Câu Điểm

Chương 15: Tháng 11




Tháng 11 là tháng thích hợp nhất trong năm để tự hỏi về ý nghĩa của sự sống và cái chết.

Đời người dài cả trăm năm rốt cuộc có ý nghĩa gì, có gì khác với đám rắn rết sâu bọ không, có gì khác biệt với con thiêu thân lao đầu vào lửa không, cuối cùng thì sống và chết có khác nhau không.

Trước khi con người chết đi trong mắt có thể thấy cái gì, lại muốn thấy cái gì.

Ký ức cả đời Hà Thiên Tỉ cộng lại có ba lần trải qua cảm giác sắp chết.

Lần đầu tiên là trước sinh nhật mười tám tuổi vài ngày, hiện tại hắn có thể kể ra không chút giấu diếm, bởi vì chuyện của Hình Từ Cảnh khiến hắn đả kích quá lớn, hắn ngu ngốc một thời gian ngắn, lăn từ trên cầu thang nhà mình xuống sàn, cuối cùng lăn tới cột đá cẩm thạch, trước khi mất đi ý thức trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lần đầu tiên mình và Hình Từ Cảnh gặp nhau, lúc đó Hình Từ Cảnh 13 tuổi đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn hắn lần đầu tiên.

Trong phòng ICU của bệnh viện tỉnh lại, đầu tiên nhìn đôi mắt đỏ hồng của mẹ, biểu cảm lo lắng của ba và anh hai, ông bà nội, ông bà ngoại đều vây quanh giường bệnh của hắn, hắn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy hình như mình đã ở trong mộng rất lâu rồi, giấc mơ đều là những chuyện hỗn loạn xảy ra mấy năm trước, phần lớn đều là chuyện vui, không có chuyện gì buồn lòng.

Lúc ấy có chút kỳ quái, hắn tỉnh lại không lâu thì đổi phòng bệnh, Hình Từ Cảnh lẻ loi một mình tới thăm bệnh, không đi cùng đám bạn, hơn nữa tới rất đúng lúc, hắn mới đổi phòng bệnh, Hình Từ Cảnh sẽ biết.

Hà Thiên Tỉ lúc ấy không nghĩ đầu óc mình lại suy nghĩ tới chuyện đó, khi nhìn thấy Hình Từ Cảnh mặt hắn trắng bệch, sau đó cảm thấy mấy vòng vải trắng trên đầu khiến mình đau buốt.

Trong phòng bệnh có hộ sĩ, ngồi trên ghế sô pha trong phòng xem tạp chí, thấy có người tới thăm thì mượn cớ rời khỏi.

Phòng bệnh chỉ có hai người càng khiến Hà Thiên Tỉ thêm hồi hộp, không khí hắn hít vào ngày càng loãng, hắn sợ Hình Từ Cảnh.

Hắn sợ mỗi câu Hình Từ Cảnh nói ra, mỗi động tác của anh, hành vi nhỏ nhặt của anh, mỗi câu từ của anh đều là một thanh kiếm sắc bén, chỉ cần không chú ý một chút thì cả đời không ngóc đầu nổi.

Hình Từ Cảnh không nói gì, di chuyển một cái ghế đẩu ngồi cạnh giường bệnh, lấy ra một trái táo trong giỏ hoa quả và một con dao gọt trái cây.

Mỗi khi Hình Từ Cảnh cử động, Hà Thiên Tỉ trên giường lại run rẩy.

Hình Từ Cảnh kiên nhẫn ngồi cạnh giường gọi vỏ táo, vỏ táo thành một đường dài ngoằn, chưa từng đứt một lần.

Mười tám năm nay Hà Thiên Tỉ chưa bao giờ cảm thấy ở chung với người này trong một căn phòng lại khiến bản thân lo sợ như thế, quá khứ hắn thích ở cùng một phòng với người này bao nhiêu, thì hiện tại ở cùng một không gian với anh có bao nhiêu sợ.

Khi Hình Từ Cảnh gọt vỏ táo rất im lặng, đầu cúi xuống, vẻ mặt chú tâm như đang điêu khắc tác phẩm nghệ thuật, rất lâu Hà Thiên Tỉ mới thấy anh mím môi.

