Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 38






          Cậu núp nửa người sau một lùm cây, cũng đứng được một lúc rồi, trùng hợp nhìn thấy tỷ tỷ cùng một vị mỹ nữ lạnh lùng có cử chỉ thân mật, đại khái trong lòng cũng đoán ra ít nhiều.
          "Tỷ," Hà Kiệt từ từ đi tới, lặng lẽ quan sát Lâm Nại, Hà Thanh Nhu xuống lầu mua bàn chải đánh răng lâu như vậy còn chưa về, cậu xuống tìm người, kết quả không biết là vô ý hay tình cờ gặp phải một màn như vậy, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy e ngại.
          Lâm Nại dùng dư quang liếc nhìn cậu ta một chút, phát hiện tướng mạo cậu ta khá giống Hà Thanh Nhu, như môi cùng khuôn mặt y hệt như đúc ra từ một cái khuôn, thế nhưng cặp mắt lại rất khác, đôi mắt của cậu hẹp, dài, ánh mắt vô thần, vừa nhìn liền biết tính cách hướng nội, còn Hà Thanh Nhu thì mắt hạnh sáng trong, con ngươi như có làn sóng di động, ôn hòa, động nhân.
          "Tiểu Kiệt," Hà Thanh Nhu gọi cậu, giới thiệu với Lâm Nại, "Đây là em trai tôi, Hà Kiệt."
          Chân mày Lâm Nại giật giật, cô có xem qua tư liệu của Hà Thanh Nhu, biết nàng có một em trai cùng cha khác mẹ, chưa mười tám, vừa tốt nghiệp cấp ba.
          Hà Kiệt đi tới trước mặt hai người. Mặc dù chỉ mới là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi chưa biết gì, nhưng từ nhỏ sống cùng Hà Thanh Nhu, cậu hiểu Hà Thanh Nhu, nhất cử nhất động của Hà Thanh Nhu, thậm chí biểu cảm vô thức bộc lộ vẻ ôn nhu kia, không nhiều thì ít, cũng đã chứng tỏ, người đứng trước mặt này, quan hệ không cạn, cậu đứng phe trung lập đối với xu hướng tính dục của tỷ tỷ mình, nhưng thấy nhãn thần khép hờ lại sắc bén, toàn thân tỏa ra khí tức lãnh đạm, dáng vẻ thuộc kiểu hoàn toàn không dễ đối phó kia, liền không khỏi nhíu nhíu mày.
          "Lâm Nại, là..." Hà Thanh Nhu cười trừ, "Bạn chị."
          Năm Lạng trong ngực nàng nhô đầu ra, tựa lên tay nàng, cặp mắt đen láy to tròn nhìn trực tiếp vào Hà Kiệt.
          "Meo meo ――"
          Nó nhỏ giọng kêu, hình như cảm thấy gặp người lạ.
          Hà Kiệt bị nó hấp dẫn, dưới quê nuôi rất nhiều mèo, mèo cam cũng nhiều, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một con mèo ú đến như vậy, tròn đầy đặn, vừa ngây thơ vừa đáng yêu đến như thế.
          "Chào em," Lâm Nại thấy cậu có chút khẩn trương, bèn lên tiếng chào hỏi trước, "Thường nghe chị em nhắc tới em, tới Nam Thành chơi à?"
          Cô nói dối không chút sơ hở, bình tĩnh, từ tốn, tựa như sự thật vậy. Hà Thanh Nhu liếc cô một cái, thấy khóe miệng cô cười cười, Hà Thanh Nhu liền nhanh chóng nhìn sang nơi khác.
          Hàm ý trong lời cô nói cũng rất sâu đấy, khiến Hà Kiệt phải suy nghĩ để tìm cách trả lời. Hà Kiệt rất chất phác, đứng suy nghĩ một lúc cũng không biết nên trả lời như thế nào, dù sao thì nếu không xét tới tính hướng của Hà Thanh Nhu, dù có xảy ra trường hợp giống như vậy, lại là một chuyện khác, cậu đứng im lặng nửa ngày trời, cuối cùng mới nói được một câu: "Chào chị..."
