Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 134




"Bây giờ chúng tôi xin được phát sóng một tin tức đặc biệt, sáng ngày hôm nay, tại một khu vực đông dân cư trong thành phố, từ một tòa nhà thương mại đột nhiên chạy ra các loại thú dữ như khỉ, mãng xà, cùng một loài động vật bị nghi là mèo rừng, sau đây là đoạn video cắt từ camera giám sát của tòa nhà này..."

Màn hình TV hiện lên những hình ảnh chớp nhoáng mơ hồ, quả thật có thể nhận ra là một vài loài động vật, còn có cả tiếng kêu thét của người dân xung quanh, nhưng ống kính rất nhanh lại thoáng lắc lư, góc độ được điều chỉnh như thể đang nhìn từ trên cao xuống, quay được một con mãng xà màu vàng kim đang uốn éo thân hình, có thể thấy được những miếng vảy xinh đẹp sáng bóng được sắp xếp chỉnh tề trên thân rắn, vài giây sau, không biết là bàn chân của loài động vật nào bất thình lình đá camera theo dõi rơi xuống mặt đường rồi giẫm nát, màn hình video thoáng cái liền chuyển thành tối đen.

"Một số người dân đang vô cùng hoảng loạn, nhưng các ban ngành liên quan đã chứng thực, đó đều là thú cưng do các hộ gia đình thuộc tòa nhà thương mại kia nuôi dưỡng, những năm gần đây có không ít người đi theo trào lưu săn tìm cái lạ, nuôi dưỡng những loài thú cưng kỳ quái, chẳng hạn như vượn, khỉ, mãng xà hoặc là các loài cá sấu nhỏ và các giống thằn lằn màu sắc sặc sỡ vân vân, những chuyên gia cũng đồng thời nhắc nhở rằng, các loài động vật này đa số đều là loài quý hiếm cần được bảo vệ của nước ta, không cho phép chăn nuôi tư nhân... Vậy tại sao những con vật nuôi này lại có thể trắng trợn chạy rông trong tòa nhà đó? Có người nói rằng đây có lẽ là dấu hiệu báo trước sắp có động đất, nhưng chuyện này thực sự không có khả năng, bởi vì ngoại trừ tòa cao ốc này, các loài thú cưng nuôi trong nhà khác đều không có biểu hiện gì khác thường, hiện giờ vì lo lắng đến sự an toàn của người dân trong thành phố, cảnh sát và đội phòng cháy chữa cháy đã phong tỏa tòa nhà..."

Tại tòa nhà thương mại đã được sơ tán khẩn cấp, cái TV chưa kịp tắt trong một quán cơm Hồ Nam đúng lúc phát sóng tin tức này.

Một đội viên thuộc đội phòng cháy chữa cháy với nguyên bộ đồng phục bảo hộ cùng các loại thiết bị lỉnh kỉnh trên người, trên mặt còn mang thêm mặt nạ bảo hộ, thuận tiện bước qua tắt TV, sau đó cả đội liền bắt tay vào di chuyển toàn bộ bàn ghế vật dụng, cẩn thận lục soát từng ngóc ngách của quán cơm.

Lại nói, số phận của bọn họ cũng thật là bi đát, công việc của đội phòng cháy chữa cháy trong thành phố không chỉ là dập lửa, mà bình thường khi các tình huống khẩn cấp xảy ra, bọn họ đều sẽ bị gọi đến xử lý, chẳng hạn như việc một đứa nhóc nào đó bị kẹt tay trong ống thép, hay là người qua đường rơi xuống miệng cống thoát nước... Tất cả đều là đội phòng cháy chữa cháy bị điều đi. Đây quả thực chính là đội ngũ vạn năng không gì không giải quyết được.

"Báo cáo, dãy 3 lô A không có tình huống gì bất thường, cũng không có dấu vết khả nghi!"

"Đã nhận được, mau lấp kín toàn bộ đường ống thông gió, sau đó khóa chặt cửa, chuẩn bị đi điều tra mục tiêu kế tiếp!"

Một người trung niên cầm bộ đàm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc đánh dấu mở rộng khu vực an toàn trên bản vẽ mặt bằng tổng thể của tòa nhà, sau đó ngẩng đầu lên, tức thì buồn bực vô cùng: "Lão Chu, ông tới đây làm gì?"

Đội trưởng Chu mặt dài như cái bơm, ho khan một tiếng, kéo người chỉ huy hiện trường tới trước cửa thang lầu, chỉ vào cái khung cửa bị lõm xuống một mảng, nói: "Nhận ra đây là thứ gì không?"

