Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 164: Quà sinh nhật




Thời gian đắc ý quá ngắn ngủi, cậu chỉ muốn làm thế nào để chỉnh An Tử Yến nhưng lại không có đem sự việc suy nghĩ kỹ càng, bây giờ quả thật không kịp nữa rồi, quần của cậu đã bị vứt xuống đất, cậu xoay ngược lại, dùng hai tay chống lên ngực An Tử Yến: “Đợi chút, hôm nay bất luận anh muốn bao nhiêu lần em cũng sẽ không ngăn cản anh, nhưng trước tiên xem xem quà sinh nhật của em tặng anh đã.”

“Ngoại trừ thân thể ra thứ gì cũng không cần.”

“Bởi vì là món quà sinh nhật lần đầu tiên tặng anh, em đã rất cố gắng vì anh lựa chọn.” gương mặt nhỏ của Mạch Đinh rất nghiêm túc, mang theo chút mong đợi và lo lắng, cậu hi vọng phần quà mình tặng An Tử Yến sẽ thích, An Tử Yến nhếch nhếch miệng, buông lỏng Mạch Đinh: “Nhanh lên.” Mạch Đinh cũng không theo mặc quần, kéo An Tử Yến đứng dậy: “Em dẫn anh đi xem.”

“Em lấy qua không được sao.”

“Là quà em không cầm được, anh phối hợp chút đi.” Mạch Đinh vừa kéo vừa nói, An Tử Yến thiếu hụt hứng thú bị kéo đến một căn phòng khác, Mạch Đinh cầm nắm đấm cửa thần bí đưa ra yêu cầu: “Anh trước tiên nhắm mắt lại đi.” Nghe thấy lời này, An Tử Yến quay người, Mạch Đinh vội vàng đổi giọng: “Không nhắm cũng được, anh hơi hơi mong đợi chút đi.”

“Em rốt cuộc có muốn mở cửa không.”

Mạch Đinh mở cửa ra, mắt đã quen với bóng tối lại vì ánh sáng đầy đủ trong căn phòng này mà có chút không thích ứng được, lúc ánh sáng dần dần trở nên dịu nhẹ, Mạch Đinh len lén liếc An Tử Yến, vẻ mặt của anh có chút ngoài dự liệu lóe lên, sau đó khóe miệng của anh nhướng lên, khiến Mạch Đinh trong lòng như có bông hoa vô hình nở bung ra, vẫn là nụ cười lúc đó, vẫn là khiến Mạch Đinh nhìn đến xuất thần. so với vẻ mặt sau khi An Tử Yến vừa mới chỉnh người, Mạch Đinh lại thích bây giờ hơn.

Không chỉ là phòng xem phim và phòng dương cầm đơn đợc, chúng được dung hợp với nhau, đàn dương cầm được đặt nơi ánh nắng chiếu bên cửa sổ, một hàng đĩa phim đặt trên giá kê sát tường, bố cục không tính là quá đẹp nhưng cũng không xem là quá xấu, Mạch Đinh đi đến trước đàn dương cầm, sờ thân đàn: “Em tuy rằng không có nhiều tiền như vậy mua cho anh đàn dương cầm giống lúc trước, nhưng cũng không phải chỉ vì ham rẻ mà tùy tiện mua, em có tra rất nhiều tư liệu trên mạng, cũng đối chiếu, cây đàn…” An Tử Yến cắt ngang lời Mạch Đinh: “Được rồi, anh biết rồi.” anh đi lại gần đàn dương cầm, ngón tay ấn một phím đàn, đàn dương cầm phát ra âm thanh kém xa cây đàn lúc trước bị An Tử Yến đập vỡ, người ngoại đạo như Mạch Đinh đương niên không nghe ra, cậu một mặt mong đợi hỏi: “Thế nào, thế nào hả?”

“Cũng không tệ.” ngoại trừ châm biếm và xã giao, An Tử Yến dường như ít khi dùng lời khen, cho nên Mạch Đinh rất rõ ràng, không tệ trong miệng An Tử Yến chính là lời khen cao nhất rồi, Mạch Đinh cười nheo mắt, cậu nhảy lên ôm chặt cổ An Tử Yến: “Phải không, anh thích món quà em tặng anh đúng không, đúng không.”

“Ừm.”

Dê chủ động chui vào hang sói, An Tử Yến hai tay đem Mạch Đinh cố định lên người mình, ôm cậu đi vào phòng ngủ: “Quà xem xong rồi, làm chuyện chính đi.” Do sự khen ngợi hiếm khi của An Tử Yến, Mạch Đinh cũng hiếm khi một chút cũng không phí lời, vui vẻ chấp nhận: “Vâng!”

Hai người trực tiếp ngã lên giường, hơi hơi đè ép giường, Mạch Đinh cười mặc cho An Tử Yến cởi đồ mình, ngón tay cậu sờ lên vùng eo An Tử Yến, cảm nhận sự khô nóng dần dần tăng lên ở đó, An Tử Yến túm lấy tay cậu đặt giữa môi, sau đó một tay khác lấy nhẫn kết hôn trên cổ Mạch Đinh xuống, thay cậu đeo lên ngón vô danh. Tên gia hỏa này đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi sao, tại sao mỗi một động tác đều nhất thiết phải câu dẫn lòng người, An Tử Yến đè lên cậu, bản thân anh giống như mang theo sức hút, hút mất trái tim và linh hồn Mạch Đinh.

Mạch Đinh tỉnh dậy trên giường nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, 11 giờ 59 phút, bây giờ cậu bồi An Tử Yến lớn thêm một tuổi, sau một phút nữa, An Tử Yến sẽ bồi cậu lớn thêm một tuổi.

