Cappuccino

Chương 98




Làm thân cận bảo vệ cho thằng nghĩa cũng không phải là khó nhưng chắc là sẽ mệt bởi vì với cái tính ngông cuồng của mình, ắc hẳn sẽ có rất nhiều kẻ thù trong và ngoài trường muốn lăm le oánh cho nó bầm dập. Đúng là làm người xấu tuy có sống dai thật nhưng cuộc đời sẽ không suông sẻ tý nào, nhất là đối với thằng Nghĩa này, tuy tôi không biết nó sẽ vênh váo được bao lâu nhưng tôi biết kết cục của nó sẽ không bao giờ tốt lành, vì chính tay tôi sẽ dìm nó xuống tận đáy xã hội.

Nhưng việc đó chắc vẫn còn xa lắm, vì bây giờ tôi chỉ đang thử việc với nó, nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kì này tôi sẽ được nó tin dùng còn không thì coi như công bỏ học đổ sông đổ biển. Nhưng với thành tựu hơn mười năm học võ của mình tôi tin chắc sẽ dễ vượt qua thôi, dù gì mấy thằng ở chỗ sân cát này toàn là những thằng trẻ trâu đi đá banh, thả diều. Cùng lắm là mấy thằng to xác, mập ục có tý sức thích làm đại ca chứ chẳng bao giờ có kì nhân dị sĩ ở đây cả.

Dựng xe đợi gần sân cát một lúc lâu, thằng Nghĩa cũng đi bộ lỉnh kỉnh ngang đấy. Ngay tức khắc, có 2 thằng từ sân cát chạy ra chặn đường thằng Nghĩa. Hai bọn nó có vẻ dữ dằn lắm, cứ liên tục chỉ vào mặt thằng Nghĩa như đang chửi rủa điều gì đó, còn thằng Nghĩa thì vẫn thản nhiên đáp chuyện lại.

Chừng lúc sau như chịu hết nổi cái thói vênh váo của thằng Nghĩa, tụi nó tức tối xách cổ áo nó lên chuẩn bị đánh đến nơi. Chỉ chờ có thế, tôi kéo chiếc nón kết sụp xuống để che mặt rồi chạy đến bẻ tay của thằng kia khỏi cổ áo của thằng Nghĩa rồi bồi thêm một đấm thằng vào ngực khiến nó thoái lui:

-Mày là thằng nào, sao dám xen vào chuyện của tụi tao?

Khi giọng nói đó cất lên tôi chợt giật thót lia mắt nhìn hai thằng đó. Không thể lầm vào đâu được đó chính là thằng Bình với thằng Tú. Sao hai tụi nó lại kiếm chuyện với thằng Nghĩa chứ? Bây giờ tôi biết làm sao đây, tôi không thể xuống tay với anh em chí cốt hơn 5 năm của mình được. Nhưng đứng trước việc phải bảo vệ thằng Nghĩa, tôi không thể không đánh.

Bí cách tôi, tôi tìm kế hoãn binh làm khác tiếng mình:

-Tụi bây làm làm gì mà đánh người này!

-Thằng đó làm bạn của tụi tao bị đuổi học, không tìm nó thanh toán thì tìm ai! Mày tốt nhất nên tránh ra một bên đi!

Mặc dù cảm thấy rất vui vì tụi bạn của mình đi trả thù cho mình, nhưng trong tình cảnh này tôi hoàn toàn không muốn chút nào. Cú đấm vào ngực của nó lúc nãy tôi còn cảm thấy xót tay, huống hồ chi một lát đây nếu tụi nó không chịu lui, tôi sẽ đánh thật, mà đánh thật thì thế nào cũng có chấn thương xảy ra, tôi không thể lựa chọn khác.

-Giờ mày sao? Có tránh ra cho tụi tao xử thằng kia không?

-Tụi bây về đi, trước khi quá muộn!

-Láo à?

Vừa nói thằng Bình vung đấm lao đến tôi nhanh như cắt.

Hai thằng này đã đi chinh chiến với thằng Huy nhiều năm nên rất có kinh nghiệm thực chiến, đã biệt là thằng Bình, khi lao vào tôi nó đều nhắm những chỗ hiểm mà đấm đá túi bụi vào như mặt, bụng, hông làm tôi khá chậc vật để đỡ đòn. Đã thế lại cộng thêm thằng Tú rất giỏi việc yểm trợ nên hai thằng nó cứ liên tục thay phiên nhau công kích làm tôi trúng đòn vào ngực chới với bước lui.

-Sao thế, không xử được à? Cần anh mày gọi thằng Vũ đến phụ không?

Thằng Nghĩa tặc lưỡi khiêu khích tôi.

-Không đâu, hai thằng này một mình em thôi!

Điều đầu tiên khi bị đánh hội đồng là phải nhấm vào thằng chủ chốt mà đánh. Nếu không thì phải đánh thằng yếu hơn để loại bỏ càng nhiều đối thủ càng tốt. Hai thằng Bình và Tú không có thằng nào là chủ chốt cả cho nên tôi lựa chon cách thứ hai, đánh thằng yếu hơn, đó là thằng Tú.

Khi hai thằng lao vào, tôi liền gồng người chịu một đòn từ thằng Bình vào vai rồi thuận đà hất mạnh nó bật lùi về sau trực tiếp vô hiệu hóa nó được một khoảng thời gian. Trong 1 tích tắc đó, tôi nắm ghì lấy tay của thằng Tú, lợi dụng đà đấm tới của nó kèo giật về tọng vào ngực nó một đấm mạnh khiến nó bật lùi ngã bệt ra đất.

Chỉ ngay sau đó, thằng Bình lại lao lên. Nhưng lần này không có sự hậu thuẫn của thằng Tú, những đòn đánh của nó nhìn lạc lõng, không có một chút đe dọa nào đối với tôi. Nó tung bao nhiều đòn, tôi đánh bật ra bấy nhiêu, tiếng tay khua nghe đến chát chúa.

Nhưng thằng Bình không tấn công được lâu. Những đòn đánh của nó đã thấm mệt nên dần mất tốc độ. Chỉ chờ có thế, tôi đánh một đòn nhá vào bụng rồi nhanh chóng rụt về làm nó hoảng hồn đưa tay xuống dưới che chắn nhưng ngay sau đó tôi tọng ngay vào mặt nó một đấm tối trời khiến nó bước vài bước về sau ngồi bệt xuống đất thở dốc.

-Mày…loại võ của mày đánh sao giống thằng…

“Chát…”

Tôi hoảng hồn lao đến tát thằng Tú một bợp tai khiến nó ôm mặt lăn cù ra đất.

Nhất định là đánh nhau với tôi đã lâu, bọn nó đã quen những chiêu thức tôi thường dùng nên khi tôi đánh, bọn nó đã nhanh chóng nhận ra ngay. Nếu lúc nãy tôi không phản ứng kịp thời chặn thằng Tú lại thì chắc nó đã làm lộ tôi ra rồi cũng nên.