          Cậu đứng gần Hà Thanh Nhu, Năm Lạng ngẩng đầu lên, đột nhiên cái móng vuốt đập lên bắp tay cậu.
          Đệm thịt của mèo mềm mềm, cộng thêm bộ lông có chút nhột nhột.
          Cậu đứng hình, Hà gia chưa từng nuôi qua mèo mèo chó chó gì, thoáng chốc cậu không kịp thích ứng, nhưng lại cảm thấy rất mới lạ.
          Năm Lạng giơ thêm cái chân còn lại sang, đè lên bắp tay cậu, sau đó cả người cũng cong cong qua đòi bế, Hà Kiệt ngơ ngác nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, không biết nên đối phó ra sao.
          "Nó rất nghe lời, em ôm lên là được." Lâm Nại nói.
          Đầu Hà Kiệt gật như giã tỏi, đưa hai tay ra đi đón, Hà Thanh Nhu đưa mèo cho cậu, Năm Lạng thuận thế liền nhoài người qua bên cậu, Hà Kiệt ôm mèo thật cẩn thận, tư thế ôm giống hệt như đang ôm em bé vậy, Năm Lạng nhúc nhích đánh đánh tay chân, xoay người, cái bụng tròn vo nằm ngửa lên trên, nằm ngưỡng người ra, y hệt như đại gia vậy, hai chân sau giơ cao, rất hưởng thụ.
          Cậu ôm lấy khối cầu lông này, còn vỗ về lưng nó.
          Năm Lạng 'gurh – gurh – gurh', thoải mái vô cùng
          Ánh mắt Lâm Nại lóe lên, giả vờ nhìn nhìn đồng hồ một chút: "Thời gian còn sớm, có muốn đi gần đây uống chút gì hay không?"
          Bây giờ cũng gần tới mười giờ, gần tiểu khu cũng không có quán nước nào, đi ra ngoài thì tới giờ nào mới về được, Hà Thanh Nhu định từ chối, còn chưa kịp lên tiếng, Hà Kiệt còn rất ngốc nghếch mà đồng ý: "Dạ!"
          Toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt hết lên trên mèo.
          "Ba cùng dì đang ở trong nhà. " Hà Thanh Nhu nhắc nhở.
          "Không có chuyện gì đâu," Hà Kiệt ôm Năm Lạng rất hào hứng, "Em sẽ gửi cái tin nhắn cho ba, tụi mình uống xong rồi về sớm một chút ạ."
          Lâm Nại mở cửa xe sau ra, Hà Kiệt khom người ngồi vào trong, sau đó, còn lớn tiếng gọi nàng: "Đi thôi."
          Năm Lạng nằm trong lòng cậu, cũng 'meo – meo' về phía Hà Thanh Nhu.
          Lâm Nại mở cửa ghế lái phụ ra, xoay người nhìn nàng.
          Hà Thanh Nhu bất đắc dĩ, chỉ biết đi theo.
          Lâm Nại khởi động xe: "khi tôi tới có nhìn thấy một quán chè ngọt, lái xe khoảng mười phút, cách quán chè ngọt khoảng nửa con đường có một tiệm cà phê, mọi người muốn đi đâu?"
          "Quán chè ngọt đi." Hà Thanh Nhu lực chọn chỗ gần nhất, cũng nhìn sang Hà Kiệt.
          Hà Kiệt cũng không ý kiến gì, cậu ôm Năm Lạng vuốt vuốt bộ lông mèo, toàn bộ sự chú ý đều bị quả cam tròn thu hút hết cả.
          Lâm Nại nhìn gương chiếu hậu, sau đó lại nhìn Hà Thanh Nhu, rồi mới quay sang nghiêm túc lái xe, đoạn đường bên ngoài tiểu khu tối om, đèn đường lại ít, trong xe cũng gần như đen kịt, Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn cô, cô nhìn đèn đường lập lòe, hoặc giả là nhận ra Hà Thanh Nhu đang nhìn trộm, môi mỏng khẽ cong, ngỡ như vừa nhìn thấy cầu vồng vậy.
          Hà Thanh Nhu thấy cô cười, nhưng cũng không hẳn là cười, có lẽ là do hiệu ứng đèn đường, luôn cảm giác thấy rất câu nhân.
