Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 90: Uy hiếp dụ dỗ




Lý Hạo Thăng chả giận, từ bè hắn bị bà chị họ này đè đầu cưỡi cổ quen rồi, vậy mà cứ sán tới, lắm lúc thấy mình cũng hơi biến thái, trêu:

- Em thích hai người cãi nhau vì chỉ khi cãi nhau với anh Trương, trông chị mới có vị nữ nhân... Hừm, người ta có ý tốt không biết... Anh Trương, cô em nói, khi nhỏ đặt tên nhầm cho hai chị ấy, từ nhỏ chị ấy đã như đứa con trai, đáng lẽ phải lấy tên...

Tần Nhược Lan giơ nắm đấm lên uy hiếp:

- Lý Hạo Thăng, ngứa da hả?

Lý Hạo Thăng nhanh như cắt nhảy ra sau, cầu xin:

- Thôi thôi, em sợ rồi, con gái con lứa leo núi làm cái gì chứ, luyện tay khỏe như thế, đấm một cái tím mấy ngày.

- Đó là vì da thịt đại thiếu gia cậu mềm như thịt dê non ấy.

Tần Nhược Lan thu tay lại, đi trước:

- Các cậu cũng nên rèn luyện nhiều vào, leo núi là môn thể thao giúp rèn luyện toàn thân, đừng chỉ biết ăn chơi, tới khi béo ú như lợn không cô gái nào thích đâu.

Trương Thắng nhìn vóc người khỏe khắn cuốn hút của Tần Nhược Lan, cười:

- Leo núi có thể rèn luyện ra được vóc dáng ma quỷ này sao?

Tần Nhược Lan thông minh, nghe giọng điệu đó là biết không phải thành tâm khen mình, lườm y một cái:

- Trong cái mắt gian như trộm của anh là biết không có gì tử tế rồi, lão nhân gia ngài có cao kiến gì không?

- Chúng tôi có cô nào thích không thì chẳng biết, ngược lại cô luyện thành vóc dáng ma quỷ thì không gả đi được rồi.

Tần Nhương Lan làm cái vẻ mặt biết ngay mà, ưỡn vốn liếng kiêu ngạo của mình lên:

- Vậy ai gia đành phải gả cho ngươi, bằng vào thể hình ngươi, không nghe lời ai gia bóp chết.

Trương Thắng nén cười:

- Ai gia là cái gì?

Tần Nhược Lan nghĩ y không biết thật:

- Đồ bất học vô thuật, dạy cho mà biết, ai gia là cách tự xưng của hoàng hậu.

Trương Thắng làm bộ mặt rất nghiêm túc:

- Hoàng hậu xưng là bản cung, còn ai gia là cách xưng hô của hoàng hậu sau khi thành quả phụ.

Lý Nhược Hạo chỉ mặt Tần Nhược Lan cười rất đểu cáng, làm cô thẹn qua hóa giận, xông về phía Trương Thắng:

- Bản cung bây giờ bóp chết ngươi là lên làm ai gia được rồi.

Trương Thắng cười lớn bỏ chạy, đùa nghịch một hồi quên khuấy mất chuyện cái điện thoại.

Hôm nay chỉ là vụ tụ tập bình thường, từ sau vụ tên ma men ở bệnh viện công an cấp cữu biến thành người thực vật, đám Tần Nhược Lan uống rượu hạn chế hơn nhiều, Tiêu Tử có cuộc điện thoại phải đi gấp, Trương Thắng thừa cơ cáo từ, về công ty mới chỉ hơn sáu giờ...

Trương Thắng về tới công ty tì ngoài công trường máy đóng cọc vẫn nện sầm sầm, cả vùng đất sáng như ban ngày, họ phải làm việc tới 9 giờ mới nghỉ. Thấy văn phòng Sở Văn Lâu còn sáng, không khỏi có chút hổ thẹn, buổi chiều bị đám Lý Nhĩ lôi đi uống rượu, y gọi điện về báo hôm nay có việc, không thể về đúng giờ.

Không ngờ muộn thế này rồi Sở Văn Lâu vẫn còn ở văn phòng, hẳn là buổi chiều ứ lại không ít công việc, Trương Thắng đỗ xe xong, đi tới khu văn phòng, mở cảnh cửa kính chưa khóa, thong thả đi vào.

Khu văn phòng rất yên tĩnh, hết giờ làm một cái, nơi này trừ y và Sở Văn Lâu, Chung Tình và đội trưởng đội bảo vệ thì không ai có chìa khóa. Trương Thắng rũ áo cho bay bớt hơi rượu, tới trước văn phòng phó tổng giám đốc, định đẩy cửa thì nghe thấy tiếng khóc một cô gái, lấy làm lạ, rụt tay lại.

Đứng ở bên cửa ghé mắt nhìn qua khe nhỏ, chỉ thấy Sở Văn Lâu ngồi trên ghế sô pha, vì hắn thấp, cho nên cô gái kia che toàn bộ người hắn, ở vị trí của Trương Thắng chỉ nhìn thấy được hai cái chân ngắn ngủn lộ ra bên cạnh cô gái.

Nhìn từ sau không thấy được mặt cô gái, chỉ thấy được cái áo màu xanh lục, rồi hai bím tóc dài sau lưng, dài tới tận mông, Trương Thắng thấy hơi quen quen.

