Cao Quan

Chương 509: Bàn chân mềm mại và mịn màng





- Nếu như dự án này là dự án một trăm phần trăm vốn nước ngoài, có được không, Chủ tịch huyện Bành?

Ánh mắt quyến rũ của Phó Khúc Dĩnh lóe lên một tia giảo hoạt, miệng mỉm cười.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, trầm ngâm.

Dự định ban đầu của hắn là thực hiện dự án liên doanh, do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản huyện đứng ra bỏ vốn, thành lập một công ty giống như công ty quản lý tài sản Vân Thủy, sau đó để công ty này và tập đoàn Hoa Thương tiến hành hợp tác, tài chính công tham gia vào, cũng có ý trợ giúp trong huyện một chút, chẳng hạn như tạo công ăn việc làm cho người dân địa phương.

Nhưng Phó Khúc Dĩnh nói như vậy, khiến hắn lập tức hiểu ngay, e là ngay từ ban đầu, tập đoàn Hoa Thương đã có ý định đầu tư toàn bộ. Tất cả các dự án khác của tập đoàn Hoa Thương ở Trung Quốc, cũng đều là dự án một trăm phần trăm vốn của tập đoàn Hoa Thương, có lẽ đó phong cách đầu tư của tập đoàn Hoa Thương.

Bành Viễn Chinh suy nghĩ rất nhanh, đối với huyện Lân mà nói, tính chất dự án là liên doanh hay là một trăm phần trăm vốn nước ngoài, cũng không quan trọng…

Hắn ngẩng lên, cười:

- Khúc Dĩnh, cho tôi suy nghĩ một chút. Đồng thời, chuyện này tôi còn phải báo cáo với Bí thư Hàn,nghe ý kiến lãnh đạo một chút…

Phó Khúc Dĩnh nhún vai:

- Được. Tập đoàn Hoa Thương chúng tôi đầu tư ở nước ngoài, trên căn bản là một trăm phần trăm vốn, rất hiếm liên doanh, bởi vì trước đây chúng tôi từng liên doanh như vậy ở Indonesia và lỗ nặng. Từ đó không mặn mà gì với hình thức đầu tư này nữa.

Tóm lại, nếu như hợp tác đã định, chúng tôi sẽ đăng ký thành lập một công ty đặc biệt ở huyện Lân. Tương lai, nói không chừng, chúng tôi còn có thể tham gia vào những dự án khác tại địa phương.

Phó Khúc Dĩnh chậm rãi đi tới cửa sổ, nhìn cảnh tuyết rơi trắng xóa ngoài kia, nói bằng giọng xa xăm:

- Tuyết rơi lớn quá! Tôi từng này tuổi rồi, đây là lần đầu thấy cảnh tượng tuyết rơi trắng xóa trời đất tráng lệ như thế này. Tôi muốn ra ngoài một chút, Chủ tịch huyện Bành, có thời gian rảnh rỗi đưa tôi ra ngoài ngắm tuyết không?

Bành Viễn Chinh cười cười:

- Được, chúng ta đi ra ngoài đi dạo, nếu xế chiều tuyết ngừng rơi, tôi mời cô đi ăn dê nướng nguyên con, được không?

Phó Khúc Dĩnh cười:L

- Được, tôi đang chờ cậu nói câu này đấy. Cậu chờ nhé, tôi di thay quần áo.

Bành Viễn Chinh ừm một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng của Phó Khúc Dĩnh.

Không lâu sau, Phó Khúc Dĩnh thay một bộ đồ thể thao, khoác ngoài một một cái áo lông màu trắng sữa, đầu đội mũ len màu hồng, có đuôi lông xù rũ xuống, tạo dáng vẻ xinh đẹp khả ái.

Phó Khúc Dĩnh không phải loại con gái yểu điệu, dịu dàng như nước, cũng không phải loại mắt ngọc mày ngài, hay tràn đầy vẻ quyến rũ, lẳng lơ như một Vương An Na hướng ngoại, nhưng dáng vẻ tươi đẹp khoan thai, thùy mị, giọng nói và cử chỉ lôi cuốn, so với Phùng Thiến Như kém một chút cao quý, nhưng lại hơn vài phần kiều mị.

- Đi thôi, Chủ tịch huyện Bành của tôi!

Trong mắt Phó Khúc Dĩnh lóe lên vẻ đắc ý. Nguồn: http://truyenfull.vn

Rốt cuộc, vừa rồi cô nhận ra trong ánh mắt Bành Viễn Chinh một thoáng kinh ngạc, khiến cô tìm lại được sự tự tin vốn có về sắc đẹp của mình. Cho dù là về gia thế, dung mạo, nhân phẩm, cô cũng là một cô gái ngàn dặm mới tìm được một, có vô số người theo đuổi, ái mộ. Những cậu ấm con nhà trong giới doanh nhân Singapore bị cô xua đuổi như xua vịt, nếu Bành Viễn Chinh cứ tiếp tục "trơ trơ" đối với sự quyến rũ của cô, trong lòng cô thật sự không phục.

