Cát Quẻ

Chương 281: Trình diễn ân ái




"Ninh thế tử hẳn là bị thương!" Tần nhị nương tử nghe xong, cả người kinh hoảng, trong lòng lo lắng không bình tĩnh, "Ninh thế tử từ nhỏ luyện võ, quận Giang Hạ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến Ninh thế tử bị thương phải tránh trong sơn động, nghiêm trọng như vậy."

"Ngươi đừng sốt ruột," Quý Vân Lưu tuy nói như vậy, cũng có thể lý giải tâm tư của nàng ấy. Nếu hiện tại là Ngọc Hành lâm vào khốn cảnh như thế, nàng chỉ sợ không quản không màng, trực tiếp vọt tới bên người hắn: "Ninh biểu ca mệnh không nên tuyệt, sẽ không có việc gì."

"Sư cô bà, người có thể biết được Ninh thế tử ở đâu sao?" Bọn họ hiện giờ ở kinh thành, không biết Ninh Mộ Hoạ ở đâu, dù xuất kinh đi cứu hắn cũng chỉ là không đầu tán loạn mà thôi.

"Ta hỏi một chút." Nói, Quý Vân Lưu nắm đạo phù lên, trong hư không vẽ ra một bức đạo phù, áp vào trong nước: "Ninh Mộ Hoạ, Ninh Mộ Hoạ, ngươi có thể nói chuyện không..."

.......

Ninh thế tử ngã vào trên vách đá, trước mắt mơ mơ hồ hồ. Hai ngày trước, hắn và Đơn Hiền bị đuổi giết. Sau khi hắn kiên quyết yêu cầu về kinh, Đơn Hiền mang theo hắn chạy trốn hướng kinh thành. Nhưng hai người một con ngựa làm thế nào cũng không nhanh được, Ninh Mộ Hoạ liền bảo Đơn Hiền để chính mình lại, còn hắn ta mang theo lệnh bài về kinh bẩm báo Hoàng Thượng.

Hắn ở chỗ này đã đợi hơn một ngày, mùa hè nóng bức, miệng vết thương một ngày một đêm bị gió bụi làm nhiễm trùng. Hắn dùng ý thức chống đỡ, tìm được hai cây thảo dược bên ngoài động, qua loa băng bó miệng vết thương. Rồi sau đó, hắn vẫn luôn ở chỗ này dưỡng thương, chờ đợi Đơn Hiền phái người tới cứu viện. Đang lúc suy nghĩ hết sức mơ hồ, bên tai hắn đột nhiên truyền đến giọng nữ rất nhỏ "Ninh Mộ Hoạ, Ninh Mộ Hoạ, ngươi có thể nói chuyện không..."

"Ai?" Ninh Mộ Hoạ nhíu mày lại, quan sát mọi nơi.

Trong động u ám, đập vào mắt có thể thấy được đều là vách đá. Hắn nhìn trong chốc lát, lại phát hiện nơi này người nào cũng không có, càng đừng nói một nữ nhân.

"Ninh thế tử, ta là Tần Thiên Lạc, ngươi có biết ngươi đang ở đâu không?" Âm thanh tiếp tục từ bên tai Ninh thế tử truyền đến, càng thêm vang vọng rõ ràng.

"Tần nhị nương tử?" Ninh Mộ Hoạ chấn động. Vì sao Tần nhị nương tử có thể cách không nói chuyện với hắn? Chẳng lẽ hắn bị thương chưa trị, sốt cao không lùi đã xuất hiện ảo giác?

"Tần nhị nương tử," Người phát sốt nặng thần trí sẽ hỗn loạn. Đường đường là Ninh thế tử đã từng vào Nam ra Bắc, lúc này vậy mà cũng tin chính mình sắp chết xuất hiện ảo giác, ngồi ở chỗ đó lẩm bẩm: "Ninh Mộ Hoạ ta vào những phút cuối cùng nghĩ đến không phải là hoàng mệnh, cũng không phải là cha mẹ, vậy mà là cô... Hoá ra ở khi không biết, tình cảm của ta với cô đã sâu như thế... Đáng tiếc kiếp này ta cùng cô vô duyên, còn liên luỵ đến danh dự của cô. Lúc này vừa đi địa phủ, cũng không biết cô muốn đối mặt với lời không tốt của người khác thế nào. Ta chính là người bất nghĩa, nếu thế gian này có luân hồi, Ninh Mộ Hoạ kiếp sau nhất định báo đáp cho cô."

Quý Vân Lưu sau chậu nước: "..."

Ninh biểu ca, chỉ số thông minh đã từng có thể cứu vớt địa cầu của ngươi đâu!

Tần nhị nương tử hiển nhiên cũng không kịp phản ứng lời như vậy của Ninh Mộ Hoạ. Nàng đứng ở chỗ đó, ngơ ngác hỏi lại một câu: "Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi muốn báo đáp ta thế nào?"

Ninh Mộ Hoạ: "Nếu có kiếp sau, nhất định sớm cưới cô làm vợ, cuộc đời này duy nhất chỉ có cô, chỉ đối tốt với một mình cô."

"Hừ hừ?" Quý Vân Lưu mặt mày khẽ nhướng, run rẩy bả vai hơi cười lên.

Dù cho Tần Thiên Lạc tính tình sang sảng hào phóng, cũng là tiểu nương tử mười sáu chưa gả. Lúc này được nghe vị hôn phu miệng nói lời âu yếm thật tình, lại thấy lục nương tử trưởng bối mắt sáng ngời nhìn xem, xấu hổ che mặt. Nhưng dù nàng e thẹn đỏ mặt, như cũ nói một câu nói chậu nước: "Ninh thế tử, ngươi tuyệt đối phải nhớ rõ hứa hẹn của ngươi, cuộc đời này chỉ đối tốt với một mình ta."