Đối với sắp xếp cho sinh nhật mình Mạch Đinh không chút hứng thú, trước tiên là cảm ơn Quan Châu, rồi trắng trợng khoe khoang với đám Châu Cách, Ellen mình đã chỉnh được An Tử Yến thế nào, nguyện vọng nhiều năm được thực hiện, ít nhất đủ để cậu vui vẻ đến nửa năm. Hôm nay bởi vì cậu tâm tình khá tốt, hào phóng mua rất nhiều đồ ăn ngon mang vào bộ phận quan hệ xã hội, Phạm Thiếu Quân không khách sáo coi thường đồ trong túi: “Yo, cậu tinh thần thất thường, vậy mà lại mua đồ không rẻ tí nào, tôi còn tưởng trong túi toàn là để khô cay năm hào một gói chứ.”

“Tôi hôm nay tâm tình tốt, tùy ý mấy người nói tôi sao cũng được.” Mạch Đinh rất thoải mái, Phùng Phi Mông mở túi đựng ta vừa ăn vừa nói: “Bệnh suy thận của cậu trị xong rồi?”

“Không phải chứ, tôi còn tưởng bệnh suy thận của cậu ta là trời sinh.” Liễu Vĩ sờ cằm, Quách Bình ngăn cản bọn họ: “Đừng nói Mạch Đinh nữa, nếu như cậu ta không trị xong, bị mấy người nói như vậy đi nhảy lầu thì làm sao.” Không có bất ngờ, Cao Sảng bổ sung: “Muốn nhảy lầu thì đi công ty khác mà nhảy đi, nếu không sẽ xúi quẩy cho bộ phận quan hệ xã hội.” người khác cũng nhao nhao gia nhập, Mạch Đinh gào to: “Mấy người đừng có quá đáng, sự chịu đựng của tôi có mức độ thôi!”

“Không phải cậu để bọn tôi tùy ý nói sao?”

“Cũng không thể quá tùy ý, đem đồ ăn trả tôi.”

“Có lầm không vậy hả.”

Trong bộ phận quan hệ ồn ào, so với lúc mới vào bộ phận quan hệ xã hội thay đổi cũng không nhỏ. Lúc An Tử Yến đi vào, trong bộ phận quan hệ xã hội đều là tiếng cắn hạt dưa và khoai tây, sau khi mọi người thấy anh đến, chớp mắt trở nên an tĩnh, Mạch Đinh mới không sợ An Tử Yến, ít nhất hôm nay không sợ, An Tử Yến đã không thể lại vô lễ với mình như vậy nữa, anh ấy chính là bại tướng dưới tay mình! Mạch Đinh túm một miếng khoai to cho vào miệng, cố ý dùng sức cắn trước mặt An Tử Yến, An Tử Yến đối với hành vi ngu ngốc của Mạch Đinh nhắm mắt làm ngơ, dùng văn kiện gõ đầu cậu: “Họ Mạch, tốn tiền mời cậu đến không phải để cậu ăn khoai tây.” Nói xong, anh vứt bỏ Mạch Đinh quay về phòng làm việc. Mạch Đinh sờ sờ đầu bị gõ nghĩ: em nhất định là bị gõ ngốc luôn, mới thích anh đến như vậy.

Tâm trạng tốt của Mạch Đinh không thể bị ngăn cản, từ lúc lên ca đến tan ca, từ đầu đến cuối vẫn duy trì. Lúc trở về nơi nhà thuê, An Tử Yến và Bạch Tiểu Tư đã ở bên trong, Mạch Đinh tinh thần sung mãn như đánh tiết gà, sắc hồng đầy mặt: “Muahahaha, hai vị bại tướng đều ở đây sao, đang nói gì vậy, thảo luận hồi ức đau thương khi bị lừa sao?” dáng vẻ của cậu chỉ có dùng từ thiếu đánh để hình dung.

“Tôi lúc đó thật sự nên dùng nước sôi tạt cậu.”

“Muahaha, biết cảm giác bị lừa rồi đúng không.”

“Mạch Mạch, cậu kêu tôi đến giúp dọn nhà chính là thái độ này sao, vậy tôi vẫn nên đi về tốt hơn.” Bạch Tiểu Tư đứng dậy, Mạch Đinh vội vàng đổi thái độ: “Có gì nói đàng hoàng, chuyển nhà quan trọng, tôi trước tiên đi thu dọn một chút, đợi bọn Chu Cách qua thì bắt đầu dọn.” Mạch Đinh nói xong ngâm một điệu nhạc đi vào trong, cho đến khi cậu vào phòng ngủ rồi, Bạch Tiểu Tư đè thấp giọng nói: “Có thể chỉnh được anh, cậu ấy chắc là không phải vui bình thường ha.” An Tử Yến dựa trên sofa nhàn nhạt nói:

“Xem như là quà sinh nhật tặng em ấy.”

“Gì mà xem như, anh rõ ràng là dồn hết tâm trí cho phần quà tặng này. Có điều.” Bạch Tiểu Tư nhướng mắt tiếp tục nói:

“Giả vờ bị lừa so với người lừa mệt quá, em không thể không bội phục diễn xuất của em, nên quay phim lại, quá xuất sắc, đặc biệt là đoạn tạt nước, em không ngờ tới nhất chính là, anh vậy mà sẽ bằng lòng làm như vậy.”

“Em nói quá nhiều rồi, chuyện này anh không muốn nghe nữa.”

“Biết rồi, em sẽ mãi mãi bảo mật với Mạch Mạch, nhưng, cso chuyện em rất tò mò, anh làm sao biết đây là trò đùa của Mạch Mạch?” Bạch Tiểu Tư tò mò, An Tử Yến hỏi ngược lại: “Em ấy co khả năng đi yêu người khác sao?”

“Quỷ tự luyến.”