Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 105




Dư Côn thở phào nhẹ nhõm, nếu như lão cứ tiếp tục hút linh khí một cách điên cuồng thế này, biết đâu chừng thân thể sẽ béo đến nổ tung luôn. Hiện giờ chỉ vừa cử động một chút, thịt mỡ trên người đã rung rinh theo.

"Đỗ Hành đâu?" Dư Côn vẫn không thể quan sát được tình hình bên ngoài, ngay cả nói chuyện cũng phải cất cao giọng mà hét, thần thức chỉ có thể tra xét được trong phạm vi vài thước xung quanh, vừa mơ hồ nhìn thấy bên ngoài kiếm khí tung hoành, chiến ý dày đặc đến nỗi khiến người ta run rẩy, lão lập tức đoán được đám kiếm tiên của Đoạn Thiên Môn đã đến đây, Dư Côn vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa nhịn không được mà giậm chân.

Dù thực lực của đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia có cường thịnh hơn đi nữa thì lão cũng không có cách nào thương lượng với một trong số bọn họ được, cái đám người quê mùa đến mức ngay cả điện thoại di động là gì cũng không biết thì còn có thể nói chuyện được sao (khoan khoan, ông cũng có phải là trẻ trung sành điệu gì đâu)! Dư Côn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang vặn vẹo biến hình, lại trông sang Quỷ Cốc Tử đang hết sức tập trung mà điều động mọi người bảo vệ phòng tuyến, cũng không dám bước tới quấy rầy, chỉ có thể liều mạng hét:

"Đỗ Hành đâu rồi?"

Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền về tin tức "Không phát hiện".

Dư Côn lập tức trừng mắt: "Sao mà không phát hiện được?"

"Tám vị kiếm tiên từ Đoạn Thiên Môn tới..."

Quỷ Cốc Tử cảm thán một tiếng, không thể đặt hy vọng vào việc kiếm tiên có thể nắm bắt những biến hóa trong thế trận phòng ngự của bọn họ được, cái đám người tùy tính kia, mỗi người có thể bảo hộ một phương là đã đáng mừng lắm rồi, bọn họ đơn giản là không muốn kiếm thế của mình va chạm lẫn nhau trong lúc quần chiến. Nếu muốn an toàn, chỉ có thể hụt hơi bắt kịp hành động của bọn họ, sau đó tìm đến khu vực trung tâm, cũng chính là nơi an toàn nhất, mà ngồi đợi.

"Trong tám người tới đây cũng không có Đỗ Hành sao?" Dư Côn trố mắt, "Đoạn Thiên Môn của y tổng cộng chỉ có vài người, sao ta nhớ rằng tính thêm cả Đỗ Hành thì mới được có sáu người thôi mà? Chẳng lẽ còn có người tới tận bây giờ cũng chưa đi đăng ký hộ khẩu ở Tu Chân giới hay sao?"

"..."

Thần Cơ Tử cổ quái ho khan một tiếng: "Dư Côn, ăn nói cẩn thận! Còn có bốn vị kiếm tiên không phải xuất thân từ Đoạn Thiên Môn."

Chẳng qua là sau khi lên tới Thiên giới, bọn họ đều ở tại Thanh Hoàn Động Thiên, cũng miễn cưỡng xem như gia nhập vào Đoạn Thiên Môn sau khi phi thăng.

Lúc này, một tiếng rít kinh khủng chói tai đột ngột vang lên, chấn động đến mức tinh thần của chúng tiên đều không trụ nổi, mọi người lập tức sợ hãi lui về phía sau.

"Đó là —— Chu Nhu!"

Kiếm khí màu đỏ thắm, thanh kiếm hình dạng quỷ dị, chẳng những cong veo uốn lượn, mà hai bên còn có lưỡi dao sắc bén bán trong suốt, hơi xòe ra như hai chiếc cánh, sương đỏ dày đặc như quét sạch một mảng trời, nơi nào kiếm phong lướt qua, tiếng rít quỷ dị bén nhọn liền đi theo tới đó, đánh thẳng vào thần thức Nguyên Thần, khiến người người hoảng sợ không thôi. Với những kẻ có tu vi ngang ngửa hoặc kém hơn Bạch Thuật Chân Nhân cùng Sa Sâm, quả thực chỉ có nước ôm đầu lảo đảo chực ngã.

