Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 113




"Rầm!" Chân giường trực tiếp gãy thành hai khúc, mảnh vụn văng tứ tán, đập thẳng vào trên tường.

Tiếp đó bóng đèn cũng nổ tung, vụn thủy tinh lác đác rơi xuống đất như mưa, còn có một vài mảnh rớt trên ga trải giường. Thẩm Đông kinh hồn táng đảm, trong lúc hắn giãy dụa, căn phòng này đã gần như bị kiếm khí mà hắn vô tình phóng ra phá hủy thành một mớ hỗn loạn, ngay cả tủ đầu giường cũng bị cắt thành mấy khúc ngay ngắn gọn gàng, vết cắt sắc gọn bóng loáng, thậm chí chẳng có lấy chút gờ ráp nào.

—— thanh kiếm này quả thực vô cùng sắc bén, đúng không.

Thế nhưng kiếm phong dù có sắc bén hơn nữa, kiếm khí dù có cường thịnh hơn nữa, cũng chỉ là vô dụng thôi!

Tựa như lúc trước khi Thẩm Đông ra tay với Đỗ Hành, kiếm phong thanh sắc phóng ra hoàn toàn không có chút tác dụng nào, cho dù lúc ngày đây ngay cả trần nhà cũng đã bị Thẩm Đông chọc thủng ra mấy cái lỗ lớn, thế nhưng Đỗ Hành đang kề sát Thẩm Đông vẫn không chút hề hấn gì. Những luồng kiếm khí sắc bén trực tiếp xuyên qua người Đỗ Hành, ngay cả một sợi tóc của y cũng chẳng cắt đứt được.

Kiếm muốn chống lại kiếm tu của mình, quả thực! Không có phần thắng!

Thẩm Đông nghiến răng nghiến lợi hiểu ra một điều, dù cho hắn có mạnh hơn đi nữa, dù cho hắn có thể tay không bẻ cong chân giường inox, nhưng lại không có cách nào đẩy ra được Đỗ Hành. Cái áo trên người hắn kia giờ chỉ còn lại nửa mảnh tay áo miễn cưỡng vắt vẻo trên cánh tay, giày đã bị ném ra ngoài cửa sổ, nguyên nhân khiến Thẩm Đông giãy dụa dữ dội như vậy, giận dữ tức tối như vậy, đương nhiên là vì tất cả quần áo của hắn chẳng bao giờ được nguyên vẹn nổi.

"Đỗ Hành!!"

Lần này Thẩm Đông thật sự hoảng loạn rồi, giữa những người tu chân thực sự có quan hệ song tu, nhưng chưa từng nghe ai nói kiếm và kiếm tu cũng có thể... Được rồi! Dù là song tu, nhưng ít nhất cũng nên lựa lúc thần trí tỉnh táo chứ! Dục niệm là ma, tâm cảnh bất thủ, trầm luân không rời, đây chính là tối kỵ của người tu chân, song tu chính là song tu, tình dục chính là tình dục, trên đời này không thể có loại chuyện tốt như vừa thỏa mãn thể xác vừa tăng tiến tu vi được.

Thẩm Đông cảm thấy chán nản vô cùng, còn không bằng để hắn tiếp tục làm một thanh kiếm luôn cho rồi, Cửu Trọng Thiên Kiếp chết tiệt, núi Bắc Mang chết tiệt...

Lúc hắn còn đang suy nghĩ vu vơ, nửa mảnh tay áo vắt vẻo trên cánh tay cũng đã bị xé rách bươm.

Ý thức của Đỗ Hành vẫn chưa được tỉnh táo, thậm chí ngay cả mắt còn chưa mở ra, cánh tay lúc đầu nhấn vai Thẩm Đông xuống giờ đã chuyển thành vòng qua vai, đầu gối cũng đè trên cẳng chân, cho đến khi xé rách mảnh vải cuối cùng trên người hắn, động tác của y dần chậm lại, thân thể cúi xuống, ghìm chặt Thẩm Đông khiến hắn không thể nhúc nhích gì được, ngay cả hít thở cũng phải cố hết sức, đã vậy còn phải kiên trì chịu đựng bàn tay đang lưu luyến ve vuốt trên lưng mình.

Từng đường vân tay, từng ngón tay, thêm cả thứ xúc cảm này...

—— khốn nạn, sao hắn lại quen thuộc với cái tay này như vậy chứ?!

Một thứ cảm giác khác thường men theo sống lưng mà lan ra, Thẩm Đông không kiềm chế được liền khẽ run rẩy, mà tệ nhất chính là, thật ra đây chỉ là phản ứng bình thường. Nếu dùng tay chậm rãi vuốt ve kiếm, dù chỉ là một thanh kiếm có chút linh tính vẫn sẽ ngâm khẽ rồi chấn động như thường.

