Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 57: Đề tài ảm đảm




Dịch: Chen.

Beta: Chen.

Thời gian đem đoạn phim ngắn công khai đăng tải coi ra so với việc tuyên truyền bán hàng đa cấp còn khoa trương hơn bội phần, dù Kha Bố cũng đã khá an tâm, nhưng vừa nghĩ đám người ở Hội học sinh kia đều sẽ xúm lại coi xét đoạn phim đó, cậu lại chỉ muốn đào lỗ chui xuống luôn thôi. Kha Bố từ khi còn nhỏ cũng chưa từng một lần mơ mộng hão huyền, càng chưa từng ảo tưởng bản thân sẽ trở thành minh tinh gì đó, đem chính mình đặt vào mắt người khác, bại lộ hoàn toàn trước bọn họ, mặc bọn họ soi mói từng chút, nếu để như vậy, cậu sẽ mất đi cảm giác an toàn của bản thân. Cứ vậy để cậu ở góc tối này đi, có như vậy mới có thể khiến tâm tình cậu an ổn.

"May thật, lần xét duyệt này của hội học sinh là vừa lúc Nghiêm Phong nhường chức rồi." Công Tru ngồi phía trước Kha Bố nói, Kha Bố nắm sách, ngẩng đầu nhìn lão sư đang viết bảng: "Nghiêm Phong muốn nhường chức?"

"Sang học kỳ sau chúng ta cũng đều là sinh viên năm ba rồi, còn Nghiêm Phong thì tốt nghiệp, nghiệm kỳ anh ta đảm nhiệm tính ra cũng quá dài rồi, nghe nói gần đây bọn họ đang thi tuyển chọn Hội trưởng hội học sinh đó, cậu có muốn đi thử sức chút không?"

"Tớ mà đi? Đám người bên đó toàn bộ đều muốn chĩa mũi nhọn với tớ, tớ còn chưa đi đến cửa đã bị đá bay ra ngoài. Chi Lý, cậu có muốn thử vận chút không, không chừng có thể nhận chức thật ấy." Kha Bố chuyển hướng sang Chi Lý ngồi cạnh cậu.

"Nơi đó ngoại trừ phòng hội trưởng có thể dùng để cùng cậu làm tình, còn điểm nào tốt sao." Chỉ một lí do này dường như không thể thuyết phục Chi Lý, hắn đối với tiền tài danh lợi đều không một chút khao khát hứng thú, không phải bản thân hắn siêu phàm thoát tục, chỉ là hắn chẳng cần đến mấy thứ đó.

"Tớ tùy tiện nói một câu, căn bản tớ không thể tưởng tượng cậu làm Hội trưởng hội học sinh rốt cuộc là bộ dạng gì, càng không dám tưởng tượng cậu sau khi tốt nghiệp sẽ đi ứng cử xin việc gì đó, tớ tuy rằng không thể vào công ty lớn, nhưng công ty nhỏ thì vẫn có khả năng, hơn nữa tớ chỉ là một người rất bình thường, đương nhiên chỉ nên đoạt lấy những điều bình thường, tiền công ăn lương cũng giống một viên chức nhỏ, sẽ thực bình thường, còn cậu, đầu tiên là diện mạo phi thường, thứ hai là tính cách phi thường, nói không chừng ngày đầu tiên đi làm đã đem tính cách của cậu bức chết lão tổng. Tớ chỉ là muốn nhắc trước vài câu, tớ tuyệt không có cái suy nghĩ đem cậu đi bao dưỡng, không phải tớ tuyệt tình, là tớ không thể đối xử như vậy với cậu, đường đường là một thằng con trai còn bị người khác bao dưỡng, rất không có tiền đồ." Kha Bố dựa vào lưng ghế ôm tay, tiếp tục nói: "Thực sự không biết bản tính không thể cùng xã hội hòa nhập này của cậu là giống mẹ hay giống ba. Mẹ cậu ở trường gây loạn đủ nơi, ba cậu vẫn như vậy an tĩnh học giống như toàn bộ ngôi trường chỉ có mình ông ấy, một mình rồi lại một mình như vậy, nhưng khi bước vào đời rồi, cậu xem xem, thực sự quá tương phản." Thật không ngờ Kha Bố cậu lại ngồi nghiêm túc nói mấy chuyện như vậy, hình như cũng có chút hiệu quả nha, biểu cảm của Chi Lý tựa hồ đang suy nghĩ về lời cậu nói.

