Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 97: C97: Ngoại truyện 2 bản dân quốc




Trữ Khâm Bạch thả chân xuống, đặt chiếc ly kiểu Âu trong tay lên bàn trà trước mặt, gõ lên chiếc lót ly vang lên âm thanh không lớn cũng không nhỏ, thờ ơ ngước mắt lên: "Cậu ấy ở đây, có ý kiến à?"

Sắc mặt vài anh em lập tức cứng đờ, lắc đầu sợ hãi: "Bọn em không có ý kiến, đương nhiên không có ý kiến."

Vẫn là anh Tiểu Lục nói thẳng: "Công quán Tuân này có người ra người vào, nếu cậu ta ở chỗ này của chúng ta xảy ra chuyện gì, thế không phải là tự tìm rắc rối sao."

Trữ tam thiếu: "Bảo các cậu đến chính là để miễn trừ rắc rối."

"Anh ba." Anh Tiểu Lục ngơ ngác, "Ý của anh là để các anh em trông trẻ? Không phải chứ, tại sao?"

Trữ tam không để ý tới hắn, quay đầu nhìn người trên cầu thang một cái, hỏi: "Đã dọn dẹp phòng xong rồi à?"

"Dọn dẹp xong rồi." Châu Thanh nghe được giọng nói thì nhìn sang, vừa trả lời vừa đi xuống.

Về lý do vì sao mình lại xuất hiện ở công quán Tuân, Châu Thanh chỉ nghe theo sắp xếp.

Mẹ đột nhiên muốn đi Kim Thành sớm, muốn dẫn theo cha đi cùng nhưng cậu thì không đi được mà phải ở lại.

Cậu ở trong nhà hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng người cha hai ngày trước còn đang hỏi có phải họ Trữ ra tay với con không, hai ngày sau lại sai quản gia đưa cậu đến công quán Tuân. Không biết trong đó đã thoả thuận những điều kiện gì, dù sao thì cha bảo cậu cứ ở lại đây cho đến khi bọn họ quay lại.

Châu Thanh biết tình hình của cha không an toàn, có suy tính của riêng mình nên cậu cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Cậu có thể cảm nhận được, cha cậu thật ra rất tín nhiệm Trữ Khâm Bạch.

Hơn nữa, không biết có phải là bởi vì lời các bạn học nói còn văng vẳng bên tai hay không, cộng thêm mình còn tận mắt nhìn thấy anh bắt người trên đường, Châu Thanh luôn cảm thấy trên người anh có vài phần khí thế sát phạt khác hẳn người bình thường.

Châu Thanh đi xuống cầu thang, đi tới ghế sofa, lại nhìn người đàn ông tự xưng là Tiểu Lục kia.

Châu Thanh hỏi Trữ Khâm Bạch: "Gọi tôi qua đây có việc sao?"

Trữ Khâm Bạch chỉ vào mấy người trước mặt: "Trong thời gian sống ở đây, có bất kỳ vấn đề gì thì tìm bọn họ, bất kỳ ai tùy ý. Nếu bọn họ không giải quyết được thì tìm tôi."

Châu Thanh cảm nhận được sự không phục của anh Tiểu Lục, chỉ vào hắn rồi nói với Trữ Khâm Bạch: "Anh ta chắc là không đồng ý."

Trữ Khâm Bạch nghe vậy thì giơ chân đá về phía đầu gối của người đàn ông, anh Tiểu Lục linh hoạt tránh đi, còn hét lên với Châu Thanh: "Tôi nói hồi nào, tôi nói sao mà đứa trẻ như cậu lại không biết điều như vậy, còn mách lẻo!"

Châu Thanh khoanh tay: "Mười sáu."

Sắc mặt anh Tiểu Lục tê dại, "Vậy thì sao?"

"Không phải đứa trẻ."


Lời vừa dứt, người ngồi trên ghế sofa đã bật cười trước.