          Hà Thanh Nhu giả vờ nhìn không thấy, quay đầu, nhìn xe đang chạy phía trước.
          "Bác với dì xế chiều hôm nay vừa tới à?" Lâm Nại vừa lái xe vừa hỏi, chiều hôm nay Hà Thanh Nhu vội vã rời công ty, cô liền đoán ra là có chuyện gì đó, lại nhớ tới vẻ mặt tịch mịch của Hà Thanh Nhu trong bữa cơm tối hôm qua, không yên lòng, sau khi đón Năm Lạng, vô thức liền lái xe tới nhà nàng.
          Vận may không tệ, trùng hợp gặp được Hà Thanh Nhu mua đồ về.
          "Ừ."
          "Lên đây chơi?"
          Hà Thanh Nhu gật đầu: "Tiểu Kiệt đăng ký trường đại học, tiện đường liền lên đây nhìn qua."
          Lâm Nại hiểu vần đề: "Là S đại hay Đại học Điện Tử?"
          "Đại học Điện Tử."
          Nghe được hai người đang bàn luận về mình, Hà Kiệt ngẩng đầu, trong xe tối om, Năm Lạng lúc này đang nằm úp sấp trên đùi cậu, rất yên tĩnh, ngoan ngoãn.
          Hiển nhiên Lâm Nại nhìn thấy cử động của cậu, nói: "Chị ở Đại học Điện Tử có một người chú, nếu như Tiểu Kiệt cảm thấy hứng thú, chị có thể giúp em liên hệ với chú ấy, nhờ chú dẫn em đi dạo một vòng quanh trường, Tiểu Kiệt em đăng ký khoa nào vậy?"
          "Máy tính ạ," Hà Kiệt cướp lời Hà Thanh Nhu, lên tiếng trước, cậu vừa nghe có thể vào thăm Đại học Điện Tử liền hứng thú vô cùng, "Tụi em cũng có ý định đi một vòng quanh trường, lần trước Đại học Điện Tử có tới trường em hướng nghiệp, chỉ được nhìn ảnh chụp, lần này lên đây là muốn nhìn tận mắt một lần cho biết ạ."
          "Trùng hợp thật, chú của chị chính là chủ nhiệm Khoa Máy tính, chừng nào thì em có thời gian, chị đặt cái hẹn với chú ấy, ngược lại bây giờ đang nghỉ hè, chú ấy chắc sẽ rảnh."
          "Lúc nào cũng được ạ, cả nhà sẽ ở đây khoảng một tuần, không gấp, khi nào Lâm lão sư rảnh em đến cũng được ạ," Hà Kiệt hào hứng nói, cười đến xán lạn, vài phút trước còn có cảm giác không thích Lâm Nại, bây giờ nhanh nhứ cắt liền biến mất tăm, "Cảm ơn Lâm tỷ tỷ ạ."
          "Không cần cảm ơn đâu," Lâm Nại mỉm cười một cái: "Chú của chị họ Lưu đợi lát nữa xuống xe, chị gửi số điện thoại của chú ấy cho em."
         Trẻ nhỏ chính là dễ dụ nhất, vừa nghe cô tốt đến như vậy, liền vui cười hẳn lên.
          Hà Thanh Nhu ngồi nghe ở một bên, nửa nghi nửa tin, nàng thật sự không biết Lâm Nại còn có người quen bên Đại học Điện Tử.
          Quán chè ngọt cách tiểu khu khoảng hai con đường, Lâm Nại lái xe khá nhanh, chưa tới mười phút đã đến nơi. Quán chè ngọt trang trí khá tinh tế, gồm hai tầng, cho phép mang thú cưng vào, Lâm Nại dẫn hai chị em lên tầng hai.
          Vị trí ngồi do Hà Kiệt chọn, con trai khá cao lớn, ôm mèo cùng ngồi chung, Hà Thanh Nhu chỉ biết ngồi cùng Lâm Nại. Nhân viên quán chè đưa menu cho Lâm Nại, Lâm Nại tùy ý gọi nhiều thêm vài món.