Thẩm Đông cảm thấy bản thân đúng thật là xúi quẩy, cố gắng chịu đựng cảm giác khác thường đột ngột xảy đến này, hắn căm giận nghĩ bụng, dù sao quần áo cũng chẳng còn, cứ dứt khoát biến về dạng kiếm cho xong, cho dù Đỗ Hành có ôm chặt hơn nữa cũng chẳng nhằm nhò gì.

Thế nhưng nghĩ thì dễ lắm, còn làm thì không ổn chút nào, mép giường đã bị vỡ ra một mảnh nhỏ, mà bộ dáng của hắn vẫn y như cũ, chẳng thể biến trở lại được.

Chuyện đó không có khả năng!

Thẩm Đông bối rối, mọi khí linh đều có khả năng tùy ý chuyển đổi giữa bộ dạng vốn có và hình người, cứ nhìn Khai Sơn Phủ thì biết, nếu binh khí ra chiến trường mà vẫn không biến hình được, vậy thì phải dùng như thế nào?

Mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống, Thẩm Đông cố gắng không để ý đến bàn tay của Đỗ Hành, cùng với hơi thở mỏng manh gần trong gang tấc, thêm cả cái cảm giác khác thường đang chạy dọc theo cơ thể, hắn dùng thần thức nội thị, thật sự chẳng phát hiện ra được vấn đề gì cả, cuối cùng ánh mắt liền rơi xuống ngón út tay phải.

Dấu vết của sợi tơ hồng kia ngày càng hiện lên rõ ràng, cả ngón tay hắn đều nóng hầm hập.

Chẳng lẽ là do thứ này? (cậu nghĩ nhiều quá rồi, đây là tơ hồng chứ có phải xuân dược đâu)

Đúng lúc này, cánh cửa phòng chợt phát ra một tiếng ầm vang rồi đổ sập xuống.

"Kẻ nào ném giày bậy bạ... Ặc!"

Trong màn bụi thốc lên mờ mịt, Thái Nhạc kiếm tiên há mồm trợn mắt giẫm lên ván cửa, chứng kiến ba bức tường xung quanh đều chi chít lỗ hổng, trên trần nhà còn nứt ra mấy đường ngang ngang dọc dọc, vật dụng bên trong đều bị cắt ra từng miếng như bánh ngọt, rải rác thành từng khối rơi trên mặt đất, giường cũng sập hết phân nửa, chăn bông bị xé thành từng mảnh, bóng đèn vỡ toang, rơi đầy trên sàn nhà, gối đầu chỉ còn lại nửa cái, lông chim phiêu đãng khắp phòng. Đỗ Hành còn mặc quần áo, nhưng Thẩm Đông bị y đè chặt phía dưới, cánh tay cùng cẳng chân lộ ra bên ngoài đều trần trụi, hơn nữa bên cạnh rõ ràng vẫn còn những mảnh vải vụn vương vãi.

Thái Nhạc kiếm tiên há hốc mồm lui về phía sau một bước, cứng ngắc hỏi:

"... Các, các ngươi đang làm gì?"

"..."

Thẩm Đông oán giận, hắn cũng đang muốn biết đây nè!

Thái Nhạc kiếm tiên lảo đảo hai cái, mờ mịt giật giật chòm râu bạc, lấy tình cảm giữa kiếm và kiếm tu mà nói, nếu kiếm biến hóa, trở thành đạo lữ cũng rất có khả năng, Thái Nhạc kiếm tiên cùng lắm thì hỗn độn trong gió ba bốn ngày là xong, Linh Hoán kiếm tiên lúc trước còn mềm nhũn cả tay chân mà ngã bệt xuống đất nữa kia kìa, nhưng rồi chuyện cũng đâu vào đó, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, các kiếm tiên chắc chắn có thể hiểu được, nhất định sẽ không trực tiếp ngất xỉu như cái đám tiên nhân Thừa Thiên Phái kia. Nhưng vấn đề là, cho dù là thần tiên, quan hệ đạo lữ cũng không có nghĩa là sẽ... ấy ấy như vậy!

Thái Nhạc kiếm tiên thẫn thờ quay đầu đi.

"Rầm!"

Thái Nhạc cắm đầu lao thẳng vào vách tường, để lại một cái hố hình người sâu hoắm, sau đó nghiêng ngã lảo đảo bước đi.

"... Ê... Nè!"

