Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 18: C18: Chương 18




Đêm đó, Trữ Húc Minh ở lại Đông Hồ chưa đầy một tiếng đã về, trước khi đi thì đưa cho Châu Thanh một chùm chìa khóa trước mặt Trữ Khâm Bạch.

"Đây là?" Châu Thanh ngồi trên ghế sofa, nhìn chìa khóa hỏi.

Trữ Húc Minh: "Tặng quà cưới."

(đồ nhà giàu chếc tiệc muốn cho là cho z đoá =))))

Châu Thanh: "..."

Châu Thanh sửng sốt một lúc, cầm chìa khóa như nhặt được một củ khoai tây nóng phỏng tay, không chút nghĩ ngợi quayđầu đặt vào trong lòng Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh.

Trữ Húc Minh nhìn thấy hành động của cậu, sau đó nói: "Căn nhà cách đây không xa, là chính anh đứng tên mua, chìa khóa đưa ai cũng như nhau thôi nhưng anh bằng lòng đưa nó cho cậu coi như tài sản riêng vậy, Châu Thanh. Trữ Khâm Bạch có rất nhiều bất động sản nên cũng không thiếu một căn này, căn nhà này xem như là tấm lòng của người làm anh cả là anh, chúc cậu và Khâm Bạch hòa thuận bền lâu."

Châu Thanh nhíu mày: "Quý giá quá rồi anh cả."

Hơn nữa, cái đạo lý bắt người tay ngắn (*) này không phải là cậu không biết.

(*) bắt người tay ngắn: câu đầy đủ là "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm", ý chỉ đã ăn của người ta thì phải nói chuyện mềm mỏng với người ta.

Nếu như cậu và Trữ Khâm Bạch thật sự là kết hôn tự do, hai bên có tình cảm thì tốt, nhưng tình huống của bọn họ rất đặc biệt.

"Không tính là quý giá." Trữ Húc Minh nói: "Vì đạt được hợp tác mà ngay cả đồ cổ cậu cũng tặng rồi, một người anh trai ruột như anh tặng cậu một căn nhà thì tính là gì đâu. Tóm lại là đồ anh đã tặng rồi, xử lý thế nào thì ai đứa tự thương lượng."

Trữ Húc Minh nói xong thì vội vàng rời đi, ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho Châu Thanh.

Trữ Khâm Bạch đang ngồi khoanh chân bên cạnh lại đặt chìa khóa lên bàn trà.

Châu Thanh im lặng, nhìn chìa khóa nói, "Tôi sẽ không nhận, tự anh xem làm thế nào để trả lại cho anh cả hoặc là tự anh nhận đi."

"Vừa rồi cậu không nghe rõ à? Đây là tặng, xem như là tài sản riêng của cậu." Trữ Khâm Bạch thản nhiên nói, "Tôi không có quyền xử lý đồ của cậu."

Châu Thanh hơi ngồi nghiêng sang, đối mặt với Trữ Khâm Bạch.

Trữ Khâm Bạch ngước mắt lên đối diện với cậu.

Châu Thanh nghiêm túc nói: "Anh hẳn là rất rõ ràng ý tứ của anh cả, anh ấy tặng đồ cho tôi không vì gì khác ngoài việc anh là em trai của anh ấy. Anh ấy hy vọng anh có một gia đình hạnh phúc, hôn nhân mỹ mãn."

Trữ Khâm Bạch gật đầu: "Biết chứ, thế cho nên?"

"Cho nên tôi càng không thể nhận." Châu Thanh nói: "Tình huống của chúng ta như thế nào anh cũng biết rồi, đây không phải là lừa anh ấy sao? Tiền nhà có thể định giá nhưng tấm lòng thì không thể."

"Vậy cậu trả lại cho anh ấy chẳng phải là càng chà đạp lên tấm lòng này à?"