Xét thấy người bu ngày một động nên tôi lấy cớ đó dẫn dụ thằng Nghĩa đi chỗ khác để tránh đêm dài lắm mộng:

-Bọn nó đã bị em hạ gục hết rồi đấy anh, bây giờ anh đi đi để tránh người ta dị nghị!

-Ờ hề hề, chú mày đánh khá đấy! Chiều mai đến quán cà phê cũ gặp anh mày nhá!

-Dạ được, em nhớ rồi!

Thằng Nghĩa bước đi, tôi cũng dong xe nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Để lại thằng Bình và thằng Tú vẫn ngồi thẫn thờ ở sân cát mà chưa hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình và cả cái người bịt khẩu trang kín mặt là tôi. Chắc chắn tụi nó sẽ rất đau, nhưng tôi bắt buộc phải làm thế, chắc chắn tôi sẽ đền bù lại với bọn nó sau khi kế hoạch thành công.

-Thằng Nghĩa thế nào rồi, nó có nói gì đến mày không?

Đi được một lúc, thằng Vũ bỗng từ đằng sau sánh ngang xe tôi.

-Mày lúc nãy chắc đã quan sát thấy rồi đấy! Tao đánh hai thấy đó, thằng Nghĩa khen tao làm tốt và hẹn chiều mai đến gặp nó!

-Thế thì mày thành công rồi đấy, nó có lẽ đã chịu thu nạp mày! Bước đầu kế hoạch như vậy đã thành công rồi!

-Thế bây giờ tao làm gì tiếp đây?

Nói đoạn nó móc trong túi ra một chiếc điện thoại và một cái máy ghi âm đưa tôi.

-Bây giờ mày đã là thân cận của nó. Chắc chắn mày sẽ được nó dẫn đi thực hiện mấy việc quan trọng. Mày dùng hai cái này để ghi lại làm bằng chứng đi, sẽ rất hữu dụng đấy!

-Được tao biết rồi!

-Ờ, vậy tao về đây! Có gì nhớ nhắn tin cho tao biết để kịp thời ứng biến, đừng tự ý hành động một mình đấy! Chúc mày may mắn!

Nó kéo nón, dong xe quành ngược trở về đường cũ

Cầm hai cái máy trong tay, tôi không biết là sẽ làm được gì với chúng. Thứ nhất tôi vẫn chưa rành về những thiết bị thế này, thứ hai là không biết thằng Nghĩa có dẫn tôi đi thực hiện những việc quan trọng hay không vì tôi chỉ mới được nó nhận vào, chắc chắn là sẽ cần có một thời gian để nó hoàn toàn tin tưởng tôi.

Nhưng xem ra tôi đã quá lo xa về điều đó, trong suốt những cuộc vui của nó ngoài trường, tôi đều có mặt và chứng kiến tất cả. Nhưng đó không phải là những điều tôi cần, tất cả những nơi nó dẫn tôi đến chỉ lanh quanh vài tiệm cà phê nhỏ và những hoạt động nó thường thực hiện chỉ là ngồi tán phím với đám lâu la bên ngoài chứ không hề thực hiện một vụ bất chính nào khác.

Ngày thứ nhất của kế hoạch, tôi chỉ quay được cảnh nó đi đánh bài ăn tiền với mấy thằng khác qua chiếc điện thoại được cố định trong túi áo có đục một lổ nhỏ đủ để camera của điện thoại xuyên qua.

Ngày thứ hai, nó tổ chúc nhậu nhẹt với đám đàn em của mình, trong đó có cả tôi.

Sang đến ngày thứ ba nó lại sai tôi đi chặng đường đánh một thằng nó ghét.

Đến ngày thứ tư, nó lại tụ họp đánh bài, ăn chơi các kiểu.

Ngày thứ năm và thứ sáu cũng tương tự thế.

Hầu như những ngày qua nó chỉ có ăn và chơi chứ chẳng hề có một động thái bất chính nào. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Thời hạn đình chỉ học của tôi đã gần cạn, nếu không nhanh chóng tìm cho ra chứng cứ buộc tội nó, kế hoạch của thằng Vũ sẽ bị phá sản, tôi sẽ phải trở về ghế nhà trường. Chưa kể, nếu thằng Nghĩa biết tôi nằm vùng bấy lâu nay, chắc chắn nó sẽ trả thù tôi, thậm chí còn liên lụy đến thằng Vũ và những người khác nữa. Tôi thật không dám tưởng tượng đến thảm cảnh đó, nó quá tăm tối.

Cứ tưởng kế hoạch sẽ trôi về con số 0 khi ngày cuối cùng cũng đến. Nhưng đó chính là ngày chủ chốt, ngày định mệnh của toàn bộ kế hoạch mà tôi đã theo suốt từ đầu cho đến giờ phút này.

Ngày đó thằng Nghĩa cũng chỉ rũ tôi ra quán ngồi xem nó đánh bài với mấy thằng khác trong quán thôi. Nhưng lần này có lẽ vì đã thắng liên tiếp nhiều ván nên nó nổi hứng nói toẹt miệng những gì nó định làm cho chúng tôi biết. Và trong những ý định nó đã nói, có liên quan cả Ngọc Lan:

-Hề hề, tụi bây nghe nè! Tao đã mời được Lanna, nữ sinh xinh đẹp khối 10 trường tao đến đây đó!

-Ủa, tên sao giống nước ngoài vậy anh, nghệ danh hả?

-Không phải tên thiệt đó! Vì là con lai nên đẹp lắm!

-U cha, anh sướng ghê ta, quen với gại đẹp không à!

-Trời, anh mày mà! Có nhỏ xinh nào mà không ngã vào lòng anh mày chứ! Nhưng tao vẫn còn thấy thiếu thiếu lắm! Tụi bây nhìn đây!

Đột nhiên nó móc trong tui ra một thỏi si gum với nhãn hiệu rất lạ làm chúng tôi ngạc nhiên:

-Gì thế anh, si gum thơm miệng hả?

-Thơm miệng chỉ là tác dụng phụ thôi, tác dụng chính đã hơn nhiều!

-Ủa si gum còn tác dụng khác nữa hả anh?

-Hà hà, đây không phải là si gum thường, đây là si gum kích dục anh mày mới tìm mua được! Đảm bảo con gái mà ăn vào loại này khó có thể mà cưỡng lại đó, hế hế hế!

-Ồ, anh Nghĩa thiệt là xảo huyệt á nha, em hiểu ý của anh rồi, một lát có phải anh cho nhỏ Lanna đó ăn đúng không ạ?

-Đương nhiên là không phải ở đây! Anh sẽ dẫn nó đi tới nơi thích hợp, mời uống một ít nước có chưa thuốc an thần nhẹ, rồi cho nó nhai thêm cái này nữa, sắt thép cũng phải chảy thôi, há há!

