Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 127




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê.

Trường Thừa môn chủ từ trước tới nay hành sự quả đoán, nói một không nói hai, bắt đầu từ Linh Hoán trở xuống, các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đều có thói quen vạn sự không nhúng tay. Còn bốn vị kiếm tiên đầu óc có thể xem là khá bình thường kia, dù sao cũng không phải đồng môn với Linh Hoán, đồ đệ của môn chủ còn chưa lên tiếng, bọn họ lại đi phí tâm làm gì? Hơn nữa bọn họ cũng hiểu rõ rằng, nếu chỉ có một thân một mình ở tại Thiên giới, ngay cả là kiếm tiên thực lực mạnh mẽ, muốn sống một cuộc sống tự do tự tại vẫn là rất khó. Nếu phía trước kiếm tiên không có thêm ba chữ Đoạn Thiên Môn, đám Cổ Tiên Hoang thú kia lại có thể chịu thức thời trước mặt bọn họ sao.

"Lúc nghe được tin tức bầu trời chuẩn bị sụp đổ, chúng ta quả thực vô cùng kinh hãi. Môn chủ lại nói đi nhanh lên, ta hoảng hốt, cho nên chẳng kịp nghĩ ngợi gì." Tần Phong kiếm tiên vừa nói xong, chúng tiên lập tức gật đầu khẳng định.

Sau đó hai sư đồ Lạc Trì và Linh Hoán liền bị những người khác liếc xéo —— hai cái tên lười chảy thây này nếu chịu động não suy nghĩ mới là chuyện lạ ấy.

"Nói như vậy, Trường Thừa môn chủ đã biết trước tình thế không ổn?" Triển Viễn cũng dựa theo đó mà phỏng đoán.

"Cũng không hẳn..." Lạc Trì kiếm tiên rề rề cất tiếng, "Nếu môn chủ đã biết trước toàn bộ mười tám tầng trời sẽ bị chôn vùi, sao lại không lập tức mang chúng ta đến Hồ Luân Hồi?"

Nếu sớm chạy xuống tầng thứ ba, vậy căn bản là không cần đụng độ với Ứng Long, đoàn người cứ trực tiếp phá vỡ thông đạo chạy xuống Nhân gian, không phải bớt phiền phức hơn sao! Hơn nữa khi đó tầng mười tám còn chưa sụp đổ được một nửa, là cơ hội tốt để mở ra thông đạo phá giới.

Linh Hoán chợt phát hiện toàn bộ chúng tiên đều đưa mắt sang nhìn mình, tức thì giận dữ: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"

Thái Nhạc kiếm tiên cười lạnh: "Tại sao chúng ta lại phải dừng lại ở tầng thứ chín?"

—— bởi vì Linh Hoán lạc mất.

Ngay cả Linh Hoán kiếm tiên cũng gánh không nổi tội danh "tình trạng hỏng bét hiện giờ đều là do một tay ngươi tạo thành" này. Ông ta giận dữ trừng lại bọn họ: "Nói hưu nói vượn!! Nếu tình hình thực sự cấp bách đến như vậy, các ngươi có tin là môn chủ dù có xới tung cả tầng thứ chín lên cũng phải tìm ra ta cho bằng được không."

Tin chứ, sao lại không tin được! Trường Thừa môn chủ nổi danh cố chấp, chẳng ai có thể ngăn cản nổi.

"Hơn nữa, nếu không phải ta và các ngươi lạc nhau... ta có thể gặp được Đỗ Hành sao? Nếu chúng ta kịp thời chạy đến tầng thứ ba, vậy Đỗ Hành và kiếm của y phải làm thế nào?" Linh Hoán vênh váo liếc Thái Nhạc kiếm tiên.

Chúng tiên toàn bộ nghẹn lời, bọn họ không còn từ nào để diễn tả mức độ trơ tráo của Linh Hoán nữa rồi.

"Đồ đệ, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Dư Côn để làm gì?" Thái Nhạc kiếm tiên nghi hoặc nói khẽ.

Đỗ Hành không đáp, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi, Dư Côn lúc này đã thiếu điều đứng ngồi không yên, hai mắt đảo lia đảo lịa, chỉ hận không thể trực tiếp nhảy ra cửa sổ lao xuống sông trốn luôn cho xong chuyện.