"Cái đám kiếm tiên này... haiz, công kích kiểu đó quả đúng là chẳng phân biệt địch ta!"

Quỷ Cốc Tử vô cùng bất đắc dĩ mà ra hiệu lệnh lui về phía sau để điều chỉnh lại phương vị, cách xa Lạc Trì kiếm tiên.

Khinh Hồng kiếm phiêu dật lả lướt, Chu Nhu kiếm quỷ khóc thần sầu, bên cạnh đó còn có Thái Nhạc kiếm tiên, thanh kiếm trong tay ông ta khá to, thậm chí trông còn khí phách hơn cả Khai Sơn Phủ. Bạch Thuật Chân Nhân ngây sững ra một lúc lâu, sau khi nghe nói đây là sư phụ của Đỗ Hành, lập tức vô lực đỡ trán —— cái này mà gọi là kiếm à, cái này quả thực cứ như cả một ngọn núi đập vào mặt vậy đó hiểu không.

"Nếu hôm nay may mắn giữ được một mạng, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại cái đám điên kia nữa." Dư Côn thì thào.

"Đùa à, nếu chúng ta có thể trở về, mỗi ngày ngươi đều sẽ phải gặp, trừ phi ngươi không bước chân ra khỏi siêu thị."

Dư Côn nghe vậy, lập tức đau khổ vô cùng, lão có thể treo một tấm bảng ở trước cửa siêu thị Sơn Hải, bên trên ghi rằng Hình Thiên cùng kiếm tiên không được vào không hả? Ặc, này không được, hiện giờ Đỗ Hành cũng có thể xem như là kiếm tiên... Dư Côn nhanh chóng lắc lắc đầu, sao lại có thể phân tâm như vậy được! Trước mắt sống chết chưa rõ, nghĩ đến mấy thứ đó làm chi cho đau răng thế này.

"Tình hình bên trên thế nào?" Quỷ Cốc Tử hỏi.

Bọn họ ở trong này đánh sống đánh chết cũng chả thay đổi được gì, quan trọng là Ứng Long và Trường Thừa môn chủ bên kia.

Ứng Long có thực lực của Đại La Kim Tiên, Trường Thừa môn chủ nếu bại vong, bọn họ cũng sẽ thập tử vô sinh.

"Nhìn không rõ." Người tu chân vừa lui trở về kia lộ ra vẻ mặt sầu lo.

Thật ra bên ngoài đã bị bao bọc bởi cả một quầng sáng hình thành từ tầng tầng công kích của pháp bảo binh khí, thỉnh thoảng vẫn có khe hở để nhìn vào, thế nhưng tầm nhìn cũng có hạn. Hiện giờ lại có thêm kiếm khí của tám vị kiếm tiên, còn quan sát được tình hình bên ngoài mới là lạ!

Đám người Dư Côn hoảng loạn vừa đánh vừa nghị luận, mà kiếm tiên thì đương nhiên không có cái loại phiền não này rồi.

Tuy rằng bọn họ cũng sẽ thường gặp phải hai ba Cổ Tiên Hoang thú thực lực cực mạnh rất khó giải quyết, thế nhưng cũng chỉ là tốn chút thời gian, pháp bảo đến thì đập pháp bảo, binh khí đến thì càng không hề gì, nếu như là cận chiến thì đối phương chắc chắn sẽ không có phần thắng, ở tầng thứ ba chen chúc những người là người, trong tình cảnh giao tranh khốc liệt thế này, cho dù đối phương có đòn sát thủ gì thì cũng không thể thi triển được

Dần dà, những Cổ Tiên thành công cướp được Nguyên Thần chậm rãi lui sang một bên, không ai dám mạo hiểm tính mạng của mình nữa, còn những người không đắc thủ thì giằng co năm lần bảy lượt, sau đó liền dứt khoát xoay người đi tìm Phật tu gây phiền toái.

—— dù sao đều là người tu chân đã trải qua Thiên Kiếp, dùng Nguyên Thần của ai mà chả được.

