Cậu Có Thấy Chim Của Tôi Đâu Không?

Chương 5: Trò chơi sinh tồn




Chảo - được xưng là thần bảo vệ "hoa cúc", trong trò chơi có thể đặt sau mông chắn đạn. Đây là dụng cụ phòng bị bất tử duy nhất trong trò chơi.

Đương nhiên, người chơi cũng có thể cầm chảo trên tay, giống như Lục Nghiên Kiều cầm chảo múa may quay cuồng đánh vào đầu đồng đội vậy đấy...

Lục Nghiên Kiều: "Đại thần, cậu có muốn áo chống đạn không, mũ giáp nữa, băng vải nữa nè, cần không..."

Hạ Trúc Lịch: "Không cần."

Lục Nghiên Kiều: "Vậy cậu cần băng vải không, máu, có đạn nữa nè, cậu có cần..."

Hạ Trúc Lịch có chút bất lực với Lục Nghiên Kiều, anh quay đầu nhìn màn hình của Lục Nghiên Kiều: "Trừ bỏ đồ vật cấp 3 trở lên và súng K98 thì những thứ khác không cần hỏi tôi."

"Được." Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn gật đầu, "AWM là súng gì thế, rất lợi hại hả?"

"Là súng thính." Hạ Trúc Lịch giải thích, "Trò chơi này có rất nhiều loại súng, bắn gần bắn xa, sử dụng tuỳ trường hợp. Gió, súng và bom, súng trường* và súng thính."

*Mấy chương trước mình có để là súng chuyên dụng, nhưng sau vài ngày chơi PUBG mới biết thật ra nó là súng trường.

Lục Nghiên Kiều: "Nên AWM là loại súng thính tốt nhất?"

"Là khẩu súng lợi hại nhất có thể soát được trên bản đồ." Hạ Trúc Lịch nói, "Trong trò chơi sẽ có những rương vật dụng nhảy dù ngẫu nhiên sẽ nhận được, phần lớn các loại súng trong rương đó có độ sát thương cao hơn so với súng tìm được trong nhà." Anh dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Đương nhiên bây giờ cậu nên suy nghĩ làm như nào để sống sót đi đã."

Lục Nghiên Kiều: "....." Đúng là bây giờ không cần quan tâm mấy thứ xa xôi đó, chỉ cần tạm thời sống sót là tốt rồi.

Ván này vận khí của bọn họ không tệ, đứng ở khu vực an toàn ngay trung tâm thành phố P. Hai người đã lục soát hết đồ, sau đó tìm căn nhà nào đó rồi núp vào, Lục Nghiên Kiều ôm súng của mình núp cạnh Hạ Trúc Lịch, cô ngồi chờ có chút buồn chán nên bắt đầu nói nhảm: "Xong trận này chúng ta về nhà kết hôn đi."

Hạ Trúc Lịch: "....."

Lục Nghiên Kiều: "Giết chết hết mấy người này chúng ta về dùng chậu vàng rửa tay."

Hạ Trúc Lịch: "....."

Lục Nghiên Kiều còn đang định nói tiếp thì nghe được bên ngoài căn nhà có tiếng ầm ầm như sấm sét, cô bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, nói: "Tiếng gì vậy?"

"Tiếng bom." Trần An Như đứng đằng sau nói, "Khu vực có màu đỏ trên bản đò là khu vực có bom rơi xuống, đứng ngay khu vực đấy mà còn đứng bên ngoài thì có khả năng bị nổ banh đầu."

"Có chuyện này luôn hả?"Lục Nghiên Kiều nhìn vòng tròn màu đỏ trên bản đồ kia, "Có thể bị nổ chết thật à?" Cô tò mò hơi, "Hạ Trúc Lịch, cậu bị nổ chết bao giờ chưa?"

Hạ Trúc Lịch rất bình tĩnh nói: "Chưa bao giờ."

Anh vừa dứt lời, Lục Nghiên Kiều nghe tiếng cười phụt nhẹ đến từ Trần An Như đang đứng phía sau, nghe như đang cố gắng đè nén.

Lục Nghiên Kiều lộ vẻ mặt nghi ngờ, nhưng nhìn mặt Trần An Như không có ý định giải thích, nên cô cũng không mở miệng dò hòi.

Ầm ầm ầm, sau khi trận mưa bom chấm dứt thì mọi thứ lại trở nên bình tĩnh như thường. Khu an toàn ngày càng thu nhỏ, số người chạy vào Thành phố P cũng ngày càng nhiều.

"Có xe tới!!" Tai nghe được âm thanh xe đang chạy tới ngày càng gần, Lục Nghiên Kiều lập tức khẩn trương. Trong nháy mắt Hạ Trúc Lịch tìm được phương hướng của tiếng xe, anh đứng bên cửa sổ, mở ống ngắm, tiếng đạn bùm bùm bắn lên phía thân xe.

