Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 58: Không trao đổi em cho bất cứ ai




Hứa Đức ngừng lại vài giây rồi sau đó lên tiếng: “Chúng tôi cảm thấy hai anh rất tốt. Cho nên muốn trao đổi bạn tình với nhau, thế nào?”. Quá khác so với suy nghĩ của Mạch Đinh.

“Trao đổi bạn tình là cái gì?”. Mạch Đinh vặn vẹo hỏi. Còn nghĩ nó là tên của trò chơi gì đó. Hứa Đức nhìn Mạch Đinh. Giờ phút này, trong ánh mắt của anh còn có cả dục vọng: “Trao đổi bạn tình hay còn gọi là đổi vợ hoặc chồng. Chính là giữa hai cặp vợ chồng…”. Lời nói của anh bị An Tử Yến thô lỗ chặn lại: “Không hứng. Các vị có thể về”. Mạch Đinh cố gắng suy nghĩ lời Hứa Đức nói. Đến lúc hiểu ra thì sắc mặt của cậu thay đổi. Cậu không biết ai là người nghĩ ra cái chuyện bẩn thiểu này. Muốn An Tử Yến và Dư Dung Mỹ ở cùng nhau. Còn cậu và Hứa Đức… Mạch Đinh không dám nghĩ. Cậu cảm thấy ghê tởm. Ấn tượng tốt trước đây với vợ chồng Hứa Đức chỉ vì một lời nói mà hoàn toàn sụp đổ. Thái độ trên mặt Dư Dung Mỹ vẫn không thay đổi. Dường như đối với họ thấy được phản ứng như vậy đã trở thành thói quen rồi: “Cũng có nhiều người không chấp nhận chuyện này. Cũng như có nhiều người không cách nào chấp nhận hai người vậy. không phải sao?”

“Không phải vậy. Chuyện này không giống nhau. Tôi không giống cầm thú mà làm mấy cái chuyện bẩn thiểu đó. Tình cảm của tôi đặt ở đâu, không phải do các người quyết định”. Mạch Đinh nhớ lại lời nói của Cao Quốc. Cậu tức giận. Nhưng lại cảm thấy miễn cưỡng nhiều hơn. Hắn không có cách nào khống chế và sửa đổi cách nhìn của người khác. Ngay đến mẹ cậu còn như vậy mà.

“Cậu không cần kích động như vậy. Lúc bắt đầu cũng có vài người phản ứng như cậu. Nhưng sau khi thử, không chừng sẽ có cảm nhận khác đấy”.

“Không lẽ hai người không yêu đối phương”.

“Rất yêu… Cho nên chúng tôi cần tìm hiểu rõ hơn. Muốn cho đổi phương thích hơn. Dung Mỹ thích An Tử Yến. Tôi cũng có hứng thú với cậu. Chúng tôi không phải tùy tiện trao đổi với bất cứ ai. Đây cũng là một thứ tình cảm”. Mạch Đinh không hiểu lời Hứa Đức nói. Một chút cũng không hiểu. Cậu chỉ biết rằng tình cảm của cậu với họ là khác nhau. An Tử Yến đứng lên. Giọng điệu trầm lạnh hơn bình thường: “Có phải muốn đổi cách nói chuyện. Hai người nghe có hiểu không? Cút ra ngoài”.

Dư Dung Mỹ rất có kinh nghiệm, dùng ngực dán sát vào người An Tử Yến. Hai tay nắm tay cổ tay An Tử Yến. Cô mê hoặc nhưng rất xinh đẹp: “Đàn ông các anh chỉ ra vẻ đứng đắn. Thật ra trong lòng cũng rất tò mò. Mún thử mùi vị lạ. Tin tôi đi…”. Cô nhón chân lên, ghé sát vào tai An Tử Yến, phát ra âm thanh quyến rũ: “Rất kích thích đấy”. Hứa Đức cũng đang muốn lại gần Mạch Đinh.

“Cậu dám đụng vào em ấy, tôi sẽ phế cậu”. Giọng nói của An Tử Yến lúc này không chỉ lạnh lùng mà còn đáng sợ, khiến cho Hứa Đức sợ hãi. Hứa Đức bất động tại chỗ. Mạch Đinh cảm thấy khó chịu. Cậu không thể nói gì với Dư Dung Mỹ. Nhưng thái độ sau đó của An Tử Yến khiến lòng cậu dịu đi một chút. Hắn nhìn chăm chăm vào động tác ôm cổ tay hắn, cúi đầu nhìn Dư Dung Mỹ. Ánh mặt không phải là đang nhìn phụ nữ mà giống nhìn thứ dơ bấn dính trên người hơn: “Cô muốn tự làm hay muốn tôi ra tay?”. Dư Dung Mỹ buông tay: “Theo như tôi quan sát, Mạch Đinh có thể là người bảo thủ. Nhưng anh thì không phải a”. Cô vẫn tiếp tục khuyên nhủ. Mạch Đinh ngồi không yên, cậu cũng đứng lên: “Mời hai người ra ngoài!”. Cậu không thích như vậy nhưng cậu vẫn không thể nói được những lời khó nghe. Mới đây họ còn là bạn. Bây giờ đã thay đổi rồi. Thứ cảm giác này rất kì lạ. Cậu phát hiện trở mặt với bạn bè là một chuyện rất mệt mỏi.