Bình thường biểu cảm của Hình Từ Cảnh chỉ có lạnh lùng, khi cười rộ lên cũng mang theo chút chanh chua quái gở, lúc ấy khóe miệng nhạt nhẽo sẽ kéo theo cơn xoáy, ánh mắt nhìn Hà Thiên Tỉ cực kỳ không có đạo lý như axit pantothenic, hắn tủi thân muốn chết, nhận lấy sự tủi thân không ai biết, cũng không dám nói cho ai biết.

(*Người ta dùng Axit pantothenic để điều trị thiếu dinh dưỡng, mụn trứng cá, nghiện rượu, dị ứng, hói đầu, hen suyễn, rối loạn tăng động (ADHD), tự kỷ, nhiễm nấm men, suy tim, hội chứng ống cổ tay, rối loạn hô hấp, bệnh celiac, viêm đại tràng, viêm kết mạc, co giật, và viêm bàng quang. Thuốc đang uống dùng trị gàu, trầm cảm, đau dây thần kinh do tiểu đường, tăng cường chức năng miễn dịch, cải thiện khả năng chơi thể thao, viêm lưỡi, tóc bạc, nhức đầu, hiếu động thái quá, hạ đường huyết, rối loạn giấc ngủ (mất ngủ), khó chịu, huyết áp thấp, đa xơ cứng, bệnh teo cơ, co thắt cơ bắp ở chân khi mang thai hoặc nghiện rượu, đau thần kinh, bệnh béo phì.)

Phút chốc hắn hận Hình Từ Cảnh lắm, cảm thấy Hình Từ Cảnh không nên đối xử với hắn như thế, lại mang theo tâm trạng hổ thẹn chờ đợi may mắn Hình Từ Cảnh có thể nói cái gì đó, tùy tiện nói gì cũng được, hắn muốn nghe, có thể đồng thời giảm với sự tủi thân và oán hận của hắn.

Hình Từ Cảnh gọt sạch, bỏ dao gọt trái cây qua, anh cắn táo, nhai nhóp nhép trong miệng vài lần mới chậm rãi nuốt xuống, dời tầm mắt sang mặt Hà Thiên Tỉ, nhìn chằm chằm Hà Thiên Tỉ trên giường bệnh hồi lâu, nuốt xuống miếng táo trong miệng, lên tiếng nói: “Bỏ đi.”

Mắt Hà Thiên Tỉ hơi mở ra, chợt nghe Hình Từ Cảnh nói tiếp: “Huề đi, coi như hai ta không thiếu nợ gì nhau, về sau coi như xong.”

Hà Thiên Tỉ nghi ngờ rằng lỗ tai mình mới nghe thấy cái gì, hắn khó tin chớp mắt lại chuyển thành tức giận ngập đầu, cơn đau trên đầu đều chuyển hóa thành giận dữ.

“Cậu có biết cậu nói gì không?” Hắn nghẹn ngào, âm thanh như miếng băng mỏng đang cần kề đường cong rơi xuống.

Mà người bắt đầu tất cả dùng gương mặt bình tĩnh nhìn hắn.

“Liên quan gì tới tôi, liên quan gì tới tôi, liên quan gì tới tôi?! Cậu dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?! Hình Từ Cảnh, cậu dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy! Tôi làm sai cái gì, tôi thiếu nợ gì cậu, tôi sai chỗ nào hả?” 

Hắn cực kỳ tức giận, tức giận đến mức lập tức cầm lấy con dao gọt trái cây khi nãy vừa mới dùng xong còn chưa bọc lại, loại tức giận này có thể làm Hà Thiên Tỉ mười tám tuổi không chút do dự biến thành kẻ phạm tội giết người.

Tay hắn nắm chuôi dao gọt trái cây, cả người run run.

Người khởi xướng lại bình tĩnh nhìn hắn, cơn giận dữ của hắn lại trở thành nỗi đau mà hắn chưa từng trải qua trong đời, một tay hắn nắm lấy con dao gọt trái cây muốn giết người, một tay ôm mặt mình, lời còn chưa nói ra đã gục xuống, khóc nức nở.

Hình Từ Cảnh từ trên ghế đứng dậy, hồi lâu mới đưa tay sờ lên băng gạc trên đầu hắn, cuối cùng lấy con dao gọt trái cây khỏi tay hắn, nói với hắn rằng: “Nhất định phải sống cho tốt, tạm biệt.”

“Tôi hận cậu.” Khi anh rời đi, Hà Thiên Tỉ nói một câu.