Châu Thanh nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy anh lấy nhà đi, nếu anh ấy hỏi thì anh cứ nói là tôi cho anh rồi. Tấm lòng này cũng không xem là phí công."


Trữ Khâm Bạch có vẻ hơi buồn cười trước thái độ nghiêm túc quá mức của cậu, anh hỏi: "Nhà anh ấy bán ra không hề rẻ, thật sự không muốn à?"

"Không muốn."

"Cái bình hoa kia của cậu cũng đập không ít tiền vào nhỉ, trong tay cậu có thể còn tiền sao?"

Châu Thanh nói thật: "Là Châu thị bỏ ra, trước mắt tôi vẫn chưa mua được."

Trữ Khâm Bạch: "...Châu Khải Tông bây giờ rất khoan dung với cậu."

"Chuyện đôi bên cùng có lợi thôi, tôi cũng không để ông ấy mất tiền oan uổng."

Cuối cùng, Trữ Khâm Bạch lấy chìa khóa đi.

Anh cũng không nói với Châu Thanh rằng tấm lòng đương nhiên anh biết chứ, nhưng chỉ là một căn nhà mà thôi, đối với bất kỳ thành viên nào trong nhà họ Trữ thì thật sự không xem là gì cả.

Trữ Khâm Bạch ngồi trở lại, giống như tuỳ ý hỏi: "Nghe giọng điệu của cậu có vẻ như xử lý quan hệ với nhà họ Châu cũng không tệ nhỉ?"

Anh đột nhiên quan tâm đến chuyện riêng của mình, Châu Thanh nhìn anh một cái nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều: "Vẫn ổn, Châu Tùng có hơi phiền phức nhưng vẫn có thể đối phó được."

Con người Châu Tùng đó trong những việc lớn thì không dám làm gì trắng trợn, đều là những rắc rối nhỏ náo loạn nhỏ thôi. Trước khi chưa chạm đến điểm dừng của Châu Thanh thì cậu cũng không định làm gì cậu ta.

Về phần Châu Khải Tông, bây giờ ông thật sự đối xử không tệ với Châu Thanh, trên phương diện công việc đã cho cậu không gian tự do phát huy lớn nhất, cũng đã chuyển tiền cho cậu mấy lần, còn nói đều là tiền tiêu vặt cả, bảo cậu không cần phải tiết kiệm.

Nhưng thật ra Châu Thanh không hề có nhiều trải nghiệm về quan hệ tình thân giữa cha và con trai.

Châu Khải Tông có một gia đình khác, nhiều lần gọi Châu Thanh về nhà ăn cơm nhưng không đi hình như cũng không sao cả.

Tình phụ tử này không thể nói là không có nhưng quả thật có cái giá của nó.

Vẻ mặt hoà nhã và bù đắp nợ nần bây giờ phần lớn đều dựa vào việc "hiểu chuyện" và "có năng lực" của cậu.

May mắn thay, Châu Thanh không phải là Châu Thanh nên không hề cảm thấy tiếc nuối.

Cậu sinh ra trong một gia đình hòa thuận mỹ mãn, cha thì nghiêm khắc, mẹ thì kiên cường nhưng cũng dịu dàng. Ngay cả trong thời loạn thế, Châu Thanh tự nhận thời niên thiếu cậu trải qua cũng xem như vô cùng tốt. Vào thời điểm đó, các nhà sưu tập tư bản nước ngoài tiến vào chiếm giữ, đạt đến đỉnh cao của sưu tập văn hóa, cha cũng từng nhìn không quen cảnh vô số đồ cổ quý hiếm bị bán ra với giá rẻ nên ông đã giữ lại không ít đặt trong nhà, nhà họ Châu có một độ đông như trẩy hội.

Cho đến sau này.

Thời đại đó không có ai có thể chỉ lo cho bản thân mình.