Lục Nghiên Kiều thấy người trên xe tuôn ra là khói màu xanh lá không ngừng, trong chốc lát trên màn hình nhảy lên dòng thông tin:

anananru sử dụng AKM giết chết mopapapa123-32Left

anananru sử dụng AKM giết chết kudaming-31left

Giết chết hai người dễ như trở bàn tay, Hạ Trúc Lịch thu đoạt: "Đi nhặt đồ đi."

Lục Nghiên Kiều hoan hô một tiếng, vọt tới chỗ hai người bị Hạ Trúc Lịch giết chết, cao hứng nhặt đồ bên trong hộp của địch: "Đại thần, cậu muốn đồ gì không, bọn họ có rất nhiều thuốc và máu."

"Không cần." Hạ Trúc Lịch nói, "Nhặt xong rồi thì nhanh chạy về."

Lục Nghiên Kiều vừa mới nói xong chữ "được", tiếng đạn thanh thuý vang to bên tai, tiếng đạn vang lên lần hai cô thấy nhân vật của mình hét thảm thiết một tiếng, trên đầu tuôn ra làng khói màu xanh lá.

"A a a a, có ai bắn tôi nè!!." Lục Nghiên Kiều ngã xuống đất.

"Bò ra đằng sau tường đi." Hạ Trúc Lịch nói.

Lục Nghiên Kiều nghe vậy, điều khiển nhân vật bò ra đằng sau tường một cách gian nan, nhưng tên địch núp lùm kia cũng không cho cô cơ hội này, một viên lại một viên, đạn không ngừng bắn trúng Lục Nghiên Kiều, cô nói: "AAA, thân thể lạnh lẽo, cũng thật chóng mặt, tôi sắp không ổn rồi, đồng đội, đồng đội thân yêu của ta, hãy đem nhật ký của tôi mang về cho người bạn thân yêu thương nhất của tôi..."

Hạ Trúc Lịch: "...."

Lục Nghiên Kiều: "Thư của tôi nữa..."

Hạ Trúc Lịch nghiến răng nghiến lợi: "Không chết đuợc!"

Lục Nghiên Kiều rầm rì, rốt cuộc cũng bò tới được đằng sau vách tường, Hạ Trúc Lịch đã chờ sẵn ở đó, cong lưng đỡ cô lên.

Lục Nghiên Kiều bị nâng dậy, thở dài nhìn nhân vật của mình chảy máu: "Đúng thật là không chết, aiii, di ngôn cũng nói xong rồi, nhưng chưa chết thì đúng là có hơi xấu hổ..."

Hạ Trúc Lịch: "Hay để tôi giúp cậu?"

Lục Nghiên Kiều xua tay: "Không cần không cần."

Sau khi hôif sinh cho Lục Nghiên Kiều, Hạ Trúc Lịch bắt đầu tìm chỗ núp của địch, lúc nãy địch công kích Lục Nghiên Kiều nên đã lộ vị trí. Xác định chỗ đó chỉ có một người, Hạ Trúc Lịch quyết định trực tiếp đi tới giải quyết.

Lục Nghiên Kiều đi theo Hạ Trúc Lịch, cùng nhau đi vào phòng, nghe được  trên mái nhà có tiếng người di chuyển.

"Cậu ở đây đi." Hạ Trúc Lịch nhìn vào mắt Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn Hạ Trúc Lịch rút chốt lựu đạn, ném mạnh lên mái nhà.

"Ầm." Tiếng vang lớn, lựu đạn được ném lên mái nhà nổ mạnh, Hạ Trúc Lịch không chút do dự chạy lên cầu thang, sau đó trên mái nhà truyền đến tiếng súng kịch liệt, một lát sau góc trái màng hình lại lần nữa hiện lên dòng thông tin —— Hạ Trúc Lịch đã giải quyết xong tên địch phiền toái.

"Đã chết, lên đây." Hạ Trúc Lịch nói.

Lục Nghiên Kiều tung ta tung tăng chạy lên, vô cùng cao hứng nhặt đồ trong hộp: "Oaaa, tên này thật giàu."

"Giàu?" Hạ Trúc Lịch nhíu mày, khi nãy anh nhặt hộp của tên này, nghèo đến nỗi không có gì ngoài ít đạn, ngay cả thuốc cũng không có.

"Đúng vậy." Lục Nghiên Kiều nói, "Cậu ta có cái váy màu đen này này."

Hạ Trúc Lịch: "..."

Lục Nghiên Kiều: "Áo cũng đẹp nè."

Hạ Trúc Lịch: "..."

Lục Nghiên Kiều: "Phối với giày của tôi nhìn hợp phết!"

Hạ Trúc Lịch: "...." Ngón tay anh co rút, cảm giác muốn hút một điếu thuốc.

Lục Nghiên Kiều mặc xong, biểu tình vừa lòng: "Rốt cuộc cũng yên tâm mà đi tiếp rồi..."

Toàn bộ hành trình tiếp theo Hạ Trúc Lịch không hé răng, Rùa Đen bay tới đậu trên cánh tay của Lục Nghiên Kiều, xoay đầu nhìn biểu tình trên mặt của hai người.

