Cao Thủ Tu Chân

Chương 235: Chương 234






Lư Tam Tỉnh an ủi: “Những đệ tử hàng đầu còn lại trong phái đã lên đường đến Lư Thành cả rồi, trong ba ngày chắc là sẽ có tin tức, hi vọng Diệp Lăng Thiên sẽ đồng ý giúp chúng ta một tay”.
Cát Khắc Bác Nhã gật đầu, hiện nay Diệp Lăng Thiên chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Âm Khôi Tông.
Cát Khắc Tú Uyển ở bên cạnh run rẩy cả người, sợ hãi hỏi: “Chị, Ầm Quỷ mà hai người
vừa nói lẽ nào là…”.
Nhìn vẻ mặt của Cát Khắc Tú Uyển, Cát Khắc Bác Nhã cảm thấy không biết nên làm sao, chỉ nặng nề gật đầu.
Cát Khắc Tú Uyến thấy vậy sắc mặt trở nên tái mét, cảm thấy tim mình rét buốt.
Cô ta không ngờ “ác ma” trong truyền thuyết thung lũng hoa lại thật sự tồn tại!
Từ lúc cô ta vừa vào môn phái đã nghe đến sự đáng sợ của kẻ này qua lời kế của người dân trong ba thôn trấn lớn, ngay cả mẹ của cô ta và Cát Khắc
Bác Nhã cũng biết đến sự tồn tại của Âm Quỷ.


Đó từng là cơn ác mộng của Âm Khôi Tông và người dân trong thung lũng hoa.
Từ nhỏ, Cát Khắc Tú Uyển đã nghe mẹ kể, từng có một ác ma suýt chút nữa khiến thung lũng hoa bị diệt, nhưng cô ta cho rằng đó chỉ là ác ma trong truyện cổ tích, đã bị những con người của chính nghĩa đánh bại, không còn tồn tại nữa.

Nào ngờ ác ma này sắp trớ lại thung lũng hoa.
Âm Khôi Tông có sở trường về thuật khống chế, có thế điều khiển con rối, sử dụng cổ thuật, nhưng đa sô’ cổ thuật trong Ầm
Khôi Tông đều dùng để trị bệnh cứu người, tăng cường thể chất cho con người.
Vào mấy chục năm trước, một vị thiên tài của Âm Khôi Tông ra đời, chỉ dùng thời gian mười năm ngắn ngủi đã nắm bắt được gần như tất cả tuyệt học của Âm Khôi Tông.
Bất kể là cổ thuật hay là tu vi võ thuật, ông ta đều hơn xa người cùng thời, hơn nữa có thể sánh ngang với nhiều người thuộc thế hệ trước của Âm Khôi Tông.
Lúc đó, thung lũng hoa bị dịch bệnh, ông ta dùng cổ thuật
độc nhất vô nhị của mình cứu chữa một nửa số bệnh nhân, được người dân trong thung lũng hoa tôn làm “Thánh nhân”.

Vì ông ta chủ yếu tu luyện “Âm Quỷ CỔ Thuật” nên có biệt hiệu là “Am Quỷ”.
Vì Âm Quỷ có thiên phú xuất chúng, lại còn hay làm việc thiện, nên môn chủ đời trước của Âm Khôi Tông đã truyền chức vị môn chủ cho ông ta trước khi qua đời, hi vọng ông ta có thể đưa Âm Khôi Tông phát triển mạnh mẽ hơn.

Nhưng lão môn chủ không ngờ được đây lại là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời ông.
Âm Quỷ nắm giữ Âm Khôi Tông trong tay giống như biến thành một người khác, ông ta bắt đầu nghiên cứu cổ thuật tà ác bị môn phái cấm, hơn nữa còn điên cuồng lấy dân tộc Di ở thung lũng hoa ra làm thí nghiệm, chỉ để tu luyện tà thuật thành công, mưu đồ xưng bá giới võ thuật Hoa Hạ.
May là những trưởng lão khác của Âm Khôi Tông kịp thời phát hiện ý đồ của Âm Quỷ, ra tay ngăn cản, đánh ông ta bị thương nặng, buộc ông ta phải rời khỏi Âm Khôi Tông.

Trong đó có vài vị trướng lão đang quản lý Âm Khôi Tông hiện tại.
Lúc đó, mấy trăm người dân của ba thôn lớn ở thung lũng hoa đều xem ông ta như kẻ ngoại tộc, cùng nhau đốt pháo ăn mừng, loại trừ ông ta ra khỏi thung lũng hoa hoàn toàn.
Mặc dù Âm Quỷ bị đuổi khỏi thung lũng hoa, nhưng trước khi ông ta đi đã trộm mất phần lớn cổ thuật tà ác của Âm Khôi Tông.