Vị chỉ huy hiện trường kia lúc đầu còn có chút tức tối, nhưng sau khi trông thấy vết tích này, liền đột nhiên ngẩn người, dụi dụi hai mắt, không dám tin mà nói: "Đây là bị tông... không, nhìn vào vết rạn, có cảm giác như là bị sừng trâu húc vào!"

Thế nhưng trong một tòa nhà thương mại sao lại có trâu?

Cho dù là nuôi lén thì cũng phải tìm giống thú cưng nào mới lạ chút chứ, có ai lại cảm thấy hứng thú với cái thứ này đâu!

Trâu có khả năng gì? Cày ruộng ư? Nơi này có thể xem là khu vực trung tâm thành phố, giá nhà đất cũng phải mấy vạn một thước vuông, ngay cả cầu vượt cũng chẳng được xây dựng, hết thảy đều đổ vào việc cải tiến không gian ánh sáng giữa các tòa nhà hoặc là phát triển đường hầm dưới lòng đất. Một tòa nhà thương mại như vậy, bên dưới là quán cơm, ở giữa là văn phòng, trên cùng là khách sạn, trong đó sao lại có thể nhảy ra một con trâu được?

Đây cũng đâu phải truyện Nghìn lẻ một đêm!

"Đám động vật này xuất hiện vô cùng kỳ quái!" Đội trưởng Chu trầm giọng nói.

Người chỉ huy hiện trường gật đầu tán thành, tức thì lại cảm thấy sai sai, vô nghĩa, nói vậy chẳng phải cũng như không à?

Đội trưởng Chu lại bổ sung một câu: "Anh hiểu không? Đám động vật kia không phải là loài vật thông thường."

"Tôi biết chứ, rất có thể là động vật cần được ưu tiên bảo vệ cấp độ 2 hay 3 gì đó của quốc gia!" Đối phương buồn bực trả lời.

"..."

Đội trưởng Chu thầm mắng một tiếng chết tiệt, cả ngày hôm nay bị hành đến muốn chết đi sống lại, cái đám yêu quái kia là định thử thách trí tưởng tượng và năng lực phịa chuyện của cảnh sát cùng phát ngôn viên đối ngoại thuộc chính phủ hay sao vậy!

Đúng vậy, khi nhận được thông báo của cục lệnh cho ông ta đến nơi này khắc phục hậu quả, đội trưởng Chu thoáng cái liền hiểu.

—— săn tìm giống thú cưng lạ cái đếch gì, mấy thứ kia nhất định là yêu quái! Dám chừng là tụi nó ăn nhậu say xỉn trong quán của người ta, sau đó phát điên quậy phá, không cẩn thận hiện ra nguyên hình luôn thì có.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm tra xét hiện trường phạm tội của mình, đội trưởng Chu cảm thấy cái chỗ khung cửa bị hư hại kia nhất định là do một sinh vật có sừng nào đó đã húc vào trong lúc đầu óc choáng váng, lại bởi vì không qua được, cho nên nó lại biến trở về hình người, trực tiếp dùng chân đi ra ngoài.

Khoan đã! Kinh nghiệm nhiều năm của ông ta chính là hiện trường hung án cướp bóc cơ mà, từ khi nào lại chuyển sang kinh nghiệm điều tra các sự kiện quỷ dị rồi!

Đội trưởng Chu thật sự rất muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong.

Đội phòng cháy chữa cháy đang lục soát trên cầu thang, mọi người lên đi xuống đều dùng thang máy, rất ít ai lại đi thang bộ, trên mặt đất tích đầy bụi, rất dễ dàng phát hiện được một số lượng lớn các vệt móng vuốt, dấu chân, còn có lông vũ của các loài động vật.

"Báo cáo, đã tìm được camera giám sát trong tình trạng hư hỏng ở tại góc tường lầu ba!"

Một đội viên đội phòng cháy chữa cháy vội vàng chạy tới, giơ lên cái máy quay giám sát đã bị giẫm đạp đến biến dạng kia.

Thời đại bây giờ, các trang thiết bị tuy rằng có thể giám sát theo dõi một cách im hơi lặng tiếng không để lại dấu vết gì, nhưng ở những nơi công cộng, vì để cảnh cáo kẻ trộm, người ta vẫn sẽ lắp đặt một vài camera quan sát để làm cảnh, ở những góc tối còn được bố trí thêm các dạng camera ẩn khó có thể nhận biết để nhằm vào các góc chết.