Hình Từ Cảnh không phản ứng, cầm theo  con  dao và trái táo còn ăn dở rời khỏi phòng bệnh.

Vài năm sau, Hà Thiên Tỉ cũng không gặp lại anh.

Lần thứ hai Hà Thiên Tỉ cảm nhận được cái chết đến gần là năm 23 tuổi.

Năm ấy 21 tuổi, Hình Từ Cảnh liên lạc lại với hắn, đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng ở hắn mua cạnh trường học.

Khi bắt đầu Hà Thiên Tỉ có chút sợ anh, cả ngày không muốn về nhà, mỗi ngày đều đi uống rượu với bạn học tới say mèm, trước giờ Hình Từ Cảnh không bao giờ che giấu thái độ chán ghét với cuộc sống của hắn.

Thỉnh thoảng chủ nhật đến ở hai ngày khi thấy hắn lao đi quán bar thì nói chuyện cũng không dễ nghe.

Hà Thiên Tỉ cũng nói chuyện không dễ nghe lại, uống rượu ở quán bar rồi cãi nhau với anh, nói anh là con chó, kêu anh cút đi, bảo anh cút xa mình một chút.

Tính tình Hình Từ Cảnh không phải tốt lành gì, dẫn hắn về nhà, túm cổ áo lôi hắn vào phòng tắm, mở vòi sen phun nước đầy đầu hắn.

“Tỉnh chưa?”

Hai mắt Hà Thiên Tỉ lờ đờ mông lung vì say, cảm giác ánh mắt anh nhìn mình giống như thấy ai đó nôn ở quán bar, rồi hắn lập tức nôn đầy người Hình Từ Cảnh, phun ra xong tâm tình vui vẻ cười ha ha.

Hình Từ Cảnh cau mày nhìn hắn: “Em đúng thật là cái đồ bỏ đi.” Giọng điệu anh cực kỳ khinh thường “Nếu như em không sinh ra trong cái gia đình đó thì em cảm thấy hiện tại có thể hưởng thụ cuộc sống như này sao, còn có người theo sau mông mà thu dọn tàn cuộc cho em, em sống chẳng khác nào bùn loãng, bỏ trước cửa nhà ai thì họ cũng chỉ vứt vào thùng rác mà thôi.”

Hà Thiên Tỉ ướt nhẹp ngồi bệt dưới sàn nhà trong phòng tắm, hắn đưa tay lau nước trên mặt, nghe vậy cười lạnh: “Tôi cũng bái phục anh lắm, hận không thể sinh ra trong gia đình như tôi chứ gì, đối với rất nhiều chuyện chỉ biết bó tay chịu trói chứ gì, rõ ràng thấy tôi ghê tởm vậy mà anh trai tôi kêu anh tới chăm sóc tôi, anh lại kiên nhẫn chạy tới phải không?”

Hà Thiên Tỉ lại quẹt quẹt nước: “Anh cút hộ, không ai muốn anh tới đâu, tôi biết anh thấy tôi cũng ghê tởm mà.”

Mặt Hình Từ Cảnh không hề thay đổi, nương theo ánh đèn trong phòng tắm sáng trưng nhìn chằm chằm hắn.

Hà Thiên Tỉ tiếp tục nói: “Tôi bây giờ thấy anh thì tởm chết đi được, nếu giết người không phạm luật thì tôi hận không thể đâm anh một trăm, một ngàn nhát dao, anh mà chết thì tôi sẽ chém xác anh mười ngàn lần.”

Hình Từ Cảnh nghe vậy nụ cười châm chọc vang thành tiếng, xoay người rời khỏi phòng tắm.

Hà Thiên Tỉ nghiêng ngả lảo đảo đi tới bồn cầu lại ói, phun xong lấy miếng giấy lau mắt.

Buổi tối khi đi ngủ, Hình Từ Cảnh bắt lấy gáy hắn, cởi áo ngủ, Hà Thiên Tỉ đang nằm trên giường quay phắt lại, đánh nhau với Hình Từ Cảnh, hai người đánh từ trên giường xuống dưới giường, cho đến khi trụ được cổ hắn, lột tung đồ ngủ.

Hà Thiên Tỉ quỳ trên sàn nhà, cả người run lên: “Anh buông —!”

