Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 161: Chạm tới tận tâm linh




Lão Đao tức phát điên, hắn cố ý quan hệ tốt với Trương Thắng, để y lơi lỏng cảnh giác, cũng là để người ta nghĩ hai bọn họ thân nhau như huynh đệ, ngay cả chuyện Tiểu Phác được hắn gọi tới xoa bóp cũng là có ý đồ, quả nhiên lũ mất dạy đói khát kia suy diễn linh tinh, thế là hắn liền có ngay con dê thế tội hoàn mỹ, liền cùng Bàng Kiệt lập mưu gây rối giết Trương Thắng, ai ngờ kế hoạch chu toàn lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Nếu như không phải Chân lão đại từ ngoài giang hồ đã biết tiếng tăm Lão Đao, nghe nói hắn đối xử rất tốt với Trương Thắng liền sinh nghi, mùa lợi dụng ẩu đả giết người là thủ pháp thường dùng trong tù thì vừa xong Lão Đao thành công rồi. Vừa xong đánh nhau nói thì dài, thực ra chỉ có mấy giây, người bên cạnh bận hỗn chiến căn bản không nhìn thấy, dù tình cờ nhìn thấy cũng không dám nói.

Trong trại giam thù nhất loại mách lẻo, có ấn oán gì giải quyết riêng, thế mới là hảo hán, nếu mách với phía trại giam, dù mày có lý thế nào, mày oan uổng cỡ nào thì đời mày cũng tàn rồi. Trại giam, nhà tù năm nào chả chết vại người, đa phần là kẻ không chịu nổi dày vò đi mách với quản giáo.

Quản giáo nghe báo cáo sẽ làm gì? Đây đâu phải khách sạn nghỉ dưỡng, tối đa là đổi phòng thôi, vấn đề là đổi phòng thì vẫn là ở chung với lũ tội phạm, mà chuyện mách lẻo lộ ra, thành kẻ thù toàn trại giam rồi, vì thế tuyệt đối không lo kẻ nào tố cáo, cùng lắm rỉ tai nhau thôi, cái đó chỉ làm danh tiếng hắn lên chứ không hại gì.

- Mày, mày... Lão Đao tính cả rồi, bằng số tiền treo cái mạng Trương Thắng, hắn lấy một phần lo lót để được thả sớm, vẫn dư 20 vạn ra ngoài ăn tiêu khoái hoạt:

Chân lão đại lao tới ôm lấy hai chân Lão Đao vật ra đất, Lão Đao còn nửa con dao trong tay, chém một phát từ mí mắt xuống cằm Chân lão đại, máu bắt tung tóe, cùng lúc đó hắn cũng bị Trương Thắng vừa bò dậy xông tới, lên gối trúng cằm...

- Toét... Toét.... Toét... Tiếng còi vang lên khắp nơi, quản giáo cầm dùi cui cao su hùng hổ chạy tới quát tháo, ở trên tường, cảnh sát cũng lên đạn, nhắm vào mặt đất.

- Ngồi xuống, tất cả ngồi xuống.

- Đứa nào gây chuyện? Hai tay ôm đầu ngồi xuống.

Quản giáo như hổ xông vào bầy dê, dùi cui đập túi bụi không cần biết trúng ai hay vào đâu, tiếng la đau đớn vang lên liên tiếp.

Thoáng cái hỗn loạn được dẹp yên, cả phạm nhân gây sự và đám xem náo nhiệt đều ngoan ngoãn hai tay ôm đầu ngồi xuống, kẻ thì mặt mũi bầm tím, mồm rỉ máu cúi đầu thật thấp, kẻ thì cười toet toét đợi xem trò hay.

- Ngồi xuống, nghe chưa, lập tức ngồi xuống. Một tên quản giáo chỉ mặt Trương Thắng quát tháo, cho dù y đã ngồi rồi.

Lão Đao lúc này đã vứt hung khí đi ngồi xuống đất, nhìn Trương Thắng đầy vẻ gây hấn và uy hiếp, Trương Thắng nhìn viên quản giáo lại nhìn hắn, tích tức y biết mình phải hành động ngay, nếu không sau này càng nguy hiểm, thình lình đứng bật dậy, dồn sức tung cú đá thẳng vào mặt Lão Đao.

