Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Chương 22




Tuy rằng Shinichi rất hùng hồn đề nghị Kuroba phải lo đủ một ngày ba bữa cho cậu, nhưng không ngờ tới anh ta cư nhiên đáp ứng thật, lại còn vô cùng hăng hái nhiệt tình. Sau khi đưa cậu về nhà, anh liền đích thân xuống bếp mỗi ngày.

Dù Shinichi chỉ sơ sơ chuẩn bị bát đũa cùng nguyên liệu, định là phụ với anh một chút, nhưng anh cũng không cho cậu động tay, phút chốc cậu đã bị đuổi lại ngồi chờ trên bàn cơm.

“Không phải vừa rồi có tiệm mì ở gần đây sao?”

“Là cậu nói tôi phải lo ngày ba bữa cho cậu mà, vậy bữa đầu tiên này đương nhiên là tôi phải làm rồi.”

Shinichi nhìn bản lưng Kuroba lúc rang cơm, tự nhiên thấy mê mẩn, cảm giác len lén ngắm người ta rồi cũng len lén say mê này càng ngày càng như thành thói quen của chàng thám tử.

Đột nhiên cậu tự vấn, nam nhân trước mắt cậu thật sự không hiểu ý cậu muốn gì sao? Không lẽ anh nghĩ đơn giản là cậu cần một bữa cơm thôi sao?

Đến giờ khắc này, Shinichi vẫn chưa bao giờ biết được cảm giác cùng với người yêu thật sự gần gũi.

Ý niệm muốn cùng với Kuroba ân ái không biết khi nào đã phát sinh trong đầu cậu.

Đang khi Kuroba múc cơm ra đĩa, Shinichi đi tới phía sau ôm chặt thắt lưng anh, tựa mặt lên lưng anh nghe tiếng tim đập.

“Sao đây? Không muốn ăn cơm à, muốn ăn tôi trước sao.”

“Chính là ý này.”

Kuroba vốn chỉ là muốn nói giỡn một chút, không ngờ được Shinichi lại nghiêm túc trả lời như vậy, làm anh có chút hoảng hồn.

“Bất luận thế nào cũng chăm sóc cái bao tử trước đã, làm gì muốn nên chuyện cũng cần có sức lực nha.”

Chắc vì Shinichi đã trở thành hình dạng trẻ con quá lâu, nên Kuroba vẫn chưa quen hình dạng của cậu lúc trở lại thành thiếu niên, bất giác hay dùng cách căn dặn như đối với một đứa trẻ con để nói chuyện với cậu, mà cậu cũng chẳng còn lạ lùng gì với cách nói này nữa.

Một đĩa cơm nóng hổi thơm phức đặt trước một Shinichi đang bụng sôi ùng ục, cậu ánh mắt lấp lánh nhìn dĩa đồ ăn, nhưng ngay sau đó biểu tình lại tập tức cứng đơ….

,

Cơm chiên trộn thơm, tôm khô, tuy không có gì cao lương mỹ vị nhưng mùi hương hấp dẫn màu sắc bắt mắt, và vị bảo đảm là không tệ. Nhưng…

Hức, có nho khô.

Ăn vài muỗng, Kuroba liền để ý Shinichi hay gạt gì đó từ đĩa cơm ra, thì ra là mấy miếng nho.

“Không ăn nho khô à?”

“Có…có ăn mà…”

Shinichi bị hỏi liền phủ nhận, mà vẫn như cũ múc một muỗng cơm không có nho đưa vào miệng.

“Không cho phép kén chọn!”

“Không phải anh cũng ghét ăn cá sao!?”

Bị nói trúng yếu điểm, Kuroba  nhận ra chính mình cũng không tư cách gì đi nói Shinichi, nên chỉ biết tiếp tục ăn.

Cuối cùng cái việc rửa chén cũng bị Kuroba giành luôn, thế là Shinichi lại bị anh bỏ lại sau lưng một lần nữa.

Lúc rửa chén, Kuroba vẫn còn nghe tiếng Shinichi đi lòng vòng trong nhà nhìn đây ngó đó, cho đến khi cậu đi lên lầu hai rồi nghe tiếng đóng cửa cái rụp, thì không có động tĩnh gì nữa.

Lầu hai chỉ có hai gian phòng, phòng không có khoá là phòng của anh, nên anh sắp xếp mọi thứ xong xuôi liền hướng phòng mình bước lên.

Đẩy cánh cửa ra, trong phòng tối om không mở đèn, lại đóng hết rèm, mà Shinichi lại làm gì đó cuộn cuộn ở trong chăn.

Vừa đóng cửa lại thì, Shinichi từ trong chăn ló đầu ra.

“Qua đây.”

“Làm gì vậy?”

“Mau lên, không thôi để lúc khác à.”

Nhìn thấy Shinichi hành động kì quái, Kuroba bán tín bán nghi bước tới gần giường, đang muốn tiếp cận đã bị Shinichi lôi hẳn lên giường cường vẫn.

--- ---------

Cường vẫn: “Vẫn” có nghĩa là hôn.