[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 216: Lời yêu thương




Quay trở lại căn phòng, có chút gì đó thay đổi dường như làm cho tôi trở nên lạnh sống lưng thì phải. Đúng là vậy, 4 cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm, có chút tia lạnh lẽo chết người nằm trong ánh mắt ấy thì phải. Tuy vậy cả 4 người họ đều nở một nụ cười tươi chào đón tôi về lại vị trí bên cạnh họ.

Tôi bước dần bước về phía ấy, nhưng trong tâm trí lại xuất hiện nỗi dự cảm bất lành, chẳng lẽ nguy hiểm đang gần kề hay sao ta@@ và dự cảm thì luôn luôn đúng

_Sao sao mấy em nhìn anh dữ vậy? Biết anh đẹp trai rồi hehe! -tôi giả vờ ngu ngơ, nhưng mà có vẻ như tôi sai lại càng thêm sai mất rồi, khi mà trong ánh mắt của My hằn lên tia đỏ chết chóc :)))

_A ha chàng trai tự tin của năm đây rồi -My cười lạnh lẽo.

_Biết anh đẹp trai rồi, khỏi khoe anh à! -MNgọc cười gằn.

_Ơ thì...

_Sao anh không đi cùng cô ta luôn đi, thấy hai người tình cảm quá kia mà? -Quyên hấp háy đôi mắt nói.

_Cô nào đâu? -tôi giả ngu quay lòng vòng tìm kiếm - chỉ có mấy cô đang đứng ở đây thôi mà hehe!

_Mấy em à! Hồi nãy chúng ta đã nói gì nào? -Quyên cất tiếng

_Này thì....

_Đi với gái này!

_Dấu diếm này!

_Đi chết đi!

Cả 4 cô nàng đồng loạt nhảy vào bụp tôi tới tấp, cứ như rằng tôi là 1 thằng họ Sở chính hiệu thì phải. Nào đánh, nào đá, nào ngắt, nào nhéo, chán chê có đứa còn cắn tôi nữa chứ. Ấy vậy mà tôi vẫn phải đứng trơ thân ra cho bọn họ hành hạ mà thôi, tại vì quân số quá đông và nguy hiểm kia mà@@

_Áaaa tha cho anh đi mà!

_Tha này... tha này -mỗi từ mấy nhỏ lại nện tôi thêm mấy cú nữa hức hức.

Thấy tôi bị đánh như thế, đám bạn tôi nó không cứu đã đành, ấy vậy mà chúng nó còn nhìn tôi cười đểu nữa cơ chứ, cứ như rằng tôi đáng phải bị đánh lắm vậy. Nhưng mà tôi có làm gì sai đâu mà đánh tôi cơ chứ. Hic ngày xưa ai đụng đến tôi là tôi sẵn sàng ra tay bụp trả lại hết rồi, vậy mà giờ đây tôi bị mấy nhỏ này vây đánh, tôi chỉ biết căm nín đưa thân ra đỡ đòn mà thôi. Suýt chút nữa thân tàn ma dại luôn mất rồi.

Đánh mải mê 1 hồi, mấy nhỏ mới chịu thả tôi ra. Tôi nào dám hó hé điều gì đâu, mặc dù lòng vẫn cuộn trào sóng chảy, vì tôi nào biết mấy nhỏ tại sao mà đánh tôi đâu@@ chỉ biết rằng ít nhiều có liên quan đến người con gái mang tên Ái Nhi kia thôi mà.

_Đánh đã chưa vậy? -tôi nhẹ nhàng hỏi mấy nhỏ.

_Chưa! -Yến lạnh lùng lên tiếng.

_Vậy đánh tiếp đi! -tôi cười cười, nói đùa vậy thôi chứ tôi biết rằng nhỏ sẽ không nỡ đánh tôi tiếp đâu, và đúng là như vậy. Chỉ có điểm này tôi có thể đọc được trong tâm trí của mấy nhỏ mà thôi, tuy đánh tôi thế nhưng tôi biết chắc rằng vị trí của tôi vẫn còn quan trọng trong trái tim của họ.

_Không muốn! -Quyên lên tiếng, mắt em sao tự dưng lại chuyển màu sang đỏ hoe mất rồi.