Cái camera quan sát này là bị đạp hư, bên trên còn hằn lại một vệt móng vuốt thật sâu.

"Động vật họ mèo..." Móng vuốt cũng rất sắc bén.

Nhưng giống mèo nào lại có thể sở hữu bộ móng vuốt sắc nhọn đến như vậy? Người nuôi dưỡng con mèo này, liệu sofa trong nhà có còn nguyên vẹn được hay không?

Cho dù là móng vuốt mèo rừng cũng không thể lớn như vậy được, tất cả mọi người đều nghi hoặc khó hiểu.

Đội trưởng Chu toát cả mồ hôi lạnh, ông ta cực kỳ hy vọng rằng cái thứ này làm ơn đừng là sư tử hay hổ báo gì.

"Dấu vết xuất hiện men theo cầu thang, ngày càng ít dần, sau đó toàn bộ đều biến thành dấu chân của các cư dân thành thị hoảng loạn chạy trốn, những động vật kia cũng biến mất một cách thần kỳ..." Trong bộ đàm truyền ra một giọng nói ngập ngừng, báo cáo chi tiết lại tình huống bên kia.

"Giăng lưới lục soát toàn bộ tầng trệt..."

"Đừng! Cứ lần theo những dấu chân kia mà thăm dò, xem thử các "cư dân thành thị" đó chạy đi đâu?" Đội trưởng Chu vội vàng lên tiếng.

Người chỉ huy hiện trường không hiểu gì mà liếc nhìn ông ta một cái, chẳng qua xét đến tin đồn đội trưởng Chu của cục cảnh sát thành phố có khả năng sắp thăng chức, người nọ cũng nhịn không nổi cáu, ghìm lại cơn bất mãn mà thuận tiện dặn dò thêm một câu.

Vì thế lúc đội viên đội phòng cháy chữa cháy còn đang tra tới tra lui tình huống ở tầng 16, đội trưởng Chu đã nắm được thông tin rằng toàn bộ dấu chân và vết tích đều biến mất trên sân thượng tòa nhà, cửa sân thượng vốn đã được khóa kín cũng bị tông vỡ rơi rớt trên mặt đất.

Trên sân thượng có rất ít đồ vật, đều toàn là mấy thứ linh tinh tạp nham, thêm cả một tháp nước dùng cho các trường hợp khẩn cấp, đội trưởng Chu nhìn lên bầu trời âm u xám xịt, sau đó thở dài gọi một cú điện thoại về cho cục, tỏ vẻ đám yêu quái kia chắc hẳn đều đã bay đi hết, phải nghĩ biện pháp và tìm một cái lý do nào đó để rút về toàn bộ các nhân viên đang phong tỏa tòa nhà một cách vô ích kia đi.

"Chuyện quái gì thế này!" Đội trưởng Chu bực bội mắng một câu, vừa đi vừa rút một điếu thuốc lá ra, ngay vào lúc bật lửa đốt lên điếu thuốc, liền trông thấy nơi góc tường có một bóng người thoáng qua.

Cả tòa nhà đều đã bị phong tỏa chặt chẽ, người nọ là từ đâu mà tới?

Đội trưởng Chu cũng không nghĩ nhiều, lập tức lần theo phương hướng của mục tiêu rồi núp đằng sau một cây cột, còn rút ra điếu thuốc trong miệng lặng lẽ dụi tắt, sau đó cảnh giác ló đầu ra dò xét.

Nơi đó là một quán lẩu, toàn bộ bàn ghế đều đã bị xếp xó, trong quán ngược lại vẫn y nguyên chẳng chút hư hao gì, chẳng qua lối thoát hiểm bên hành lang lại cực kỳ hỗn loạn, trên vách tường chỗ nào chỗ nấy đều là vết nứt, dưới đất cũng có những dấu vết trông như vết cào, cửa thủy tinh phía trước quán lẩu cũng bị tông vỡ, trên mặt đất vương đầy những mảnh thủy tinh vụn cùng chi chít các dấu giày.

—— quả thật cứ như đám quái vật là từ khu vực phía sau quán lẩu rồng rắn xếp hàng nối đuôi nhau chạy ra ngoài.