Bây giờ cách mười năm quay trở lại, thực lực không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với năm xưa.
Nếu tin tức Âm Quỷ sắp trở về thung lũng hoa là thật, nghĩ về sự thù hận của ông ta đối với thung lũng hoa và Âm Khôi Tông
thì chắc chắn sẽ có một cuộc tàn sát nhằm vào tất cả mọi người.
Nếu đại trưởng lão không ngăn được ông ta thì thung lũng hoa sẽ triệt để trở thành địa ngục trần gian, không ai có thể thoát khỏi.
“Yên tâm đi Tiểu Uyển, chỉ cần ông ta dám đến, các trưởng lão của Âm Khôi Tông sẽ không buông tha cho ông ta!”.
Cát Khắc Bác Nhã thấy em mình sợ hãi như vậy chỉ biết xoa đầu cô bé, gượng cười.
Mặc dù cô ta an ủi như vậy
nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang.
Nếu Âm Quỷ thật sự đến thung lũng hoa mà không ai cứu viện, e rằng Âm Khôi Tông khó có thể chống đỡ tên ác ma đã khôi phục khí thế quay trở lại này.
Cát Khắc Tú Uyển nép sát người vào lòng chị mình, không kìm được hỏi: “Chị à, không phải mọi người nói có người tên Diệp Lăng Thiên có thể thắng được tên ác ma này sao? Vậy thì mau chóng đi tìm anh ta giúp đỡ đi!”.
“Đương nhiên!”.
Cát Khắc Tú Uyển gật đầu: “Chuyện này chị và Lư sư huynh sẽ đi giải quyết”.
Mặc dù cô ta nói vậy nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.

Cao thủ cấp bậc chí tôn từ trước tới nay đều rất bí ấn, chưa nói đến bọn họ có thể tìm thấy hay không, cho dù thật sự tìm thấy, người đó cũng chưa chắc đã vì bọn họ mà đồng ý đối đầu với một kẻ đủ sánh ngang với chí tôn võ thuật.
Nghĩ đến đó, cô ta âm thầm cầu nguyện: “Diệp Lăng Thiên, hi vọng anh có thể đến thung lũng hoa giúp chúng tôi một tay!”.
Cô ta cũng rất muốn gặp được vị chí tôn võ thuật thiếu niên bỗng chốc vang danh giới võ thuật Hoa Hạ này.
ở một nơi rừng núi vắng vẻ, một người mặc áo choàng đen đang ngồi khoanh chân dưới đất, toàn thân tỏa ra khí đen tà ác.
Mặc dù trời đang trong xanh, nhưng ở chỗ ông ta lại bị che phủ bởi bóng râm.

Hoa cỏ héo tàn, bốn bề khói đen cuồn cuộn, dữ tợn đáng sợ.

Hơn mười giây sau, ông ta đột nhiên mở mắt ra, hoa cỏ xung quanh đồng loạt biến
thành đất hoang.
“Âm Khôi Tông, mấy trăm người dân ở thung lũng hoa, năm xưa các người ép tôi phải rời đi, xem tôi như kẻ ngoại tộc.

Đợi tôi trở lại thung lũng hoa, tôi sẽ cho các người biết thế nào gọi là tuyệt vọng!”.
Ông ta nhếch khóe miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ lòm, trông cực kỳ quỷ dị.

Giữa lòng bàn tay ông ta có khói đen lượn quanh, vài con chim vô tình bay ngang qua khói đen đều bị ăn mòn thành bộ xương khô.
Ông ta nắm tay lại, khói đen ngưng tụ thành một bàn tay hữu
hình, bên trong có vô số cổ trùng nhỏ li ti chuyển động nhè nhẹ.

Ông ta vỗ một chưởng về phía dòng suối ở gần đó.
Dòng suối lập tức ngừng chảy, vô số dòng nước bắn lên không trung, có thể thấy sức phá hủy của nó đáng sợ đến mức nào.

Lúc thu tay về, khói đen tan đi giữa ống tay áo, ông ta đứng dậy, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo hung ác.
“Lần này tôi sẽ giết chết tất cả những người từng bài xích tôi, khinh bỉ tôi!”.
Những người trong thung lũng hoa đều không hề hay biết, một kiếp nạn không thể tưởng tượng nổi đang đến gần bọn họ.