Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 121: Bởi vì hắn là An Tử Yến




Tào Thành Nghị sờ tóc: “Quản lý Thôi, ông bất quá cũng chỉ là một quản lý. Tuổi nhiều không có nghĩa trở thành cao nhân”. Dứt lời, anh rời khỏi phòng chăm sóc khách hàng. Quản lý Thôi nghiến răng: “Mấy cậu nhìn cái gì? Có gì hay mà nhìn? Tất cả đều do mấy cậu không thể làm theo yêu cầu của tôi mà hoàn thành đề án. Bây giờ muốn tôi chỉ dẫn từng chút à?”. Ông dùng sức đóng mạnh cửa phòng làm việc.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, trong phòng làm việc của ông lại vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai. Ông nhấc máy, sang sảng: “Ai?”

“Tôi”.

Quản lý Thôi lập tức đổi giọng: “Vương tổng, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Lão Thôi, ông không phải mới vào bộ phận chăm sóc khách hàng ngày đầu tiên. Nếu bên ông không đưa ra được đề án thì những bộ phận khác sẽ không triển khai công việc được. Thời gian từ đây đến ngày ra mắt sản phẩm không còn nhiều nữa. Những lão tổng thuộc bộ phận khác đang thúc giục trên đầu tôi rồi. Ông là cố ý muốn khiến tôi khó chịu à?”. Vương tổng vì đang bị cảm nên giọng nói bớt đi phần uy nghiêm. Nhưng vẫn khiến quản lý Thôi phải cung kính.

“Nào có. Tôi không hề có ý như vậy. Cũng chỉ vì bộ phận chăm sóc khách hàng thôi. Một tuần nữa tôi sẽ hoàn thành”.

“Tốt nhất là như thế”.

“Đương nhiên, tôi…”. Ông vẫn còn muốn nói nhưng Vương tổng đã ngắt điện thoại rồi. Quản lý Thôi đập mạnh điện thoại. Dường như vẫn chưa đủ hả giận. Ông hất luôn cả cái điện thoại xuống đất. Tất cả mọi người đều chèn ép ông? Là có ý gì?

[Chỉ cần một chút là có thể giải thoát, có được thứ tôi muốn. Chỉ cần một chút thôi. Nó sống ác đức từng ngày một, tôi sao có thể cứ sống vô tư được. Sống vậy để người khác khi dễ à? Cậu nói có đúng không?] Lời nói của người đàn ông kia vang lên trong đầu quản lý Thôi. Theo bản năng ông đưa tay vào trong túi quần siết chặt chiếc bình nhỏ. Không hiểu tại sao ông lại mang theo bên mình. Nhưng…

Quản lý Thôi đột nhiên buông lỏng chiếc bình. Ông lao nhanh ra khỏi phòng làm việc. Vừa đúng lúc An Tử Yến đi ăn sáng. Mạch Đinh chưa ăn thì đương nhiên An Tử Yến cũng chưa ăn. Đầu bếp không có mặt đương nhiên thiếu gia sẽ không tự tay làm đồ. Quản lý Thôi kéo cổ tay An Tử Yến: “Là cậu ở giữa khích tôi và Vương tổng phải không? Lén làm chuyện sau lưng còn gì là đàn ông? Có bản lĩnh thì trực tiếp tới đi! Tôi mà bị một thằng nhóc chưa cai được sữa uy hiếp à?”. Hành động của quản lý Thôi khiến tất cả nhân viên trong phòng giật mình. Mạch Đinh và Quách Bình đứng lên. An Tử Yến đưa tay lên, ý bảo mọi người đừng đến gần.

“Tôi không rõ ý của quản lý Thôi cho lắm”.

“Thứ lỗi cho tôi vờ hồ đồ. Đừng để tôi tìm được chứng cứ”.

“Vậy sao?”, An Tử Yến nhếch miệng. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay bị quản lý Thôi nắm lấy. Đưa tay trái đặt lên vai ông. Nhìn như thể đang đẩy nhẹ, nhưng thực chất quản lý Thôi xém chút nữa đã ngã ngược ra sàn. An Tử Yến sửa cổ áo, giọng nói bình tĩnh: “Tôi sẽ đợi ông tìm được bằng chứng. Bất quá ở đây, quản lý Thôi nên đặt công việc lên hàng đầu nhỉ? Hay muốn tôi thay ông?”