"Cậu nhắc tớ mới nhớ."

"Vậy ý của cậu là...?"

"Tuyệt đối không thể làm ở phòng hội trưởng hội học sinh, nơi đó có treo ảnh Ngân, sẽ ảnh hưởng tới tiêu hóa của tớ."

"Lần sau..." Kha Bố cắn chặt răng, là vì ở đây là lớp học, cậu không thể quá lớn tiếng. "Lần sau cùng cậu nói chuyện, tớ trước hết nhất định phải xác nhận xem cậu có nghe tớ nói hay không, chỉ có lần này mới đứng đắn cùng cậu suy nghĩ cho tương lai, cậu lại cứ như vậy không thèm nghe tớ, đổi lại nếu cậu là tên rác rưởi Sở Hạo Vũ, tớ mới không quan tâm cậu ta sau này làm thằng đầu đường xó chợ hay ngồi tù mọt gông."

"Này, tớ không điếc đâu." Sở Hạo Vũ sau lưng đưa mắt cảnh cáo Kha Bố. Chi Lý đưa bút viết viết đáp án cho bài tập khó trước, mới quay đầu lại nói: "Tớ không nghĩ đến việc muốn đầu quân cho mấy công ty lớn."Kha Bố nhanh chóng chép bài trên bảng vào vở: "Không thể nào, cậu chẳng lẽ muốn đi theo vết xe đổ của mẹ mình, cả ngày ăn không ngồi rồi, hút thuốc, uống rượu, du lịch, chọc tức người khác? Tớ không có ý ghét bỏ cách sống của cậu, chỉ là như vậy tớ cảm thấy bản lĩnh của cậu đem so với ba cậu thật không có chỗ ngóp nghép, thứ cho tớ nói thật, nhìn cậu như vậy mà vẫn có thể nói ngon đáp ngọt, tớ làm không được, lời tớ nói với cậu hôm nay không phải không có khả năng sẽ xảy ra." Trừ khi đạp phải cức chó trúng vé số kếch xù, Kha Bố cậu thực không nghĩ ra cơ hội nào khác cho bản thân trở thành Chi Tả Tư, cậu đã sớm thật thà đánh giá bản thân mình, đem so năng lực của cậu ra cùng lắm chỉ có thể nuôi được một miệng cơm là cậu thôi.

Đề tài này tuy nói ra thì thật ảm đạm, nhưng tình yêu không phải hầu hết đều xoay quanh mấy chuyện ảm đảm vậy sao, chúng ta không thể chỉ cần một câu "em yêu anh" là có thể cùng nhau qua hết một đời.

"Tớ không phải không yêu cậu, là bởi tớ thực sự không đủ tài giỏi, cậu không thể..."

"Trái tim của tớ, cũng không phải đúc bằng pha lê." Chi Lý bắt đầu vẽ trên trang giấy mấy nhân vật hoạt hình, hắn vừa vẽ vừa nói: "Ai nói với cậu chỉ có tiến thân vào công ty thật lớn mới tìm được đường sống, hơn nữa, tớ sẽ không giống nam nhân kia, càng sẽ không giống Ngân." Kha Bố chút nữa đã quên, Chi Lý hắn là sinh ra từ một gia đình ưu tú, hắn có thể khiến cậu chấp nhận tất thảy khuyết điểm của mình, khiến cậu không thể rời khỏi hắn, trước đó cũng là hắn đã ở bên cạnh bảo vệ cậu rất nhiều năm như vậy. Không muốn Chi Tả Tư tổn thương cậu, mà rất nhiều năm đó đã tìm đến Lam Ngân, thuyết phục cô đồng ý, thuyết phục cô giúp đỡ.