Đội trưởng Chu cảm thấy hết sức căng thẳng, định bụng xem xét tình hình bên trong một chút rồi đi liền, các loại sự kiện đặc thù thế này phải giao cho chuyên gia đến xử lý, về điểm này, chút tài mọn của ông ta hoàn toàn chẳng đáng nhắc đến.

Ai ngờ đâu vào ngay lúc ông ta hạ quyết tâm chuẩn bị rút lui, liền nghe được phía sau quầy bar truyền đến tiếng nhấn bàn phím tít tít.

Sau đó là một giọng nói đã được hạ thấp đến mức tối đa:

"...Là bộ phận phục vụ tiền mãi phải không? Tôi muốn đặt chín bộ tài liệu ôn tập cấp bốn, đương nhiên là phiên bản mới nhất! Mà có bán bài thi của khóa trước không? Gì, không có hả? Các người làm ăn cái kiểu gì vậy, có biết cơ hội làm giàu là cái gì không? Phải biết rằng chỉ có cách ôn luyện bằng các loại đề thi của những năm trước mới thật sự là bí kíp thành công! Thảo nào bao nhiêu năm qua chẳng có mấy người có thể thi được bằng chứng nhận cấp bốn..."

Đội trưởng Chu đơ cả người.

Cái kẻ thần bí này, ở trong một tòa nhà bị phong tỏa đã từng có yêu quái xuất hiện, âm thầm lẻn vào cái quán lẩu là hiện trường đầu tiên cách nơi xảy ra sự việc gần nhất, chỉ để gọi một cuộc điện thoại đặt hàng mấy bộ tài liệu ôn tập tiếng Anh cấp bốn?

—— bộ có bệnh hả!

Đội trưởng Chu không nhịn được mà ló đầu ra khỏi cây cột quan sát thêm lần nữa.

Ánh mắt sắc bén dừng lại trên cái quầy bar có thể xem như là sạch sẽ, chỗ đó cũng đồng thời là quầy thu tiền của quán lẩu, trên cái giá phía sau bày đầy cái loại rượu nổi tiếng như Lô Châu Lão Diếu, Dương Hà Đại Khúc linh tinh, cũng không thiếu các loại bia cùng thức uống.

Đội trưởng Chu lặng im không một tiếng động bước qua, quả nhiên thấy được một tên thanh niên gầy đét đang ngồi chồm hổm dưới quầy, không ngừng gãi đầu gãi tai kéo kéo cọng dây cáp xoắn của cái điện thoại bàn bên trên xuống mà nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, giọng nói của người này vốn đã hạ thấp tối đa, nhưng bởi vì trong cơn tức giận, hắn liền nhịn không được mà đấm xuống đất, miếng gạch bông dưới chân cũng bị đập ra mấy cái khe nứt.

Ấy vậy mà cái kẻ đang gọi điện kia có vẻ như vẫn chưa phát giác, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nói với cái ống nghe: "Cho nên... cũng không có lớp huấn luyện cấp bốn?"

Đội trưởng Chu khựng lại, giọng nói này sao nghe có vẻ quen quen?

Ông ta đã từng gặp qua rất nhiều người, mà trong cả cuộc đời điều tra phá án này, những người bị tình nghi và các nhân chứng từng được ông ta hỏi cung lại càng nhiều hơn, điều này khiến ông ta nhất thời không nhớ được giọng nói này mình đã từng nghe qua ở đâu, chỉ có thể xác định rằng người này nhất định là không chỉ mới gặp một lần.

Nhưng cái tên này lại cứ ngồi chồm hỗm dưới quầy bar gọi điện thoại, chỉ có thể nhìn thấy cái gáy và tấm lưng, làm sao mà nhận ra được?

"... Thôi thôi, tôi không muốn nói nhiều với cái đám vô văn hóa các người nữa, mau đưa tôi số điện thoại của đội thi công trang trí nội thất Bách Bảo Các đây! Cái gì mà không hợp quy củ? Tôi bây giờ chính là khách hàng đó! Tôi mạnh mẽ yêu cầu đầu tiên phải sửa sang lắp đặt thiết bị cho nhà của tôi trước, tiếp đó mới thiết kế xây dựng nơi ở cho Đoạn Thiên Môn sau... Nói cho mấy người biết, cho dù là kiếm cũng không có cách nào chịu nổi việc ở chung với cái đám kiếm tiên kia đâu!"

