Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 103: Lần này thật sự muốn mất trí nhớ




Edit: Chen, Tảo

Beta: Chen

Thật sự rất muốn biết, Chi Lý rốt cuộc đã nói gì với Lưu Thanh.

Cứ như vậy thôi sao, Kha Bố rất muốn hỏi, nhưng đáy lòng lại có một thanh âm hỏi vọng lại cậu, Kha Bố a mày còn muốn gì đây, chuyện Lưu Thanh đã làm còn chưa đủ sao, cậu kiên trì sao, mặc kệ Lưu Thanh có tin mấy lời cẩu huyết đó của Chi Lý hay không, có thực sự chấp nhận hai người không, Kha Bố tình nguyện tin tưởng mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, Lưu Thanh đã chịu trận với cậu, có là quỷ kế gì cũng mặc kệ, Kha Bố không muốn nói ngược lại cậu càng nói nhiều, cậu không muốn phải biện minh cho tình yêu của cậu, cậu yêu mà cũng là sai sao, không cần phải xin lỗi ai, không cần phải cầu xin ai, đã là con người, có thể chấp nhận thì sẽ sớm chấp nhận, không thể chấp nhận thì cả đời vẫn sẽ thế thôi.

Chi Lý đã nói cái gì với Lưu Thanh, tuy rằng cậu rất muốn hỏi, nhưng đồng thời cũng có chút không muốn biết,cậu không dám chắc trái tim mình có thể điềm nhiên cảm thụ những lời đó hay không.

Bất quá, hôm đó Lưu Thanh cũng chẳng chừa cho cậu cơ hội hỏi hắn, đã trực tiếp kéo Chi Lý đi bồi mình, Kha Bố vừa xếp lại hành lý vừa thừa nhận sự thật, cả nhà bọn họ đều tuỳ hứng giống nhau, nói bắt đầu liền bắt đầu, nói kết thúc liền kết thúc, không để tâm bọn họ có lưu lại cục diện rối rắm cho người khác không.

"Ấu ngôn, tớ xuất viện cậu tới đón tớ, tớ thực biết ơn, nhưng cậu có thể làm biểu hiện tiếp đón tớ xuất viện được không, cậu để người vừa khỏi bệnh thu dọn đồ đạc, còn mình lại bên cạnh đọc sách, phản khoa học." Kha Bố đưa ra thỉnh cầu, Tô Ấu Ngôn lật một trang sách: "Cậu là người bình phục đã lâu ở lại bệnh viên ăn vạ không đi mà thôi. "

"Xin lỗi, tớ sai rồi, xin đừng tiếp tục nói. Đúng rồi, cậu rốt cuộc hôm đó đi làm gì?" Cậu ý đồ lảng sang chuyện khác, tránh xấu hổ.

"Đi đặt vé máy bay."

"Cậu lại muốn đi đâu?"

"Không phải tớ, nếu không thể thuyết phục Lưu Thanh, liền trực tiếp mạnh mẽ đem bà ta đuổi về nơi bà ta nên ở."

"Này cũng không phải biện pháp lâu dài đi."

"Ít nhất có thể giúp cậu tạm thời nghỉ ngơi trước."

Kha Bố dừng một chút, kéo khóa kéo ba lô lên, không muốn đem nội tâm gợn sóng biểu hiện trên mặt: "Nói thật dễ nghe, tớ ở bệnh viện đều không có ai tới nhìn tớ." Cậu tựa hồ còn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, cậu rơi xuống nước thiếu chút nữa chết đuối, cho dù vì bảo vệ mình mà người nhà luôn chăm sóc bên cạnh, nhưng như thế nào cũng có thể có thời gian đến nhìn mình đi.

"Tới nhìn cậu cái gì, tớ sợ mình đứng trước bộ dạng giả vờ mất trí nhớ của cậu sẽ nhịn không được cười ra làm cậu xấu hổ, làm cậu cảm thấy chính mình giống đồ ngốc." Ấu Ngôn vẫn là nhắc tới!! Chính mình rõ ràng cố tình lảng tránh chuyện này, lúc ấy cùng Chi Lý cãi nhau không có băn khoăn chuyện đó, hiện tại sau khi kết thúc, nội tâm cậu cảm thấy giả vờ mất trí nhớ là chuyện phi thường phi thường mất mặt lại buồn cười, cậu thật hy vọng tất cả mọi người đều mất trí nhớ, không cần nhắc lại nữa.

"Đừng nói nữa! Xin cậu!" Kha Bố chắp tay trước ngực thỉnh cầu Tô Ấu Ngôn, cậu mới vừa nói xong, Sở Hạo Vũ đã mở cửa vào đầu: "Cậu bảo Tô Ấu Ngôn đừng nói cái gì, đừng keo kiệt, nói tớ nghe một chút."

"Cái gì cũng không có."