Nghe nó kể tới đâu, máu nóng trong người tôi sôi sục đến đó. Trông cái bản mặt khó ưa của nó giờ này tôi muôn đấm cho nó một phát, không, một phát thì quá nhẹ, phải là liên hoàn đấm vào mặt mới hả dạ được. Nhưng nếu tôi đấm bây giờ sẽ phá vỡ cả kế hoạch ấp ủ bấy lâu nay, còn nếu không làm gì, Ngọc Lan sẽ bị thằng tạp chủng này làm nhục. Tôi thật không tài nào nghĩ ra cách gì cả.

Chừng một lúc sau, có một chiếc đạp điện dừng lại ở ngoài quán, chiếc đạp điện rất quen thuộc và cả người ngồi trên chiếc xe đó nữa. Đó chính là Ngọc Lan. Đúng như những gì thằng Nghĩa đã nói, nàng đã đến!

Sau khi dẫn xe vào chỗ giữ, nàng lò mò đi vào quán với những bước chân lạ lẫm. Ngay tức khắc thằng Nghĩa vội đứng dậy:

-Tụi bây đi làm việc của mình đi! Để tao tâm tình với em nó chút đã!

Nói rồi nó bước nhanh về phía Ngọc Lan, dẫn nàng vào chỗ ngồi một cách nhanh chóng. Bọn tôi vì tránh làm phiền nó nên đã sơ tán ra những bàn khác ngồi, vừa uống nước vừa quan sát.

Hôm nay Ngọc Lan không mặc váy như mọi thường mà thay vào đó là chiếc áo phông giản dị kết hợp với chiếc quần jean theo kiểu phổ thông. Cũng đúng, đi với loại người như thằng Vũ thì chẳng cần phải mặc đẹp làm gì, chỉ tổ làm nó nổi máu dê lên thôi, nhất là khi mặc váy lại càng nguy hiểm.

Nhưng điều mà tôi lo nhất lúc này là kế hoạch hảm hại nàng của thằng Nghĩa. Nếu như không sớm tìm ra cách ngăn cản, nàng sẽ bị nó làm nhục thực sự chứ không phải trong tưởng tượng nữa. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã rùng mình suýt rơi ly nước đang cầm trên tay. Nhưng may sao, ngồi một hồi, Ngọc Lan bỗng đứng lên đi về phía nhà vệ sinh của quán. Đây chính là cơ hội để tôi bí mật đi thông báo cho nàng biết, ngoài cơ hội này ra chẳng còn cơ hội khác nữa.

Mai phục một lúc lâu kế nhà vệ sinh, khi Ngọc Lan vừa bước ra, tôi liền kéo nàng vào một góc khuất để nói chuyện. Không ngờ rằng Ngọc Lan lại phản xa nhanh đến mức khi tôi vừa nắm tay, nàng đã tung một đá vào bụng làm tôi trợn mắt ngã oạch xuống đất:

-Ai đó, sao lại bịt khẩu trang kín bít thế kia! Đang âm mưu gì hả?

Nghe nàng nói tôi mới sựt nhớ ra chiếc khẩu trang thường ngày vẫn còn bám víu tên mặt tôi. Chả trách nàng lại nhìn tôi với ánh mặt lạ lẫm đến thế.

Tôi lật đật ngồi dậy gỡ chiếc khẩu trang ra nói nhỏ:

-Là Phong đây! Ở ngoài này nói không tiện vào góc này đã!

Dù rằng kinh ngạc trước sự xuất hiện của tôi ở đây nhưng nàng vẫn theo tôi đi vào góc trong không một chút do dự

-Có chuyện gì vậy Phong, sao lại ở đây, còn ăn mặc tóc tai thế này nữa, đừng nói là phong…

-Đúng, Phong đang năm vùng ở chỗ của thằng Nghĩa!

-Trời, Phong có biết việc này nguy hiểm lắm không? Lan đã bảo Phong không được tự ý làm việc rồi mà!

-Phong không có tự ý, mọi việc đều y theo kế hoạch của thằng Vũ đưa ra cả, Phong và nó đang hợp tác với nhau!

-Chí ít cũng phải nhắn cho Lan biết chứ!

-Thôi, bỏ qua chuyện này đi, không còn nhiều thời gian đâu! Nghe Phong nói đây, thằng nghĩa đang âm mưu xấu với Lan đó, nó sẽ cho Lan uống nước có chưa thuốc an thần rồi còn cho Lan ăn kẹo si gum kích dục nữa, mau rời khỏi đây đi!

Tuy nhiên trái lại với vẻ khẩn trương của tôi. Nàng tỏ ra rất thản nhiên như chưa hề nghe những lời cảnh báo đó:

-Phong đã thu thập được những gì trong mấy ngày qua rồi?

-Trời, lúc này mà còn…

-Lan hỏi nghiêm túc đấy!

-Thì chỉ toàn là những hoạt động vặt vảnh như đánh bài ăn tiền, nhậu nhẹt, đánh nhau! Nếu đem ra thì nó chỉ bị kỉ luật sơ thôi chứ chua thể dùng những thứ này để hạ gục nó được!

Đột nhiên nàng móc trong túi xách ra một chiếc USB nhỏ:

-Đây là bằng chứng về việc ăn chặn tiền quỹ đoàn của thằng Nghĩa mà Lan đã thu thập được, Phong cất đi!

-Vậy là Lan cũng lén theo dõi nó à?

-Đương nhiên, đó chính là mục đích của Lan mà!

-Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ Lan hãy rời khỏi đây ngay, thằng nghĩa sẽ hại Lan đó!

Tuy nhiên nàng vẫn bình thản:

-Không, Lan suy nghĩ lại rồi! Nếu dựa vào những chứng cứ trên sẽ không đủ để kết tội, chỉ có tận dụng cơ hội lần này để dìm nó một lần và mãi mãi thôi!

-Sao, Lan tính làm gì nó?

-Lan sẽ giả vờ lọt vào kế hoạch của thằng Nghĩa, sau đó sẽ thông báo cho Phong biết địa điểm nó đưa Lan đến, việc của phong chỉ là gọi người đến bắt quả tang mà thôi!

-Nhưng lỡ không được thì sao?

-Hì, giá nào cũng được mà! Lan còn một bí mật chưa nói cho Phong biết đó, hãy tin Lan!

Trước khuôn mặt quyết đoán đầy tự tin đó, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài thở dài chấp nhận thực hiện kế hoạch mà Ngọc Lan đã đưa ra:

-Thôi được rồi, nhưng hãy cẩn thận, có gì phải báo cho Phong ngay! Giờ Phong ra ngoài trước!

-Chờ đã, cho Lan gửi…

Khi tôi vừa định di chuyển về chỗ ngồi, Ngọc Lan đã kéo tôi trở lại góc khuất. Nhưng hành động tiếp theo mới khiến tôi bàng hoàng.