Âm thanh nói chuyện của Hình Từ Cảnh cũng phập phồng, vẻ mặt cực kỳ tàn nhẫn: “Thấy tôi ghê tởm à? Vậy cũng không còn cách nào, cho dù để em dạng trước trước người tôi, tôi vẫn sẽ khiến em ghê tởm.”

Hà Thiên Tỉ cao giọng mắng mỏ không tiếc lời.

Hình Từ Cảnh hoàn toàn không quan tâm tới, trong tiếng mắng chửi tung trời của hắn, cười nhạo phun ra vài câu: “Ai biểu anh trai em muốn tôi tới ‘chăm sóc’ em chứ.”

Đột nhiên Hà Thiên Tỉ như mất tiếng nói, thật lâu sau mới vang lên tiếng xin xỏ của hắn qua kẽ cánh tay.

“….. Xin anh.”

“……” Động tác của Hình Từ Cảnh dừng lại.

“Van xin anh.” Hà Thiên Tỉ nói.

Hình Từ Cảnh buông lỏng cánh tay, cả người rút lui, mặt không chút thay đổi hỏi: “Cái gì?”

Hà Thiên Tỉ chống người lên thành giường, gối quỳ dưới sàn, duỗi thẳng nửa người trên, một lát sau mới hoạt động đầu gối, xoay người nhìn thẳng Hình Từ Cảnh.

Hắn quỳ gối trước mặt Hình Từ Cảnh, cắn môi nói: “Cầu xin anh.”

“…..” Hình Từ Cảnh không nói lời nào chỉ nhìn hắn.

Hà Thiên Tỉ nói: “Cầu xin anh buông tha cho tôi được không, Hình Từ Cảnh.”

“……”

Hà Thiên Tỉ xoa hai mắt mình, nghẹn ngào mở miệng: “Tôi thay ba mẹ tôi nhận lỗi được không, bọn họ không nên dùng tiền nhàn rỗi đi đầu tư công ty kiến trúc, không nên đầu tư xong còn muốn kiếm tiền chỗ xây dựng, không nên ký hợp đồng với mấy người không chuyên nghiệp, không nên thuê đoàn người không chuyên nghiệp đó, cho nên gia đình anh vừa vào ở là sụp, cho nên anh mới không còn người thân nào.”

“…..” Mặt Hình Từ Cảnh vẫn chẳng nổi lên sóng gió gì.

Hình Từ Cảnh vẫn quỳ thẳng tắp trước mặt Hình Từ Cảnh: “Tôi quỳ xuống chịu tội với anh, van anh tha thứ có được không? Cầu xin anh tha thứ, ba mẹ tôi đáng lẽ sau khi bồi thường cho anh theo pháp luật không nên tiếp tục sống, họ phải cùng với người nhà của anh đi chết, mạng người sao có thể dùng tiền để bồi thường, tòa án có lẽ nên phán bọn họ tội tử hình, tốt nhất là phán cả tôi và cả nhà anh trai tôi đều tử hình, để bù đắp lại nỗi đau mất đi cả gia đình của anh.”

Giọng Hà Thiên Tỉ như bị xé rách, rõ ràng đã tủi thân rất lâu, lúc nói chuyện lại khô khốc, giống như người máy tượng sáp không có tình cảm.

Ngón tay Hình Từ Cảnh đặt ở ống quần hơi giật giật.

Hà Thiên Tỉ ngửa đầu nhìn chằm chằm Hình Từ Cảnh: “Bọn họ cũng không nên để người thân của anh cầm tiền bồi thường nhưng lại không cho anh dùng, cuối cùng đưa anh tới nhà tôi ở. Cho anh ăn nhờ ở đậu, cho anh ở nhà kẻ thù, mỗi ngày đều phải nhìn thấy kẻ thù sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, tôi xin lỗi anh, năn nỉ anh tha thứ.”

Môi Hình Từ Cảnh nhấp nháy.

Hai mắt Hà Thiên Tỉ đỏ hồng nhìn Hình Từ Cảnh chăm chú: “Bọn họ không biết xấu hổ mà cho anh chỗ ở, lại cho anh đi học, không hỏi qua ý kiến anh đã tự tiện, chuyện này tôi xin lỗi anh, van anh tha thứ.”

“……”

Cổ họng Hà Thiên Tỉ run rẩy, khóc nức nở thành tiếng: “Mà tôi là con trai của bọn họ, trong người mang dòng máu của họ, tôi cũng sai rồi, tôi xin lỗi anh.”