Chuyện sau này, có lẽ cậu chẳng cần bận tâm nữa đâu.

Chỉ cần hắn sau này còn cậu ở bên, Chi Lý hắn muốn làm gì, cậu cũng sẽ đều ủng hộ hắn.

"Sau này của cậu, nhất định phải thêm tớ trong đó." Chẳng hiểu tại sao, Kha Bố lại muốn nói như vậy.

"Tớ xem xét chút đã."

"Xem xét gì chứ! Không cho cậu xem xét!"

Sở Hạo Vũ ban nãy bị làm lơ hiện tại tiến đến muốn tìm lại chỗ đứng, cậu ta cố dùng giọng điệu buồn nôn làm trò: "Nhất định phải thêm tớ trong đó ~"

"Cậu không cần nghe lén bọn tớ nói chuyện."

"Vì cái gì chứ, cậu có thể nói thì tớ cũng có thể."

"Tớ nói cậu nghe, cậu làm vậy sẽ rất tởm."

Lão sư trên bục ho nhẹ hai tiếng: "Học sinh đi học nên chú ý kỷ luật kỷ cương chút."

Hết tiết, Kha Bố đi tới phòng WC, vừa mới bước ra đã nghe thấy tiếng bạn học ở lan can chỉ trỏ phía dưới, không ngừng đồn thổi.

"Vị kia chính là Hội trưởng hội học sinh kế tiếp đúng không."

"Còn chưa bắt đầu bỏ phiếu nữa mà."

"Bạn của tôi ở Hội học sinh có nói, lần này không có bỏ phiếu gì hết, là ban giám hiệu chỉ định, khẳng định là có cửa sau rồi, bằng không sao lại tự dưng bày ra trò này."

Kha Bố liếc mắt xuống dưới, thật không ngờ tới a, theo cậu biết, Học viện Thánh Kiệt đa số đều là nam sinh nhiệm chức hội trưởng, ngoại trừ đệ nhất hội trưởng Lam Ngân ra, sau này cũng chỉ lác đác có vài vị, nghiệm kỳ kỳ thực cũng khá ngắn ngủi. Hơn nữa, cô gái đó là mặc quần áo công chức, không phải đồng phục học sinh, thoạt nhìn lớn hơn tuổi thật một chút. Quả nhiên, leo lên chức Hội trưởng hội học sinh đều không phải người bình phàm, không khác gì Nghiêm Phong kia hết. Cậu đột nhiên chú ý tớ người bên cạnh, quay đầu lại liền biết đó là Tô Ấu Ngôn, cô cũng đang nhìn chằm chằm cô gái kia.

"Cậu quen sao?"

Tô Ấu Ngôn lắc đầu.

"Còn tưởng có thể moi ra từ chỗ cậu chút ít tin tức chứ."

"Có thể làm hội trưởng hội học sinh uy uy vũ vũ, ngoại trừ Lam Ngân, chỉ có thể là người đó."

"Cậu là nói, cô ấy giống Lam Ngân sao...."

"Không thể đâu." Tô Ấu Ngôn không chút suy nghĩ liền phủ nhận.

Chuông vào học lại reo lên, Kha Bố duỗi duỗi cái eo lười biếng: "Sao cũng được, ai lên làm Hội trưởng hội học sinh tớ cũng không quan tâm, như nhau cả, chúng ta ngày thường đối với Hội học sinh vẫn là rất ít giao thiệp." Cậu chậm rì rì trở về phòng học, còn Tô Ấu Ngôn lại không hề nhúc nhích, nhìn theo bóng cô gái bước càng lúc càng xa, miệng lầm bầm: "Là con rối hay sao, rốt cuộc, người giật dây sau lưng cô là ai.."