Đoạn đối thoại phía sau người kia nói vừa vội vừa mau, đội trưởng Chu chỉ có thể nghe được loáng thoáng, còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tên kia dường như thẹn quá hóa giận, lấy cái ống nghe xuống khỏi tai, đặt ngay trước mặt mà thấp giọng rống:

"Hiện giờ, ngay và luôn, lập tức đem chín bộ tài liệu ôn tập tôi vừa đặt giao cho chuyển phát nhanh Gấu Trúc chuyển qua! Chi phí tính vào thẻ của Đỗ Hành!"

Trong ống nghe truyền ra một giọng nói không nhanh không chậm: "Đạo... kiếm hữu thân mến, chuyển phát nhanh Gấu Trúc hiện đã đổi tên thành chuyển phát nhanh Mãnh Báo rồi ạ! Khẩu hiệu là: Tốc độ cũng như mãnh báo..."

"Đệt, cái đó là thành chuyển phát chậm luôn rồi thì có!" Lại thêm một miếng gạch dưới chân vỡ răng rắc.

"Đúng vậy, nếu muốn tốc độ của mãnh báo chuyển thành báo, yêu cầu quý khách phải chi trả thêm một khoản phí gia tốc."

"Tăng giá trá hình thì cứ nói thẳng ra là tăng giá, bày đặt đổi tên làm quái gì! Sao không gọi là phí biến hình luôn đi?"

Đội trưởng Chu chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, trên người nổi hết da gà da vịt, cũng như rất nhiều năm về trước, khi ông ta đi đến thành phố khác để điều tra về một vụ án có liên quan đến một tử thi đã chôn cất hơn mười năm, lúc ra bãi tha ma ngoài đồng hoang đào xác lên khám nghiệm thì cũng xuất hiện thứ cảm giác rờn rợn kinh dị giống như vầy. Sau đó lại có người bảo rằng, nơi ấy trước kia là chiến trường cổ, sát khí lởn vởn, cực kỳ tà ma.

Nhưng trong này là quán lẩu, lấy đâu ra lắm người chết như vậy mà lại mang bầu không khí âm u lạnh lẽo thế này?

"Địa chỉ nhận hàng là khách sạn Phong Trần, còn nữa, gửi thêm cho tôi một xe chất đầy bia... À, nhớ là lấy loại rẻ nhất, giao hàng nhanh lên, cũng không phải là khách sạn không có!"

"Xe gì ấy hả? Xe tải hay là xe lửa?"

"... Xe đẩy!"

Thẩm Đông gào rú xong, hằn học dập điện thoại thật mạnh, vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với một khuôn mặt khá là thân quen.

"Ặc!"

"Là cậu... Thẩm Đông!" Vẻ mặt đội trưởng Chu cực kỳ đặc sắc, ông ta gật đầu, đưa tay chỉ thẳng vào Thẩm Đông, bộ dạng như muốn nói, cái thằng này, quả nhiên mỗi lần trở về là lại gây thêm phiền toái cho an ninh trật tự thành phố! Cái thằng này, quả nhiên có dính líu tới cái chuyện quái dị biến một tòa cao ốc thành vườn bách thú! Cái thằng này...

Không bao giờ ở yên một chỗ được hay sao?!

Cư dân thành thị còn muốn sống một cuộc sống bình thường! Ông ta còn muốn yên yên ổn ổn làm xong cái chức vị này rồi về hưu mà!

"Khụ, đội trưởng Chu, lâu không gặp ha! Không cần mời tôi đến chỗ ông uống trà đâu." Thẩm Đông nhanh chóng thanh minh, "Cái chuyện vườn bách thú mới đây hoàn toàn không liên quan gì đến tôi hết, tôi chỉ chạy tới nơi này mượn điện thoại đặt mua đồ mà thôi."

Ai biểu Đỗ Hành tự dưng lên cơn thần kinh rồi bóp nát điện thoại di động làm chi?

Nói nghe thử coi, bộ nợ tiền điện thoại nhiều quá cho nên dứt khoát hủy thi diệt tích luôn hả? Không đúng! Di động ở Tu Chân giới đều là dùng linh lực làm tín hiệu, căn bản không cần sạc pin cũng không cần đóng tiền cước điện thoại...

Trên trán Thẩm Đông bắt đầu túa mồ hôi, hắn có thể nói rằng trong nhà bếp quán lẩu có một cái nồi to tổ chảng, trong cái nồi đó còn có một đám kiếm tiên bị cay đến nỗi miệng mồm mất luôn cảm giác, nước mắt giàn dụa mỏi mắt trông mong hắn trở về không?