Bởi vì đã từng trải qua nên bây giờ khi nhìn thấy không ít người trong thời đại hoà bình, rõ ràng là tiện lợi hơn nhưng lại lười gặp gỡ, vô số gia đình có thể đoàn viên thế nhưng lại dễ dàng tan rã nên cậu mới cảm thấy đáng tiếc.

Nguyên nhân bên ngoài ít đi, hạnh phúc giản đơn dường như càng khó có được hơn.


Đây cũng là lý do vì sao đối với hành động tặng nhà của Trữ Húc Minh, cậu khuyên nhủ Trữ Khâm Bạch nên trân trọng.

Gia đình của nguyên chủ Châu Thanh xem như tồi tệ nhưng nhìn Trữ Khâm Bạch cũng không khá hơn là bao.

Nhưng nếu so sánh thì vẫn là con người thời đại ngày nay may mắn hơn nhiều.

Châu Thanh không có ý định đi sâu vào chủ đề này, nhìn thấy một chồng tập được trải ra trên bàn thì tùy tiện cầm lên một quyển rồi hỏi: "Đây là gì vậy?"

Cậu chuyển chủ đề quá rõ ràng, Trữ Khâm Bạch liếc cậu hai cái, không nói gì mà chỉ trả lời: "Kịch bản."

Kịch bản thì Châu Thanh biết nhưng chưa từng nhìn thấy, cậu có chút hứng thú hỏi: "Có thể lật ra xem một chút không?"

"Thoải mái."

Châu Thanh liền mở ra.

Tên trên trang bìa —— Hôm qua.

——Vào một đêm tối đầy gió, Độc Cô Linh Ngọc bay qua mái hiên đột nhập vào tường nhà trang chủ của Bích Lan sơn trang. Khung cửa sổ kêu cọt kẹt một tiếng, dao găm từ bốn phương tám hướng trong nháy mắt bay tới, ắt sẽ giế.t chết yêu nữ giang hồ này ngay tại chỗ.

Lúc này đây, một nam tử mặc đồ đen từ trên trời giáng xuống, lạnh giọng giễu cợt: "Bao nhiêu danh môn chính phái như thế lại bắt nạt một nữ nhân, thật sự không đáng mặt."

Lời vừa dứt, một chiêu thiên cương trảo được tung ra, tất cả mọi người bay ra xa mười mét, nhổ ra máu tươi, khí tuyệt thân vong.

Châu Thanh: "Đỉnh quá vậy."

Trữ Khâm Bạch nhìn trang bìa, ngay cả Trần Đăng Đăng cũng không thể đọc nổi loại kịch bản này, anh im lặng cạn lời:"..."

Châu Thanh không hề để ý mà còn hỏi Trữ Khâm Bạch: "Anh sắp quay cái này sao?"

Trữ Khâm Bạch: "Không quay."

"Tại sao?"

"Bởi vì cái này mà quay ra sẽ được gọi là phim rác."

Châu Thanh thầm nghĩ, cái này không thú vị sao?

Thế kỷ trước, lúc phim điện ảnh vừa ra đời đã từng gây ra không ít chấn động.

Châu Thanh cũng từng xem qua vài bộ, một vài lần là những dịp cần thiết phải cùng khách hàng đi xem, một vài lần chỉ là đi giải trí. Đối với sự phát triển của nghệ thuật điện ảnh, Châu Thanh tự nhận không có nhiều kinh nghiệm, năng lực thưởng thức cũng có hạn.


Bây giờ sinh hoạt ở đây, cuộc sống chủ yếu bị chiếm cứ bởi công việc và học tập.

Cậu rất ít khi tiếp xúc với phim điện ảnh và phim truyền hình, cũng là lâu lâu lúc thím Trương xem mấy bộ phim luân lý gia đình thì cậu sẽ chú ý đến một chút.

Nhưng loại đang cầm trên tay thì chưa từng thấy qua.