Nàng bỗng dưng chụp lấy mặt tôi như kiểu tra khảo lúc trước nhưng lần này không một lời tra khảo, không một lời giễu cợt mà chỉ có đôi mắt xanh biếc của Ngọc Lan đang nhìn tôi một cách trìu mến. Đôi môi nhỏ xinh của nàng từ từ rướn đến, càng gần…càng gần. Khi nó chạm vào đôi môi vụng về của tôi, tất cả mạch máu trong tim cứ như muốn nổ tung. Đầu óc tôi quay cuồng như uống cả mấy lít rượu.

Ngọc Lan đang hôn tôi?

Đó không phải là mơ, cảm giác rất thật, nó thật đến nỗi tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại từ đôi môi của nàng, hương thơm dịu mát từ tỏa ra từ cơ thể nàng và hơn thế nữa, thân hình nhỏ nhắn của nàng đang chìm vào lòng tôi thật ấm áp, thật sát. Nó khiến tôi cảm thấy thật đê mê, rạo rực cứ muốn ôm lấy nàng thật lâu, cả thế giới lúc này dường như chỉ có tôi với nàng.

Phải rất lâu sau đó, khi Ngọc Lan chủ động đẩy tôi ra cảm giác say cuồng mới kết thúc. Nó khiến tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, chẳng thể nói được một lời nào cho đến khi nàng lại chủ động mở lời:

-Phong đừng nghĩ nhiều nha, Lan chỉ không muốn mất nụ hôn đầu đời của mình với một người xấu xa như thằng Nghĩa thôi.

-Ừ…ùm…Phong…hiểu mà!

-Thôi, Phong về chỗ đi, kẻo lại bị nghi ngờ đó! Nhớ nhận thông báo của Lan nha!

Và rồi nàng nhanh chóng quay về chỗ của thằng Nghĩa, còn tôi lại về chỗ của mình, tiếp tục quan sát từng cử chỉ lời nói của nó với nàng một cách sát sao. Nhưng tự nhiên tôi thấy có gì đó nhột nhột. Không phải là do kiến cắn hay con gì chít mà là cảm giác nhột nhột xung quanh tôi, nơi có 3-4 thằng đàn em của thằng Nghĩa ngồi cùng. Phía bên bàn kia là bàn của thằng Vũ, dường như nó đang ra ám hiệu gì đó với tôi, trông vẻ mặt căng thẳng lắm, mà ngặc nỗi tôi chẳng thể hiểu được nó đang ám chỉ việc gì nên mặt cứ ngây ra như tượng, hả họng suốt cả buổi.

Tình hình cứ tiếp diễn như thế một lúc cho đến khi Ngọc Lan nối bước theo thằng Nghĩa đúng như những gì nó đã nói với bọn tôi. Ngay cả đến như vậy, những thằng đàn em của nó vẫn không nơi lỏng việc quan sát tôi bất cứ lúc nào, mọi nhất tĩnh nhất động của tôi, đều được bọn nó để ý rất kĩ lưỡng với cặp mắt thù địch không lẫn vào đâu được. Dù tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chí ít tôi vẫn biết được chiều hướng của nó đang bất lợi đối với tôi.

Đặc biệt là lúc chiếc điện thoại của tôi réo lên báo hiệu tin nhắn đến, tất cả bọn chúng đều đồng loạt ngồi thẳng dậy nhìn tôi với đôi mắt sắc lẽm chừng như muốn đánh nhau đến nơi. Dù thế nhưng tôi vẫn cố gắng móc chiếc điện thoại ra thật khẽ để tránh làm kinh động đến bọn nó. Thế mà chỉ một dòng tin nhắn thôi, tôi đã phải hốt hoảng đến bấn loạn cả tim.

Đó là tin nhắn của Ngọc Lan nhưng chỉ vỏn vẹn hai chữ “Đại Nam” . Theo như tôi nhớ, nàng sẽ vờ sa vào kế hoạch của thằng Nghĩa sau đó sẽ thông báo địa điểm cho tôi biết, chẳng lẽ nó dẫn nàng đến Khu du lịch Đại Nam hay sao, nó quá xa, ở tận Bình Dương. Nhưng Ngọc Lan đã nhắn như thế thì đúng thật là nó đã dẫn nàng đến đó, tôi phải nhanh chóng đến đó ngay, không thể chần chừ.

Tuy nhiên, vừa đứng lên xin phép ra về thì mấy thằng đàn em của nó cũng đứng lên theo:

-Mày đi đâu đấy?

-Tao đi về, anh Nghĩa đã đi rồi, còn ở đây làm gì?

-Giao hết bằng chứng ra đây, muốn đi đâu thì đi!

-Tao không hiểu tụi bây nói gì?

-Đừng có láo, anh Nghĩa đã biết hết tẩy thật của mày, ngày cả việc lúc nãy mày làm với nhỏ Lanna, cả bọn tao đều biết!

Tôi bỗng giật thót trước những gì bọn nó nói. Nếu đúng thật là như thế thì thằng Nghĩa đã biết tôi đang nằm vùng rồi sao, nó biết từ lúc nào kia chứ, có phải là lúc tôi quay lén nó hay không? Nhưng gạt điều đó sang một bên đã, vì lúc này Ngọc Lan đang trong tình thế khẩn cấp, nếu tôi không nhanh chóng đến tiếp ứng, nàng sẽ bị thằng Nghĩa làm hại mất. Không, tôi sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra, chí ít là khi tôi còn sống trên cõi đời này!

Trước tình thế bị bủa vậy bởi tụi lâu la của thằng Nghĩa, tôi cũng chẳng sợ gì mà nói huỵt tẹt cho tụi nó biết:

-Ừ đấy, tao trà trộn làm người của tụi bây đấy, thì thế nào?

Nhưng ngó sang bàn của thằng Vũ, thấy nó đang lắc đầu và đưa mười ngón tay lên với tôi. Lại là một ám hiệu khác của nó, nhưng tôi chẳng thể nào hiểu được nó đang ám chỉ điều gì, tôi sẽ bị chặt cả mười ngón tay chăng? Không bao giờ, cái lũ này chỉ là lũ tép rêu thôi, thực tế bọn nó chẳng thể nào ngăn cản được tôi đi cứu Ngọc Lan.

-Bọn bây nghĩ là bọn bây có thể cản được tao sao?

-Sao lại không? Cho dù mày có giỏi võ cở nào cũng không chơi lại bọn tao đâu!

Vừa nói bọn nó vừa rút trong chiếc balô dựng kế bên ra mấy cái ống tuýp bằng sắt to đùng, sáng lóe!

-Đủ chơi mày chưa oắc con, băm mày ra bã còn được đấy!

-Tao thách bọn bây!

Vừa nói, tôi vừa xuống tấn thủ thế, đi vòng quanh bọn nó thám thính. Thật sự thì tôi chưa đi đánh với tụi này lần nào, mọi phi vụ thằng Nghĩa đều giao cho tôi làm, nên bây giờ tôi không biết được thực lực bọn nó, nhưng trái lại bọn nó lại biết rất rõ trình độ của tôi đến đâu nên rất khó để tôi bắt đầu cuộc chiến. Chưa kể trước mặt tôi có đến 4 thằng to cao đang cầm vũ khí, khó khăn lại càng chồng chất khó khăn.