Thẩm Đông bị Đỗ Hành đè chặt cứng, hoàn toàn không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng nói không ra hơi. Lúc này đây càng thêm dở khóc dở cười, ông già ưa lèm bèm kia, lúc ông nên lèm bèm thì sao không thấy nói tiếng nào hết vậy hả! Qua đây giúp tí xíu thôi cũng được mà! Đồ đệ ông lúc này đầu óc không được bình thường lắm đâu, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao hả?

Thái Nhạc kiếm tiên cứ như vậy mà đờ đẫn bước đi băng băng, không cua không quẹo, liên tiếp tông thẳng qua bốn căn phòng, cuối cùng đâm xuyên qua bức tường bệnh viện rồi bước luôn ra ngoài, vì thế dưới chân trống không, từ lầu bốn cắm đầu lao xuống bồn hoa phía dưới.

"..."

Thôi quên đi, muốn trông cậy vào Thái Nhạc kiếm tiên, còn không bằng đi nhờ vả thanh kiếm của ông ta luôn cho xong.

Thế nhưng nếu dùng thần thức kêu cứu... này, này cũng mất mặt quá rồi! Mà cũng phải nói, ngoại trừ Đỗ Hành, có lẽ không có vị kiếm tiên nào mà lại cả ngày vác kiếm theo bên mình, đa số đều là cất giữ trong mi tâm thức hải, muốn gọi ra cũng gọi không được.

Đỗ Hành vốn là bị sát khí trùng kích, nếu như lại thêm mấy thanh kiếm nữa chạy tới, chuyện quái quỷ gì xảy ra thì chắc chỉ có trời mới biết!

Thẩm Đông đành phải cố gắng giả vờ như mình không hề tồn tại.

Chuyện này quả thật rất có hiệu quả, ngoại trừ đôi tay kia ngày càng siết chặt hơn, lực áp chế ban đầu đã dần dần lơi lỏng, cuối cùng người phía trên lại khôi phục bộ dạng hôn mê bất tỉnh mấy ngày nay, không chút động tĩnh.

Thẩm Đông há hốc mồm.

Tình huống gì đây hả? Những kiếm tu khác bị sát khí trùng kích, nhiều nhất cũng sẽ nhảy dựng lên đại khai sát giới, còn Đỗ Hành thì ngược lại, chỉ xé quần áo hắn thôi sao? Chẳng lẽ có thù hằn gì với quần áo của hắn à? Được rồi, chỉ cần không hủy luôn cái bệnh viện này, muốn làm gì cũng được.

Trên sàn nhà rất lạnh, Thẩm Đông chỉ có thể đau thương diễn tròn vai cái đệm cho Đỗ Hành đè lên. Chưa kịp đợi đến lúc hắn nghĩ ra được biện pháp, trên lầu đã vang lên một tiếng nổ chói tai, khóe mắt hắn lướt qua vô số gạch tường bê tông rơi rụng từng mảng từng mảng, thêm cả cái ghế dựa tàn phế chỉ còn lại phân nửa, cùng với khung ảnh bị khoét một góc, mảnh vỡ thủy tinh...

Ặc! Thái Nhạc kiếm tiên hình như còn nằm dưới bồn hoa thì phải!

Thẩm Đông chưa kịp hoàn hồn, đã chợt nghe thấy Linh Hoán kiếm tiên hô to:

"Sư phụ ngươi... cứu mạng!"

Lại là một tiếng vang thật lớn, cảm giác cứ như nóc phòng vừa sụp xuống.

Thẩm Đông hoảng sợ nhìn ra cửa sổ, bởi vì toàn bộ căn phòng đều đang nghiêng về phía trước. Đệch, cái đám kiếm tiên kia không phải đã chém sập bức tường chịu lực của người ta rồi chứ! Thẩm Đông kinh hồn bạt vía túm chặt ga giường, mắt mở trừng trừng nhìn đống đồ đạc ngổn ngang trong phòng nghiêng theo mặt đất mà trượt thẳng ra ngoài, cuối cùng ngay cả hắn cùng Đỗ Hành cũng bị vạ lây.

May là cái giường nát bét này cũng coi như đủ lớn, cả giường đập mạnh vào cửa sổ rồi kẹt cứng ở đó, chỉ như vậy bọn họ mới không lao thẳng ra ngoài, thế nhưng:

"Bang!"

Bà mẹ nó, lại đập đầu, cái đầu hắn hôm nay đã làm nên tội tình gì mà xúi quẩy mãi thế?