Thím Trương bưng hai chén canh đi ra, ý định ban đầu là để bọn họ uống rồi nghỉ ngơi sớm một chút nhưng vừa đi ra thì nhìn thấy trạng thái hai người ngồi trên ghế sofa, bà yên lặng cười khẽ rồi lại bước trở về phòng bếp.

Sau một thời gian dài như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ ngồi trò chuyện cùng nhau.

Bà sẽ không cố tình làm phiền.

Bà còn phải gọi cho bà cụ ở Tây Uyển để tránh cho bà lo lắng hỏi lại những câu cũ.

Một đêm gió nhẹ thổi qua, sau đó không còn tiếng động gì nữa.

Ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần nên Châu Thanh không cần tới công ty. Cậu làm việc và nghỉ ngơi bình thường nên dậy rất sớm.

Lúc ở trên tầng kéo rèm cửa sổ ra thì mặt trời vừa mới mọc, bụi hoa hồng ở tầng dưới cũng đã vào cuối mùa.

Châu Thanh nảy ra một suy nghĩ, tìm thím Trương lấy dụng cụ rồi đi xuống lầu.

Cậu mặc đồ ở nhà đi tưới hoa tỉa cành, công việc này là một sự thư giãn và hưởng thụ hiếm có đối với Châu Thanh, không khí và ánh nắng vừa đẹp, nhiệt độ cũng thích hợp. Đã đến đây lâu như vậy, lúc đầu là bị nhốt trong phòng bệnh không ra ngoài được, sau này là vì bận nhiều việc nên đã không còn nhớ cảm giác nhàn hạ là như thế nào nữa rồi.

Cậu vừa nghĩ đến chuyện công việc nhưng động tác trên tay cũng không ngừng, cứ như vậy đến mức từ đầu đến cuối cậu đều không phát hiện ra, ở ngay phía sau lưng cậu, căn phòng được ngăn cách bởi một bức tường kính là phòng tập gym.

Lúc này người trên máy chạy bộ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu kể từ khi cậu xuất hiện.

Trên cổ Trữ Khâm Bạch quấn một chiếc khăn tắm, điện thoại di động được đặt trên bảng điều kiển máy chạy bộ vang lên làm gián đoạn tầm nhìn của anh.

Người gửi tin nhắn đến là Phạm Tuyền.

"Phim đã xác định rồi, nửa tháng sau sẽ khởi quay, tại thành phố điện ảnh và truyền hình."

Trữ Khâm Bạch điều chỉnh nút bấm, cầm điện thoại vừa đi vừa gõ: "Biết rồi."

Phạm Tuyền gọi một cuộc sang, "Dậy sớm vậy?"

Trữ Khâm Bạch: "Chạy bộ, điều chỉnh trạng thái."

"Về mặt tự kỷ luật thì chị không lo lắng về cậu." Phạm Tuyền nói, "Gọi qua chỉ để nhắc một chút, Nhâm Kỳ Hiên mượn mạng lưới quan hệ của Thánh Khải nên nhận được một vai nhỏ trong bộ phim này, chị lo là không biết có ảnh hưởng đến cậu không."

Trữ Khâm Bạch cười một tiếng chẳng có ý nghĩa gì: "Chị nghĩ cậu ta có thể ảnh hưởng gì đến em?"

Phạm Tuyền: "Chị cũng biết cái tên Dương Chí Thành là một chiêu bài sống, người muốn được lên hình lấy cát xê miễn phí nhiều vô số kể. Nhưng bên phía Thánh Khải có ý trói buộc, hai người cộng thêm bộ phim này xem như đã hợp tác ba lần rồi, năm lần bảy lượt bị tiêu phí, cho dù em là một nửa ông chủ của Thánh Khải cũng không có lý do gì để tự mình lăng xê cậu ta."

Trữ Khâm Bạch: "Dương Chí Thành không quan tâm đến thể diện của bất kỳ ai, diễn viên có thể qua được cửa của ông ấy thì chứng tỏ phù hợp với vai diễn."

Phạm Tuyền: "Vậy không quản à?"