“……” Chân mày Hình Từ Cảnh nhướng lên.

Hà Thiên Tỉ lớn tiếng nói: “Đúng, còn có anh trai tôi. Anh ấy ỷ vào việc nhà tôi nuôi anh vài năm, biết anh không tìm được đơn vị thực tập, cho anh tới tới công ty anh ấy thực tập, còn bắt anh tới tìm bãi bùn như tôi, tôi cũng xin chịu tội với anh.”

Vành mắt Hà Thiên Tỉ đỏ ngầu, hung hăng nhìn gương mặt vẫn không có chút thay đổi gì của Hình Từ Cảnh không chớp mắt: “Chúng tôi đều biết sai rồi, tôi thay bọn họ quỳ nhận tội với anh được không. Trước đây anh đối xử với tôi như vậy, là con cái gia đình tôi xứng đáng bị báo ứng, được không? Hiện tại, tôi có thể cầu xin anh buông tha cho tôi được không, tôi quỳ ở đây cầu xin anh buông tha cho tôi được không?”

“……”

“Hình Từ Cảnh, con mẹ nó anh buông tha cho tôi được không.”

“……”

“Sao anh lại đối xử với tôi như thế chứ…”

Hình Từ Cảnh lúc ấy đứng bên cạnh nghe hắn vừa khóc vừa nói, anh thở dài, rất lâu sau mới nói một câu: “Nếu muốn tôi không tới tìm em vậy thì em đừng gây sức ép với anh hai em để anh ta yêu cầu tôi tới gặp em nữa.”

Hà Thiên Tỉ nghe xong lời này, không biết vì sao cảm thấy cực kỳ buồn cười, Hình Từ Cảnh thật sự không có trái tim sao, trong lòng của hắn lạnh  lẽo vô cùng, đời này tất cả tủi thân nhục nhã hắn đều nhận được từ trên người Hình Từ Cảnh.

Trạng thái cuộc sống tinh thần suy sụp đến như thế này cũng do Hình Từ Cảnh mang đến.

Người này có thể phất tay áo, không mặn không nhạt nói ra một câu không chút cảm xúc như này, nhanh chóng kết thúc mối quan hệ dị dạng đáng sợ này, trực giác của Hà Thiên Tỉ từ trên xuống dưới đều trở lại, hắn cảm thấy bản thân hết sức khó coi, không kiêu ngạo, không tự trọng, cái gì cũng không, thật sự đúng là một bãi bùn vứt ra bên ngoài không ai thèm liếc mắt.

Hắn từ sàn nhà đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, đưa tay chỉ vào cửa phòng ngủ, dùng sức lực hơn hai mươi năm sống trên đời của mình, bình tĩnh nói một chữ “Cút”.

Hình Từ Cảnh nhìn vào mắt hắn, Hà Thiên Tỉ nghĩ rằng anh còn gì muốn nói, đến khi hắn nghĩ anh sẽ lại phun ra một câu không phải tiếng người, Hình Từ Cảnh chỉ gật đầu: “Phải sống cho tốt.”

Hời hợt nói xong câu đó rồi xoay người mang theo balo đồ của mình từ trong phòng ngủ ra ngoài.

Hà Thiên Tỉ ném chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường về cửa phòng, một hồi lâu mới mất hết sức lực ngồi xuống mép giường, hắn ôm chặt mặt mình, cảm thấy thật hổ thẹn, càng cảm thấy bản thân kinh tởm, giây cuối cùng đó rốt cuộc hắn mong đợi Hình Từ Cảnh nói gì, nói đại cái gì cũng được, đừng lại châm chọc hắn là được, đừng mắng hắn, chỉ là bình tĩnh hòa nhã trao đổi đôi lời như người thường.

Hoặc chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi.

Một câu nữa là được.

Từ lần đó rời nhà, Hình Từ Cảnh không còn tới tìm hắn nữa, trước kia cứ cách nửa tháng, vào chủ nhật anh sẽ tới chỗ hắn ở hai ngày.

Đương nhiên Hình Từ Cảnh không tới cũng có nguyên nhân, cũng có thể là bởi vì Hà Thiên Tỉ ngoan ngoãn, hắn không uống rượu không đua xe, cả ngày đúng giờ tới trường lên lớp, tan học, một ngày ba bữa, mỗi ngày sống như một cao tăng khổ hạnh.