Trường Thừa môn chủ mới đúng thật là thứ dữ!

Lần đầu tiên ăn lẩu cay, thế mà cuối cùng càng ăn càng nhanh, đến lúc ăn sạch lại chê nước lẩu vừa được bỏ thêm vào không đủ kích thích, làm hắn phải tất tả chạy lên nhà bếp bảo đám yêu tu làm thêm gia vị sốt cay —— cả đám kiếm tiên bất kể là bị môn chủ giày vò như thế nào, bao gồm cả Linh Hoán kiếm tiên dù có nhảy xuống thác nước sông Ngân cũng mặt không đổi sắc chẳng hề hấn gì, vừa nghe bảo vậy liền ngã lăn ra đất giả chết tại chỗ, có đẩy có kéo thế nào cũng không chịu đứng lên.

Thẩm Đông quả thật rất muốn chửi thề, đây chỉ là cái lẩu thôi mà, không phải mấy người còn rót vào mồm con bạch hạc kia nước sốt nêm lẩu đặc biệt cay luôn hay sao!

Cay không thuộc vào ngũ vị, cay thật ra là một loại cảm giác đau, người không quen ăn cay hoặc là người chưa bao giờ ăn, nếu đụng tới món nào đó thật cay, cho dù không muốn khóc, nước mắt cũng sẽ không nghe theo sự điều khiển mà lăn dài, môi càng là bị cay đến sưng phù đỏ ửng.

Thẩm Đông quả thật không biết hiện giờ cái đám kiếm tiên ở tại khách sạn Phong Trần kia đã thành ra cái dạng gì rồi, lòng dạ rối bời, hắn quyết đoán nói: "Đội trưởng Chu, tôi nói cho ông nghe một bí mật, thật ra phía sau cái quán lẩu này có một không gian đa chiều, bên trong đó chính là khu dân cư dành cho các loại yêu quái thuộc giai cấp bần nông và trung nông, kẻ có điều kiện kém nhất thậm chí còn không bằng các hộ gia đình sống trong mấy căn nhà lán ở khu ổ chuột nữa kia kìa, vừa nãy chúng nó nghe được tin tức bảo rằng cái công trường xây dựng nào đó tuyển người, vì quá kích động cho nên ùa ra như ong vỡ tổ... Ặc! Thiệt đó, quả thật có chuyện như vậy mà!"

"..."

Đội trưởng Chu im lặng, lại lần nữa đốt lên điếu thuốc mình mới vừa dụi tắt kia, rít vào một hơi thật sâu, ngón tay cũng có chút run rẩy, thế nhưng giọng nói ông ta vẫn có thể coi là ổn định: "Cậu tính khi nào thì rời đi?"

"Hả? Đợi căn hộ được sửa sang lắp đặt nội thất xong rồi thì dọn đi!" Thẩm Đông quả thực chẳng muốn tiếp tục ở chung một mái nhà với cái đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia dù chỉ là một giây một phút nào nữa.

Đội trưởng Chu biết Thẩm Đông đang ở nơi nào, mấy ngày trước ông ta còn bị hành lên hành xuống bắt phải qua bên đó một chuyến kia mà! Vẻ mặt ông ta bỗng nhiên trở nên dữ tợn, bực tức nói: "Tôi là hỏi cậu chừng nào mới dọn ra khỏi cái thành phố này!!"

"Chuyện này..."

Thẩm Đông rốt cuộc cũng vỡ lẽ, chỉ có thể sâu sắc đồng tình liếc nhìn ông ta: "Khả năng không lớn, dù gì siêu thị Sơn Hải vẫn còn ở nơi này, ý tôi là... trước kia lần đầu tiên tôi bị mấy người mời đi lên cục uống trà, lúc ấy tôi đang làm việc cho cái siêu thị đó, cho nên không cần tôi nói nhiều ông cũng hiểu mà đúng không, haiz! Còn nữa, không phải mới nãy ông đã nghe được rằng đầu năm nay phí chuyển phát nhanh cũng tăng cao sao, nếu như cư trú ở thành phố khác, chi tiêu thật sự rất tốn kém..."

Đội trưởng Chu hằn học giẫm tắt đầu thuốc, sải bước ra ngoài.

Xem như cậu lợi hại!

Thẩm Đông không đi, ông ta đi! Lần này thăng chức, nếu như không thể chuyển sang vùng khác, ông ta cứ dứt khoát xin được giáng chức điều tới thị trấn luôn cho rồi!!