Có khả năng là không ngưng thực như Nguyên Thần của người tu chân, thế nhưng dù gì cũng là Nguyên Thần đã từng chuyển thế mười kiếp, có còn hơn không, cùng lắm thì cướp đoạt thêm vài cái nữa là xong.

Vì thế chiến đoàn từ từ tản ra, dù có là Hoang thú dũng mãnh hơn đi nữa thì cũng sẽ không vì cơ hội chạy trốn mà dâng mạng nhỏ của mình vào tay kiếm tiên Đoạn Thiên Môn. Sát khí đáng sợ do Ứng Long phát ra bị toàn bộ các kiếm quét đi cũng là một nguyên nhân khiến bọn họ suy nghĩ lại, chỉ cần là chúng tiên có chút đầu óc thì đương nhiên đều sẽ biết cân nhắc thiệt hơn, đến hồng còn phải chọn quả mềm để nắn kia mà!

Thế cục loạn chiến dần dần sáng tỏ, thế công khiến người hít thở không thông cũng từ từ bình ổn trở lại.

Rất nhiều thần tiên đã tránh sang một bên, thay nhau cảnh giác nhìn xung quanh.

Đám người Dư Côn cũng không dám buông lỏng, vẫn giơ cao binh khí pháp bảo như trước, thay phiên nhau bay tới bay lui. Cách bọn họ không xa, tám vị kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đang lơ lửng giữa không trung, tà áo tung tay, mắt trông tứ phía. Quả thật là một kiếm nơi tay, đi tới đâu liền khiến người ta kiêng dè tới đó.

Một số kẻ đã giết chóc đến đỏ cả mắt, bị thứ uy thế này chấn nhiếp, cũng không tự giác mà dừng tay, đồng loạt rút lui như thủy triều, khiến cho phạm vi một trăm dặm xung quanh lập tức xuất hiện một khoảng trống. Cứ như vậy, màn trời chao đảo vặn vẹo liền hiển hiện rõ ràng trước mắt, thỉnh thoảng có vảy rồng cùng đuôi rồng quét qua giữa tầng mây dày đặc, sát khí đen nghịt như ngưng tụ thành sương mây, màu sắc cũng nhạt đi rất nhiều, biến thành một thứ màu xám quỷ dị.

"Ngươi thua."

Giọng nói lạnh lùng của Trường Thừa môn chủ vang vọng phía chân trời.

"Câm mồm!!" Ứng Long gào thét, thoáng chốc lớp vảy trên thân liền tựa như mưa sa, sát khí bành trướng, không ngừng áp chế kiếm quang kim sắc.

"Tên này thực khó giải quyết!"

Cánh tay Dư Côn bị nửa miếng vảy đen cắt ngang một đường, nhất thời máu tuôn như trút.

"Khoan đã, bên kia là gì?"

"Phật tu?"

Từng đóa sen xanh sen vàng đong đưa bất định dưới công kích của bầy Hoang thú, vô số Vạn tự cùng Kim Thân La Hán không ngừng xuất hiện, nhưng dưới tình hình đầy nguy khốn thế này, phạm vi lan tỏa của chúng rõ ràng là càng ngày càng giảm bớt.

*Vạn tự: 卐 nguyên tiếng Phạm là Srivatsalaksana, một ký tự tượng hình trong Phật giáo.

"Hỏng bét! Triển Viễn!!" Dư Côn nhảy dựng lên, lập tức chạy về hướng kia.

Bạch Thuật Chân Nhân cùng Sa Sâm cũng đồng loạt đứng bật dậy, Thần Cơ Tử không biết làm thế nào, chỉ có thể cười khổ:

"Bản thân chúng ta đã khó bảo toàn, bên kia lại quá xa."

Mỗi tầng trời trên Thiên giới đều vô cùng rộng lớn, hơn nữa dưới vòm trời lồng lộng không chỗ che chắn này, nhìn thấy bóng người ở phía xa, cnl dù hiện giờ có điên cuồng chạy tới cứu cũng không còn kịp nữa, càng khỏi nhắc tới đám Cổ Tiên Hoang thú cả người đầy máu đang đứng đó nhăm nhe bọn họ như hổ rình mồi.