_Hức! -có tiếng nấc đâu đó, tôi biết rằng là một trong số những người con gái đang vây quanh tôi mà thôi. Nhưng giờ đây tôi chẳng thể phân biệt được là của ai, vì tôi thấy trong đôi mắt của họ có gì đó buồn lắm, khó mà tả được, chỉ biết rằng phía sau những đôi mắt đó là những áng nước đang chực chờ tuôn rơi mà thôi.

Rồi MNgọc là người đầu tiên ôm lấy tôi, tiếp theo là những người con gái còn lại. Họ ôm chầm lấy tôi, những cánh tay đan xen vào nhau, xiết chặt lấy nhân là tôi ở giữa. Cứ thế, từng tiếng nấc nhẹ lại vang lên, ẩn sau là những giọt nước mắt đang chậm chạp thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của họ.

Tại sao lại phải như vậy? Liệu có đáng không những cô gái??? Một thằng như tôi, liệu có xứng đáng để được nhận lấy sự yêu thương từ những người con gái luôn bên cạnh tôi vào lúc này hay không đây? Haizz đúng là đời mà, lúc thăng lúc trầm, lúc lên lúc xuống như thế này, như thế nọ thật khó để nắm bắt được. Ngày xưa cũng có những người con gái yêu thương tôi, luôn bên cạnh tôi, để rồi họ lại rời khỏi tôi mà đi một cách nhanh chóng, biến mất nhanh như lúc họ đến, để rồi họ để lại sâu trong tim tôi những vết cắt dài và sâu, tưỡng chừng như chẳng thể nào mà xóa bỏ đi được.

Nhưng ông trời có vẻ như thích trêu chọc tôi lắm thì phải?

"Khi thì không có ai

Khi thì lại có quá nhiều

Nhưng trong tình yêu thì chỉ dành tất cả cho một người duy nhất!"

Đám bạn tôi tế nhị, biết ý nên nhường phần không gian trên lầu này lại cho chúng tôi giải quyết với nhau. Thằng A thủ lãnh kéo nguyên đám bạn xuống lầu, kéo luôn cả thằng Khải đang trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, chắc thằng này nó đang tự hỏi tôi ăn gì mà đám con gái lại bu tôi đến thế đây mà =]]. Hai bậc đàn anh kia thì dắt gấu đi xuống lầu trước từ đời nào mất rồi, để giờ đây khi nhìn quanh quẩn nơi này, tôi chỉ thấy còn riêng tôi cùng với bốn người con gái thân thuộc bên cạnh mà thôi. Từ giây phút đó, tôi biết rằng cuộc đời tôi sắp tới đây sẽ tiếp tục chịu sự áp bức từ 4 cô nàng lúc nắng lúc mưa này.

Lòng tôi có chút vui vui, vui vì có những cô nàng bên cạnh tôi, luôn tốt với tôi. Nhưng tôi cũng không khỏi buồn, vì tôi lại làm cho họ buồn vì tôi nhiều quá, khi vì chuyện này cũng vì chuyện kia. Có đôi lúc tôi tưởng chừng như mình gục ngã, để rồi họ lại đến bên cạnh tôi, sẽ chia cùng tôi, an ủi động viên tôi trên con đường sắp tới.

Tôi vốn không biết an ủi con gái, lại chẳng biết cách nào có thể làm cho họ vui cả, nhưng tôi sẽ cố, bằng hết sức lực của mình để làm cho những người con gái bên cạnh tôi lúc này đây luôn được vui vẻ, hạnh phúc, dù tôi biết rằng điều đó là rất khó khăn, nhưng tôi vẫn hi vọng rằng bản thân mình có thể.

Chờ hồi lâu, đủ để những giọt nước mắt kia rơi ướt cả vai áo của tôi, tôi mới nhẹ nhàng cất tiếng, xóa tan đi không gian im lặng từ nãy đến giờ mà mấy nhỏ đã mang lại.

_Khóc đủ chưa vậy hả?

_...

_Tại sao lại khóc? Nói anh nghe coi?

_...

_Nói nhanh?

_Tại anh hết đấy -Quyên ấm ức lên tiếng!