Bạn bè tìm hắn ra ngoài chơi hắn cũng không đi, hắn cảm thấy không có hứng thú, cuộc sống không có ý nghĩa gì, cảm thấy tồn tại trên cõi đời lại trở thành chuyện cực kỳ không có ý nghĩa.

Năm 23 tuổi ấy, bởi vì trong thời gian dài mất ngủ, hắn bắt đầu uống thuốc, tháng 11 trong năm là thời điểm hắn đã chọn, ngồi trên cửa sổ phòng ngủ của mình, nhét vào miệng rất nhiều thuốc ngủ, nhét không biết là bao nhiêu viên, hắn lại gọi cho Hình Từ Cảnh.

Cuộc gọi đầu tiên Hình Từ Cảnh không nhận, cuộc thứ hai không nhận, cuộc thứ ba mới bắt máy, giọng nói vẫn mang theo không kiên nhẫn như cũ: “Có chuyện gì?”

Hô hấp Hà Thiên Tỉ mỏng manh, hắn nói: “Cứu tôi.”

Hình Từ Cảnh bên kia ngẩn người: “Em sao thế?”

Hà Thiên Tỉ nói: “Tôi không ngủ được, vừa rồi không cẩn thận uống rất nhiều thuốc ngủ.”

Hô hấp Hình Từ Cảnh nặng nề: “Uống bao nhiêu? Uống khi nào?”

Hà Thiên Tỉ cúp điện thoại, nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh chiếu ra gương mặt trắng bệch của mình, nghĩ tới câu nói Hình Từ Cảnh nói với hắn năm 18 tuổi khi tự mình kéo hắn xuống địa ngục.

— “Đừng quậy, tôi không vui, tôi sẽ kéo người khác xuống địa ngục.”

Đầu óc Hà Thiên Tỉ hỗn loạn nghĩ — Ừ, tôi cũng không vui, tôi cũng muốn kéo người khác xuống địa ngục, trong hai chúng ta đừng ai nghĩ tới sống cuộc sống tươi đẹp, còn sống thì đừng nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp.

Trước khi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy Hình Từ Cảnh, vẫn là thời điểm năm 13 tuổi, đứng dưới cầu thang, cách hắn chỉ bốn năm bậc thang, đôi mắt chăm chú nhìn mình.

Sau đó hắn tỉnh lại, không bao lâu thì Hình Từ Cảnh đưa hắn tới ở cùng, hắn không sợ Hình Từ Cảnh nữa, cả ngày cùng Hình Từ Cảnh cãi nhau chí chóe, mắng anh là thằng chó chết, hắn lấy cái  mạng mình dùng làm đồ chêm đứng trên cao vênh váo hất hàm sai khiến Hình Từ Cảnh.

Hắn muốn từ mọi khía cạnh để cho Hình Từ Cảnh biết rằng, những việc Hình Từ Cảnh làm với hắn khiến hắn gục ngã, trở nên điên loạn, sống cuộc đời người không ra người quỷ không phải quỷ, không còn đường cứu chữa.

Hắn tra tấn Hình Từ Cảnh, Hình Từ Cảnh tra tấn hắn.

Thật sự hoàn hảo.

Mỗi lần Hà Thiên Tỉ và Hình Từ Cảnh cãi nhau xong, nhìn Hình Từ Cảnh mặt nhăn mày nhó rời khỏi nhà, hắn đều có suy nghĩ như vậy.

Dù sao cũng không đi xa được, tôi hận anh, là anh nợ tôi.

Mỗi  lần hắn đều nghĩ như vậy.

Con người đến gần bờ vực tử vong thì sẽ nghĩ tới cái gì.

Là về quãng đường hơn 20 năm cuộc đời của mình, là khoảnh khắc hạnh phúc nhất từng trải qua, hay là nghiến răng nghiến lợi với người đã hận cả đời, là hối hận hay giải thoát?

Đối với Hà Thiên Tỉ mà nói, cái chết có thể mang đến mờ mịt sợ hãi ngoài ý muốn, cũng có thể là lời nguyền rủa ác độc oán hận ngập trời của người khi còn sống.

Sinh mệnh không còn ý nghĩa, cuối cùng tìm thấy một kết cục vô nghĩa.