"Luyện Hồn Thủy cũng đã biến thành kim sắc... Haiz!"

Dòng nước cuồn cuộn dưới chân ánh lên sắc kim nhàn nhạt, tầng thứ ba vốn rộn ràng đông đúc những người là người giờ cũng trở nên hoang vắng rất nhiều.

"A, đó là?"

Sau khi một tòa ảo ảnh Kim Thân của Phật tu sụp đổ, có thể thấp thoáng trông thấy một luồng lưu quang kim lục sắc chói lóa hiện lên, thoáng chốc liền có không ít bóng người thi nhau rơi vào Luyện Hồn Thủy.

"Là ai đang giúp những Phật tu kia?"

Mọi người ngó trái ngó phải, người nào nên có mặt đều đã có mặt, không có khả năng là Hình Thiên chứ.

"Đỗ Hành?!"

Vẫn là Dư Côn phản ứng nhanh nhẹn, lão đột nhiên nhảy dựng lên, há mồm trợn mắt.

Đây là Đỗ Hành mà lão quen biết sao?

Tuy rằng khoảng cách khá xa, thế nhưng có thể rõ ràng trông thấy bên trong ánh hào quang lưu chuyển ngập trời không ngừng không nghỉ, cùng với kiếm khí kim sắc ngày càng dày đặc, cuối cùng lắng đọng thành một sắc vàng thật đậm, thấp thoáng có một luồng kiếm quang thanh lãnh hiện lên —— chặt gãy binh khí, phá nát pháp bảo, cắt đầu đoạn cổ, đánh tan Nguyên Thần.

Dư Côn, Bạch Thuật Chân Nhân, trưởng lão Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông, còn có Phủ Linh Khai Sơn, tất cả đều không nhịn được mà há hốc mồm.

Bóng người trước mắt như dần trở nên mơ hồ, hòa vào thân ảnh đẫm máu trong ký ức nơi núi Bắc Mang vào một trăm năm trước. Thanh kiếm mang theo uy lực của Thiên Kiếp, mãnh liệt thiêu đốt tất cả phản kích, mỗi một bước chân, đều sẽ có tiếng thét gào thảm thiết vang lên. Nơi nào đi qua, máu tươi thấm đẫm, thi thể chất đầy, kiếm quang thanh lãnh bị nhuộm thành một sắc đỏ kinh khủng, máu đào từng giọt từng giọt lướt trên kiếm phong rồi tí tách nhỏ xuống.

—— giờ phút này, máu tươi kim sắc men theo kiếm phong của Thập Phương Câu Diệt mà chảy xuống, song phần lớn đều đã trực tiếp bị sát khí mai một.

Vẻ mặt Đỗ Hành cũng không lộ ra biểu cảm gì, tâm ma của y sớm đã bị tiêu diệt, cho dù là đang ở trong tình cảnh như thế này, ánh mắt y vẫn thản nhiên, cánh tay cầm kiếm vẫn mạnh mẽ vững vàng như cũ. Chân đạp từng bước trên hư không, kiếm quang lướt qua, đám thần tiên đang kết pháp quyết đều lập tức đứt lìa cổ tay, những cánh tay đang cầm binh khí cũng đều rơi xuống, mà miệng vết thương của bọn họ hãy còn chầm chậm rỉ ra một dòng khí đen tựa như sát khí, khiến cho bọn họ dù có thôi động linh lực chữa trị thì vết thương cũng không cách nào khép lại được, thế nên người người đều chỉ có thể hốt hoảng tránh né.

Mà đám người đó đã có thể xem là may mắn, đa số kẻ lao về phía Đỗ Hành với tốc độ quá nhanh hay khoảng cách quá gần, đều sẽ lập tức câu diệt Nguyên Thần hoặc là rơi vào vĩnh cửu luân hồi.

Thẩm Đông có cảm giác cực kỳ vi diệu.