“Không cần. Đấy chính là chủ ý của cậu chứ gì? Không có cửa đâu”.

“Tôi thấy ông hiểu lầm rồi, quản lý Thôi. Tôi muốn làm gì, cũng không cần đến cửa đâu”. Hắn xoay người: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước”. Quản lý Thôi tiến đến hai bước: “Tôi còn chưa nói xong. Cậu muốn trốn à? Có phải sợ tôi nói tiếp chuyện gì không? Ví như chuyện ông nội xấu số của cậu đấy”. Những người khác không thể nghe được bởi vì ông đã hạ thấp âm lượng. Mạch Đinh đứng gần nhất nên có thể nghe thấy. Cậu không dám tin con người mà có thể nói ra những lời máu lạnh như vậy. Sự tức giận cùng nỗi đau dâng trào trong máu cậu.

An Tử Yến dừng lại, duy trì trạng thái đưa lưng về phía quản lý Thôi. Ông cười lạnh: “Cậu không phải rất có bản lĩnh à? Sao đến cả ông nội cũng không cứu được? Lại cứ để cho ông ta chết đi. Là cậu khiến ông ta chết…”.

“Im miệng. Ông im đi!”. Âm điệu bây giờ của Mạch Đinh giống như hét lên. Cậu tiện tay cần sập tài liệu ném đến chỗ quản lý Thôi. Khi một góc bìa bọc tài liệu sắp va vào ông thì An Tử Yến đưa tay bắt lấy. Hắn đặt lên bàn Mạch Đinh: “Không phải đã nói nhiều lần rồi à? Đừng ném đồ lung tung. Không cẩn thận, cậu sẽ ném trúng quản lý Thôi đấy”.

Mạch Đinh khôi phục lý trí, phát hiện tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu cúi đầu, nói lí nhỉ: “Xin lỗi”. An Tử Yến vẫn bình thản như cũ: “Nói xong chưa?”. Quản lý Thôi rút ngắn khoảng cách với An Tử Yến muốn nói thêm điều gì đó. Đột nhiên hắn tiến đến bên tai quản lý Thôi, không quá gần, cũng không quá xa. Giọng nói của hắn dường như còn lạnh hơn băng: “Không sai. Ông đoán đúng rồi. Bây giờ ông gặp phải chuyện gì cũng đều do tôi sắp đặt cả. Ngay cả việc tôi-muốn-giết-ông”. Hắn không cho quản lý Thôi cơ hội đáp lại, liền đi thẳng ra ngoài.

Quản lý Thôi nghiến răng ken khét. Đưa tay vào trong túi quần, chạm đến chiếc bình nhỏ. Ông quét mắt khắp văn phòng. Tất cả mọi người nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Quản lý Thôi không nói gì nữa, quay trở lại phòng làm việc. Quách Bình đập vào bả vai Mạch Đinh: “Sau này cần thận một chút. Nhờ Yến mà cậu giữ được cái ghế đó”. Nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Mạch Đinh, Phùng Phỉ Mông giải thích: “Lần trước Yến động vào ông ta. Cũng do Quý Mộng đảm bảo mới được tiếp tục làm việc. Ít nhất, Yến vẫn còn làm quản lý. Ai cũng không gánh được cậu đâu. Dù sao đây cũng là công ty. Có nguyên tắc riêng. Động thủ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì hết. Lần sau phải chú ý”.

Mạch Đinh gật đầu. Quách Bình dùng lực vỗ vỗ lưng Mạch Đinh: “Nhưng mà… làm rất tốt. Tôi thay đổi cách nhìn về cậu rồi đó”.

“Đúng vậy. Để khen ngợi cậu, tôi còn dư lại cái bánh bao cho cậu này”.

Không ngờ lần đầu tiên được các đồng nghiệp công nhận lại vì chuyện như vậy. Mạch Đinh nhìn cái bánh bao đặt trên bàn, rồi quay sang nhìn An Tử Yến một chút.

An Tử Yến sẽ không sao đâu. Vì hắn là An Tử Yến mà.

– Hết chương 121 –