"Việc đó còn cần phải nói sao, hình như giám đốc Dư đây biết không ít nội tình đâu nha!" Thẩm Đông cũng cảm thấy hứng thú, hắn không thể chờ được chứng kiến cảnh tượng Dư Côn phải hạ mình ăn nói khép nép, còn chúng kiếm tiên dưới cơn nóng giận, dứt khoát xuất ra tuyệt chiêu "mười tám phương pháp mần cá".

"Đừng nói bừa, ta đây chẳng biết chuyện gì cả!" Dư Côn nhanh chóng thanh minh.

Thẩm Đông vẫn cứ cố ý đâm vào chỗ đau của lão: "Ồ, thì ra ông chẳng biết chuyện gì cả, nếu tôi đoán không sai, cái "chuyện gì" của ông có lẽ chỉ bao hàm một vài chuyện, chứ không phải là toàn bộ đâu nhỉ!"

"Ta thật sự không biết!"

"Ha ha, tôi dám lấy bản thân mình ra đánh cược, Đỗ Hành nhất định đã sớm nghi ngờ ông không nói thật rồi!" Cho nên giọng điệu của Thẩm Đông mới chắc chắn như vậy, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Đông tin chắc rằng, cho dù Đỗ Hành không mang chút nghi ngờ nào, nhưng chỉ cần hắn lấy bản thân ra cược, Đỗ Hành nếu không muốn mất kiếm thì cũng chỉ có thể làm trái lương tâm mà gật đầu, bảo rằng mình vốn đã nghi ngờ Dư Côn!

"Ta..."

Dư Côn còn định tiếp tục ngụy biện, nhưng chúng tiên cũng chẳng ai chịu tin nữa, cái con cá thừa cân này sống lâu như vậy, tuyệt đối phải biết một vài bí mật gì đó.

"Nói hay không!" Linh Hoán kiếm tiên tính cách nóng nảy là người đầu tiên rút ra Khinh Hồng kiếm.

Sau đó, Thẩm Đông lại một lần nữa được chứng kiến cảnh tượng đám kiếm của Đoạn Thiên Môn hội tụ, xếp thành một hàng dài, ngoại trừ kiếm của môn chủ... Mấy thanh kiếm này ngày thường đều ngủ say trong thức hải của kiếm tiên, giờ đây được phóng thích ra ngoài đánh nhau, tất cả chúng nó đều vô cùng hưng phấn, kết quả kiếm khí còn chưa kịp phóng ra, ý niệm đã va đập vào nhau bôm bốp.

Vô cùng nghi hoặc khó hiểu, không có cường địch, không có sát khí, vậy kéo chúng nó ra đây làm gì?

Đi xem mắt hả?

Thẩm Đông đỡ trán, quyết định giả chết.

Ừ, đám kiếm đang mở hội nghị giao lưu, chỉ cần không lên tiếng thì sẽ không khiến bất kỳ ai chú ý.

Trường Thừa kiếm có lẽ vẫn đang ngủ say trong thức hải của môn chủ, cho nên không hay biết tình trạng long trời lở đất ở ngoài này.

Dư Côn rất muốn gào to cứu mạng, cái vinh hạnh bị ép phải thăm quan hình dạng uy vũ của đám kiếm Đoạn Thiên Môn này, lão thật sự không cần đâu mà! Hơn nữa mấy thanh kiếm này còn mang theo tác dụng phụ, Quán Nhật kiếm một khi ra khỏi vỏ, một quầng sáng mạnh liền xuất hiện, chiếu rọi đến mức cả khoang thuyền đều trắng xóa. Chu Nhu kiếm sắc bén đúng như tên gọi của nó, Đại Tông kiếm vừa lướt ngang mặt, bản thân tựa như vừa đâm đầu vào một vách đá dựng đứng, cảm giác áp bách ồ ạt bủa vây. So ra, sát khí của Thập Phương Câu Diệt đã có thể xem là rất bình thường...

Đúng rồi, Đỗ Hành sao lại bước lên con đường này, rõ ràng y mới là người bình thường nhất trong cái đám Đoạn Thiên Môn kia, kiếm ý sao có thể tàn bạo hung hãn đến nhường ấy? Những kẻ không hiểu thói quen của kiếm tu, đều sẽ nhầm lẫn rằng chính cuộc huyết chiến tại núi Bắc Mang đã tạo nên một Thập Phương Câu Diệt như vậy, một Đỗ Hành như vậy. Nhưng vấn đề quan trọng ở đây lại là bản tính của kiếm, cũng chính là Đạo mà kiếm tu lựa chọn, ban sơ tức vĩnh hằng, tuyệt không thể thay đổi.

