh thần.

Khu du lịch nghỉ dưỡng núi Bình An là khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của thành phố Tân An, vừa có núi vừa có nước. Đến ngày lễ thì du khách đến tham quan rất nhiều. Vé vào cửa, vé nghỉ và ăn cơm cũng thường xuyên được các đơn vị và bộ môn ở thành phố dùng làm quà tặng.

Nếu tặng lễ lộ liễu thì chưa chắc gì người ta đã đồng ý nhận. Nhưng mấy tấm vé vào cửa cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền. Mời gia đình người ta đi chơi một chuyến, vừa để cảm ơn, vừa thể hiện thành ý của bản thân.

Đây là trước khi đến tỉnh, Bành Viễn Chinh đã nhờ Hoàng Đại Long thông qua quan hệ lấy giùm.

Lãnh Lệ Lệ hơi ngượng ngùng nói:

- Chị em còn khách khí như vậy sao? Cô làm tôi cảm thấy ngượng đấy.

Bành Viễn Chinh ở một bên cười chen vào nói:

- Trưởng phòng Lãnh, cô và đồng chí Tuyết Yến là chị em tốt. Đây là chút tấm lòng của tôi và Tuyết Yến. Nếu cô không nhận thì đó mới là khiến chúng tôi ngượng ngùng.

- Coi như là chúng tôi mời gia đình mọi người đến Tân An chơi vài ngày. Đến lúc đó, nếu tôi có thời gian rảnh thì sẽ làm hướng dẫn viên cho mọi người. Khi nào đến, mang theo ba mẹ và đứa bé. Khi đó tôi sẽ phái một chiếc xe đến đón mọi người.

Lý Tuyết Yến nói xong liền đem vé cứng rắn nhét vào trong tay Lãnh Lệ Lệ.

Kỳ thật thì Lãnh Lệ Lệ tâm hơi động. Nếu là lễ vật, cô nhất định không nhận Bởi vì với mối quan hệ giữa cô và Lý Tuyết Yến, một bữa cơm là đủ rồi, còn nhận quà tặng nữa thì có vẻ hơi xa lạ. Nhưng đi du lịch như thế này, cô ngẫm lại cũng tốt, có thể cùng với chồng, đứa con và cha mẹ chồng đi ra ngoài thư giãn cũng rất thú vị.

Lãnh Lệ Lệ âm thầm liếc nhìn chồng của mình, thấy Âu Dương Húc Hoành mỉm cười không nói, biết ông xã nắm chắc mười phần hoàn thành công việc, cũng liền nhận lấy:

- Vậy được rồi. Tôi có thể nhận. Tuy nhiên, đến lúc chúng tôi đến Tân An, cô nhất định phải đi chơi với chúng tôi một ngày.

- Nhất định….nhất định.

Lý Tuyết Yến thấy Lãnh Lệ Lệ nhận lấy, trong lòng sảng khoái mỉm cười.

Tuy rằng việc phê duyệt hạng mục tạm thời bị gác lại. Nhưng bởi vì có Âu Dương Húc Hoành hứa hẹn, cho nên trên cơ bản cũng được coi là thành. Có Âu Dương Húc Hoành tự mình xử lý, chỉ cần đợi mười ngày nửa tháng thì cũng phê duyệt xong thôi.

Buổi chiều cùng ngày, Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến từ tỉnh chạy thẳng về thành phố rồi về đến thị trấn. Khi vừa mới vào cửa đã nghe một tin tức không hay. Hách Kiến Niên gọi điện nói, đoàn khảo sát thị trấn Vân Thủy chấm dứt khảo sát. Tối nay sẽ ngồi xe lửa về lại Tân An, sáng hôm sau sẽ trở về thị trấn.

Lý Tuyết Yến sắc mặt sa sầm. Cô quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh hạ giọng nói:

- Ông ta đây là có ý gì? Không phải còn có mười ngày nữa sao? Sao lại đột nhiên nửa đường trở về vậy?

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:

- Trở về thì trở về, có gì nghiêm trọng đâu. Không cần phải xen vào.

Lý Tuyết Yến muốn nói gì lại thôi.

Bành Viễn Chinh biết cô đang lo lắng chuyện gì, nhưng cũng làm bộ như không thấy, bước vào văn phòng của mình.

Điền Minh đang giúp hắn thu dọn bàn làm việc. Nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì liền ngẩng đầu kính cẩn nói:

- Lãnh đạo, anh về rồi à? Chuyến đi tỉnh lần này thuận lợi chứ?

- Ừ, cũng khá thuận lợi!

Bành Viễn Chinh gật đầu.