Châu Thanh có hơi không vui nhìn sang, ý cười trên khoé miệng của Trữ Khâm Bạch không hề che đậy, chỉ vào ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi lên đó.

Châu Thanh cũng không kiêng kỵ, đi vòng qua bàn trà.

Trữ Khâm Bạch nghiêng người sang, nhìn cậu rồi đột nhiên gọi: "Châu Thanh Thanh."

Làm gì mà lại gọi mình như vậy? Là biết người trong nhà sẽ gọi cậu là Thanh Thanh sao? Châu Thanh nhìn anh: "Làm sao?"

"Mười sáu tuổi chính là mười sáu tuổi."

Châu Thanh nghi hoặc: "Cái gì?"

Trữ Khâm Bạch đưa tay nhéo mặt cậu, "Nói cậu khoảng thời gian này sống ở đây đàng hoàng là được rồi, mặc kệ anh Tiểu Lục của cậu, cậu tìm cậu ta có chuyện cậu ta cũng không dám không giúp."

Những vết chai cứng trên bụng ngón tay và khe ngón cái và ngón trỏ của người đàn ông cọ đau da mặt của Châu Thanh.

Là do cầm súng sao? Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, đến nỗi cậu đã quên tránh đi bàn tay của đối phương, mặc cho hai má mình bị nhéo đỏ một mảng.

Kẻ đầu sỏ nhéo xong còn không quên cảm thán một câu: "Da mặt mềm vậy."

Lúc này Châu Thanh mới phản ứng lại, không mấy vui vẻ vỗ lên bàn tay anh, muốn lau đi vết đỏ kia.

Châu Thanh cứ như vậy sống trong công quán Tuân.

Công quán này vô cùng lớn, Châu Thanh sống ở đây mấy ngày rồi nhưng cũng không đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu phòng.

Trong công quán bình thường chỉ có quản gia và người hầu phụ trách nấu nướng và dọn dẹp, Trữ Khâm Bạch không thường ở đây.

Lúc Châu Thanh thật sự trở nên thân thiết với anh hơn bắt nguồn từ một ngày nọ, có mấy người không rõ tên đột nhiên xông vào công quán Tuân, vừa hò hét đòi Trữ tam ra gặp vừa đập phá khắp nơi. Quản gia và các dì trong nhà đều bị doạ sợ, lúc đó Châu Thanh đang ở tầng 2 đã chạy thẳng xuống.

Dù sao thì giáo dục của gia đình danh giá cũng ở đó, trên mặt cậu không có chút hoảng loạn nào, giống như một nửa chủ nhân có thể làm chủ.

"Mấy người là ai, tìm anh ấy có việc sao?"

"Mày lại là ai nữa?" Một người trong đó đánh giá cậu, hai giây sau thì cười thô tục: "Trữ tam thiếu này mới tới đây không lâu mà bên cạnh đã có một bé trai xinh đẹp như vậy rồi, chơi bời cũng buông thả thật."

Cho dù Châu Thanh không biết ý nghĩa sâu xa nhưng theo bản năng, cũng biết đây không phải lời hay ho gì.


"Quản gia." Châu Thanh gọi người, "Đi gọi cảnh sát đến đây."

Người đứng đầu nghe vậy thì cười ha ha hai tiếng: "Gọi người? Hôm nay tao bắt mày, tao xem Trữ Khâm Bạch có thể làm gì tao?"

Không lâu sau, Trữ Khâm Bạch mang người trở lại, lúc bước vào cửa thì đúng lúc nhìn thấy vai Châu Thanh bị người ta túm lấy, suýt chút nữa đập xuống bàn.

"Đoàng!"

Tất cả mọi người đều im lặng.

Trữ Khâm Bạch bắn ra một tiếng súng khống lên trời, tiến lên giẫm lên những mảnh vụn khắp sàn, một tay xách Châu Thanh trở lại vào lòng vừa cầm súng chĩa vào thái dương người đàn ông, giọng nói lạnh lùng như từng mảnh băng rơi ra: "Gan mày cũng to thật."