Chẳng lẽ là chịu không nổi sư môn như vậy? Cho nên mới muốn dùng sát khí chém người?

Đầu óc của Dư Côn lại thoát cương mà phi xa ngàn dặm, đợi cho đến khi hoàn hồn trở lại, lão liền túa mồ hôi hột.

—— đối mặt với cả đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lăm le cầm kiếm trong tay, vậy mà còn có thể thả hồn đâu đâu, Dư Côn cảm thấy bản thân mình quả đúng là mạnh mẽ không gì sánh nổi.

"Thì là... cái chuyện liên quan đến việc Địa Phủ cùng Thiên giới vì sao lại biến mất." Dư Côn úp úp mở mở.

"Ngươi có biết?"

"Sao có thể, ta cũng không phải Phục Hy thần vương!" Dư Côn khịt mũi khinh thường, lại phát hiện chúng kiếm tiên vẻ mặt bất thiện, lập tức nhanh nhẹn bổ sung, "Chẳng qua từ thời Thượng Cổ sơ khai, tam giới đã có một khái niệm mơ hồ, chỉ có những Cổ Thần và Cổ Tiên trong truyền thuyết vẫn còn tồn tại nhờ vào phàm nhân, thì mới có thể biết được tiền căn hậu quả. Cho dù ta đã sống lâu như vậy, tin tức linh thông... cũng không nắm rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

—— vậy ngươi sống có ích lợi gì không?

Chúng tiên tức giận trừng mắt, Đỗ Hành lắc đầu: "Ngươi đang tránh nặng tìm nhẹ."

"Ặc!" Dư Côn cứng đờ.

"Năm đó ta Độ Kiếp thất bại dưới chân núi Bắc Mang, chẳng những kiếm bị mất, mà thương thế còn nặng hơn hiện giờ." Giờ đây khi nhắc lại đoạn quá khứ này, Đỗ Hành đã có thể đeo lên vẻ mặt thản nhiên bất biến, thần thức ngay cả chút dao động cũng không có, ngược lại Thái Nhạc kiếm tiên lại mang thần sắc nghĩ lại mà sợ, còn Thẩm Đông thì đặc biệt xấu hổ.

"Trước đó, ngoại trừ thanh hồ Hồ Đào, tại Tu Chân giới gần như không ai biết đến ta. Thậm chí khi trận chiến núi Bắc Mang diễn ra, một kiếm tu ngay cả kiếm cũng đánh mất, thực lực còn có thể giữ lại được bao nhiêu phần?" Trong mắt Đỗ Hành hiện lên vẻ cân nhắc dò xét, gật đầu nói, "Ngươi lại không chút bận tâm... Ngay cả Bạch Thuật Chân Nhân ngay thẳng không chút lươn lẹo kia, thỉnh thoảng cũng tỏ vẻ bằng mặt không bằng lòng với ta, Trịnh Xương Hầu cùng Chiêm Không thì càng thể hiện rõ sự khinh thường, nguyên nhân đơn giản chỉ vì lúc ngươi thành lập siêu thị Sơn Hải, cái thẻ Ất 1 này liền đưa vào tay ta. Không có Thẩm Đông, ta cũng không phải là đệ nhất Tu Chân giới.

Thẩm Đông 囧 đến tột độ, chỉ cần nghĩ sơ liền lập tức hiểu ra.

Nhìn vào tình hình thực tế của siêu thị Sơn Hải là biết, Dư Côn trực tiếp chia Tu Chân giới ra làm hai loại lớn "Chưa bao giờ là người" và "Đã từng là người", hơn nữa không hiểu vì sao còn chia sẻ quyền lực thành hai phần, đem bản thân mình xếp vào phạm vi thẻ vàng, phần còn lại thì ném cho Đỗ Hành. Đây cũng không phải là vấn đề đánh số thẻ hội viên, mà rất có thể là trong mấy thập niên qua, mọi người ở Tu Chân giới đã ngầm thừa nhận Đỗ Hành và Dư Côn là hai người có quyền quyết định mọi chuyện, Tu Chân giới cũng đồng thời có hai vị thủ lĩnh thay phiên quản lý những chuyện khác nhau.