"Được." Đầu kia, Ninh Mộ Hoạ quả nhiên còn lên tiếng.

"Chao ôi!" Quý Vân Lưu chịu không nổi, chỉ muốn đấm ngực giậm chân, đi bên ngoài chạy vòng quanh sân ba vòng. "Các ngươi có thể ở thời điểm làm chuyện đứng đắn, đứng đắn một chút hay không! Còn có thể thu liễm khẽ khàng một chút hay không!"

Cần phải mặc niệm ba lần: Ta không phải cẩu độc thân, ta không phải cẩu độc thân... Ta có một Thất hoàng tử soái đến trời trăng mất ánh sáng!

Trước mặt chuyện lớn, thật sự không thể lại hàm hồ tiếp tục. Tần nhị nương tử được Ninh thế tử bảo đảm, mang theo thẹn thùng cùng lo lắng hỏi hắn: "Ninh thế tử, ngươi có thể nói cho ta, ngươi hiện tại ở nơi nào không? Ta nếu đi tìm ngươi, nên đi nơi nào?"

Ninh Mộ Hoạ nhớ rõ ràng: "Ở núi Hội Kê, gần huyện Chung Võ."

"Được, ta, ta..." Tần Thiên Lạc buột miệng thốt ra: "Ta đây liền đi cứu ngươi!"

Quý Vân Lưu thấy nàng ấy nhấc làn váy muốn đi, giữ nàng ấy lại hỏi: "Ngươi tính toán xuất kinh?"

"Sư cô bà, Ninh thế tử bị thương rất nặng. Lấy hơi thở nói chuyện của hắn xem ra, sợ là không chịu đựng được bao lâu. Nơi này cách huyện Chung Võ lại xa, không có ai kịp thời trị liệu, hắn sẽ chết." Tần nhị nương tử biểu tình kiên quyết nói: "Ta phải đi cứu hắn!"

"Hắn sắp ý thức không rõ." Quý Vân Lưu nói: "Lúc trước cùng ngươi nói chuyện, ý thức hắn hơi rõ ràng một chút. Ta đi cùng với ngươi, ta dùng đạo pháp giúp ngươi nói chuyện với hắn. Ngươi bảo hắn chống đỡ đến khi ngươi tới."

"Sư cô bà..." Tần nhị nương tử vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ khuyên bảo chính mình, không cho chính mình đi, lại không nghĩ là... Khi trong lòng Tần nhị nương tử cảm động, bị một tát của Quý Vân Lưu vỗ lên vai: "Không có việc gì. Ngươi là cháu trong tiểu bối đồng lứa của ta, nãi nãi chăm sóc tiểu bối là hiển nhiên, ngươi không cần quá cảm động."

Vì thế, Tần nhị nương tử quả nhiên không hề cảm động!

......

Trong đêm muốn ra khỏi kinh thành, đây là chuyện hai nữ tử đều không dễ làm. Trạm kiểm soát muốn qua, cửa thứ nhất là trong nhà từng người. Tần nhị nương tử dễ lấy cớ, chỉ cần nó rõ nguyên do với Tần tướng là được. Quý Vân Lưu không được, nàng không thể nói "Vì ta làm đạo pháp, từ trong nước thấy Ninh thế tử sắp "treo", cho nên ta muốn đi cứu hắn."

Quý Vân Lưu đầu này mới vừa hỏi Tần nhị nương tử, nên dùng biện pháp gì xuất phủ, liền thấy Tần nhị nương tử ngã trên mặt đất, che ngực lại rên rỉ, vừa rên rỉ vừa hướng ra bên ngoài, ăn nói rõ ràng phân phó: "Cửu Nương, ngươi chạy nhanh đến chính viện bẩm báo lão phu nhân, liền nói tật đau tim của ta phát tác. Ta còn hàng đêm ngất lịm trong mộng, ta cần mời lục nương tử đến phủ ta, làm bạn cùng ta mấy ngày..."

Có lẽ cớ đau tim này Tần nhị nương tử dùng nhiều rồi, giả rất giống, vừa nằm như vậy lập tức nằm ra dáng vẻ của Đại Ngọc muội muội.

Cửu Nương đi chính viện bẩm báo.

Tần nhị nương tử nằm trên mặt đất, tay che ngực, nói lời bí mật với Quý Vân Lưu: "Sư cô bà, thật không dám giấu giếm, lần trước ở phủ Ninh Bá, tim đau thắt, ta cũng là cố ý."

Quý Vân Lưu ngồi xổm một bên cùng nàng ấy nói chuyện phiếm: "Vậy ngày đó ngươi vì sao cố ý giả đau tim?"

"Bởi vì khi Tống đại nương tử đẩy ta, Ninh thế tử đỡ ta." Tần nhị nương tử không hề giữ lại: "Ta muốn hắn đỡ ta nhiều chốc lát."

Ngồi xổm quá mệt mỏi, Quý Vân Lưu đặt mông ngồi bên cạnh Tần nhị nương tử: "Như thế nào? Yêu thầm Ninh thế tử đã lâu?"

"Yêu thầm?" Tần nhị nương tử ánh mắt vừa chuyển: "Là ái mộ sao?"

"Chính là ý âm thầm ái mộ."

"Vâng," Tần nhị nương tử thấp giọng lên tiếng: "Xác thật cũng khá lâu rồi." Nàng rũ rèm mi dài: "Chỉ là không nghĩ tới, ta sẽ gả cho hắn..."