- Á. Cú đá này từ hàm trái Lão Đao tới, chứa đựng toàn bộ sợ hãi cùng phẫn nộ của Trương Thắng, làm cằm dưới Lão Đao lệch đi, hắn ngã lăn ra kêu thảm thiết.

- Ngồi xuống, lập tức ngồi xuống, Trương Thắng, con mẹ mày nghe thấy không? Tất cả sững sờ khựng lại mất một giây, toàn bộ quản giáo chĩa dùi cui vào Trương Thắng quát.

- Oa, là Tiểu Thắng ca, mẹ nó, dám chơi thật kìa.

- Mẹ nó, chơi Lão Đao rồi, Tiểu Thắng ca muốn lên làm lão đại rồi, con mẹ nó chứ, tao biết mà, Tiểu Thắng ca làm sao cam tâm làm lão nhị cho được.

- Lão Đao quả này không đánh trả được thì nhục.

Đám phạm nhân đang ngồi thì nhổm mông lên, đám đứng thì phấn khích, nhìn hảo hán dám đánh người ngay trước mặt quản giáo, tưởng ai té ra là Tiểu Thắng ca, nhân vật dám hôn cả hoa khôi cảnh sát.

Trương Thắng vốn chỉ là con dê, cùng lắm là con hồ ly khôn ngoan luồn lách giữa bầy sói, vì sinh tồn y phải nói nhiều lời không muốn nói, làm nhiều chuyện trái lòng, vốn chất đầy phẫn uất, không ngờ có kẻ muốn giết mình, không biết vì sao lại thế, vì không biết cho nên y càng sợ hãi, sợ hãi tột độ, biến thành điên cuồng.

- Chơi chết mẹ mày. Trương Thắng rống lên như dã thú, chân đạp thẳng vào huyệt thái dương của Lão Đao:

- C... Lão Đao muốn kêu cứu, nhưng hàm trật rồi, tiếp đó đầu choáng váng, rồi mũi gãy, hai mắt mơ hồ thấy con thú dữ lồng lộn lao về phía mình, mặc dùi cui quất lên người, vẫn tiếp tục tới khi hắn ngất xỉu...

- Trương Thắng, mày chán sống rồi à?

- Dừng tay, dừng tay ngay!

Ba cái dùi cui quất như mưa xuống lưng, đầu Trương Thắng, y vẫn đạp cái thứ hai, thứ ba... mặt Lão Đao đã nát be nát bét.

- Hự. Một cú đấm mạnh vào bụng dưới, Trương Thắng mới chịu đổ gục như cây chuối đốn ngang thân.

Đám phạm nhân im thít, không ai dám reo hò hay ho he gì nữa, đầu cúi thấp sợ vạ lây, vì người vừa tới là quản giáo Vương, biệt danh Diêm Vương.

“Diêm Vương” ngồi xuống kiểm tra thương tích cho Lão Đao, chỉ thấy hai mắt lão đao trắng dã, mũi dập, hàm chệch, trông thì thê thảm nhưng người ra tay nghiệp dư, thế này sống tốt, phất tay, hai người nữa đi tới, khiêng đầu khiêng chân đưa Lão Đao đi.

Quản giáo Ngưu nổi điên, đi đi lại lại, vung vẩy dùi cui rống: - Nói, vì sao đánh nhau?

Trương Thắng mồm hộc máu, vẫn còn choáng váng vì cơn đau, bị hai quản giáo xốc lên, mặc máu chảy ròng ròng từ mồm, y vẫn nhìn Lão Đao cười hả hê.

- Muốn gây rắc tối cho tao à? Đưa nó đi, biệt giam! Quản giáo Ngưu bồi thêm một cú đá, mắt liếc qua đám phạm nhân, thấy Chân lão đại bị thương ở mặt: -... Mày, Chân lão đại, mày nói đi!

- Quản giáo, bọn chúng dưa thừ tinh lực, đánh nhau chơi thôi.

Chân lão đại vừa nói xong thì thấy cái giày cảnh sát đáp giữa mặt, quản giáo Ngưu vung gậy quất liên hồi: - Dư thừa tinh lực này, tao cho chúng mày dư thừa.