Tháng 11 ở thành Hạc lạnh lẽo ẩm ướt, mưa trút ba bốn ngày liền, ban đêm Hà Thiên Tỉ mở cửa sổ nhìn ra, cảm giác toàn bộ thành phố như biến thành một cái quan tài khổng lồ thong thả đóng lại.

Vừa nhớ tới đoạn thời gian kia, Hạ Giai Lâm ở nhà hắn vài ngày, giúp hắn thu dọn đống lộn xộn trong nhà, dọn dẹp thư phòng Hình Từ Cảnh ở đó cả ngày, lấy ra chút giấy tờ vô dụng, cuối cùng tìm thấy một báo cáo khám nghiệm sức khỏe.

Thời gian kiểm tra sức khỏe là tháng 7, cách ngày Hình Từ Cảnh gặp chuyện không may ít ngày, mặt trên đánh dấu các chỉ tiêu cho thấy thân thể Hình Từ Cảnh vô cùng khỏe mạnh.

Hình Từ Cảnh cực kỳ khỏe mạnh.

Vậy hẳn tuổi thọ phải kéo dài đến cả trăm chứ.

Hạ Giai Lâm cầm báo cáo sức khỏe ra vẻ thoải mái nói đùa hai câu, hắn nhận lấy phần báo cáo còn nghiêm túc nhìn một lượt, cũng nương theo nói đùa.

Hình Từ Cảnh khỏe mạnh như thế, dựa vào cái gì mà chết trẻ như vậy.

Lần thứ ba thể nghiệm cảm giác gần chết là như thế nào, chính hẳn cũng không nhớ rõ nữa.

Ấn tượng còn rõ ràng của hắn là một mình hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn chằm chằm báo cáo sức khỏe của Hình Từ Cảnh để lại, trong ý thức còn suy nghĩ vì sao người này giữ lại một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe trong phòng sách.

Hạ Giai Lâm nói phòng sách của hắn đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, vậy tại sao lại còn một bản báo cáo này.

Chờ khi phục hồi lại tinh thần, hắn cảm thấy trời đất xoay tròn, giống như cái quan tài lớn ‘Đùng’ một phát, trực tiếp vứt hắn xuống mộ phần, thế giới trở thành một mảnh tối đen, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chắc hắn không còn ý thức nhưng tại sao lại trông thấy rõ ràng hình ảnh lần đầu tiên hắn và Hình Từ Cảnh gặp nhau, hắn đi xuống, Hình Từ Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, hắn kiêu ngạo bướng bỉnh chất vấn Hình Từ Cảnh “Từ đâu tới”, Hình Từ Cảnh không trả lời, sắc mặt hắn không vui, sau đó hắn đi qua đụng vào người Hình Từ Cảnh nói “Tránh ra, mày choáng chỗ tao.”

Hình Từ Cảnh lùi lại hai bước nói với hắn: “Xin lỗi.”

“Thật sự xin lỗi”

— Thật sự xin lỗi.

Khi người ta gần kề cái chết sẽ thấy người nào, lại muốn thấy cái gì?

Là ánh mắt đầu tiên khi vừa rời khỏi cơ thể mẹ, là mối tình đầu của mình năm mười mấy tuổi kia, là người yêu năm hai mươi tuổi, bạn đời hợp pháp năm ba mươi, tang lễ của ba mẹ khi sáu mươi, hay là người vẫn chung chăn gối rất nhiều năm khi tám mươi.

Cả đời trải qua chỉ trong vài cái chớp mắt, có thể gặp một vài người, nhớ kỹ một vài người, có thể để một người trước khi chết nhớ tới, có thể để người cận kể tử vong trong lòng vẫn không cam tâm, lòng mang hy vọng xa vời.

Hà Thiên Tỉ hắn mười một năm nhe nanh múa vuốt, nơi chốn khát khao,  tâm nguyện viển vông, trong mấy ngày mưa dài liên miên ở thành Hạc, ‘đùng’ đóng lại nắp quan tài, rơi xuống bụi bặm.

Chẳng qua chỉ là một câu “Thật sự xin lỗi.”

Là một câu “Thật sự xin lỗi” của Hình Từ Cảnh.

Cuộc đời trăm năm của con người rốt cuộc có ý nghĩa gì, có khác gì do với rắn rết sâu bọ không.

Cả đời chẳng qua chỉ là vài khoảnh khắc