Quan trọng nhất chính là, tổng giám đốc của siêu thị Sơn Hải là ai? Dư Côn!

Quản lý bộ phận tiếp tân có phải là cấp dưới của tổng giám đốc hay không? Chính yếu và thứ yếu đều đã được phân chia rõ ràng, hơn nữa với lý lịch khủng của Đỗ Hành tại núi Bắc Mang, sự sắp đặt này vừa không khiến cho quần chúng Tu Chân giới ồn ào bất mãn, cũng sẽ không khiến người khác coi thường vị trí của Dư Côn. Những kẻ bất mãn với Đỗ Hành đại khái cũng chỉ vì y có khả năng đoạt lấy vị trí bên dưới Dư Côn mà thôi.

Nói đến bộ phận "Đã từng là người", Trịnh Xương Hầu cũng vậy, trưởng lão chưởng môn các đại tông phái cũng vậy, thậm chí ngay cả Chiêm Không cũng từng vì sư huynh nhà mình mà cực kỳ chướng mắt Đỗ Hành.

Dựa theo logic thông thường, so với Đỗ Hành, Triển Viễn càng có tư cách nhận lấy tấm thẻ đánh số 1 kia hơn.

Chẳng qua đối với chuyện này, từ trước tới nay đại sư vẫn chưa từng đếm xỉa tới, hiện giờ lại bừng tỉnh đại ngộ, lập tức dùng ánh mắt xa lạ nhìn Dư Côn, tựa như chưa bao giờ quen biết con cá này...

Thẩm Đông vuốt mũi nghĩ, chẳng lẽ tiếp sau đây bọn họ sẽ vạch trần Dư Côn mới chính là chủ mưu đứng sau tất cả mọi việc? Cái tư thế chuẩn bị quay tơ bóc kén kia, phải nói là y chang cảnh quay trong phim, khi mà chân tướng bại lộ, mọi người tìm ra BOSS rồi chuẩn bị tiêu diệt ấy! Nhìn xem, ngay cả kiếm cũng đã sẵn sàng, mọi người mau cầm trên tay đi nào.

Dư Côn... Nguyên hình chắc cũng đủ cho Tu Chân giới ăn suốt ba năm nhỉ!

—— khoan đã, ấy là dưới tình huống không cho Thao Thiết vào bàn hoặc là hạn chế lượng ăn của nó.

Về phần Dư Côn, cái kẻ mà trong mắt Thẩm Đông giờ đã biến thành một nồi Khiêu Thủy Ngư*, cũng không biết là cùi không sợ lở, hay là đến chết vẫn mạnh miệng, thế nhưng vẫn nhún vai nói: "Ngươi là kiếm tu mà! Đoạn Thiên Môn ta đắc tội không nổi đâu!"

* Khiêu Thủy Ngư: một món ăn nổi tiếng của dân tộc Hán, thuộc vào món cay Tứ Xuyên.



Linh Hoán kiếm tiên nghe xong liền cảm thấy rất có lý rất xuôi tai, nhưng những lời này lại không qua mắt được Đỗ Hành.

"Ngươi cũng chẳng cần phải phi thăng, còn sợ gì Đoạn Thiên Môn?"

"Ai nói ta chẳng cần phải phi thăng? Ta không phải mới từ Thiên giới trở về sao, đời người luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phải... đúng rồi, phải phòng ngừa chu đáo!" Dư Côn cắn răng nói.

"Nếu ngươi không làm quá lên mọi chuyện như vậy, biết đâu ta còn có thể tin được câu này."

Chúng tiên hoàn toàn không thể chen lời vào, chỉ còn biết một hồi nhìn Dư Côn, một hồi lại xoay sang dòm Đỗ Hành, vẻ mặt cũng thay đổi xoành xoạch.

"Bản thân ngươi còn thường xuyên nói rằng, làm thủ lĩnh Tu Chân giới thì có gì vui! Kiếm tu Đoạn Thiên Môn lại càng chẳng chút hứng thú đối với mấy việc này, nếu ta là ngươi, đã từng gặp qua nhiều kiếm tu Đoạn Thiên Môn ở Nhân gian như vậy, hẳn là nên nghĩ đến việc thu xếp một nơi nào đó, để ta một mình yên tĩnh mà sống mới đúng..." Đỗ Hành cảm thấy với tiền lệ của Linh Hoán Lạc Trì, đãi ngộ của y tám phần phải là một tòa động phủ kha khá, sau đó thì: thỉnh ngài đây cứ chậm rãi hóa trạch luôn đi, Tu Chân giới không có việc gì khiến ngươi nhọc thân đâu, phiền ngươi cũng đừng ra ngoài kiếm chuyện cho Tu Chân giới được nhờ.