Thẩm Đông choáng váng quơ quào xung quanh hòng tìm kiếm thứ gì đó để túm lấy, hoàn toàn không để ý tới đôi mắt nhắm chặt của Đỗ Hành vừa khẽ động đậy, mi mắt lay động như sắp sửa mở ra, rồi khi ý thức đang thơ thẩn giữa ranh giới của tỉnh táo và mơ hồ, y cũng xui xẻo bị đập cho một cái.

"Hừm..."

Bị giày vò đến như vậy, không tỉnh thì coi như xong luôn.

Đỗ Hành nhíu mày, theo bản năng mà vươn tay sờ sờ cái trán mới bị đập trúng.

Y vừa mơ thấy một cơn ác mộng, thần thức vốn đang phiêu đãng trong bóng tối vô tận cứ như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào (sát khí), khí tức quen thuộc này lập tức khiến Đỗ Hành nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng trước khi hôn mê, kiếm rời tay bay đi, y nhất định phải tìm về!

Duỗi tay ra nắm lấy, đúng rồi, là Thẩm Đông.

Ý thức vừa an tâm chuẩn bị chìm xuống, nơi ngón tay đã chợt nóng lên, khiến cho Đỗ Hành cảm thấy vô cùng hoảng hốt, gấp gáp muốn xác nhận Thẩm Đông thật sự vẫn còn bên cạnh mình, kết quả... đương lúc chìm trong cơn mê mang lại bỗng dưng nổi nóng, kiếm dường như đang bị một lớp vải bao bọc lấy, căn ngản y chạm vào... Điều này không thể chấp nhận được, y lập tức xé toạc thứ kia ra.

—— dưới tay là cảm giác ấm áp, không phải thân kiếm lạnh như băng kia.

Ôm kiếm ngủ thì đã sao? Ngủ đến lúc nửa mê nửa tỉnh lại tiện tay so sờ vài cái, sau đó nằm xuống ngủ tiếp thì đã sao? Rất bình thường mà, Đỗ Hành cũng nghĩ như vậy, nhưng y lại cảm thấy có gì đó không đúng, chỗ nào không đúng chứ? Ý thức đang mê mang của y thực sự nghĩ không ra.

Lúc này đây sau khi bị đập mạnh một cái, Đỗ Hành tức khắc liền tỉnh táo.

Đập vào mắt chính là một bờ vai cùng cần cổ trần trụi, nơi cánh tay y đang ghìm chặt chính là eo cùng bả vai Thẩm Đông, chỉ khẽ ngẩng đầu liền có thể trông thấy Thẩm Đông bộ dạng choáng váng, vẻ mặt tức giận đang muốn mắng người.

Đỗ Hành vô cùng bình tĩnh mà ung dung cúi đầu xuống lần nữa, dán lên cánh môi hơi mỏng kia, ngăn lại toàn bộ những lời Thẩm Đông đang định nói ra.

Thẩm Đông trố mắt, kinh hoảng nhìn Đỗ Hành.

—— thằng, thằng cha này bây giờ rốt cuộc là đang tỉnh, hay là lại lên cơn thần kinh nữa rồi?

Hơi thở quyện vào nhau, một luồng linh khí mỏng manh chậm rãi chảy vào huyệt vị dưới môi, thoải mái cứ như ánh mặt trời ấm áp, hai đôi môi không chừa ra chút kẽ hở nào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đỗ Hành sau khi buông tay, lập tức tỏ vẻ như không có việc gì mà nhìn nhìn thân thể mình, lại nhíu mày dòm Thẩm Đông, sau đó xé toạc ga giường quấn quanh người hắn.

"Ặc!"

Thẩm Đông lúc này mới giật mình hoàn hồn, nhảy dựng lên, nghiêng ngả bốn mươi độ theo sàn nhà mà gắng gượng lếch ra tới cửa, tức giận nói:

"Anh tỉnh rồi à?"

"Thì sao?" Đỗ Hành cúi đầu nhìn tay mình, cánh tay vẫn chưa được linh hoạt lắm, cũng chưa hồi phục hoàn toàn, pháp lực cạn kiệt, Chân Nguyên hao tổn nghiêm trọng, quả nhiên muốn chém gãy Kiến Mộc thì phải trả một cái giá rất lớn.

Trông thấy biểu tình lơ đễnh của Đỗ Hành, Thẩm Đông quả thực rất muốn chửi thề, quả nhiên ông già ưa lèm bèm kia nói rất đúng! Kiếm tu một khi bị sát khí trùng kích, bản năng sẽ lập tức chi phối, khiến cho bọn họ vô thức làm ra vài việc mà sau đó chẳng – thể – nào – nhớ – rõ – được!

May là không thật sự xảy ra chuyện gì!

