Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 8 - Chương 7




Hôm nay, tất cả những cư dân khi đi qua quảng trường nhỏ gần khu dân cư đều cùng bàn tán xôn xao về một chuyện quái lạ.

Chỉ trong một đêm, trên quảng trường bỗng nhiên xuất hiện ba bức tượng đá chạm khắc tinh xảo, kích thước tương đương người thật, mang dáng dấp của các chàng thanh niên. Chưa nói tới chuyện mắt mũi mồm miệng được chạm khắc sống động chân thực thế nào, mà ngay cả các nếp gấp trên quần áo cũng sinh động như sắp sửa bay lên.

Ba bức tượng dựa sát vào bồn hoa, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, cả ba đều đang trợn mắt há miệng, sắc mặt kinh hoàng, hai cánh tay vươn dài trong không trung như muốn xô đẩy một thứ gì đó đang áp sát. Nếu không phải bởi được làm bằng đá trăm phần trăm, người xem không ai không ngỡ rằng đó là ba cậu thanh niên thực thụ, ai nấy hết lời ca ngợi tài nghệ tuyệt vời của nghệ nhân điêu khắc.

Thế nhưng, tuy rằng kỹ xảo tinh thâm, nhưng ai có thể trong một đêm mang đặt mấy bức tượng tại một quảng trường nhỏ bé khuất nẻo nơi đây? Tuy rằng tượng đá trông cũng hay hay, nhưng dù sao vẫn là những vật cản đường phi pháp, gây rối loạn cảnh quan đô thị, nên đã bị Ban quản lý đô thị đưa lên xe chở đi nơi khác.

Quảng trường nhỏ dưới bóng hoàng hôn lại quay về với vẻ bình yên trước đó. Sau bữa cơm tối, mọi người lại tiếp tục tản bộ, tiếp tục tán gẫu. Một vài người trong số họ vẫn bàn tán về ba pho tượng. Có người nói, những pho tượng đá trông rất quen, rất giống với mấy gã du thủ du thực sống ở khu phố gần đó, chẳng nghề ngỗng gì, suốt ngày lông bông trộm cắp vặt. Nhưng việc này là không thể. Làm gì có ai rỗi hơi tới mức đi tạc tượng cho những kẻ rác rưởi như thế?

Chung Tiểu Khôi nhìn theo chiếc xe của Ban quản lý đô thị khuất dần, sắc mặt lộ vẻ băn khoăn.

– Chú Xích Phong, chú Mặc Tung, các chú tha cho tôi đi… Tôi không làm nổi việc đó đâu, tự các chú có thể giải quyết được mà, đúng không? Đừng có lôi tôi vào. – Cậu ta quay phải quay trái chắp tay cầu xin gã tóc đỏ và gã tóc đen đang kè kè hai bên trái phải.

Xích Phong gạt một sợi tóc đỏ cản trở tầm nhìn, chau tít đôi mày, nói:

– Việc đại vương lo lắng, quả nhiên vẫn cứ xảy ra!

– Nếu đã xác định được vị trí của mục tiêu, thì không thể trì hoãn thêm nữa. – Mặc Tung vung tay chụp cứng lấy vai Chung Tiểu Khôi – Nhãi ranh, việc này chỉ có ngươi mới làm được.

– Chú Mặc Tung, tôi chưa bao giờ dám giết một con gà! – Chung Tiểu Khôi ra vẻ đáng thương, ngước nhìn gã tóc đen cao hơn cậu cả nửa cái đầu, giọng run rẩy – Các chú… các chú vừa tới đã bắt tôi đi giết người! Xin các chú, dù sao tôi cũng bao ăn, bao ở cho các chú, lại còn biếu không cho các chú bao nhiêu bí kíp lên level chơi game, các chú tha cho tôi đi!

– Nó không phải con người! – Xích Phong thẳng thừng ngắt lời cậu ta.

– Ngươi nói thế hình như cũng không đúng. Tuy nó quả thực không phải con người, nhưng lúc này, nó đích xác là một con người. – Mặc Tung quay sang, tuôn ra một tràng như chơi trò thi nói lẹo.

– Việc này hoàn toàn không phải là trọng điểm, được chưa? Trọng điểm là bây giờ đã có người biến thành tượng đá! Nếu còn không ra tay, chắc chắn sẽ còn nhiều người bị hại hơn nữa. Nếu không nhanh chóng ngăn cản, thế giới loài người sẽ rối loạn!

– Cậu ta vừa nói không phải là trọng điểm? Ngươi hãy chú ý đến thái độ nói năng!

Hai người đàn ông cãi vã ầm ĩ hồi lâu, nhưng đúng lúc Chung Tiểu Khôi định thừa cơ bỏ trốn, hai bả vai của cậu lại đồng thời bị hai bàn tay to khỏe bấm chặt. Hai gã đứng hai bên đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi Mặc Tung tuyên bố với cạu ta:

– Tóm lại, đại vương có lệnh, yêu cầu Chung Tiểu Khôi cậu phải ra tay, bắt đá Vong Linh quay về Âm giới. Nếu hắn chống cự, giết không tha!

– Cứu tôi với! Tôi không muốn làm! Tôi yêu hòa bình! Tôi…

– Hừm, đúng là đồ ngốc không phân biệt trắng đen! Xem ra vẫn phải dạy dỗ ngươi một trận tử tế!

Dưới bóng hoàng hôn, Chung Tiểu Khôi hai chân quẫy đạp, bị Xích Phong và Mặc Tung nhấc bổng lên lôi đi.