Triển Viễn càng nghĩ càng thấy đúng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn được mà nói thầm:

Trừ phi đầu óc Dư Côn bị hỏng hóc chỗ nào, mới có thể nghĩ đến chuyện để cho kiếm tu Đoạn Thiên Môn quản lý sự vụ!

Tiền án của cái đại gia đình kiếm tu này vốn đã quá nghiêm trọng, Dư Côn dưới tình huống không hiểu rõ Đỗ Hành, lại còn tùy tiện ra quyết định như vậy, phải nói là úng não đến mức nào chứ? Không sợ siêu thị Sơn Hải bị đập cho bẹp trứng cả lũ, không sợ Tu Chân giới xảy ra bất trắc gì hay sao?

Bởi vì Đỗ Hành rất bình thường, cho nên đa số người ở Tu Chân giới cũng quên mất đủ trò phá hoại năm xưa của Đoạn Thiên Môn, vì vậy mọi người chưa từng nghĩ đến điểm ấy. Đỗ Hành ngược lại không hề xem nhẹ việc này, từ trên người Thái Nhạc kiếm tiên, y đã hiểu rõ sư môn mình là cái loại tồn tại quái thai đến mức nào rồi! Không có lý nào người đã được chứng kiến tận mắt, lại còn sống lâu đến N năm như Dư Côn, lại lựa chọn quên bẵng đi được.

"Cho nên một trăm năm nay, cho dù ngồi ở vị trí kia, nhưng đến khi gặp chuyện ta vẫn không hề lên tiếng, chỉ hùa theo ngươi. Ta quả thật muốn xem thử trong hồ lô của ngươi rốt cuộc là bán thuốc gì?" Đỗ Hành lần này mắt cũng không nâng, giọng điệu bình thản nói, "Thế nhưng mặc cho ta thăm dò thế nào, ngươi cũng chỉ là một kẻ thường xuyên lạc đường, yêu kiếm tiền, sợ chết, gặp chuyện nhỏ vẫn bị dọa đến mất vía, là một con cá thừa cân cùng một con chim trụi lông."

"..." Trên trán Dư Côn đã nổi gân xanh, nếu không phải tám vị kiếm tiên Đoạn Thiên Môn còn cầm kiếm trên tay (nghe chăm chú quá nên quên thu kiếm = =), lão phỏng chừng ngay cả việc giậm chân kêu gào quyết đấu cũng dám làm nữa ấy chứ.

Chỉ vào kẻ mập chửi là quá béo, chỉ vào đầu trọc chửi là con lừa trọc! Cơn tức này đúng là nuốt không trôi mà!

Dư Côn tức giận phì phò cả nửa ngày trời, cuối cùng chỉ có thể bất lực nghẹn khuất la làng:

"Bàn Cổ Đại Thần của ta ơi! Này rốt cuộc là người nào tính kế người nào đây hả? Ta cũng không biết tâm cơ của ngươi lại sâu như vậy... Nhiều năm vậy rồi, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, cũng đâu còn cách nào khác, là ngoại lệ duy nhất của Đoạn Thiên Môn, cho nên ngươi phi thăng không thành công..."

Thẩm Đông lắc đầu, rất muốn phun một tràng.

Này là đang nói Đỗ Hành không đủ quái thai, quá có lỗi với thanh danh của Đoạn Thiên Môn hay sao hả?

Đỗ Hành thế nhưng vẫn không chút tức giận: "Ngươi không phải là mãnh thú như Thao Thiết, cũng không ăn thịt người, không có lý nào lại ở mãi tại Nhân gian, người của Tu Chân giới đều nói ngươi vô cùng lười biếng, cứ dây dưa lần lữa nán lại mãi, sau cùng cũng chỉ có thể ở lại Nhân gian mà thôi. Thế nhưng tuổi tác của Côn Bằng, so với tất cả kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cộng lại còn lớn hơn, cho dù không tu luyện, nhiều năm như vậy cũng đủ cho ngươi phi thăng rồi chứ. Ngươi nói ngươi không muốn phi thăng, nhưng lại nhiệt tình với việc trồng Kiến Mộc bắc thang trời như vậy... Ngươi rốt cuộc là muốn lên trời hay không đây?"