_Ơ sao tại anh?

_Tại sao anh lại giấu tụi em về người con gái ấy hả?

_Ơ thì anh thấy không quan trọng nên anh mới không nói thôi -tôi ngớ người ra, tưởng gì hóa ra đang ghen tôi với Ái Nhi đây mà.

_Không quan trọng? Không quan trọng mà cô ta hun anh à? -My tức giận.

_Ớ thì nhỏ cảm ơn anh thôi mà -tôi ngớ người ra

_Cảm ơn! Bộ cảm ơn nhất thiết phải hun à? -MNgọc cũng lên tiếng.

_Thì anh thấy cũng bình thường thôi mà, tại sao mấy em lại làm quá lên vậy? -tôi nhăn mặt

_Đối với anh thì bình thường, nhưng còn tụi em thì thấy khác anh có biết không hả? -Yến lên tiếng, giọng pha chút buồn

_...

_Anh có hiểu cái cảm giác thấy người mình yêu thân mật với người khác trước mắt mình nó như thế nào không hả? Anh có biết rằng khi thấy cái cảnh đó tụi em đau đến nhường nào không hả? Anh ác lắm! Sao anh chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác hết vậy hả? -Yến vừa nói, vừa khóc, vừa đấm bùm bụp vào ngực tôi.

Bạn nghĩ tôi đau không? Ừ thì đau đấy, nhưng không phải nỗi đau xác thịt, mà là trái tim tôi đang đau thắt lại từng cơn, vì sao hả? Vì những lời mà Yến nói cứ như những nhát dao cứa thật chậm vào tim tôi vậy!

Đúng là tôi đã quá vô tâm, khi mà bên cạnh tôi có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, luôn tốt với tôi, luôn quan tâm, lo lắng cho tôi từng ly từng tí một. Ấy vậy mà tôi lại quá ham chơi, nào biết nghĩ tới tâm trạng của họ, những người con gái yếu đuối, mỏng manh luôn cần có sự chở che từ người khác kia chứ! N ơi mày đúng là thất bại mà!

_Anh đáng ghét lắm! -Yến cắn vào vai tôi, đau lắm nhưng tôi vẫn nén cơn đau chịu đựng, choàng tay ôm nhỏ vào lòng.

Nhưng nếu ôm 1 người thì bỏ mấy người kia đâu, còn ôm hết thì... tôi không đủ khả năng đâu. Bâng khuâng chút đỉnh vậy thôi, chứ lúc đó tâm trạng rối bời như mớ bòng bong thì lấy thời gian đâu ra mà suy nghĩ cho nhiều cơ chứ. Chỉ biết rằng những người còn lại tự động giang tay ôm tôi thôi, chẳng cần phải nói gì nhiều cả, vì hành động sẽ là thiết thực hơn mà.

_Anh này! Liệu rằng anh có thể cho tụi em 1 cơ hội để được yêu anh không? -Yến hỏi.

_Sao lại là tụi em? Mà không phải là riêng em? -tôi ngạc nhiên, vì thường mỗi người con gái đều có sự ích kỷ riêng dành cho bản thân trong vấn đề tình cảm mới đúng chứ, còn ở đây Yến lại mở cơ hội cho cả 4 người, chứ không phải chỉ riêng mình Yến?

_Vì tất cả đều yêu anh! Ngốc à! -Lần này thì Quyên lên tiếng thay mặt cho những cô nàng kia.

Tuy MNgọc và My không nói năng gì cả, nhưng cái xiết chặt vòng tay của họ cũng đủ để tôi thấy được tình cảm của họ dành cho tôi mất rồi.

_Nhưng anh không thể yêu 1 lúc 4 người -Tôi thở dài ngao ngán, như thế quá lẽ là trái với đạo lí mất rồi, đến lúc đó người đời đàm tiếu thì biết sống làm sao đây.

_Em biết! Nhưng bọn em đều yêu anh! -Quyên nói

_...

_Em chấp nhận tình yêu là cần có sự cạnh tranh, và tụi em sẽ làm điều đó, đến khi nào anh chọn 1 người làm bạn gái mà thôi -My nói.