Có thể sống sót trong trò chơi này thật sự không hề dễ dàng.

Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Kiều sống lâu nhất, cô nhìn số người trên góc bên phải đang dần dần giảm bớt, từ ba mươi còn hai mươi, lại còn mười mấy, trong lòng kích động —— rốt cuộc cô cũng được ngửi mùi gà là mùi như thế nào.

Biểu tình của Hạ Trúc Lịch không chút biến hoá, hiên nhiên trong trò chơi còn lại bao nhiêu người cũng không ảnh hưởng gì tới tâm tình của anh.

Thời gian dần trôi, rốt cuộc cũng tới vòng khu an toàn cuối cùng, trong lúc đó Hạ Trúc Lịch lại giết thêm vài người. Lục Nghiên Kiều thì vẫn luôn trong trạng thái mộng du, tôi là ai, tôi ở đâu, ai đánh tôi, ai bắn tôi, tôi đánh ai...

Vận khí của bọn họ cũng không tồi, vòng cuối của khu an toàn cách họ vô cùng gần, địch thì cũng chỉ còn lại một người cuối cùng nên đương nhiên cũng không có gì áp lực.

"Muốn thử giết người không?" Hạ Trúc Lịch đã tìm được vị trí của tên địch cuối cùng kia, hỏi Lục Nghiên Kiều.

Mắt Lục Nghiên Kiều phát sáng: "Có thể chứ?"

"Thử đi, cậu ta ở trên lầu." Hạ Trúc Lịch nói, "Tôi giúp cậu ném năm quả lựu đạn lên, chờ nổ xong thì chạy lên nhắm người nổ súng là được."

"Được." Lục Nghiên Kiều kích động bẻ bẻ khởi động tay.

Hạ Trúc Lịch bắt đầu ném lựu đạn lên lầu, một quả lại một quả lựu đạn nổ mạnh. Lục Nghiên Kiều cảm giác nhưng mình trở thành binh lính anh dũng sắp ra chiến trường, trái tim đập kịch liệt, lúc quả lựu đạn cuối cùng nổ tung, Lục Nghiên kiều hô lớn: "Xông lên aaaaa—" cô chạy vọt lên lầu, thấy tên địch cuối đang chật vật núp sau cánh cửa bơm máu cắn thuốc.

"Đùng đùng—" chết. Đạn phóng ra, trên màng hình của Lục Nghiên Kiều nhảy ra dòng chữ đỏ tươi: 1 mạng.

Góc trái màng hình tiếp theo đó cũng xuất hiện tám chữ màu vàng: Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.

"Giết người!! Ăn gà!!" Lục Nghiên Kiều gỡ tai nghe xuống, kích động hò hét, cô nhìn về phía Hạ Trúc Lịch bằng ánh mắt kính ngưỡng, "Đại thần, đại thần, xin nhận của tôi một lạy!!"

Biểu tình của Hạ Trúc Lịch không thay đổi gì: "Thích ăn gà à?"

Lục Nghiên Kiều gật đầu như giã tỏi

Hạ Trúc Lịch nói: "Về sau sẽ mang cậu đi chung, được không?"

Lục Nghiên Kiều không nghĩ tới Hạ Trúc Lịch lại nhiệt tình đến vậy, trong lòng bắt đầu áy náy nghĩ cô không nên đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử được. Nhưng sau ý nghĩ đó cô lại nghe Hạ Trúc Lịch ngữ khí bình tĩnh, nói: "Cho tôi mượn chim thêm mấy ngày."

Lục Nghiên Kiều: "....."

Trần An Như: "....."

Mặt vô tội, Rùa Đen cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.

Lục Nghiên Kiều thiếu chút nữa đã bị những lời này của Hạ Trúc Lịch bị lừa mà bán mất con, cô biết ngay, khẳng định Hạ Trúc Lịch có mục đích, cô phẫn nộ nói: "Cậu nghĩ tôi là loại người vì game mà bán con à?"

Hạ Trúc Lịch nói: "Ba gà một ngày."

Lục Nghiên Kiều: "....."

Hạ Trúc Lịch: "Lúc nào rảnh cậu có thể xuống thăm nó."

Lục Nghiên Kiều: "....."

Hạ Trúc Lịch: "Thức ăn cho chim tôi mua."

Lục Nghiên Kiều: "Rùa Đen, nhận cha nuôi."

Rùa Đen: "....."

Giao dịch hoàn thành, Lục Nghiên Kiều vô tình bán đứng đứa con của mình. Trần An Như tỏ vẻ vô cùng đau đớn, sớm biết nam thần thích chim như vậy thì cô đã nuôi một con, không biết bây giờ đi mua còn kịp không, còn hỏi Lục Nghiên Kiểu không phải không thích chơi game sao.

Lục Nghiên kiều nắm con chuột trong tay cười: "Mình nói bao giờ, cậu nghe lầm rồi đó, trò chơi này chơi vui gần chết."