Cao Thủ Tu Chân

Chương 5: Anh Ra Ngoài Thuê Nhà Mà Ở Đi!






Trải qua những thử thách sinh tử, vượt qua mọi cảnh khốn cùng, con mắt nhìn người của Diệp Thiên đã vượt qua khả năng của người bình thường, cho dù là cô gái có xinh đẹp đến đâu cũng không thể khiến cậu có chút rung động.

“Cô Hà, lần này cháu đến là định…”.

Cậu quay sang phía Hà Tuệ Mẫn, chuẩn bị nói rõ việc cậu đến đây.

“Được rồi, cháu không cần nói gì với cô đâu, cô hiểu mà!”
Hà Tuệ Mẫn chưa chờ Diệp Thiên nói hết, liền vỗ vào vai cậu, lấy 1000 tệ tiền mặt từ trong túi ra nhét vào trong túi quần Diệp Thiên.


“Tiểu Thiên, số tiền này cháu cứ cầm lấy, nếu muốn mua quần áo hay đồ dùng gì thì bảo Nguyệt Nguyệt đưa cháu đi mua nhé!”.

“Công ty có mấy việc cần cô giải quyết, nên giờ cô phải qua đó một chuyến!”.

“Trước khi cháu tìm được chỗ ở thích hợp, thì cứ tạm thời ở nhà cô đi!”.

Hà Tuệ Mẫn nói một tràng, nói xong liền đi ra khỏi cửa, không để cho Diệp Thiên có bất kỳ cơ hội lên tiếng nào.

Diệp Thiên tỏ vẻ kỳ lạ, cuối cùng cậu đã hiểu ra, Hà Tuệ Mẫn cho rằng cậu đang vô cùng khó khăn, không có nơi nào để đi cả, cho nên vừa cho cậu tiền, vừa bảo cậu ở lại đây.

Cậu cười nhẹ lắc đầu, không biết nói gì luôn, đúng thật, khi cậu vừa đến đây, vẻ bề ngoài nhếch nhác, là ai đi nữa thì e rằng đều sẽ nghĩ vậy.

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp hơi sầm lại, trong lòng cô ta không hề muốn vậy.

“Cái tên trông như ăn mày này không phải sẽ ở nhà mình thật chứ?”.


Nếu để người khác biết có một thanh niên lạ ở nhà cô ta, thì e rằng cả trường sẽ xôn xao lên mất, người khác sẽ nghĩ gì về cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta vô cùng phản cảm, không kìm được liền bực tức nói: “Diệp Thiên đúng không?”.

“Đây là nhà riêng của chúng tôi, anh mà ở đây thì rất bất tiện, tôi cảm thấy không quen!”.

“Anh ra ngoài thuê nhà mà ở đi!”
Tiếu Văn Nguyệt lạnh lùng nói, hai tay khoanh trước ngực, với bộ dạng rất chảnh.

Cô ta vốn định nói khéo chút, nhưng thấy Diệp Thiên không hề có ý từ chối Hà Tuệ Mẫn, chắc chắn là muốn ở lại đây, nên cô ta đành nói thẳng.

Mục đích của cô ta chính là không để Diệp Thiên ở lại nhà cô ta.

Đúng là nực cười, những anh chàng đẹp trai tuấn tú trong trường đều chưa bao giờ được lại gần với cô ta đến vậy, một kẻ ăn mày khố rách áo ôm, có tư cách gì được ở cùng một nhà với Tiếu Văn Nguyệt cô ta chứ?
Tuy Diệp Thiên từng giúp đỡ mẹ cô ta là Hà Tuệ Mẫn, nhưng Hà Tuệ Mẫn từng nói với cô ta rằng sau đợt đó đã cho Diệp Thiên 10 nghìn tệ coi như cảm ơn, trong mắt cô ta thì phần ân tình này đã trả xong từ lâu rồi.


Nhưng bây giờ Diệp Thiên tìm đến với bộ dạng khốn khổ, đến bộ quần áo trên người cũng là Hà Tuệ Mẫn cho, sau khi nhận 1000 tệ xong còn muốn bám lại đây không chịu đi, chắc chắn là muốn ở lại nhà cô ta rồi, con người này cũng mặt dày quá đấy nhỉ?
Một người đàn ông không có tự tôn, không có khí chất như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng coi thường.

Biểu cảm của Diệp Thiên lại không có thay đổi gì nhiều, khoảnh khắc khi gặp Tiếu Văn Nguyệt, cậu đã cảm nhận được sự coi thường và khinh bỉ trong mắt đối phương.

Nhưng cậu là người như thế nào chứ, sao có thể chấp một người như Tiếu Văn Nguyệt? Đối với cậu mà nói, Tiếu Văn Nguyệt chỉ là con gái của Hà Tuệ Mẫn, nếu không phải vì mối quan hệ này thì cậu thậm chí còn không buồn nói chuyện với Tiếu Văn Nguyệt nửa lời.

Thấy vẻ thờ ơ của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày nói: “Đàn ông đàn ang, có chân có tay tự mà lao động kiếm tiền chứ sao lại dựa vào người khác như thế?”.

“Nếu cần thì tôi có thể nhờ người giới thiệu công việc cho anh, chưa cần biết thu nhập ra sao, nhưng lương hàng tháng ít nhất cũng đủ để cho anh sống, như thế chắc cũng được rồi chứ?”.

.