- Giám đốc, cha tôi bị bệnh tiêu sạch tiền trong nhà rồi, còn đang không có cái gì mà ăn, tuy nói anh đã giảm xuống còn 30.000, nhưng dù 3.000 tôi cũng không đền được. Giám đốc, xin anh rộng lòng thương xót, tôi sẽ không bao giờ sai phạm nữa, tôi xin anh đấy.

- Tiểu Duyệt, tôi cũng muốn bỏ qua cho cô lắm, nhưng cô gây sự cố sản xuất nghiêm trọng, tổn hại lớn tới chữ tín của công ty chúng ta, thứ đó dùng tiền cũng không mua lại được. Cô nói xem có phải vấn đề lớn không? Cả bốn cái máy thái thịt đều trục trặc, thịt dầy quá quy định, ảnh hưởng quá ác liệt. Cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi thấy vẫn phải chấp hành xử phạt.

Sở Văn Lâu nghiêm khắc nói:

"Thì ra là Tiểu Bạch!" Trương Thắng nhớ ra rồi, buổi sáng có nghe nói Bạch Tâm Duyệt làm việc sai phạm, y không nghĩ nhiều, bây giờ nghe nói bốn cái máy đồng loạt có sự cố, tức thì cảm thấy trong đó ắt có chuyện kỳ lạ. Sau khi bốn cỗ máy này tới nơi, y tận tay cầm sách hướng dẫn vận hành, đây là máy thái thịt bán tự động, sau khi đặt độ dầy mỏng, không ai động vào sẽ không lệch vị trí.

Cho dù có sự cố thì chỉ một cái bị thôi, làm sao có thể bốn cái cùng bị, Trương Thắng không thật thà như Bạch Tâm Duyệt, nên nghĩ ngay tới chiều hướng khác.

"Có kẻ phá hoại trong công ty sao?" Nghĩ tới đó, mặt Trương Thắng trở nên âm trầm.

Sở Văn Lâu thở dài, đột nhiên đứng dậy, đưa tay nắm vai Bạch Tâm Duyệt:

- Thôi, đừng khóc nữa, ngồi xuống đây, chúng ta bàn bạc xem.

Bạch Tâm Duyệt thút thít gật đầu, không chú ý tay Sở Văn Lâu không rời vai mình.

Sở Văn Lâu kéo Bạch Tâm Duyệt ngồi xuống bên cạnh, đồng tình nói:

- Tiểu Duyệt, thực ra từ khi em vào công ty, tôi đã chú ý tới em rồi, em thông minh, có văn hóa, làm việc chăm chỉ.. Năng lực lĩnh hội cũng cao, tôi định rèn luyện em một thời gian rồi đưa vào cơ quan. Nhưng mà lần này em phạm vài sai lầm lớn, máy móc thì lúc nào cũng có thể hỏng, sao em lại kiểm tra mỗi một lần rồi bỏ đó mấy tiếng vậy? Công ty đang phát triển mạnh mẽ, giai đoạn này cần thắt chặt kỷ luật, chấn chỉnh quản lý. Giám đốc Trương tin tưởng tôi, giao kho lạnh cho tôi, giờ chuyện thế này, tôi phải ăn nói thế nào?

Bạch Tâm Duyệt nhìn Sở Văn Lâu tha thiết nói:

- Giám đốc, anh bán tôi đi, nhà tôi không còn tiền nữa, tôi không dám nói với trong nhà, cha tôi bệnh nặng, tôi sợ...

Sở Văn Lâu vuốt ve bàn tay cô gái, da không được trắng trẻo mịn màng như con gái thành phố, nhưng vẻ đẹp chân chất của cô nương thôn quê tạo ra sức hút khác lạ:

- Xem em nói kìa, cô gái xinh thế này, ai lại nỡ lòng đem bán. Sự cố lần này không phải không có cách khắc phục, phía nhà hàng khách sạn đều là bạn bè của tôi, tôi nói khó với họ, mời bữa cơm xin lỗi, chỉ cần họ không tố cáo lên giám đốc Trương là còn vãn hồi được. Còn về phần bồi thường tiền... Tôi trả cho em.

- Sao ạ?

Bạch Tâm Duyệt giật mình:

- Làm sao thế được?

Sở Văn Lâu càng cười thân thiết, người nhích tới thêm một chút, ngửi thấy được cả mùi thơm cơ thể trên người cô:

- Sao không thể chứ, ai bảo tôi tán thưởng em nào? Tiểu Duyệt, công tác quản lý kho lạnh rất nhiều, một mình tôi làm không xuể, luôn muốn tìm một trở thủ, tôi đánh giá cao năng lực làm việc của em, muốn điều em tới làm trợ thủ cho tôi, em có lòng tin tiếp nhận công việc này không?

Chuyển biến này làm Bạch Tâm Duyệt không theo kịp, ngỡ ngàng một lúc chợt nhận ra Sở Văn Lâu từ khi nào đã ngồi sát bên mình, nắm tay mình nữa, vội rụt tay lại, song không được.

Sở Văn Lâu thấy Bạch Tâm Duyệt nhận ra ý đồ của mình rồi, càng thêm càn rỡ, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào đồi ngực nhấp nhô kia, ánh mắt tham lam:

- Tiểu Duyệt, cơ hội này không biết bao người muốn chẳng được, em phải biết quý trọng. Làm trợ lý của tôi, công việc nhẹ nhàng hơn nhiều, lương thưởng lại cao. Tôi một mình ở khu khai phát, không có gia đình, cuộc sống không ai chiếu cố, em là cô gái ôn nhu chu đáo, quan tâm tới cuộc sống của tôi là được rồi...

Vừa nói người cũng tiến tới gần hơn.