Những người khác cũng sôi nổi đi vào, phòng bệnh trở nên náo nhiệt, Chu Hân Hợp cùng Trương Lạc được thả cũng an toàn không có việc gì. Kha Bố nhìn thấy mấy người bọn họ ở trước cửa, liền nói: "Có chuyện này muốn thương lượng với các cậu, kẻ lần trước giả mạo Lưu Thanh cũng chỉ là con rối của bà ta thôi, bà ta còn nói, Sở Hạo Vũ chính là một trong những con rối của mình."

"Là tên gia hỏa này sao!" Ứng Tu Kiệt và Trương Lạc lại vào đánh Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ vừa chạy vừa kêu: "Bà ấy thực sự nói tên tớ á, cậu còn dám dụng chuyện chung báo thù chuyện tư!" Kha Bố làm bộ không hiểu lời Sở Hạo Vũ nói, mục đích chỉ có muốn dời chú ý của đám người kia, cậu đối với việc tin tưởng Chi Lý sẽ không bao giờ rời xa mình, cũng giống tin tưởng đám bạn bè này không có ai là con rối của Lưu Thanh, chẳng qua cũng chỉ là quỷ kế của bà ấy mà thôi, ly gián bọn họ, khiến bọn họ nghi ngờ lẫn nhau.

"Đừng nói chuyện này nữa." Công Tru tuỳ tiện đổi chủ đề. "Kha Bố, cậu nghĩ gì mà lại đi giả vờ mất trí nhớ, làm tớ sợ hết hồn, còn cho rằng cậu chuẩn bị gia nhập giới điện ảnh."

"Ha ha ha, lại còn mất trí nhớ nữa, lúc đấy cậu tính diễn trò gì hả." Sở Hạo Vũ làm ra bộ dáng thống khổ: "A, a, đầu đau quá, thực sự rất mệt mỏi mà, a a, đây là đâu vậy, tôi là ai, mấy người là ai?"

"Tôi là nam hay nữ vậy? Vẫn còn zin chứ!" Trương Lạc cũng gia nhập.

"Tôi hẳn phải là cao thủ võ lâm chứ? Niên hiệu là gì?" Ứng Tu Kiệt hùa theo náo nhiệt.

"Tôi ngu ngốc vậy sao, sao lại ngu vậy chứ, a a, đầu đau quá, tôi còn không biết tôi là người nào nữa."

Chu Hân Hợp đang che miệng cũng phụt cười, rồi xua xua tay với Kha Bố thanh minh: "Tớ không phải muốn cười cậu mà, chỉ là tớ không nghĩ cậu lại to gan như vậy, nếu tớ là cậu, chắc chắn sẽ không nói nên lời."

Địa ngục, nơi này tuyệt đối là địa ngục, cái đám này thật sự tới đón mình ra viện sao, rõ ràng là đang rắc muối lên vết thương của mình.

Sau mười mấy phút cười nhạo, Kha Bố rốt cuộc cũng không chịu được nữa: "Các cậu đủ chưa vậy, còn muốn nói bao lâu."

"Chuyện này quá buồn cười, đương nhiên phải nói lâu một chút."

"Đám người các cậu còn có lương tâm không hả, tớ chính là suýt chút nữa bị chết đuối đấy."

"Đúng đúng, chuyện hôm đó có phải nhưng như thế này, ở rìa sông nhỏ, cậu bơi qua lội lại, thế nào lại trượt chấn suýt nữa chết đuối, người ta vớt cậu lên đưa vào bệnh viện, cậu ngượng quá không biết giải thích thế nào nên nói mình đã quên hết luôn rồi, đúng không."

"Đó là hai chuyện khác nhau!"

Kết quả Kha Bố lại một lần nữa bị cười nhạo, chờ tới khi Ngũ Thiến lo xong thủ tục nhập viện cũng trở lại phòng bệnh, tham gia vào đoàn trách cứ: "Đứa nhỏ này thật là, làm sao lại đi giả vờ mất trí nhớ chứ, con có biết mẹ lo cho con thế nào không." Sở Hạo Vũ an ủi Ngũ Thiến: "Dì á, dì đừng mắng Kha Bố quá lời, con trai của dì có tài năng biên diễn bẩm sinh, đây là chuyện đáng chúc mừng nha, đời này đâu phải ai cũng có thể cụng đầu một cái là thuận miệng nói ra mình mất trí rồi nha, dũng cảm cỡ nào mới có thể, phải là cỡ cũng không thèm quan tâm tiếng cười nhạo của người khác chứ."

Mất trí nhớ, ai đó làm tôi thật sự mất trí nhớ đi!

Kha Bố phút này thầm cầu nguyện, mình cái gì cũng quên thật luôn đi!

Ngâm lâu quá lâu luông =)))) Mr__Loner đã trở lại ờiiii