Nhưng vẻ kinh ngạc của Bành Viễn Chinh chỉ thoáng qua rất nhanh, rồi lập tức trở lại bình thường. Dáng vẻ hờ hững của hắn, khiến Phó Khúc Dĩnh ít nhiều thất vọng, không nhịn được, thầm lầm bầm mấy câu.

Thật ra cô cũng không có ý gì với Bành Viễn Chinh, lại càng không phải lẳng lơ, chẳng qua là cô đã quen tới chỗ nào cũng được đàn ông vây quanh xu nịnh, vỗ tay tán tụng, đột nhiên gặp phải Bành Viễn Chinh trơ như đá, tương phản quá lớn, cô cảm thấy không chấp nhận nổi.

Trận tuyết này, thật ra chỉ là đợt đầu, tuyết rơi không thật sự nhiều, cũng không quá dày, phơ phất theo gió, gió thổi càng mạnh, tuyết càng rơi nhiều, bông tuyết cũng càng lúc càng lớn, như một tấm lưới trắng dệt ngang trời, cách xa vài mét đã không nhìn thấy gì.

Trong mấy tiếng đồng hồ, tuyết đã rơi thành lớp khá dày. Xa xa nhìn lại, tuyết phủ đầy nóc khách sạn và nóc nhà mấy thôn trang, lối đi phủ đầy tuyết, làm tắc nghẽn giao thông, cây cối ven đường, cũng bị tuyết phủ làm gãy một số nhánh cây.

Hai người sóng vai khỏi khách sạn, chân giẫm lên tuyết đọng, trước mặt bông tuyết bay múa đầy trời. Đây là lần đầu Phó Khúc Dĩnh thấy cảnh tuyết rơi tráng lệ của phương bắc, sự hưng phấn từ nội tâm bộc lộ hoàn toàn.

Cô như một cô bé chạy nhảy tung tăng trong tuyết, tiếng cười trong trẻo phá tan sự tĩnh lặng của rừng núi. Thấy cô chạy dọc theo con đường lên núi, Bành Viễn Chinh nhíu mày, lớn tiếng nói:

- Đừng chạy lên, tuyết lớn, không thấy rõ đường, nguy hiểm lắm!

Phó Khúc Dĩnh đang cơn phấn khích, bỏ ngoài tai lời của Bành Viễn Chinh, tiếp tục đi lên. Nhưng đi không bao xa, cô liền dừng lại, cẩn thận dựa vào một gốc cây hòe phủ đầy tuyết, vẫy tay cười nói:

- Viễn Chinh, phiền cậu giúp tôi chụp mấy tấm ảnh!

Bành Viễn Chinh đáp ứng, cầm máy chụp hình của Phó Khúc Dĩnh chụp mấy pô ảnh.

Chụp xong, Phó Khúc Dĩnh quay đầu, phát hiện phía trước cách đó không xa có một khúc quanh sườn dốc, đứng đó, bối cảnh sau lưng là dãy núi mịt mờ và cây cối xanh biếc phủ đầy tuyết trắng xóa, chỉ chỉ tay cười nói:

- Chỗ kia không tệ, giúp tôi chụp mấy pô!

Bành Viễn Chinh nhìn lướt quá phía dưới, thấy dưới đó là một cái khe không sâu lắm, chừng bốn năm mét, là khu đất của nông dân địa phương, có vẻ không nguy hiểm, bèn gật đầu, ý bao cô có thể tới.

Phó Khúc Dĩnh cười hì hì ngồi trên mặt tuyết, hai tay ôm gối, dựa lưng vào dãy núi mịt mờ xa xa, phong cảnh quả thật rất đẹp. Bành Viễn Chinh chụp mấy pô ảnh, ngẩng lên định bảo Phó Khúc Dĩnh là chụp xong rồi, đột nhiên nghe cô hét lên một tiếng hoảng sợ chói tai, Bành Viễn Chinh chưa kịp phản ứng, thì cô đã hụt chân, từ trên sườn dốc đầy tuyết trơn trợt lăn xuống.

Bành Viễn Chinh hết hồn, vội bỏ máy ảnh xuống, trong lúc gấp rút cũng không quan tâm tìm đường, cứ theo sườn núi tuột xuống.

Cũng may tuyết đọng thật dày, độ dốc không cao lắm, quần áo cũng dày, Phó Khúc Dĩnh không bị va chạm quá mạnh.

Phó Khúc Dĩnh chật vật nằm trong một ổ tuyết đọng, một chân còn bị quấn trong đám dây leo khô héo, trên mặt đầy bùn trộn lẫn với tuyết, mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bành Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi vết máu và bùn đất trên người mình, bước tới cúi xuống hỏi:

- Cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

Phó Khúc Dĩnh thở hổn hển, nghẹn lời nhẹ nhàng nói:

- Đỡ tôi lên, chân tôi không cử động được!

