Cao Thủ Y Đạo

Chương 97: Trước kia ông làm nghề gì




"Có chuyện này sao?" Trần Vũ hơi giật mình: "Hai người xác định thật sự có thứ gì đang quấy phá chứ?"

"Tôi chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng có người thật sự đã nhìn thấy, hơn nữa ban đêm, ở nơi này âm khí dày đặc, hình như là thực sự có vấn đề."

"Vậy tối nay chúng ta tới đó đi." Trần Vũ mỉm cười.

“Đi buổi tối?” Vẻ mặt Hạ Thiên thay đổi: “Anh nghiêm túc đấy à?”

"Nghiêm túc chứ! Tin tôi đi, nếu là bị ma ám thì đi ban ngày cũng không thể nhìn ra nguyên nhân gì đâu." Trần Vũ nói.

"Vậy, anh biết bắt ma không?" Hoàng Diệc Cường vội vàng hỏi.

"Biết một chút." Trần Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Nhưng tôi phải chuẩn bị một chút trước đã."

"Vậy được, tối nay chúng ta đi, liều mạng!" Hạ Thiên nghĩ, anh ta cũng không có làm chuyện gì xấu xa, hơn nữa Trần Vũ cũng đi theo, sợ cái gì?

Buổi tối, mấy người uống chút rượu, Hạ Thiên vốn khá sợ hãi, nhưng cơn say khiến người ta bạo dạn hơn, ba người cùng nhau đến tòa nhà có vấn đề.

Vị trí này hiện tại hơi xa, nhưng cứ đi theo quy hoạch thì không thể sai được, nhà đã lợp mái, số khu vực đã được phủ xanh rồi, tuy nhiên, tai nạn liên tiếp xảy ra, các bộ môn liên quan sợ chịu trách nhiệm nên đã đóng cửa công trường này.

Có một số nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ, ông Lý bảo vệ có một bàn tay hơi tàn tật nhưng trên mặt lại có hung tướng đang tiếp đãi mọi người.

Ban đêm trong khu dân cư ánh đèn lờ mờ, chỗ nào cũng tối, đừng nói thực sự có vấn đề, cho dù không có vấn đề gì, ở lại nơi này cũng khá đáng sợ.

"Sếp Hạ, Tiểu Triệu lái xe tuần tra xung quanh, mọi người chờ một chút, lát nữa xe tuần tra của cậu ta sẽ quay lại và đưa mọi người vào trong." Ông Lý nói.

"Tiểu Triệu can đảm thật, lúc sau tôi sẽ tăng lương cho hai người." Hạ Thiên gật đầu, nói thật, với những sự việc xảy ra liên tiếp và những tin đồn lung tung, thật sự không có nhiều người dám ở lại đây.

"Cảm ơn sếp Hạ." Ông Lý vội vàng gật đầu cảm ơn.

Trần Vũ nhìn về phía trạm bảo vệ bên cạnh, đột nhiên nhíu mày, một cỗ năng lượng màu đen đột nhiên xuất hiện, một bóng người sắc mặt tái nhợt u ám đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông Lý.

Người bảo vệ cứ cười nói với mấy người mà không hề để ý đến bóng người bên cạnh mình. Hơn nữa, bóng người này có sắc mặt dữ tợn, là một nhân vật tàn nhẫn, ngoại trừ Trần Vũ thì không có ai khác có thể nhìn thấy cảnh này, mấy người chỉ cảm thấy  nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, trong lòng ớn lạnh.

"Trước kia ông làm nghề gì?" Trần Vũ nhìn thấy bóng người trong suốt thổi khí về phía bảo vệ, giương nanh múa vuốt, nhưng thực tế lại không dám tiến lên, nên cũng hơi tò mò.

Quả thực nơi này có vấn đề, bóng đen trong suốt trước mắt là bằng chứng xác thực, hơn nữa, thứ này là một sinh vật rất hung ác, âm khí trong cơ thể nó phải mất vài thập niên mới có thể ngưng tụ được, ông chú bảo vệ này có thể bình yên sống ở đây, thật sự không hề dễ dàng.

"Giết heo, đồ tể, về sau có một con heo đầu đàn nặng nửa tấn bỏ chạy, đá gấy tay phải của tôi, không thể làm nghề được nữa nên tôi đến làm bảo vệ." Ông Lý cười nói.

"Vậy thì không có gì lạ." Trần Vũ mỉm cười và nói: "Người bình thường không thể trấn được nơi này."

"Ha ha, tôi vẫn luôn mang theo dao giết heo đây, con dao này tôi đã dùng mấy chục năm, thứ gì bẩn thỉu thấy cũng phải sợ." ông Lý cười nói.

Đúng lúc này, một chiếc xe tham quan chạy tới, trên xe có một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi.

"Tiểu Triệu đến rồi, sếp Hạ và sếp Hoàng, mọi người có thể qua đó." Ông Lý chạy tới nói.