Đột nhiên một thằng trong số bọn nó lao lên:

-Thằng này để tao được rồi, bọn bây ở đó mà coi đi!

Nó lao lên rất nhanh, vung ống tuýp tứ tung làm tôi phải lùi lại dịch người hết sức có thể mới né được những đòn loạn xạ của nó. Nếu cứ tiếp tục tình hình thế này tôi sẽ chẳng thể nào đụng đến nó được, thậm chí sẽ có thể trúng đòn bất cứ lúc nào, đến lúc đó hại nhiều hơn lợi. Chi bằng liều mình đỡ một cú rồi bật lại nó nhanh gọn lẹ, tôi còn có cơ hội hơn.

Nghĩ thế khi thằng kia vung ống tuýp, tôi cung tay đỡ một đòn chát chúa đến co giật cả cơ. Dẫu thế nhưng tôi vẫn nghiến răng chụp lấy cây ông tuýp rồi vùng sức tọng vào mặt nó một đấm trời giáng làm nó loạng choạng ôm mặt mà bỏ lại cây ông tuýp về tay tôi.

-Thằng ngu, mày lao lên làm gì để nó cướp vũ khí thế hả, tránh ra một bên!

Ba thằng còn lại tức tối đạp tên đó sang một bên rồi đồng loạt tiến đến gần tôi với chiếc ống tuýp trên tay nhìn lạnh cả sống lưng. Mặc dù tôi đã có vũ khí trên tay nhưng tay trái của tôi đang nhức nhói lên từng cơn đau buốt do việc đỡ đòn của thằng đó lúc nãy lên tôi chẳng còn linh hoạt như lúc trước được, cứ mỗi lần cử động là mỗi lần đau nhói.

Bọn nó cứ tiến, còn tôi cứ lui cho đến khi tôi đụng một vật cản sau lưng:

-3 đánh 1, không thấy nhục à?

Tôi hốt hoảng xoay về phía sau, đó chính là thằng Vũ. Nó cũng đang cầm trên tay một chiếc ống tuýp to đùng, mặt đằng đằng sát khí:

-Mày làm gì thế Vũ, cùng phe với thằng Phong à?

-Cũng không hẳn là đúng, nhưng cũng không hẳn là sai?

-Mịa, bọn tao không cần biết! Mày đứng ở phía của nó tức là đối địch lại với bọn tao, đều phải bị xử như nhau hết!

-Để xem!

Nói rồi bọn nó xông lên với chiếc ông tuýp lên tay.

Ba đánh hai, nếu là thằng Toàn hoặc Lam Ngọc thì tôi có thể an tâm mà đánh đấm tùy ý vì hai người này đã xuất thần nhập ma rồi, nhiều khi còn tranh luôn phần của tôi nữa không chừng. Nhưng với thằng Vũ thì lại khác. Trong lúc đánh nhau, tôi liên tục phải yểm trợ cho nó mọi lúc vì thằng Vũ không có võ, đánh nhau với bọn cao to hơn thì đương nhiên nó sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Và người đỡ cho nó cái khó khăn đó chính là tôi.

Hết đỡ đầu này, đầu nọ rồi lại đến đỡ dùm cho nó, tôi cứ như cái chong chóng xoay mòng giữa nhịp độ đánh nhau nhanh kinh hồn, tiếng ống túyp va vào nhau nghe chát cả lổ tai. Nhưng rồi điều tôi không mong muốn nhất cũng đã đến, trong lúc tôi còn đang loay hoay xoay sở với hai thằng to cao bên này thì thằng Vũ phía bên kia đã bị dính đòn ống tuýp ngã sụp xuống đất. Ấy thế mà nó còn chưa định thôi, khi thằng Vũ đã bị dính đòn, nó còn có ý định phang thêm cho thằng Vũ một đòn nữa khiến tôi phải hốt hoảng lao đến đỡ ngay cho nó.

Lợi dụng lúc đó, hai thằng còn lại bổ ngay 2 gậy vào người tôi đau kinh khủng. Cơ bắp tôi giật liên hồi vì đau đớn, cuối cùng tôi cũng phải gục ngã, nằm phệt ra cả mặt đất. Hai bả vai tôi tê dại đi chẳng còn cảm giác được gì.

-Tao xin lỗi, làm vướng bận mày rồi!

Thằng Vũ hỗn hễnh ôm vết thương.

-Xin lỗi cái gì, nếu không có mày tao cũng không đánh lại 3 thằng nó đâu!

-Uầy, chắc số tao làm đại ca không được rồi!

-Đàn em mày đâu, sao hôm nay mày đi có một mình thế?

-Tao không dự tính trước tình huống này!

-Im đi, đã bị đánh còn lắm mồm!

Bọn đàn em thằng Nghĩa quát lớn.

-Bọn mày không sợ người ngoài để ý sao?

-Cái quán này đươc anh Nghĩa bao hết sáng này rồi, bọn bây chịu khó đợi cho đến khi anh Nghĩa hoàn thành xong kế hoạch nhé!

-Lũ khốn, mày dám…

-Chống cự à?

Tôi tức tối định nhỗm lên thì bọn nó đã vung gậy đánh vào tay tôi đau tê tái.

-Bọn bây ngu lắm, tưởng anh Nghĩa không biết kế hoạch của bọn bây à? Trứng mà dám chọi với đá, không biết lượng sức!

Với lợi thế nắm trong tay, bọn nó mặc nhiên sĩ vả tôi và thằng Vũ một cách thậm tệ. Bọn tôi chỉ biết cúi mặt để bọn nó làm thế mà chẳng thế nào chống trả dù chỉ một lời. Tôi và nó đã thấm mệt do bị đánh cả rồi, nếu bây giờ bị bọn nó đánh nữa, tôi e là sẽ chẳng chịu được bao lâu. Chẳng lẽ tôi đành phải để Ngọc Lan rơi vào tay của thằng Nghĩa một cách dễ dàng đến thế sao?

Tuy nhiên, thằng Vũ chẳng tỏ ra lo lắng gì, chỉ chăm chú nhìn vào đồng hồ mà tặc lưỡi:

-Sao tới giờ này chưa đến nhỉ?

-Hử, ai đến?

-Thì viện binh?

-Mày bảo sao?

-Thì lúc nãy tao giơ 10 ngón tay lên là ám chỉ mày đợi 10 phút nữa viện binh sẽ đến ai bảo mày hấp tấp làm gì để bị đánh cho ra nông nỗi thế này!

-Thế ra có viện bình thiệt à?

-Thiệt!

-Là ai?

Tuy nhiên, nó chưa nói gì viện bình đã chạy lộc xộc từ ngoài quán vào một cách hối hả. Người đó chẳng phải ai xa lạ, cũng chẳng phải kì nhân dị sĩ gì, mà người đó rất đặc trưng với hương nước hoa quen thuộc, hương lily.

