Cát Quẻ

Chương 172





Trong ngõ nhỏ, Thẩm Tam Kiều dùng khăn che nửa mặt ra cửa. Đầu nàng cúi rất thấp, rụt bả vai, thân mình yếu đuối như liễu, là nam nhân đều không giữ mình nổi!

"Thẩm nương tử!" Đỗ Thành thấy Thẩm Tam Kiều, nhanh chóng mở cửa ra, làm bộ chính mình cũng là vừa ra cửa: "Trùng hợp như vậy, hôm nay lại gặp được muội!"

Thẩm Tam Kiều không ngẩng đầu, giương mặt nhẹ nhàng thoáng nhìn, uốn gối nói: "Đỗ đại ca."

Tình hình uốn gối còn không lấy khăn tay ra, Đỗ Thành tự nhiên liền nhìn ra không ổn: "Làm sao vậy? Muội làm sao vậy? Dáng vẻ như thế nào giống như đã khóc?"

Mắt thấy Thẩm nương tử nâng đầu lên, vẻ mặt hoa lê dính hạt mưa, ấm ức không chịu nổi, gương mặt sưng đỏ, Đỗ Thành nam nhi đường đường như thế nào còn có thể nhịn được, hét lớn: "Như thế nào, nam nhân nhà muội còn đánh muội hay sao?"

"Muội, muội, muội..." Thẩm nương tử định nói lại thôi. Bộ dáng như vậy càng khiến người cảm thấy duyên dáng, nhỏ yếu lại quyến rũ, Đỗ Thành không tự giác tiến lên hai bước: "Tam Kiều, muội đừng sợ, có uất ức gì cứ việc nói ra, ta làm chủ thay muội!"

"Đỗ, Đỗ đại ca... Mệnh muội thật khổ... Muội cũng không muốn sống nữa..." Thẩm nương tử dường như đứng thẳng không xong, quơ quơ thân thể liền sắp ngã về bên cạnh, liền bị Đỗ Thành bắt một cái nắm lấy tay: "Cẩn thận chút!"

Thẩm nương tử dường như quá mức đau lòng, quá mức suy yếu. Nàng ta vừa ngã như vậy, Đỗ Thành tiếp vừa vặn, ngã thẳng vào trong lòng ngực hắn.

Miệng sát đến nửa khuôn mặt của người trong lòng, hương phấn mê người từ trên người nàng chui vào trong mũi. Mùi vị như vậy, khiến trong lòng Đỗ Thành nóng bỏng phát cuồng, hận không thể hiện giờ liền ôm lấy người, cùng nàng vào nhà lên giường!

Thẩm nương tử có người chống đỡ, khóc càng thêm đau lòng. Đỗ Thành sờ soạng trên người nàng mấy cái, thấy nàng ô ô khóc lớn, không có cự tuyệt, ý nghĩ trong lòng vừa chuyển, hắn lập tức muốn làm người chết dưới hoa mẫu đơn kia.

"Muội đừng quá khổ sở, Đỗ đại ca ta làm chủ cho muội. Ta nhất định có thể làm chủ cho muội..." Đỗ Thành đỡ Thẩm nương tử, cùng nàng vào cửa sau nhà mình, một đường vừa an ủi vừa mang nàng đi đến phòng ở chính mình.

Tới trong phòng mình, người cũng ở, giường cũng có, lá gan Đỗ Thành nháy mắt như hồng thủy tăng trưởng, cao cao đến chân trời, hoàn toàn không bận tâm cái gì. Hắn tháo thắt lưng cởi y phục, sói đói vồ dê, dưới sự sợ hãi đầy mặt của Thẩm nương tử "Đỗ đại ca, huynh, huynh đừng như thế, chúng ta không thể như vậy...", liền đè người làm xong!

Xong việc, Thẩm nương tử che chăn, lộ ra vai ngọc, khóc đến uyển chuyển thê lương: "Đỗ đại ca... Chúng ta, chúng ta như vậy, nếu bị tướng công muội biết được, muội nên, muội nên làm thế nào cho phải... Trong lòng muội không biết nên làm cái gì bây giờ, một chút chủ ý cũng không có, như vậy... Như vậy, huynh không phải bức muội vào hướng chết sao?"

Tuyệt sắc trước mặt, còn là giai nhân lòng không có chủ ý, một lòng ỷ lại chính mình, tự tin của Đỗ Thành bành trướng, ôm người cười nói: "Đều nói muội đừng lo lắng, lúc trước ta không phải từng nói với muội, chờ khi yết bảng, thiếu gia nhà ta chính là mấy người đứng đầu! Sau này vào triều, từng bước thăng chức, trong vòng hai năm, tất sẽ làm quan lớn, ai dám cho thiếu gia ta xem sắc mặt! Ta từ nhỏ đi theo bên người thiếu gia, thiếu gia đối với ta thân như huynh đệ, thiếu gia cũng hứa hẹn ngày sau mưu tính cho ta một chức quan. Đến lúc đó, ta liền đưa kiệu tám người nâng muội vào cửa!"

Lời ngon tiếng ngọt như vậy thật sự có thể làm tất cả tiểu nương tử đào tim đào phổi vì hắn. Thẩm nương tử chớp hai mắt, mắt cũng sáng lên: "Thật sự? Đỗ đại ca, Đậu đại thiếu gia hiện giờ tham gia thi hội, học thức của y thật sự tốt, còn chưa thi xong, ngay cả có thể đứng vị trí nào cũng có thể biết được. Sau này vào triều, lại chỉ cần hai năm liền sẽ được làm quan lớn? Đây, đây, đây thật sự quá lợi hại!"