          "Đã tìm được chỗ nào để chơi chưa?" Lâm Nại hỏi, đem món ăn đầy tới trước mặt Hà Kiệt, "Gần đây trong khu nội thành có mở một con phố ẩm thực mới, buổi tối đặc biệt náo nhiệt, cũng khá gần Đại học, tới đó sẽ gặp khá đông sinh viên trường."
          "Dạ tìm được rồi, định đến khu Đại học gần đó đi dạo một vòng," Hà Kiệt nói, Lâm Nại gọi nhiều món như vậy, cậu cũng cảm thấy ngại khi chọn món ăn, "Lâm tỷ tỷ làm việc ở đâu ạ?"
          Hà Thanh Nhu chen không được vào cuộc hội thoại, chỉ bèn làm thính giả.
          "Chung công ty với chị em," Lâm Nại đáp, cô len lén nắm lấy tay Hà Thanh Nhu, trước mặt có cái bàn chắn lại, người đối diện nhìn không thấy, "Nếu như em có ghé qua công ty, có thể lên tìm chị."
           Sợ Hà Kiệt phát hiện, Hà Thanh Nhu không dám giãy tay, nàng liên tục nhéo nhéo Lâm Nại, là hình phạt, sắc mặt Lâm Nại không chút thay đổi, ngược lại còn gãi nhè nhẹ vào trong lòng bàn tay nàng.
          "Dạ," Hà Kiệt vuốt ve lưng của Năm Lạng, Năm Lạng liền bò lên đùi cậu nằm, "Bốn năm đại học, về sau sẽ thường xuyên tới chơi ạ."
          "Ừ, khi nào tới thì gọi cho chị."
          Hà Kiệt phản ứng rất nhanh, lấy di động ra nhập dãy số của cô vào, tiện thể còn kết bạn trên Wechat, Lâm Nại thì gửi số điện thoại người quen cho cậu. Hà Thanh Nhu nhìn nhìn dáng vẻ ngây ngô đến ngốc nghếch kia của cậu, bị người ta bán còn ngồi đó giúp họ đếm tiền, trong lòng thật phức tạp.
          Cả ba ngồi khoảng nửa tiếng trong quán chè ngọt, phần còn lại Lâm Nại đóng gói cho Hà Kiệt mang đi, trước mười một giờ đã mang hai người đứng trước cửa tiểu khu, rồi mới quay về nhà.
          Hà Thanh Nhu mua vài loại trái cây trong một cái tiệm nhỏ dưới lầu, sau đó cùng Hà Kiệt về nhà.
          Trong phòng khách, Hà ba cùng Tạ Hồng Linh đang chờ hai người.
          Hà Kiệt lấy đồ ngọt cùng trái cây để lên trên bàn, cười nói với Tạ Hồng Linh: "Mẹ, tỷ có mua chút trái cây cho mẹ đó."
          Dứt lời, cậu nghiêng đầu nhìn sang Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu cảm thấy hơi bất ngờ.
          Khuôn mặt hơi chút thờ thẫn của Tạ Hồng Linh có hơi chút thả lỏng, bà ngẩng đầu, mím mím môi, cuối cùng mới nhẹ nói: "Tắm sớm rồi đi ngủ đi, mai còn phải đi làm."
          Hà Thanh Nhu 'Dạ' một tiếng.
          Hai người cũng đã về, Hà ba cùng Tạ Hồng Linh liền quay về phòng dành cho khách ngủ.
          Sau khi rửa mặt, Hà Thanh Nhu thức đêm hoàn thành một phần báo cáo, gần hai giờ sáng mới lên giường. Đêm nay ngủ khá ngon, sáng sớm hôm sau, rời giường, chuẩn bị, lái xe đến công ty.


          .

          Sáng hôm nay, Bộ phận thiết kế đặc biệt nặng nề, im lặng như tờ, nàng đến bàn làm việc, ngồi xuống, sắp xếp lại tư liệu, không bao lâu, cái bóng béo phệ xuất hiện.
          Dương Thuận Thành, dưới nách kẹp phần văn kiện, bước vào cửa không chút lo lắng, cái mông 'đạch' một tiếng ngồi xuống đối diện với Hà Thanh Nhu ----- cái vị trí lẽ ra luôn để trống.
          Ông nhìn Hà Thanh Nhu, trừng mắt, sắc mặt còn phải thối hơn so với cống thoát nước.