Dư Côn lần này chết cũng không chịu hé răng.

Nói càng nhiều càng sai.

"Ban đầu ta còn đoán không ra manh mối, ngược lại vừa rồi, ngươi ám chỉ mình đã sớm dự liệu được việc Địa Phủ cùng Thiên giới bị hủy diệt..."

Ở bên kia, Thái Nhạc kiếm tiên ngây ngốc hỏi sư huynh Tần Phong: "Dư Côn ám chỉ hồi nào vậy?"

"Ờ... Chắc là cái câu "Từ thời Thượng Cổ sơ khai, tam giới đã có một khái niệm mơ hồ" kia chăng?"

Chúng tiên cẩn thận ngẫm lại, quả đúng là có chuyện như vậy.

Mặt mày Dư Côn hết đỏ lại xanh, hết xanh rồi lại trắng, cực kỳ đặc sắc.

"... Hiển nhiên, ngươi cũng biết chuyện này, cho nên làm thế nào cũng không muốn lên Thiên giới. Vậy thì nguyên nhân nuôi dưỡng Kiến Mộc cũng đã trở nên rõ ràng, tại Nhân gian nhất định là có thứ gì đó có khả năng còn đáng sợ hơn cả trời sập, cho nên ngươi mới muốn chạy trốn lên thượng giới, đợi đến lúc sự việc qua đi liền dùng Kiến Mộc leo trở về."

Nghe xong những lời Đỗ Hành nói, Dư Côn đã lảo đảo sắp sửa ngã xuống.

Thẩm Đông cầm lên một quả táo trên bàn bắt đầu gặm, hắn quan sát hồi lâu, cảm thấy Dư Côn thật đáng thương, liền nhịn không được mà thúc giục Đỗ Hành:

"Mau nói vào trọng điểm đi!"

"Sự kiện khiến cho ngươi sợ hãi kia, hẳn là có liên quan tới ta... Ta không thể phi thăng, có lẽ sẽ vĩnh viễn ở lại Nhân gian, ngươi cảm thấy chỉ cần ta không ở cách ngươi quá xa, ngươi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Ý nghĩ này quả thực rất cổ quái, chẳng qua nếu thứ ngươi sợ không phải là một sự kiện, mà là một đám người, đám người kia còn có lính díu với môn chủ, vậy thì không còn gì kỳ quái nữa!"

Trường Thừa môn chủ từng chính miệng nói ông ta có sư phụ sư thúc, chỉ là chưa ai từng gặp qua.

Hơn nữa —— không ở Thiên giới!!

Năm đó lúc Trường Thừa môn chủ phi thăng từng bảo rằng sư phụ sư thúc đang chờ mình tại Tiên giới, thế nhưng sau khi Linh Hoán đến Tiên giới, chuyện này lại không được nhắc đến nữa, rất có khả năng bản thân Trường Thừa cũng không biết sư phụ sư thúc mình có lai lịch gì.

Thẩm Đông lặng lẽ mắng thầm, đáng thương thay.

Hình tượng của Trường Thừa môn chủ đã bị chính bản thân ông ta hủy hoại hoàn toàn trong lúc mất trí nhớ, lúc này đây lại chẳng chút trở ngại mà đổi thành hình tượng một đứa trẻ đáng thương bị lừa gạt.

Chuyện kể rằng sau khi đứa trẻ kia đắc đạo phi thăng thành tiên, lại không tìm thấy người thân trên Thiên giới, bất hạnh biết bao! Hèn gì sau này tính cách của môn chủ lại trở nên vặn vẹo hỏng bét như vậy!

"Ngươi... nói bậy." Dư Côn vẫn liều chết chống cự đến phút cuối cùng.

Đỗ Hành cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vươn tay ra, lơ đãng chỉ về phía tây bắc.

Động tác này đã hoàn toàn đánh bại Dư Côn, lão há hốc mồm, cố gắng khép mở nửa ngày, cuối cùng cúi đầu, bất lực nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

"Đương nhiên, cân nhắc đến ngươi và Triển Viễn đại sư, ngươi cảm thấy nếu môn chủ cứ tiếp tục không tỉnh táo như vậy, Tu Chân giới sẽ tránh được phiền toái sao?"