Tình bạn là một thứ rất mong manh. Có thể chấp nhận điều đó hoặc không. Vì người này hay người kia. Vì một lời nói. Vì bạn mới xuất hiện. Vì tiền. Vì rất nhiều lý do trên trời dưới đất. Nhưng Mạch Đinh nghĩ rằng chỉ có một phần nhỏ là như vậy thôi chứ không phải toàn bộ. Không phải tất cả. Cậu tin là như vậy.

“Chúng tôi không có ác ý. Lại không muốn ép hai người. Tất cả đều là tự nguyện. Hai người suy nghĩ đi”. Hứa Đức thở dài. Nắm tay Dư Dung Mỹ ra khỏi nhà. Mạch Đinh đóng cửa lại. Thậm chí còn không nhìn nơi đôi tay hai người họ đan vào nhau. Mạch Đinh cũng không nguyện ý chuyện người trong lòng An Tử Yến không phải là cậu.

“An Tử Yến, anh nói sao ai cũng có thể coi thường tình cảm của em?”. Mạch Đinh nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Cậu nghĩ rằng lời nói của cậu lúc này rất bi thương nhưng thật ra cậu cũng không còn chút tâm tình nào mà hỏi. Cậu biết rõ câu trả lời của hắn rồi. An Tử Yến trầm mặc. Hắn bước đến gần. Thân hình hắn bao lấy cậu. An Tử Yến nắm lấy cổ áo Mạch Đinh. Dùng sức kéo. Lưng Mạch Đinh chạm vào lồng ngực An Tử Yến. Hắn nói: “Ai dám coi thường em. Sau này cứ nhớ tên thằng đó rồi nói cho anh biết”. Vẫn như thường lệ. Cậu chưa nói gì đã bắt đầu nói lời an ủi rồi. Khóe miệng Mạch Đinh vẽ lên nụ cười: “Em còn chừa lại nhân lực cho quốc gia. Ai biết anh sẽ làm gì?”. Cậu dứt lời thì đột nhiên nhớ có lần nhìn thấy một cặp vợ chồng đi ra từ nhà Hứa Đức. Cậu nhanh chóng hiểu ra. Khó khăn nói: “Vừa nghĩ đến lời đề nghị của Hứa Đức…”.

“Không cho nói. Càng không cho phép nghĩ đến. Anh vẫn còn rất giận đấy”. Hắn đột nhiên buông Mạch Đinh ra. Mở cửa trực tiếp sang bên gõ cửa nhà Hứa Đức. Hứa Đức mở cửa nhìn thấy An Tử Yến thì có chút vui mừng. Anh cho rằng hắn đã đổi ý. An Tử Yến lạnh lùng nói: “Tôi đến nói cho hai người biết kết quả tốt”. Vừa dứt lời, An Tử Yến đã thượng chân vào chốn khó nói của Hứa Đức. Hứa Đức mặt mày nhăn nhó cúi người xuống. Anh đau đớn ôm hạ thân của mình. Sự việc diễn ra quá nhanh. Mạch Đinh Đinh cũng không phải là người duy nhất vẫn duy trì trạng thái bất động. Cậu nhớ cậu đã từng nói cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu nhất định cũng đứng về phía An Tử Yến. Vì vậy, để chứng minh với An Tử Yến, cậu cũng đi đến đá cho Hứa Đức một cú để tỏ rõ thái độ của cậu. Đáng tiếc, cậu đánh giá chân mình quá dài. Chỉ quơ giữa không khí mà thôi. Cậu đúng thật cứ nghĩ chân mình dài bằng An Tử Yến. Ngay tại thời điểm nghiêm túc như vậy mà lại làm ra chuyện mất mặt này. An Tử Yến lôi Mạch Đinh về nhà. Mạch Đinh vì hành động lúc nãy của mình mà giải thích: “Mới nãy chẳng qua là em đứng không vững thôi. Em tính đến giúp anh a”.

“Không cần”.

“Em cũng muốn làm gì đó giúp anh mà”.

“En chỉ cần nhớ một chuyện là được”. An Tử Yến không quay lại, giọng nói đều đều: “Em chỉ có thể là của anh. Là anh. Hiểu chưa?”. Mạch Đinh trong một khắc rất muốn như người lính mà trả lời thủ trường: Hiểu. Em là của anh. Nhưng rốt cuộc, cậu cũng chỉ gật đầu. Không nói lời nào cả. An Tử Yến có bao nhiêu là ma lực mà lại khiến cho con tim cậu loạn nhịp thế này?