_Lỡ anh chọn một người khác ngoài tụi em thì sao? -tôi đưa ánh mắt dò xét nhìn tất cả

_Tùy anh thôi! Đó là sự lựa chọn của riêng anh, em không có ý kiến -Quyên gật đầu.

_Như vậy liệu có đáng không hả em, anh đâu... -đang nói thì Yến đặt ngón tay lên môi tôi, chặn đi những lời nói tiếp theo của tôi.

_Anh đừng nói nữa! Đây là con đường mà tụi em đã lựa chọn, tụi em chấp nhận kết quả mà nó mang lại! -Yến khẽ cười

_Nhưng mà... -tôi định nói tiếp

_Anh đừng nói gì nữa nhé, chỉ cần anh cho chúng em 1 cơ hội để được yêu anh mà thôi -MNgọc cười, hun lên má tôi.

_Haizz tùy mọi người vậy -tôi bất lực lên tiếng.

_Yêu anh!

Tôi chẳng ngờ mấy nhỏ lại có thể hành động như vậy, tôi cứ tưởng phải đích thân tôi giải quyết riêng rẻ với từng người về cái vụ việc rắc rối này cơ chứ, ngờ đâu tôi lại bị rơi vào cái vòng xoáy vô hình mà mấy nhỏ đã đặt ra, buộc tôi phải tự thân mình cuốn theo chiều xoáy mà thôi. Trước mắt sẽ là 1 con đường dài khó đi, nhưng tôi tin rằng bản thân mình có thể thay đổi được nó, hi vọng rằng hạnh phúc sẽ thực sự đến với những người con gái này! Yêu tất cả... những người con gái của đời tôi!

_Nhưng mà... đừng thân mật với người con gái nào nữa... nhé anh! -Quyên thủ thỉ

_Ớ!!!

_Hừ ngon léng phéng đi, xem chị em tôi xử ông -My giơ giơ nắm tay ra hù dọa tôi.

_Chờ đấy, chuyện nhỏ Nhi kia bọn tôi chưa để yên đâu! -MNgọc lạnh lùng lên tiếng.

_Nhớ nhé anh yêu, bên cạnh người nào khác thì hãy nhớ đến lời dặn dò này đấy nhé -Yến cười nói, đưa tay lên bẻ rôm rốp @@

Rồi cả 4 nhỏ bỏ xuống lầu luôn, vừa đi vừa cười nói vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra luôn mới ghê cơ chứ. Lúc nảy hiền dịu bao nhiêu, giờ quay ngoắt lại 180 độ thế kia, không cho tôi léng phéng với cô nào khác, chẳng khác nào bắt tôi chỉ được chọn 1 trong số họ mà thôi :))) Đùa với họ tí, chứ tôi biết rằng tôi chỉ được phép chọn 1 trong số họ mà thôi, đâu còn ai để tôi cảm thấy bình yên khi bên cạnh nữa đâu. À quên còn nhỏ Ái Nhi nữa kia mà ta! Quên mất còn có sự hiện diện của nhỏ trong cuộc đời tôi nữa kia mà.

Lắc đầu bất lực, biết rằng tôi đã chính thức rơi vào cuộc chơi mà mấy nhỏ đã đặt ra, và giờ đây tôi sẽ chịu sự quản lý nghiêm ngặt từ mấy cô nàng này. Chẳng biết thời oanh liệt ngày xưa đâu mất rồi nhỉ, ngày xưa chỉ cần tôi nói 1 là 1, chẳng có người con gái nào dám cãi lại cả, vậy mà giờ đây tôi lại phải chịu lép vế trước những cô nàng mảnh mai yếu đuối này, thiệt đúng là ... từ hổ hóa mèo @@

Nhưng rắc rối, chưa dừng ở lại với mức rắc rối thông thường, khi mà nút thắt của nó, tức là người gây ra nút thắt để cho mấy nhỏ kia tự bộc lộ tình cảm của mình với tôi ấy, lại nhắn tin cho tôi, tất nhiên lại là một câu khó hiểu nữa rồi.

"Thú vị đấy! Xem ra tôi cần phải chống chọi với nhiều đối thủ rồi đây ^__^" -từ Ái Nhi.

Vậy là sao???