Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta

Chương 62




Trên đỉnh núi, bên cạnh vách đá là một tòa kiến trúc cực kì hùng vĩ, đây là nơi cấm địa mà tất cả những người trong võ lâm không bao giờ có ai đến - đó là Hắc Mộc Nhai. Ở tòa nhà sân bên trong, có một người đang cầm châm, thêu một bức tranh sơn hà. Thủ pháp rất là thuần thục, mới nhìn qua bóng dáng thật sự không biết được người này là nam hay nữ, nhưng khí chất trên người hắn vọng lại làm cho người ta cảm thấy vừa nhu hòa cũng rất khó gần.

"Giáo chủ, Thánh cô đã muốn rời đi thần giáo một thời gian , không biết...... Có muốn hay không mời Thánh cô trở về?" Dương Liên Đình thật cẩn thận hỏi người trước mắt, không biết từ khi nào bắt đầu, giáo chủ bọn họ lại rất thích những trò thêu thùa may vá của các cô nương, hơn nữa quan trọng nhất là tính tình thay đổi hoàn toàn.

Đông Phương Bất Bại dừng chiếc châm thêu trong tay, quay đầu lại cười nói:"Doanh Doanh từ trước đến nay rất thích vui chơi sông núi, cứ để cho nàng đi thôi! Nhưng còn ngươi...... Ngươi là có phải hay không nên chú ý người trong bổn giáo một chút, nhất là cái tên Hướng Vấn Thiên kia!" Ánh mắt ôn hòa của Đông Phương Bất Bại lập tức trở nên thập phần băng lãnh, hắn rất chán ghét sự phản bội cũng rất sợ hãi phản bội, bởi vì từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một người cô độc. Nhưng mà ở bên trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, người duy nhất có thể cho hắn nhìn đến ánh mặt trời lại là con gái của kẻ thù Nhậm Doanh Doanh, bởi vậy Đông Phương Bất Bại rất là yêu thương Nhậm Doanh Doanh, xem nàng như "con gái" của mình.

"Chuyện này là do thuộc hạ thất trách, nhưng mà...... Thuộc hạ nghe nói...... Nghe nói Thánh cô nàng ấy......" Dương Liên Đình không dám nói thẳng ra, lén quan sát biểu tình của Đông Phương Bất Bại.

"Nói đi, ta tha cho ngươi vô tội!" Đông Phương Bất Bại nghe được Nhậm Doanh Doanh có chuyện, tâm liền rất lo lắng. Vừa nghe được Đông Phương Bất Bại tha chết, Dương Liên Đình mới dám đem sự thật nói ra: "Thánh cô mấy tháng vẫn đều dây dưa với cái tên đệ tử phái Hoa Sơn, Lệnh Hồ Xung kia, mấy ngày trước Thánh cô còn vì chữa bệnh cho Lệnh Hồ Xung mà lên Thiếu Lâm Tự cầu thuốc, nhưng mà mấy tên thầy chùa ngốc ở Thiếu Lâm Tự lại bắt Thánh cô ở lại Thiếu Lâm mười năm!"

"Mười năm? Vậy...... Vậy Doanh Doanh đáp ứng rồi sao?" Đông Phương Bất Bại thật hy vọng rằng Nhậm Doanh Doanh không đáp ứng, nhưng khi nghe kết quả là nàng đã đáp ứng ở lại Thiếu Lâm Tự mười năm. Trong cơn tức giận, Đông Phương Bất Bại đập vào chiếc bàn đá bên cạnh, nhất thời khiến cho bàn đá to lớn trong nháy mắt biến thành bột phấn.

"Thật sự là ngông cuồng , như thế nào lại có thể làm như vậy!"

Dương Liên Đình nhìn thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, may mắn thay hắn không phải là cái bàn đá kia. "Dương Liên Đình, báo cho hộ pháp...... Bản giáo chủ muốn đích thân đi Thiếu Lâm Tự đón Thánh cô quay về!" Dương Liên Đình nhìn ra được, lần này Đông Phương Bất Bại thật sự nổi giận, vội vàng lui ra đi xử lý mọi chuyện.

"Ta thật sự muốn nhìn xem cái tên Lệnh Hồ Xung kia rốt cuộc có cái gì tốt, lại có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện ở Thiếu Lâm mười năm......" Đông Phương Bất Bại nhìn về phía phương xa, trong lòng không ngừng tự hỏi .

Dần dần nghĩ lại mấy tháng phía trước, chính vì sự kiện kia mà Nhậm Doanh Doanh mới rời khỏi Hắc Mộc Nhai.

Khi đó, Nhậm Doanh Doanh giống như thường ngày tới tìm Đông Phương Bất Bại báo cáo tình hình bổn giáo, khi nàng vừa chạy vào sân của Đông Phương Bất Bại liền thấy hắn mặc một thân hồng y đứng quay lưng lại về phía mình. "Đông Phương thúc thúc...... Ngươi đang làm gì vậy?"

Người trước mắt xoay người lại, nhìn biểu tình kinh ngạc của Nhậm Doanh Doanh, cười nói: "Doanh Doanh, nàng làm sao vậy, vì cái gì lại nhìn ta như thế?" Đông Phương Bất Bại rất thản nhiên hỏi Nhậm Doanh Doanh, một chút cũng không vì bộ dáng hiện tại của mình mà cảm thấy cảm thấy xấu hổ, nhất là ở trước mặt môt người rất quan trọng với hắn.

"Bộ dạng của người...... Còn có thanh âm của người, vì cái gì lại biến thành như vậy?" Nhậm Doanh Doanh không thể tưởng được đại anh hùng mà từ nhỏ mình rất sùng bái lại biến thành như vậy, hiện tại lấy bộ dáng một "Nữ nhân" mà đứng trước mặt mình, cái cảm giác tan nát cõi lòng làm cho Nhậm Doanh Doanh rất khó chịu.

"Ta như vậy không tốt sao? Nếu Doanh Doanh không thích, ta có thể sửa!" Đông Phương Bất Bại ôn nhu nói với Nhậm Doanh Doanh, nhưng chính hắn cũng biết hắn không thể quay trở về như lúc xưa, "Hơn nữa...... Vô luận ta biến thành bộ dáng gì nữa, người ta thích nhất vẫn là Doanh Doanh!"

"Không...... Ta không cần!" Nhậm Doanh Doanh khóc chạy ra khỏi sân, từ đó về sau không trở về nữa. Nhậm Doanh Doanh không biets từ lúc nào đã bất tri bất giác thích cái vị Đông Phương Bất Bại, chăm lo cho mình như một phụ thân; cái vị Đông Phương Bất Bại kia cho mình rất nhiều đồ vật yêu thích; cái vị anh dũng vô địch bất bại, nhưng là nàng không dám nói ra. Thật vất vả lấy dũng khí, muốn vào ngày sinh nhật của mình mà nói ra bí mật trong lòng, nhưng là hiện tại...... Hắn lại biến thành một người khác.

"Giáo chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt hết thảy, mời người!" Thanh âm của Dương Liên Đình đánh thức Đông Phương Bất Bại từ trong hồi ức.

"Đi thôi!" Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ thở dài.