Da đầu Thẩm Đông lập tức tê rần, cả người cũng không được tự nhiên. Tiêu rồi, mới nãy hắn lại nghĩ đến mấy chuyện tào lao gì nữa vậy, đây đều là lỗi của hai con rắn chết tiệt kia hết, thêm cả cái ông Thái Nhạc kiếm tiên chỉ dạy bậy bạ nữa = 皿 =

"Cậu sao vậy?"

Đỗ Hành không hiểu gì mà nhìn Thẩm Đông hai mắt lập lòe, tâm trạng lúc lên lúc xuống.

"Không, không gì hết!" Thẩm Đông theo phản xạ có điều kiện mà trốn tránh, song không hiểu vì sao lại đột ngột nhớ ra, trước kia bọn họ cũng đã từng đi tìm hai con rắn chết tiệt kia gây phiền phức, là tại một cái nhà tắm nào đó, đúng vậy, đi đánh du kích mà còn chọn cái địa điểm xúi quẩy gì đâu, lại được xem biểu diễn trực tiếp cảnh tượng ái ân mãnh liệt gì đó nữa chứ. Nói như vậy, quan hệ giữa Nhị Phụ và Nguy dường như cũng không tệ, ngay cả cái chuyện ấy ấy kia cũng có thể thử được?

Thẩm Đông đột nhiên đập mạnh vào trán mình một cái.

Đúng, nhất định là ở chung với cái đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lâu quá, cho nên bây giờ hắn cũng không được bình thường luôn rồi!

Thẩm Đông xấu hổ vội ho một tiếng, nhìn lên trần nhà nghiêng nghiêng, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì:

"Sau khi anh tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy không phải là một đống phế tích, này chứng tỏ vận số của anh không tệ lắm đâu!" Cả tầng lầu chỉ mới ngả nghiêng một nửa thôi hà.

Ngay cả Đỗ Hành cũng nhịn không được mà mặt mày co rút: "Đây là đâu? Bọn họ đang làm gì?"

"... Anh không muốn biết đâu."

Đỗ Hành không nói gì thêm, lập tức túm lấy Thẩm Đông bay ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, đỗ quyên nở rộ, ý xuân ấm nồng, đứng trên nóc sân thượng của bệnh viện nhìn xuống, có thể rõ ràng trông thấy một phần ba tòa nhà đã gần như sụp xuống, chỉ có hai tòa nhà hai bên trái phải là còn có thể xem như nguyên vẹn, xung quanh không một bóng người, chỉ có một tòa bán phế tích như vậy đứng lặng trong nắng chiều. Tốt lắm, không có phàm nhân vây xem, cũng không ở gần quốc lộ.

Bồn hoa phía trước bệnh viện đã bị gạch vụn chôn vùi, con đường đi vào đây cũng bị chấn động đến vỡ nát.

"Dư Côn đâu rồi?" Đỗ Hành bắt đầu cảm thấy đau đầu.

"Chuồn rồi!" Thẩm Đông nói chắc như đinh đóng cột, "Tôi đã sớm đoán được, ông ta nhất định sẽ bám theo mấy nhân viên y tế kia mà trốn đi luôn."

"..."

Bởi vì đây là bệnh viện quân đội, cho nên đương nhiên sẽ không treo bảng hiệu gì cả, thế nhưng trước cánh cổng trồng đầy những gốc bào đồng cành lá xum xuê, một tấm bảng gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo được tước ra từ vỏ cây đang treo lơ lửng nơi đó, vô cùng bắt mắt.

*

Đỗ Hành bay xuống, vươn tay vén lên mấy cái lá cây phủ kín bên trên.

Tám chữ, nét bút ăn sâu vào gỗ ba phân, là chữ viết của Dư Côn.

"Kiếm tiên bên trong, ngàn vạn chớ vào."

"Phụt..." Thẩm Đông xoay đầu, cười phụt ra.

Vẻ mặt Đỗ Hành lúc xanh lúc trắng, một hồi lâu sau mới hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì, liền nhìn thấy trong mấy căn phòng trên các tầng lầu, một vài kiếm tiên chật vật bay ra.

Theo sau chính là Trường Thừa môn chủ vừa đi vừa vịn tường, gắng gượng bước ra được đến ban công.

Mái tóc dài đen nhánh dán sát vào đôi gò má tái nhợt, ông ta vừa đổ mồ hôi, vừa dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chúng tiên, cặp mắt phượng càng thêm có thần và sắc bén, thế nhưng đồng tử lại biến thành một màu vàng kim quỷ dị, ông ta cúi xuống đưa mắt nhìn sang Thẩm Đông cùng Đỗ Hành, mặt không đổi sắc hỏi:

"Các ngươi là ai?"