Anh Tiểu Lục và những người khác nhanh chóng tiến tới mang người đi, trước khi rời đi thì nhìn thoáng qua người đang bị giữ trước ngực Trữ Khâm Bạch, trao đổi ánh mắt với các anh em, trong mắt lộ ra một cảm giác chấn động.

Lại cứ là chiều nay điều người đi, rắc rối liền tìm tới cửa.

Thái độ của anh ba đối với Châu Thanh này vốn đã kỳ lạ, thiếu gia nhỏ này lại cứ khăng khăng vừa tới là xảy ra chuyện.

Châu Thanh không nhận được những tín hiệu bằng mắt kia, cậu dán sát vào trước ngực Trữ Khâm Bạch, cảm nhận được sức mạnh của cánh tay anh ghì đến mức khiến cho mình có hơi khó thở.

"Trữ Khâm Bạch." Châu Thanh mở miệng gọi người kia.

Người đang giam giữ cậu tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn cậu một cái, giơ tay lên gạt mái tóc trước trán cậu ra, hỏi: "Có sao không?"

Châu Thanh không ngờ động tác của anh lại tự nhiên như vậy, lại còn ở gần như vậy thì sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không sao."

Châu Thanh biết người dưới trướng anh đều cảm thấy thái độ Trữ Khâm Bạch đối với mình rất kỳ lạ, giống như được nhà họ Châu gửi gắm chăm sóc, ngày thường cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng nếu nhất định phải nói thì Trữ Khâm Bạch vỏn vẹn chỉ là không muốn làm mích lòng nhà họ Châu nên mới làm như vậy thì dường như cũng không đúng lắm, bởi vì trong cuộc sống hằng ngày, Trữ Khâm Bạch sắp xếp cẩn thận và chu đáo mọi thứ cho Châu Thanh, giống như lần này cũng vậy, thế mà lại trực tiếp nổ súng.

Châu Thanh cũng thường xuyên nghi ngờ thái độ của anh đối với mình, có một kiểu thân thuộc tự nhiên, rất bao dung và dung túng. Mặc dù Châu Thanh cũng không làm ra chuyện trái ngược quy củ bao nhiêu, nhưng trong sự thân thiết này cũng mang theo sự xa cách của người lớn tuổi hơn.

Ở độ tuổi trẻ như vậy, Châu Thanh chưa bao giờ gặp một người phức tạp như vậy.

Cậu nhìn không thấu anh, và cũng nhìn không hiểu.

Sau khi trải qua chuyện có người xông vào công quán, Trữ Khâm Bạch từng hỏi cậu có muốn đưa cậu về không.

Châu Thanh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không về."

Mình cũng không bình thường lắm.


Tin tưởng anh một cách khó hiểu, người dưới trướng không chịu nổi dăm ba câu nghiêm khắc của anh, nhưng Châu Thanh lại trông có vẻ không cảm thấy đáng sợ, các bạn cùng trường biết được gần đây cậu tạm thời ở trong công quán Tuân thì tất cả đều tỏ ra kinh ngạc, nói rằng gần đây Trữ tam thiếu lại xảy ra chuyện này chuyện kia trong thành phố, Châu Thanh đều cảm thấy không giống Trữ Khâm Bạch mà cậu biết.

Lúc đó, Trữ Khâm Bạch nhìn cậu mấy giây không nói gì nhưng kể từ ngày hôm đó, anh gần như mang theo cậu ở bên cạnh.

Trước cổng tòa nhà nơi anh làm việc kia đều là cảnh vệ, lúc đầu mọi người còn trêu chọc: "Tôi nói này tam thiếu, cậu lừa ở đâu ra một thiếu gia nhỏ vậy?" Sau này mọi người đều quen rồi, đều biết bên cạnh tam thiếu có một cậu thiếu niên không bình thường.