Tất nhiên người đó không ai khác chính là Lam Ngọc, mới vừa bước vào nàng đã trừng mắt với bọn nó:

-Ba anh này sao đánh người bừa bãi thế hả?

-Trùi ùi, em gái nào dễ thương thế này! Bạn của 2 thằng này đó hả?

-Tôi không đùa!

-Coi kìa, nhìn mặt giận dễ thương phết, cho anh nựng cái nào!

Thằng đó chưa kịp đụng vào đôi má mủm mịm, thì đã bị nàng chộp lấy cánh tay tọng liền vào ngực 2 đấm trời giáng khiến nó há hốc ngã lăn ra đất.

Thằng còn lại mới vừa vung tay đã bị nàng xọc thằng ngón tay vào chấn thủy, ngã gục tại chỗ không kịp rú lên một lời nào.

Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong một tíc tắc nhưng sức sát thương mà Lam Ngọc đã gây ra cho hai thằng quả thật là chẳng chê vào đâu được. Đòn nào đòn nấy thật dứt khoát và mạnh mẽ, quả không hổ danh là đai đen nhị đẳng.

-Đánh nhau quan trọng nhất là không được khinh địch cho dù người đó là có là ai đi chẳng nữa, đã phạm sai lầm thì đương nhiên sẽ phải trả giá đắt.

-Con nhãi kia, mày là ai?

Thằng còn lại rung lẫy bẫy nói như không ra hơi.

-Không cần biết tôi là ai, nếu muốn lành lặn bước ra khỏi chỗ này thì đi mau đi!

Mặc dù vẫn còn một chút tính sĩ diện nhưng nó vẫn run rẩy vứt gậy sắt xuống đất chạy nhanh ra khỏi quán cứ như Lam Ngọc là một con quái vật thực thụ vậy.

Khi mọi việc đã được giải quyết xong, Lam Ngọc bèn đi đến chỗ bọn tôi:

-Thì ra đây là kế hoạch của hai người sao?

-À ừ thì là vậy, nhưng gặp một chút rắc rối về võ vẽ thôi!

-Hừ, thế mà bảo không cần sự giúp đỡ đấy!

-Hề hề, tai nạn chút mà!

Đột nhiên sựt nhớ ra việc của Ngọc Lan, tôi lây vai nàng khẩn trương:

-Nhanh lên Ngọc, phải đi đến chỗ của Lanna đã!

-Sao, Lanna ở đâu!

-Lanna bị thằng Vũ bắt cóc đến khu du lịch Đại Nam rồi, mau đến đó đi!

-Phong có đùa không, Đại Nam à?

-Phong nghe rõ ràng là thế, mau lên đi!

Dù vẫn chưa hiểu được chuyện gì nhưng Lam Ngọc vẫn nhanh chóng chở tôi trên chiếc đạp điện của mình để đến chỗ tôi đã nói, chỉ để lại một mình thằng Vũ giải quyết những việc còn lại ở quán.

Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ về địa điểm Ngọc Lan đã nhắn cho tôi mãi. Đại Nam không phải là gần, nó ở tít Bình Dương những 40 cây số là ít. nếu đi xe máy nhanh lắm cũng phải mất 1 tiếng đồng hồ. Không hiểu sao thằng Nghĩa lại dẫn Ngọc Lan đến đó, phải chăng nó nghĩ càng xa thành phố càng tốt và chẳng có ai nhận ra nó ở đó? Càng nghĩ tôi càng rối và lâm vào bế tắc hoàn toàn.

-Này Phong, có chắc là thằng Nghĩa ở Đại Nam không?

-Phong cũng không chắc, nhưng Ngọc Lan đã nhắn thế, Phong không thể suy nghĩ được nhiều!

-Thôi thì cứ tới đó trước vậy, Phong chịu khó nhé, xe đạp điện chạy hơi chậm!

-Không sao, có phương tiện vào giờ phút này đã là may mắn lắm rồi!

Và Lam Ngọc có lẽ sẽ chở tôi ra Bình Dương thật nếu như bọn tôi không tình cờ chạy ngang qua khúc cua gần đường Hoàng Diệu cách trường tôi khoảng 2 cây số.

Lí do khiến tôi phải để ý đến khúc cua là vì nó có một nhà trọ tên là Đại Nam, khá giống với khu du lịch Đại Nam mà Ngọc Lan đã nhắc đến, ngay cả Lam Ngọc cũng nhắc đến nó khi đi ngang:

-Này Phong, nhà trọ Đại Nam kìa, dạo này nhiều nơi ăn theo khu du lịch đó nhỉ?

-Ừ, khu du lịch nổi tiếng mà!

Nhưng trong đầu tôi lúc đó không mấy để tâm đến những lời nới cũng Lam Ngọc. Việc tôi suy nghĩ hiện giờ chính là dòng tin nhắn cuối cùng của Ngọc Lan. Nếu thằng Vũ muốn hãm hại nàng và không muốn cho người ta biết thì không nhất thiết phải dẫn nàng đến nơi xa như thế. Thằng Nghĩa là một người tính toán tinh vi, nhưng không tinh vi đến mức phải đày đọa mình đến một nơi xa như vậy.

Và rồi tôi đã đi đến quyết định cuối cùng:

-Ngọc, dừng xe lại đi!

-Gì vậy?

-Quay trở về nhà trọ Đại Nam lúc nãy!

-Có việc gì sao?

-Thằng Nghĩa có thể ở đó, mau lên đi!

-Ngọc hiểu rồi!

Để tiết kiệm thời gian tôi xuống xe chạy bộ, còn Lam Ngọc loay hoay quành đầu xe lại chạy theo sau. Tôi lúc này thấp thõm hơn bao giờ hết, từng dòng máu cứ dồn vào tim tôi nghe cồn cào, bấn loạn cả nhịp tim. Từng bước chân trở nên vội vã, vội vã như chính tôi hiện giờ.

Không cần phải chào hỏi chủ nhà nghỉ, tôi hỏi thẳng ngay:

-Cô ơi, có cặp đôi nào vừa mới vào đây không ạ?

-Con nói thế sao cô trả lời được, ngày nào mà không cặp vào đấy chứ?

-Chậc…thì….phải rồi! Cô gái có mắt xanh đó cô, cô có thấy không?

-À, có đó, con hỏi làm gì?

-Nói cho con biết đi cô, họ ở phòng bao nhiêu vậy?

-Phòng 3, mà để làm gì?

-Không có thời gian nói…

Tuy nhiên khi tôi định đi vào thì bà chủ đó đã ngăn cản:

-Không được, chỗ của cô làm ăn tính vào phá à?

-Không phải, nhưng cô hiểu cho!

-Cô không cho vào đấy, cô mất khách thì ai đền đây?

-Thế bạn tôi bị hại, ai đền đây, cô có đền không?