Hình phạt của trại giam theo thứ tự, còng tay, nhốt lồng và biệt giam, Trương Thắng vừa tới đã hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.

Biệt giam không đơn giản là giam riêng một phòng, mà trong gian phòng nhỏ tối om đó, sẽ có hình phạt càng khủng khiếp hơn, Trương Thắng bước chân vào địa ngục rồi.

Một lúc sau, trong phòng biệt giam truyền ra tiếng gào thê thảm, rồi dần biết thành giết gào như khóc, âm thanh đó rất tuyệt vọng, như con sói bị thương nặng giữa chốn đồng hoang cách biệt với bầy, tuyệt vọng mà xa xăm.

Ngô lão tứ giơ ngón cái: - Chịu được 20 phút mới kêu, đúng là một trang hảo hán.

Lưu Nguy rùng mình ôm lấy hai cánh tay.

Một tên tội phạm mới ngơ ngác hỏi: - Biệt giam đáng sợ thế à, có người đánh anh ấy?

Không một ai trả lời hắn, cả đám phạm nhân đứng nhìn phòng biệt giam với đủ tâm trạng.

Tới tối ngày thứ ba, Trương Thắng được đưa về, vừa vào phòng là nằm vật ra đất, người co giật.

Trương Thắng bị biệt giam ba ngày, Lão Đao thì vẫn còn đang nằm viện, bây giờ vấn đề nảy sinh với đám phạm nhân phòng số 4, đó là sẽ phải trung thành với ai? Tiểu Thắng ca thì hiển nhiên là thứ dữ rồi, dám đánh cả lão đại ngay trước mặt quản giáo, nhưng xưa nay Lão Đao rất được lòng quản giáo, chưa thể nói ai hơn ai.

Không khí trong phòng giam số 4 rất ngột ngạt, Tiểu Phác thiếu chút nữa thành dê thế tội không hiểu sao lão đại và lão nhị vốn thân thiết, đột nhiên trở mặt như kẻ thù sinh tử, nhìn Trương Thắng nằm bẹp dưới đất, chân tay không giơ lên nổi, những người khác ngồi im trên giường không tới đỡ, hắn không dám nhúc nhích, trong lòng cũng không hiểu hoàn toàn.

Trương Thắng thay đổi, chỉ vẻn vẹn ba ngày, y chịu đựng đau đớn người khác cả đời có khi không tưởng tượng ra.

Y chửi, chửi phạm nhân, chửi quản giáo, chửi luôn cả chính phủ, như điên dại. Rồi y khóc, khóc căm phẫn, khóc đau đớn, khóc thảm thiết, tiếng khóc làm người ta chua xót hơn cả tiếng trẻ con lạc mẹ. Y đã van xin, đã quỳ, đã vứt hết tôn nghiêm, nhưng chỉ nhận được câu lạnh lùng:" Bọn tao coi mày là người thì mày mới là người, bọn tao không coi mày là người, thì mày không bằng con chó!"

Đúng, y không bằng một con chó.

Y từng cầu khẩn luật sư đột nhiên tới gặp mình, cẩu khẩn người công ty tới thăm, cầu nữ cảnh sát hay cãi nhau với mình xuất hiện... Mỗi con người khi tới thời khắc bản thân bất lực, đều từng cẩu khẩn, cầu xin thần hoặc phật trợ giúp... Trương Thắng cầu khẩn không xa vời, nhưng không thành sự thực. Triết học nhân loại thường sinh ra trong lúc khổ đau hoạn nạn, chưa chịu đựng thống khổ chạm tới tâm linh thì chưa ngộ được chân lý cuộc đời.

Tại nơi này Trương Thắng ngộ được câu nói của Trương Nhị Đản: Người không tàn nhẫn, không tồn tại được.

Tới ngày thứ năm Lão Đao từ bệnh viện về, hắn là tay anh chị giang hồ chân chính, trên đường về còn tính xử tội Trương Thắng ra sao, nhưng khi đối diện với nhau trong phòng giam, Trương Thắng nằm bẹp trên giường không cựa quậy nổi, hắn lại không dám tiến tới đạp thêm một phát.

Vì hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.