Bởi vì vô cùng hiểu lễ nghĩa và có giáo dục nên cậu được rất nhiều người yêu thích, còn hiểu mã Morse, có thể tháo rời các vấn đề kỹ thuật nan giải mà người khác không chinh phục được, có thể tính toán các dữ liệu trên bảng chú giải bản đồ mà người khác không tính được.

Cuộc sống của Châu Thanh không chỉ có học tập.

Cậu từng ở trong phòng Trữ Khâm Bạch làm việc đọc sách, ngủ, nghe anh trả lời điện thoại và cũng từng nghe anh mắng người.

Bên tai đều là giọng nói của anh.

Mở mắt ra, trong tầm mắt luôn có một bóng người đứng bên cửa sổ, hướng về phía ánh sáng.

Có một lần ngủ quên, Châu Thanh nằm trên ghế mơ màng mở mắt, nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, nói: "Anh Trữ, trước đây có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"

Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, không nói gì, cúi người choàng áo cho cậu, "Ngủ đi."

Châu Thanh liền "ò" một tiếng, quay đầu đi rồi lại mơ màng ngủ tiếp.

Nửa đầu mùa hè năm đó trôi qua lặng lẽ như thế.

Điểm khác biệt duy nhất so với những năm trước đây là có một Trữ Khâm Bạch đột nhiên xông vào, cuộc sống dường như xoay quanh anh và bị anh chiếm giữ.

Lúc nửa đêm ngủ say, Trữ Khâm Bạch sẽ bế cậu trở lại phòng ngủ, lúc rảnh rỗi sẽ đưa cậu đến nhà hát nghe nhạc, anh không cảm thấy mình đang chiều hư cậu thiếu niên dù chỉ một chút, còn đưa nhẫn ngón cái cho cậu, bảo cậu ném lên sân khấu thưởng cho diễn viên.

Mặc dù Châu Thanh không hiểu câu đó của anh: "Quen biết sớm một chút thì sau này mới không nằm mơ thưởng tiền cho người ta (*)."

(*) chi tiết này nằm trong chương 81 chính văn.

Nhưng Châu Thanh sẽ luôn nhớ rõ ngày hôm đó.

Nhà hát sôi nổi ồn ào, những hoa đán trên sân khấu và khán giả với phản ứng nhiệt liệt bên dưới.

Nhớ rằng Trữ Khâm Bạch lười biếng dựa vào chiếc ghế đối diện, khóe miệng nhếch lên, động tác đưa nhẫn ngón cái sang, nhớ rằng mình nói nhẫn ngón cái rất đắt, anh thuận miệng nói chẳng tính là gì cả.

Anh Tiểu Lục đi cùng và mấy anh em khác ngồi ở bàn bên cạnh phụ hoạ theo: "Châu gia, không sao đâu, cậu cứ vứt thoải mái, anh ba của chúng ta không có gì ngoài tiền."

Châu Thanh nhất thời cạn lời, ở chung quen rồi thì những người này cũng xưng hô loạn cào cào, nhưng nhìn Trữ Khâm Bạch ở đối diện nghe được lời này thì cười thành tiếng, cậu cũng không cảm thấy ném một chiếc nhẫn ngón cái là chuyện gì to tát nữa.

Ngày hôm đó, lúc rời khỏi nhà hát đã gần tối.

Châu Thanh cùng Trữ Khâm Bạch đi bộ trên đường, tài xế lái xe chậm rãi theo sau như rùa bò.


"Anh Trữ." Châu Thanh đi cách anh nửa bước, mở miệng gọi anh.

Trữ Khâm Bạch giơ tay kéo cậu một cái, nhắc nhở: "Qua đây một chút, không thấy có xe à?"

Châu Thanh nghĩ đến tất cả những chuyện trong khoảng thời gian vừa qua, vẫn còn cảm thấy không biết làm thế nào: "Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

"Tốt với cậu sao?" Trữ Khâm Bạch cười nói, "Tốt với cậu chỗ nào?"