Đỗ Thành bị ánh mắt sùng bái như vậy xem đến mức có tinh thần gấp trăm lần. Đủ loại quang cảnh người trên người về sau giống như ở ngay trước mắt. Hắn đè người qua, lại lột chăn của nàng ra, hai người lăn thành một đoàn.

Hai người nên làm cũng đã làm, nữ tử này cũng thành người khác. Đỗ Thành từng ngày từng ngày, cũng thổ lộ hoàn toàn một ít bí mật trong bụng.

Từ việc Đậu đại thiếu gia nhà mình có quan hệ rất tốt với Chiêm sĩ phủ Chiêm sĩ, đến việc Đậu đại thiếu gia thật ra là dùng mười vạn lượng bạc mua được đề thi khoa cử, lại mời ba thư sinh nghèo túng, phân biệt làm những đề thi đó... Chờ sau khi cao trung, sẽ lại lấy ra bốn mươi vạn lượng chuẩn bị vào triều...

Những thứ này, một chút một chút, toàn bộ nói ra bên gối.

Ninh Thạch được tin của Thẩm Tam Nương về mấy thư sinh nghèo khổ làm bài giùm kia, vận dụng đủ loại thủ đoạn, rất nhanh liền tìm ra đủ người.

Ngọc Hành ngồi sau bàn, nghe Ninh Thạch bẩm báo, viết xuống một chữ cuối cùng trên giấy Tuyên Thành, đặt bút xuống nói: "Nếu tất cả chứng cứ vô cùng xác thực, liền thu võng đi."

Không vặn ngã được Nhị hoàng tử, Thái Tử lại không thể đùn đẩy tội của mình!

Còn có một việc, Thất hoàng tử muốn phân phó Ninh Thạch đi làm: "A nương ta muốn mời Quý lục nương tử vào cung ở mấy ngày. Ngươi liền đi đến Quý phủ nói trước một tiếng chuyện này cho lục nương tử, để trong lòng nàng có chuẩn bị, ước chừng cũng là mấy ngày nay. Nếu nàng không muốn, cứ bảo nàng nói với ta. Chỉ cần nói với nàng, muốn vào cung hay không đều xem ý của nàng, bên phía Hoàng Hậu đều có ta."

Ninh Thạch biết tình ý của Thất hoàng tử đối với Quý lục nương tử, cũng biết mục đích mà Hoàng Hậu cho mời. Nhị hoàng tử ngo ngoe rục rịch, đón người vào cung ở tạm, thứ nhất tránh được thích khách, thứ hai cũng coi như nâng đỡ thân phận lục nương tử.

Hắn lên tiếng, sau khi lui xuống, không ngừng nghỉ liền đến Quý phủ, phát ra ám hiệu cho Cửu Nương. Sau khi Cửu Nương mượn danh nghĩa mua đồ vật ra cửa nhỏ, đứng trong ngõ nhỏ, hắn liền truyền lại lời của Thất hoàng tử.

Cửu Nương trở lại sân chẳng qua khoảng hai khắc, liền đi ra nói: "Lục nương tử đồng ý vào cung ở tạm. Lục nương tử còn nói, Hoàng Hậu nương nương đối đãi với người khác rất tốt, nói Thất điện hạ đừng lo lắng."

Ngọc Hành nghe xong lời nói Ninh Thạch truyền đạt nguyên vẹn, ánh mắt sáng rọi lưu động, cười ra một tiếng. Bạn gái của hắn, thật sự không cần hắn nhọc lòng nhiều. Vốn còn tưởng rằng nàng sẽ không quen sinh hoạt trong cung, nhưng nghe lời này, người nọ dường như còn rất mong đợi.

Ninh Thạch lui ra sau, tổng quản phủ Nội Vụ mang theo cung nhân Quảng Trữ tư của phủ Nội Vụ cầu kiến.

"Thất điện hạ, nhẫn đôi... Ấn theo ý ngài chế tạo, đã làm xong, mời Thất điện hạ xem qua." Người tới hai tay dâng khay, trong khay trải gấm vóc, đặt chính là một đôi nhẫn lấp lánh ánh vàng.

Thất hoàng tử vươn tay lấy hai chiếc nhẫn kia ra, tỉ mỉ đưa đến trước mắt nhìn xem. Nhẫn này là làm theo bản vẽ của hắn, phủ Nội Vụ ước chừng tốn hai mươi mấy ngày làm ra một đôi nhẫn nhỏ như vậy, xác thật cũng tinh xảo vô cùng.

"Ừm, vậy đôi này đi." Thất hoàng tử đặt nhẫn lại vào trong khay. Tổng quản phủ Nội Vụ lại cẩn thận bao nhẫn lại đặt vào tráp bên cạnh, rồi sau đó giao khay cho Tịch Thiện đứng một bên, lúc này mới lui ra ngoài.

Tịch Thiện thả khay trong tay, cầm tráp cẩn thận đặt lên bàn: "Thất gia, sáng nay Quỳnh Vương còn mong ngài đến phủ Quỳnh Vương chơi chút... Hôm nay sắc trời vừa hợp, không bằng tiểu nhân đi chuẩn bị ngựa?"

Làm nô tài hầu hạ chủ tử có thâm niên, phải nói đến việc trong lòng chủ tử có chủ ý lại xấu hổ mở miệng, cần làm việc chủ tử còn chưa mở miệng. Tịch Thiện là đá cuội ở bãi biển được gột rửa xuống tầng tầng cát phủ, sở trường phỏng đoán ý chủ tử này thật là vừa sờ liền chuẩn!