          "Gần đây Tổ trưởng Hà như diều gặp gió nhỉ," Ông mở miệng châm chọc, giọng nói mỉa mai, "Nhận liên tiếp hai hạng mục, nghe nói còn làm rất tốt nữa kìa, buổi khảo hạch tháng mười trăm phần trăm đậu rồi còn gì nữa."
          Hà Thanh Nhu không muốn phí lời với ông, giả ý cười cười, trả lời: "Giám đốc Dương đến sớm, đã ăn sáng chưa ạ?"
          "Này, còn gọi tôi như vậy à," Dương Thuận Thành cười nhạo, bản mặt to hiện lên vẻ trào phúng, "Giám đốc Bộ phận thiết kế cũng không còn là tôi, tôi bây giờ chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi."
          Hà Thanh Nhu giật mình, có chút không hiểu, chuyện gì.
          Vừa dứt lời, một thân ảnh cao gầy đập vào mắt ----- Vân Hi Ninh đeo túi xách đi vào, cô nhìn lướt một vòng, nhìn thấy rất nhiều bàn vẫn còn trống, liền bất mãn, chân mày nhíu chặt, lại quay sang nhìn Hà Thanh Nhu, cuối cùng ánh mắt mới đặt lên trên người Dương Thuận Thành.
          "Tới phòng làm việc một chuyến."
          Dương Thuận Thành ngồi dựa trên ghế, còn rất đỉnh đạc, hai lỗ tai giả vờ như không nghe thấy gì.
          Vân Hi Ninh không hài lòng, nhưng chưa nổi giận: "Ông Dương, làm phiền ông tới phòng làm việc một chuyến, bàn giao công việc."
          Dương Thuận Thành vẫn giả vờ như không nghe thấy gì.
          Vân Hi Ninh xiết chặt lòng bàn tay, cố gắng nhẫn nhịn.
          "Nếu ông có ý kiến, có thể nói với cấp trên, nhưng nếu công việc chưa bàn giao xong trước buổi sáng, tình huống cụ thể tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên trên."
          Cuối cùng Dương Thuận Thành mới giật giật cơ thể, hơi nghiêng nghiêng, giọng đầy vẻ khinh miệt: "Nghe được, tôi đâu bị điếc, không cần cháu gái LỚN như cô nói hai lần đâu."
          Nhất thời, Vân Hi Ninh giận tím mặt, cắn răng nói: "Tôi ở phòng làm việc chờ ông."
          Nói xong, xoay người, đi vào phòng Giám đốc.
          Dương Thuận Thành từ từ ngồi dậy, định nhổ nước bọt, thế nhưng thấy Hà Thanh Nhu ngồi đó, cố gắng nhịn xuống, rề rà nửa ngày, mới đi vào.
          Hà Thanh Nhu giật mình, cháu gái?
          Nàng thầm suy nghĩ, Vân Hi Ninh cùng Dương Thuận Thành đúng là có thân thích với nhau thật, nhưng hình như mối quan hệ khá xấu.
          "Tổ trưởng Hà, Tổng giám Lâm tìm chị," Đang suy nghĩ, bỗng dưng có đồng nghiệp gọi nàng, "Nói chị đem bản báo cáo qua."
          Hà Thanh Nhu lên tiếng trả lời, chuyện này tạm thời bỏ qua trước, cầm bản báo cáo tới phòng Lâm Nại.
          Lâm Nại đứng ở cửa, hình như là đang đợi nàng.
          Nàng đi vào, Lâm Nại tiện tay đóng cửa lại, khóa trái.
          "Bản báo cáo tôi đặt trên bàn, bản tổng hợp hóa đơn mới làm được một ít, trước ba giờ chiều sẽ đưa qua cho cô." Hà Thanh Nhu nói, đặt hồ sơ xuống.
          Nàng xoay người lại, trùng hợp đụng trúng lồng ngực của đối phương, nàng giật mình.
          "Không gấp." Lâm Nại giữ lấy eo nàng, cúi đầu, ngậm lấy môi nàng, lại buông ra, rồi còn cực kỳ mập mờ mà mút một cái ngay khóe miệng nàng.


          Hết chương 38.