Điền Minh đem những tài liệu đã được sắp xếp vào trong giá văn kiện. Sau đó nhìn Bành Viễn Chinh, muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại không dám nói.

- Cậu có việc gì à?

Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Điền Minh, rút ra một văn kiện đang chờ hắn ký tên, rồi ký ba chữ "Bành Viễn Chinh" thật to trên văn kiện.

- Lãnh đạo, tôi nghe nói Bí thư Hách đã trở về.

Điền Minh ngập ngừng nói.

- Đúng vậy, Bí thư Hách sáng mai sẽ về lại thị trấn.

Bành Viễn Chinh liền hiểu rõ Điền Minh đang sợ hãi cái gì. Y được Bành Viễn Chinh điều từ phòng chính Đảng sang, chưa trải qua phê duyệt chấp thuận của Hách Kiến Niên. Khi Hách Kiến Niên trở về, đầu tiên có thể trực tiếp trả y về chỗ cũ hay không? Y trong lòng hiện nay rối bời.

- Cậu cứ an tâm công tác, làm tốt tư tưởng chuẩn bị tiếp nhận vị trí của đồng chí Tân Hoa.

Bành Viễn Chinh cúi người đọc báo, thản nhiên nói.

Điềm Minh trước mắt sáng ngời, vui mừng gật đầu, cũng không nói gì thêm, rón ra rón rén ra ngoài.

Y cùng Bành Viễn Chinh làm việc thời gian chưa dài, nhưng lãnh đạo thường nói một không hai. Bành Viễn Chinh nếu nói như vậy, khẳng định là có thể bảo vệ y.

Điền Minh rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại giùm Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đột nhiên ngẩng đầu lên, dừng ở cửa phòng, con người ánh lên một tia ác nghiệt.

Hắn trong lòng sáng như gương. Hách Kiến Niên sở dĩ thay đổi chủ ý, đột nhiên rút ngắn hành trình trở về thị trấn, đơn giản là vấn đề chuẩn bị thành lập phòng quản lý xí nghiệp đã rơi vào tai của ông ta. Trên thực tế cũng là như thế. Hách Kiến Niên rốt cuộc không kềm chế được, bởi vì ông ta cảm giác nếu như chính mình không khẩn trương trở về thu thập tàn cuộc, thì bước tiếp theo, cục diện thị trấn ông ta sẽ khống chế không được.

Bành Viễn Chinh đang dùng thái độ "bức cung" trước nay chưa từng có đối với ông ta, đưa ông ta đến sát vách núi.

Nhưng Bành Viễn Chinh vẫn cảm thấy mình không có gì sai. Căn cứ vào tình hình thực tế của thị trấn, tăng cường quản lý xí nghiệp chỉ là suy tính cho công việc, chứ không một chút tư tâm nào.

Lấy kinh nghiệm lịch duyệt và trí tuệ của hắn ở hai thế kỷ, nếu đơn thuần là tranh đoạt quyền lực của Hách Kiến Niên thì hắn tuyệt sẽ không dùng phương thức này. Hắn sẽ dùng "Ôn thủy luộc ếch", âm thầm bày binh bố trận, chậm rãi "luộc chín" Hách Kiến Niên.

Không ra tay thì thôi, ra tay thì tất thắng.

Nhưng Hách Kiến Niên khẳng định sẽ không nghĩ như vậy. Bành Viễn Chinh hiểu rõ, Hách Kiến Niên lần này gấp gáp trở về, chỉ sợ là sẽ bùng nổ một trận xung đột với hắn. Lấy tâm tính mẫn cảm của Hách Kiến Niên bây giờ, mặc kệ là Bành Viễn Chinh làm chuyện gì, ông ta hẳn đều kiên quyết phản đối.

Nhưng Bành Viễn Chinh cũng không sợ. Hắn bình thản mà làm việc, không cần thẹn với lương tâm là được rồi.

Đương nhiên, ở một ý nghĩa nào đó, đối mặt với chèn ép của Hách Kiến Niên, hắn tổng không cái gì cũng không làm, cái gì cũng không tranh. Không làm, không tranh, kết quả hắn sẽ bị Hách Kiến Niên xem là con rối, hoặc bị xa lánh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Loại kết cục này, Bành Viễn Chinh không muốn thấy, cũng không muốn nhận.

Hách Kiến Niên đột nhiên trở về truyền khắp cơ quan. Rất nhiều cán bộ còn ở lại ý thức được rằng, một cơn bão tố sẽ nổi lên. Mà trong trận bão này, Bành Viễn Chinh và Hách Kiến Niên ai sẽ trở thành người chiến thắng.