Cứ như hắn đang gia nhập một cuộc chiến cực kỳ lâm ly cực kỳ thống khoái, chính là cái loại cảm giác từng quyền trực tiếp đấm vào da thịt, đánh đến mức khiến cho đối phương ngả nghiêng ngả ngửa nhận không ra phương hướng. Thần thức cảm nhận được cảnh vật mơ hồ bên ngoài càng khiến cho hắn cảm thấy khác lạ, vẻ mặt của đám thần tiên, thậm chí tiếng gầm rú phẫn nộ cả kinh cũng trở nên cực kỳ xa xôi, không thể với tới, thế nhưng pháp bảo, binh khí, cùng với động tác công kích của bọn họ lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể nhìn ra sơ hở trí mạng trong đó.

Quả nhiên, chỉ một giây tiếp theo, kiếm thế của Đỗ Hành cũng lập tức lướt đến ngay vị trí đó.

Đây cứ như một trò chơi giải đố đầy thú vị vậy, Thẩm Đông kiềm chế không đặng mà cảm thấy ngứa nghề, dư thế của thanh kiếm trong tay Đỗ Hành còn chưa kịp thu về thì đã đột ngột trở mình, trực tiếp đâm thẳng vào mắt một con Hoang thú mang hình dạng chim ở ngay phía sau, xương sọ cứng rắn khiến cho kiếm thế nhất thời chậm lại.

Đỗ Hành thoáng sửng sốt, cổ tay dụng lực, không chút trở ngại mà tiếp sức thêm cho một kiếm này.

Kiếm quang dưới sự thôi động sát khí và lực lượng mạnh mẽ, vào khoảnh khắc đâm xuyên qua xương sọ, con Hoang thú kia lập tức gào lên một tiếng thảm thiết, hai cánh đột ngột vung ra, lại bị Thẩm Đông thừa cơ chém đứt lìa từ phần gốc, thân thể khổng lồ bất lực ngã xuống, chẳng qua Nguyên Thần của kẻ này không hổ là mang bản thể cầm điểu, tránh thoát cực kỳ nhanh, Thẩm Đông không đuổi kịp, song hắn cũng không định đuổi theo, chỉ bắt đầu nhắm đến mục tiêu kế tiếp.

Khám phá chỗ trí mạng, chính là bản năng của binh khí.

Những sơ hở này, đối với Thẩm Đông mà nói quả thực là rành rành trước mắt, muốn bỏ qua cũng khó, hiện giờ hắn phát hiện thực lực của Đỗ Hành quả thực khiến cho người ta phải sợ hãi, mỗi một kiếm, trông thì trực tiếp quả quyết, kiếm quang lưu chuyển tùy ý, nhưng thật ra thế kiếm hoàn toàn là nhằm vào điểm sơ hở cùng chỗ trí mạng của đối phương, quét ngang một vòng, đường đi của chiêu thức ngắn nhất mà cũng là hữu hiệu nhất.

Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có vài góc chết rất nhỏ lộ ra sơ hở, chuyện đó cũng không còn cách nào, dù có thể ngưng chú thần thức xem xét bốn phương tám hướng, nhưng hai mắt cũng không thể xoay 360 độ được.

Thế nhưng hiện giờ ——

Đỗ Hành nhìn không tới cũng chẳng sao, vẫn còn Thẩm Đông kia mà.

Dư Côn đứng ở phía xa đã nói không nên lời.

Những người còn đang giằng co trong cuộc hỗn chiến càng ngày càng ít, rất nhiều Phật tu cảm thấy ngăn cản không xong, căn bản là không muốn hao tâm tổn sức nữa, trực tiếp niệm lớn Phật hiệu, sau đó nhảy vào Luyện Hồn Thủy dấn thân vào luân hồi.

Giữa không trung, vô số đóa sen vàng bỗng chốc héo rũ, thế nhưng vẫn ngoan cường tồn tại.

Cuối cùng, kiếm khí của Thập Phương Câu Diệt càn quét đến bên cạnh những đóa sen vàng kia, vô số cánh hoa lác đác rơi rụng hòng hòa tan sát khí. Tay cầm kiếm của Đỗ Hành rốt cuộc cũng chậm rãi dừng lại.