"Quản cái gì?" Trữ Khâm Bạch nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Lực chú ý chị đặt lên cậu ta nhiều quá rồi, cậu ta không quan trọng đến thế đâu."

Phạm Tuyền châm biếm: "Nhâm Kỳ Hiên bây giờ cũng được xem là một nửa nghệ sĩ nhà mình, chị còn không phải là sợ làm đến mức khó coi quá thì không dễ kết thúc sao."

"Cúp đây." Trữ Khâm Bạch đột nhiên nói.

Phạm Tuyền: "Gì mà cậu đã cúp..."

Người đại diện Phạm đang ở nhà trong nội thành rất xa, nhìn điện thoại của mình bị cúp thì tức đến thở hổn hển hai cái, cô mắng: "Gấp rút cúp điện thoại thế cũng không biết là muốn làm gì? Đi đầu thai à?"

Chồng cô, nhà sản xuất âm nhạc lão Lương, Lương Bân, xách theo bữa sáng đi qua.

Anh đặt lên bàn rồi mở ra, cười nói: "Gọi Khâm Bạch hả? Bây giờ chỉ có cậu ấy mới có thể khiến em tức giận bất kỳ lúc nào thôi."

Phạm Tuyền lườm anh: "Anh còn cười nữa, hai người các anh quan hệ tốt lắm à?"

"Cũng không tới nỗi." Người đàn ông nhị thập tứ hiếu (*) lập tức nói: "Nhất định là bà xã nhà mình quan trọng hơn."

(*) nhị thập tứ hiếu hay hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.

Phạm Tuyền vừa nghe lời này liền sững sờ.

Lương Bân hỏi cô, "Sao vậy?"

Phạm Tuyền: "Anh không nói em cũng quên mất, cậu ta cũng là một người đã kết hôn rồi. Lần sau em sẽ không gọi cho cậu ta vào sáng sớm nữa, lỡ như bắt gặp thứ không nên bắt gặp thì xấu hổ biết bao nhiêu chứ."

Vừa nói vừa không chắc chắn hỏi chồng mình, cô do dự: "Vừa rồi em nghe thấy cậu ta thở hổn hển trong điện thoại, anh nói xem cậu ta nói với em cậu ta đang chạy bộ, có phải là lừa em không?"

Lương Bân dở khóc dở cười, lập tức nói: "Không phải em nói tình cảm của các cậu ấy không tốt sao?"

"Cái đó làm sao em biết được chứ." Phạm Tuyền múc cháo vào bát, "Em là người đại diện, sinh hoạt trên giường của người ta em cũng đâu thể hỏi thăm được."

Trữ Khâm Bạch vẫn chưa biết rằng mình đã bị người đại diện đặt điều, cúp điện thoại xong thì bật máy ảnh rồi chụp mộtbức ảnh.

Người trong ảnh đứng trước bụi hoa, mái tóc và sườn mặt lộ ra dưới ánh nắng ban mai được nhuộm một tầng ánh sáng ấm áp.

Thời cơ bắt được vừa đẹp, giống như một người lặng lẽ đi ra từ khe hở thời gian và không gian, người và cảnh hoà vào làm một, chỉ còn lại khoảnh khắc này dừng lại.

Nhìn chằm chằm hai giây, Trữ Khâm Bạch quả nhiên lại ấn xóa.

Vừa đúng lúc người bên ngoài xoay người lại.

Thấy đối phương lùi lại một bước, Trữ Khâm Bạch xuống khỏi máy chạy bộ rồi đi tới gõ cửa kính.

Châu Thanh ở bên ngoài có vẻ như đã bị doạ, nhìn chằm chằm rồi im lặng hỏi anh, "Anh làm gì vậy?"

Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu ra hiệu: "Vào đây."

- --

Gin: cảnh anh Trữ chụp lén bé Châu giá mà có fanart thì chắc đẹp lắm huhu:(((