Trong lúc hoảng sợ, Phó Khúc Dĩnh không biết mình bị trật mắt cá chân, nhưng đau quá, không đứng dậy nổi. Cô ngồi trên mặt tuyết, mặt tái nhợt, đã lớn từng tuổi này, cô chưa bao giờ bị kinh sợ tới mức đó.

Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, đành phải ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng:

- Ôm cổ đi, tôi cõng cô!

Phó Khúc Dĩnh do dự một chút, lúng túng nói:

- Hay là cậu đỡ tôi đi, tôi sẽ cố gắng bước!

- Bước sao được? Nào, nhanh lên!

Bành Viễn Chinh xua tay:

- Nhanh lên đi, ôm cổ tôi!

Phó Khúc Dĩnh cắn răng, đỏ mặt áp người lên tấm lưng vững chãi của Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh đỡ lấy cặp đùi thon dài của cô, xốc lên lưng cõng đi.

Cõng Phó Khúc Dĩnh ngược lên sườn dốc là điều không khả thi. Tuyết đọng dày hòa với đất xốp vô cùng trơn trợt, Bành Viễn Chinh đi một mình còn khó khăn, huống hồ cõng một người trên lưng. Hắn chỉ có thể đi lần theo phía dưới, tiến về phía thôn trang, sau đó từ thôn trang đi ra đường cái, trở về khách sạn.

Khoảng cách theo đường thẳng chỉ có bốn năm mét, nhưng lại không thể không đi lòng vòng khá xa.

Bành Viễn Chinh bước thấp bước cao cõng Phó Khúc Dĩnh đi trong tuyết, tiến về một thôn trang khói bếp lượn lờ, thỉnh thoảng vọng lại tiếng chó sủa, cách đó không xa. Phó Khúc Dĩnh ngượng ngùng nằn trên lưng Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:

- Rất xin lỗi, vất vả cho cậu, tôi…Hay là bỏ tôi xuống để tôi tự đi đi!

Bành Viễn Chinh không lên tiếng, trong lòng hắn đang rất buồn phiền.

Đi một lúc, Phó Khúc Dĩnh chợt hỏi:

- Máy ảnh còn đó không?

Bành Viễn Chinh cười khổ, cũng không quay đầu lại, đáp:

- Cô yên tâm đi, máy ảnh ở phía trên, lát nữa tôi sẽ cho người đi lấy về. Trời này, đường núi không có ai, dù có là một khối vàng cũng không có ai nhặt!

Phó Khúc Dĩnh cười hì hì:

- Tôi muốn giữ lại những tấm ảnh này, đối với tôi, đây là một kỷ niệm khó quên trong đời!

Khi còn cách cổng thôn trang mấy bước, chó trong thôn bắt đầu sủa vang, một con sủa, cả đàn hùa theo, hai người còn chưa vào thôn, đã khiến trong thôn ầm ĩ.

Phó Khúc Dĩnh cau mày, khẽ nói:

- Sao nuôi nhiều chó như vậy, sủa nghe phát sợ!

Bành Viễn Chinh không nói gì, bước trên con đường nhỏ đầy tuyết đọng dọc thôn, không lâu sau đã nhìn thấy một căn nhà xây cũ kỹ trông như trạm xá của thôn, hắn thở phảo một cái, nắm tay thật chặt, cõng Phó Khúc Dĩnh sải bước về phía đó.

Bành Viễn Chinh vịn người Phó Khúc Dĩnh gõ cửa một hồi lâu, một thầy thuốc khoảng hơn ba mươi tuổi mới mở cửa, dùng thổ ngữ địa phương hỏi:

- Ngày tuyết rơi nhiều, hai người còn đi leo núi? Té hả? Vào đi, để tôi xem!

Phó Khúc Dĩnh hơi do dự, cô thấy vị thầy thuốc này đầu tóc rối bù, không muốn để y chữa trị. Nhưng Bành Viễn Chinh đã bế cô lên, không nói không rằng, vén màn đi vào.

Trong nhà tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Bành Viễn Chinh đặt Phó Khúc Dĩnh lên ghế, vị thầy thuốc kia bảo Bành Viễn Chinh cởi vớ Phó Khúc Dĩnh ra.

Bành Viễn Chinh do dự một chút, đưa tay định cởi, Phó Khúc Dĩnh đỏ mặt ngăn hắn lại, cúi xuống cố hết sức kéo vớ ra, lộ ra một bàn chân mềm mại và mịn màng.

Bàn chân cô không những mềm mại sáng bóng động lòng người, mà ngón chân còn bôi sơn móng tay đỏ, vị thầy thuốc thôn quê kia chưa từng thấy cảnh này, ngẩn người ra.