Tôi tức tối hét lớn làm bà ta tái xanh cả mặt mày, đứng nép ra một bên. Chẳng một chút chần chừ, tôi xông thẳng vào trong, nhắm vào hướng cửa phòng số 3 lao đến tông một cú cật lực. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại có sức mạnh đến vậy, mọi thường chỉ tông nhẹ thôi, bả vai tôi đã nhức nhói cả lên, vậy mà trong cơn tức tối tôi đã tông mạnh cánh cửa đến hai lần, đạp nó 1 cú làm nó vỡ cả bản lề ngã rầm xuống đất.

Khi cánh cửa đã được tông ra, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy cũng đã hiện rõ. Ngọc Lan đang nằm mê man trên giường khuôn mặt đỏ ửng cứ như say rượu. Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng nhất là chiếc áo phông lúc nãy nàng mặc, đã bị bàn tay nhơ nhuốt của thằng Nghĩa lột phăng ra chỉ để lại chiếc ao lót còn bám víu yếu ớt trên cơ thể của nàng.

-Thằng chó khốn nạn!

Tôi tức tối lao đến đấm vào mặt của nó một cú tối trời làm nó chuếnh choáng ngã ngữa ra chiếc tủ nhỏ phía sau.

-Lan, sao rồi…hức…!

Tôi cố gắng kềm nén nỗi xúc động mặc áo vào cho nàng.

-Ư…Phong đến rồi hả…sao để Lan chờ lâu vậy, Lan sợ…hức!

Nàng mở mắt yếu ớt gục vào lòng tôi khóc thống thiết. Cả người nàng nóng ran, mồ hôi đổ ra nhễ nhại.

Khẽ vuốt những lọng tóc dính trên trán nàng, tôi trầm giọng:

-Yên tâm đi, Phong đã ở đây rồi, sẽ không có ai làm hại Lan nữa đâu!

Rồi tôi tức tối, trừng mắt nhìn thằng Nghĩa:

-Thằng chó, những việc này mà cũng dám làm!

-Ừ đấy, tao thích! Rồi mày làm được gì tao nào?

-Mày có tin tao sẽ giết mày tại đây không?

Tôi vội đặt Ngọc Lan xuống giường bước đến nắm lấy cổ áo của nó.

-Mày giết đi, giết tao rồi mày sẽ ở tù, Lanna sẽ rơi vào tay của thằng khác!

-Mày đừng dùng những lời khiêu khích đó nói với tao, tao đã nắm trong tay tất cả chứng cớ mày đánh bài ăn tiền, đánh nhau, nhậu nhẹt rượu bia và cả chuyện xén bớt tiền quỹ đoàn nữa! Để xem mày còn thong dong đến mức nào!

-Hế hế, mày tưởng với những chứng cứ đó có thể buộc tội tao ngồi tù được à? Cùng lắm là tao chỉ bị kỉ luật nhẹ thôi, rồi ba tao sẽ cho tao lên trở lại như chức cũ, mày sẽ bị tao chà dưới chân như con ruồi ấy, mày có biết con ruồi không? hế hế!

-Nghĩa này, tôi e là cậu sẽ ngồi tù không dưới 5 năm đâu!

Giữa lúc đó, Lam Ngọc từ tốn bước vào với bộ mặt cực kì tự tin. Vẻ như nàng đang nắm một chứng cứ nào đó bất lợi đối với thằng Nghĩa nên mới tự tin đến vậy.

Nó làm thằng Nghĩa nhíu mày:

-Sao chứng cứ giề, nói anh nghe xem em gái!

-Mặc dù không muốn nói ra cái mánh khóe này của nhà nghỉ nhưng tôi buộc lòng phải nói thôi! Anh nghe cho kĩ đây, lúc nãy tôi đã nói chuyện qua với bà chủ và đã lấy được đoạn băng này!

Vừa nói nàng đưa chiếc điện thoại của mình lên trước mặt thằng Nghĩa.

-Đoạn băng gì? Mánh khóe gì?

-Xem cho kĩ đây!

Khi đoạn băng từ điện thoại của Lam Ngọc được phát lên, tất cả những người trong căn phòng đều kinh ngạc trố mắt. Nó chính là đoạn băng ghi lại quá trình của thằng Nghĩa từ lúc dìu Ngọc Lan lên giường cho đến lột đi chiếc áo của nàng. Tất cả đều được quay lại rất rõ ràng, rất gần, thấy rõ cả mặt.

-Cái…mày lấy đoạn băng này đâu ra vậy con nhãi!

-Tôi đã nói rồi, đây là một mánh khóe của nhà nghỉ. Họ lắp đặt camera quay lén gần sát giường để có thể quay lại những cảnh như thế này để bán hoặc đưa lên mạng. Đáng lẽ ra họ sẽ không đưa cho tôi đoạn băng này đâu, nhưng tôi đã đe dọa rằng cậu là một thằng chuyên đi lừa phĩnh thiếu nữ họ mới đồng ý đưa đấy! Nhưng tôi cũng đâu đe dọa sai nhỉ?

-Con điếm mày…

Thằng Nghĩa tức tối định vùng lên chộp lấy chiếc điện thoại nhưng Lam Ngọc đã phản xạ kịp thời. Trong một tíc tắc, nàng vung tay tán vào mặt nó một cú tối trời làm nó choáng váng ngã đụi xuống đất.

-Còn không biết hối lỗi à?

-Cho dù là tao đã dẫn Lanna vào nhà nghỉ đi, nhưng Lanna đã 16 tuổi rồi hình phạt cũng chỉ nhẹ tội thôi đám oắc con ạ!

Ngay vào lúc này, đột nhiên Ngọc Lan cố gắn gượng dậy. Tôi vội vàng đỡ nàng dậy tựa vào lòng mình thủ thỉ:

-Gì vậy, sao không nghỉ đi!

-Để Lan nói việc này đã.

Rồi nàng xoay về hướng của thằng Nghĩa:

-Em xin lỗi nhưng phải qua ngày mai mới là ngày sinh nhật của em anh Nghĩa ạ!

-Cái…mày…!

-Vậy tức là…Lanna bây giờ chỉ mới 15 tuổi?

Tôi nuốt khan kinh ngạc.

-Nếu là vậy thì tôi e cậu khó mà chối tội rồi!

-Bọn mày…ức…anh xin lỗi…!

Nó đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi luôn mồm xin lỗi với vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết.

-Gì, giờ này mới chịu hối lỗi à?

-Phải, anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi!

-Không bao giờ, anh có gì để tôi tin tưởng được chứ?

-Đây, anh giao nộp tất cả vũ khí trên người anh, bọn em tin rồi chứ?

Nó rút trong túi quần ra một con dao Thái đặt xuống đất ngay trước mặt tôi.

-Chỉ có thế thì vẫn chưa chứng minh được gì đâu Nghĩa ạ!

-Thế bọn em còn muốn anh phải làm gì nữa đây! Anh đã thành tâm rồi mà!