Những đóa sen vàng xoay tròn thịnh phóng, do hấp thu quá nhiều lực lượng của các Phật tu đã ngã xuống dấn thân vào luân hồi, trông chúng có vẻ càng thêm chói mắt, thế nhưng chỉ thoáng chốc, tất cả đều héo rũ, cánh hoa phiêu đãng đầy trời, để lộ ra một người đang đứng ở chính giữa, chân đạp sen vàng, mày thắm chu sa, như cười như không mà đứng chắp tay:

"Nói trước, bần tăng đây vốn không có của cải gì, chỉ có một tấm áo cà sa rách nát mà thôi, không trả nổi khoản tiền viện trợ khẩn cấp này cho siêu thị Sơn Hải đâu."

Thẩm Đông liếc nhìn Triển Viễn, người này thế nhưng hoàn toàn không có sơ hở nào! Lại thêm cái tu vi này nữa! Ông ta làm sao có thể thăng cấp còn nhanh hơn mình được?

Triển Viễn, không, hiện giờ có lẽ nên gọi là Chiêm Viễn đại sư, nhìn xuống vô số luồng kim quang Nguyên Thần của các Phật tu đang trôi nổi trong Hồ Luân Hồi, thấp giọng than thở: "Bọn họ rốt cuộc đều không có tâm tưởng kiên nghị, ngoại trừ chống đối thì cũng chỉ biết tránh né... Nếu có thể thành tâm chính ý, một lòng kiên trì đến cuối cùng, nơi nào mà không phải Phật, bể khổ cũng có thể độ."

Thôi dẹp đi, đó là bởi vì khi nãy ông nghe thấy di động của Đỗ Hành reo lên. Lại nhìn thấy chân thân của Dư Côn, tuy rằng lúc ấy biển người đông đúc không có cách nào chen qua được, chẳng qua ông tin rằng mọi người có chết cũng phải cùng chết, không chết thì đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp tới cứu mình —— Thẩm Đông lặng lẽ nghĩ bụng, ban ngành liên quan đến quốc gia, chức vị đặc biệt đến như thế, không có ông ta đi thu dọn cục diện hỗn loạn, mọi người dù có trở lại Nhân gian cũng chẳng thể sống yên ổn được!

"Không cần thù lao, sau này chỉ cần mỗi lần ta với Thẩm Đông bị ghi phạt, ngươi đi nộp tiền dùm là được." Đỗ Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Vậy cũng được." Chiêm Viễn đại sư cười tủm tỉm, mấy cái thứ như ngân phiếu khống này tiện thật, không cần phải trả thêm bất kỳ chi phí nào.

*Ngân phiếu khống: ngân phiếu không có tài khoản, không thể rút tiền. Ý Triển Viễn là lời của ông ta chỉ là hứa suông, cũng chẳng mất mát gì.

Có thể trở lại Nhân gian hay không thì còn phải nói lại!

Chẳng qua...

Chiêm Viễn đại sư theo chân Đỗ Hành, bay về phía đám người tu chân đang tụ tập, vừa liếc mắt liền trông thấy Dư Côn đã béo tròn như quả bóng, còn có Bạch Thuật Chân Nhân đang dắt theo đứa trẻ Sa Sâm cao vỏn vẹn mét ba, cùng với tên phủ linh nào đó đang cười tí tởn.

Cũng tốt.

Thiên Đạo mà thôi, chỉ là sinh tử, há có ai bất tử đâu?

Luân hồi là Đạo, nghịch thiên cũng là Đạo, mười thế đại viên mãn, tu hành không phải là chuyển thế vài lần, mà là lịch kiếp thấu hiểu ba nghìn hồng trần. Khám phá tình đời, không phải vạn niệm câu không, mà là một ngày nào đó khi mọi chuyện xảy đến, ta đều có thể cười to mà đi, lúc ấy còn gì tiếc nuối?

*vạn niệm câu không: tâm không sinh ra bất cứ vọng niệm nào.

Chiêm Viễn đại sư vươn tay nhón lấy một cánh sen vàng đang phiêu đãng, nhìn về phía chân trời xa xăm, lên tiếng cùng một lúc với Đỗ Hành:

"Ứng Long, phải bại!"