"Ngươi, ngươi lật tẩy ta như vậy, chỉ để... để tìm "bọn họ" đến chữa trị cho Trường Thừa môn chủ?" Dư Côn suýt nữa hộc máu.

"Đúng vậy!" Đỗ Hành sảng khoái thừa nhận.

Dư Côn dứt khoát nằm ngay đơ ra đất: "Ta có chết cũng không nói! Các ngươi muốn chém thì chém đi!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi dám chắc có người vẫn không hiểu, dưới đây là chú giải QAQ

Năm đó sau khi Đỗ Hành tỉnh lại, cũng đã mất đi thực lực hùng mạnh trước đó, kiếm mất rồi mà. Dư Côn trong hình huống biết được Đỗ Hành thuộc Đoạn Thiên Môn, còn có khả năng là "vĩnh viễn không thể phi thăng", lại để cho Đỗ Hành làm lão nhị của siêu thị Sơn Hải cùng Tu Chân giới, chuyện này có thể xem là bình thường sao? Hơn nữa Dư Côn còn hiểu rõ đám người Đoạn Thiên Môn là cái đức hạnh gì, mỗi lần nhìn thấy người Đoạn Thiên Môn còn né không kịp ấy chứ —— Đỗ Hành hoài nghi, nhưng y không nói

Sau đó y yên lặng quan sát xem con cá này định làm gì

Cho nên y vẫn không hề lên tiếng, không phát biểu ý kiến đối với những việc ở Tu Chân giới, lấy bất biến ứng vạn biến

(trong chương 24, lúc các thủ lĩnh Tu Chân giới họp bàn về núi Bắc Mang cũng có đề cập đến chuyện này, "Mỗi lần họp, người đảm nhiệm mấy việc ba hoa khoác lác này đều là Dư Côn! Đỗ Hành lúc nào cũng chẳng thèm lên tiếng")

Về phần Trịnh Xương Hầu cùng Chiêm Không, vừa lên sàn là tỏ thái độ lồi lõm với Đỗ Hành liền, chính bởi vì bọn họ cảm thấy bản thân hoặc là sư huynh mình cũng có thể đảm nhiệm tốt vị trí lão nhị này

Trong chương 19, lúc kết giới núi Bắc Mang bị phá, Bạch Thuật Chân Nhân lần đầu tiên lên sân khấu nói chuyện, đã dùng ngữ khí bất thiện chất vấn Đỗ Hành

Còn chuyện vì sao Đoạn Thiên Môn có thể rút lui nhanh chóng trước khi trời sập, lúc trước tôi cũng đã từng đề cập đến

Môn chủ nhận được tin tức của X giáo, nhưng chỉ úp úp mở mở, vì thế ông ta chạy đến tầng thứ chín, đúng lúc Linh Hoán lạc mất, ông ta lại vừa vặn muốn xem xét thế cục, cho nên dừng lại. Hơn nữa môn chủ thật ra là đang đợi bức thư truyền tin thứ hai, đáng tiếc là không có

Môn chủ là chuyển thế của Cổ Thần sau khi chết, thông thường, Cổ Thiên Thần sau khi chết sẽ biến thành quái vật, rất khó chuyển thế, môn chủ vì sao lại có thể, nguyên nhân vẫn là do X giáo kia

Cũng chính là X giáo khiến cho Dư Côn sợ hãi, thà rằng chạy trốn lên Thiên giới

Dư Côn không ngờ sau khi phi thăng lại không về được, lão liền nghĩ tới chuyện trồng Kiến Mộc, đặng còn thoải mái lên xuống

Dư Côn cảm thấy, ít nhất có Đỗ Hành ở đây, X giáo sẽ không đến tìm lão gây chuyện = = sẽ không họa lây cá ao, Đỗ Hành chính là tấm phiếu bảo hiểm của lão

Đương nhiên mua bảo hiểm cũng cần phải trả tiền, Đỗ Hành trông thì rất dễ nói chuyện [lần đầu lên sàn có tả rồi] nhưng thật sự là rất khó chơi, rất biết nhẫn nại, cũng rất phúc hắc ╮(╯_╰)╭

Cuối cùng, cái món nợ lằng nhằng này, toàn bộ đều đã khai báo xong, chương sau sẽ là lý do vì sao Thiên giới Địa Phủ biến mất