-Chỉ một câu như thế thì mày tưởng mọi tội lỗi sẽ được xóa sạch hay sao, mơ đi!

-Hãy tha thứ cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi!

Nó bay đến ôm chân tôi khóc bù lu bù loa làm tôi phải đứng dậy hất nó sang một bên rồi bước đến chỗ của Lam Ngọc:

-Tao không ngờ mày lại trơ trẽn đến thế đấy, thằng hạ tiện!

-Hề hề, để xem ai cười ai?

-Hả?

Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, thằng Nghĩa đã chồm lên chộp lấy con dao lao vút đến chiếc giường nơi Ngọc Lan đang nằm nghỉ trên đó. Nếu để nó tiếp cận được nàng, tôi e sự an toàn của Ngọc Lan sẽ không được đảm bảo. Thế nhưng trong tình thế đó, tôi dường như bị chôn chân ngay tại chỗ, chẳng thế cục cựa được gì, chỉ biết há hốc mồm nhìn thằng Nghĩa lao đến Ngọc Lan ngày một gần hơn:

-Tao đã ăn không được thì đừng hòng thằng nào đụng vào!

-Không…dừng lại!

-Súc sinh…bốp…

Vào giờ phút này, ngay tại thời điểm này, tôi chẳng thể tin vào mắt mình nữa. Tưởng chừng như thằng Nghĩa đã ghim con dao đó vào người Ngọc Lan thì từ sau, một bóng đen lao vút lên xoay người trên không bổ một đòn chân vào ngay đầu thằng Nghĩa khiến nó ngã thụp xuống đất, miệng há hốc mắt mở tráo tráo lên chẳng nói được lời nào. Con dao nó cằm trên tay chỉ cách Ngọc Lan chừng vài phân. Người đã thực hiện cú đá đó không ai khác chính là Lam Ngọc. Một cú đá quá sức tưởng tượng, mà không đó không phải là đá, đó là một cú bổ từ trên không xuống thì đúng hơn, một cú bổ đầy uy lực.

Sau tình huống đó, tôi vội lấy con dao trong tay thằng Nghĩa ra xa khỏi nó để đề phòng những tình huống tương tự sẽ xảy đến.

Vội đỡ nàng dậy, tôi thỏ thẻ:

-Lan này…Lan không sao chứ?

-Không, Lan không sao? Cám…ơn…!

-Việc phải làm thôi, không cần cám ơn đâu!

-Nhưng dù sao mình cũng đã nợ mọi người khá nhiều, mình không biết làm gì ngoài cám ơn cả!

-Thế thì ngày mai phải tổ chức sinh nhật cho linh đình để tụi này đến dự đấy!

-Hức…điều đó là tất nhiên rồi!

Ngọc Lan xúc động quệt đi hàng nước mắt.

Đó không phải là những giọt nước mắt của sự buồn bã, tuyệt vọng mà đó là những giọt nước mắt của hi vọng, những giọt nước mắt của niềm vui và cả hạnh phúc nữa. Không biết tự khi nào, tôi cũng đã rơi lệ như nàng, nó xảy ra hoàn toàn tự nhiên tôi không thể nào kiềm chế được, cứ ôm Ngọc Lan vào lòng mà khóc khiến nàng phải cau mày nũng nịu:

-Con trai gì mà thấy người ta khóc không dỗ, lại còn khóc ké!

-Hức, tại Phong vui quá đó mà!

Nhưng rồi đột nhiên nàng thỏ thẻ vào tai tôi:

-Phong…đừng ôm Lan chặt quá, Lan sợ…tác dụng của thỏi sin gum vẫn còn…!

Tôi giật thót suýt hất nàng ra khỏi lòng mình nhưng may thay vẫn còn kiềm chế được mà trấn tĩnh:

-Thế…thế bây giờ trong người cảm thấy sao?

-Nóng bức, muốn cởi áo!

-Sặc, bĩnh tĩnh đã!

-Thì người ta cảm thấy vậy thôi, ai bảo tưởng tượng chi nhiều!

-Chết dở thật!

-Hi, đàn ông con trai gì mà yếu xìu!

Nàng chu mỏ trêu quê tôi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi không cảm thấy buồn bực gì khi bị chọc như thế. Bởi lẽ vào lúc này, trong lòng tôi đã tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng cả tâm hồn rồi. Dù có ai chửi rủa thậm tệ đi chăng nữa tôi vẫn vui. Vui vì thằng Nghĩa đã bị tôi hạ gục hoàn toàn, vui vì Ngọc Lan đã được giải thoát và vui vì vào lúc này đây, Ngọc Lan đang nằm vỏn vẹn trong lòng tôi như một đứa bé, còn gì có thể hạnh phúc hơn kia chứ?

Còn về phía thằng Nghĩa, chúng tôi đã thật sự khoan hồng cho nó. Thay vì đem cuốn băng này trính báo lên công an, tôi đã gửi hết bằng chứng cho thầy hiệu trưởng và đương nhiên, chỉ có ông ta mới biết thằng Nghĩa sẽ bị xử như thế nào. Nhưng dường như sau cái ngày tôi giao bằng chứng đó, thằng Nghĩa mặc nhiên không ai thấy đâu nữa cả, chức bí thư đoàn trường đã được thay mới bởi một người khác. Nghe phong thanh rằng ba nó đã bắt nó phải ở nhà để giáo dưỡng lại tính nết. Qua đó, đúng như tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi đã dìm thằng Nghĩa một lần và mãi mãi. Từ nay sẽ không còn bất cứ một thằng Nghĩa nào áng bóng trong cuộc sống của tôi nữa cả. Bây giờ bọn tôi đã có thể an tâm mà tiếp tục ôn tập cho kì thi học kì sắp đến trước khi rời bỏ thành phố phồn hoa đến một nơi vừa xa lạ, vừa thân quen, quê nội!

*Tái bút: Chút nhật kí còn xót lại….

“…con người luôn lúc nào cũng muốn mình phải nhớ thật nhiều, nhớ thật lâu nhưng đối với mình thì ngược lại. Mình muốn quên đi tất cả, quên đi những chuyện ở hiện tại và quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bé gấu ư? Nó chỉ là một kỉ niệm đẹp trong quá khứ. Ngày hôm nay mình đã chứng kiến tất cả, từ lúc cậu ấy tự hi sinh mình để cứu một người con gái cho đến những lúc câu ấy lo lắng cho người con gái đó, mình quả thật không thể kiếm chế được, nước mắt mình cứ muốn tuôn ra, cũng may sao mình đã tự dằn lòng rằng cậu ấy không phải của riêng mình, mình chưa phải là gì của cậu ấy mà. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này mình sẽ không thể chịu đựng được lâu. Mình đã chờ 10 năm rồi, đã quá mệt mỏi rồi. Từ nay mình sẽ buông tay, không mơ mộng cao xa gì nữa cả…

…Mình sẽ lại là chính mình…”