Trong giáo dục mà Châu Thanh nhận được từ khi còn nhỏ, có một điều là không vô cớ nhận lòng tốt của người khác, cũng rõ ràng rằng trên đời này không có điều gì tốt mà không có lý do.

Châu Thanh đành phải liệt kê chi tiết cho anh, "Anh nhớ tất cả những món tôi thích ăn, ngày nào cũng sẽ bảo nhà bếp đặc biệt làm cho tôi. Mặc dù đi theo anh đến văn phòng nhưng tôi biết là anh cảm thấy rằng để tôi một mình không an toàn. Rõ ràng anh rất bận nhưng đều sẽ luôn dành thời gian đưa tôi đi chơi, đi đến những nơi tôi thuận miệng nhắc đến, thử những món ăn mới, đi nghe hý, đi nhiều nơi khác nhau, còn có..."

"Hửm?" Khóe miệng Trữ Khâm Bạch mang theo ý cười, nhìn cậu, "Còn có gì nữa?"

Châu Thanh: "Còn nữa, tôi cảm thấy chuyến đi lần này của cha mẹ tôi không giống như ngẫu nhiên, mặc dù thường xuyên có thư gửi về nhưng thời gian cũng lâu quá rồi, từ trước đến nay bọn họ sẽ không dễ dàng giao tôi cho ai cả."

Bọn họ bước lên cây cầu lớn nhất trong thành phố này.

Thời gian vẫn còn sớm, xung quanh luôn có người đi bộ qua lại.

Trữ Khâm Bạch dựa vào một trong những tảng đá, móc bao diêm và thuốc lá từ trong túi ra, lắc ra một điếu rồi cúi đầu châm lửa.

Sau khi châm lửa xong, anh dập tắt que diêm, sau đó thở ra một làn khói, nói: "Ừm, chuyện cha mẹ cậu bị mắc kẹt ở Kim Thành lần này tôi có biết."

Châu Thanh nhất thời trở nên căng thẳng.

Trữ Khâm Bạch mỉm cười, lập tức nói: "Yên tâm đi, chuyện chính đáng, không có gì nguy hiểm."

Châu Thanh biết có rất nhiều chuyện mình chưa rõ, đặc biệt là liên quan đến một số tài liệu hoặc vật phẩm quan trọng đang lưu hành, Châu Thanh cũng không tiếp tục hỏi cặn kẽ.

"Còn về việc tốt với cậu." Trữ Khâm Bạch lại tiện tay bóp nát điếu thuốc trên cây cầu đá, ngoắc tay: "Lại đây."

"Làm gì?" Châu Thanh bước tới.

Trữ Khâm Bạch lại nhéo mặt cậu lần nữa, nói: "Tốt với cậu đương nhiên là bởi vì cậu còn nhỏ."

Châu Thanh lại một lần nữa nghĩ đến những lời tục tĩu trong miệng những người lần trước, nghi ngờ: "Anh... muốn bao nuôi tôi?"

Trữ Khâm Bạch sửng sốt một lát, dựa vào cầu đá cười đến run rẩy, tàn thuốc trên tay còn rơi xuống một đoạn.

Châu Thanh nhìn anh không hiểu ra sao: "Anh rất kỳ lạ."

Trữ Khâm Bạch cười đủ rồi thì nhìn cậu nửa phút, giống như cuối cùng cũng nhịn không được nữa nên đưa tay ra kéo cậu lại gần, kiềm chế chỉ ôm một cái.

Thế mà Châu Thanh lại không trốn tránh, thấp giọng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Không có gì." Giọng nói của Trữ Khâm Bạch giống như bay đi trong gió, trong đêm tối của thời đại, nhẹ thở dài, "Tính cảnh giác cũng cao thật, làm tốt lắm cục cưng, em mới có nhiêu đó tuổi, đừng tuỳ tiện cho đàn ông tiếp cận em."