Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 137




Tu Chân giới không cần đến đồ dùng kế hoạch hóa gia đình ư? Đương nhiên không phải như vậy.

Tuy rằng đa số người tu chân đều đã đoạn tuyệt ái tình, nhưng rất nhiều yêu tu vẫn có con cháu, đúng, đó không phải là song tu, mà thật sự là quan hệ vợ chồng. Bất cứ quan hệ nào phát sinh ở Tu Chân giới đều là được tính theo đơn vị năm, nếu một đôi vợ chồng yêu tu, thực lực đạt tới ngưỡng bình cảnh sắp sửa đột phá, nói không chừng một lúc nào đó liền triệt để đại ngộ rồi chạy đi bế quan, nếu trong bụng nữ tu còn mang thêm một sinh mệnh thì phải làm sao? Đương lúc bế quan nửa chừng thì tạm ngừng để sinh đứa bé ra à? Chỉ cần bị quấy rầy dù chỉ là một chút thôi, kết cục sẽ là tẩu hỏa nhập ma vạn kiếp bất phục, càng đừng nói chi là loại chuyện trọng đại như sinh con!

Mà điểm chết người nhất chính là, rất nhiều yêu tu sau khi sinh con xong còn phải ấp trứng, vậy chẳng lẽ phải ngồi chồm hổm trên quả trứng mà bế quan? Chỉ sợ thằng nhỏ còn chưa kịp chui ra, đã bị các bậc cha mẹ yêu tu bế quan bế đến cảnh giới vong ngã đè cho đầu thai lại luôn rồi.

Trước kia ấy hả, yêu tu ở Tu Chân giới đều là uống đan dược hoặc thảo dược để phòng tránh cái chuyện 囧 hết nói nổi này.

Còn thời đại bây giờ, Nhân gian thiếu thốn linh khí, muốn tìm được dược thảo chất lượng tốt cũng rất khó, so với bỏ tiền ra mua đan dược, sử dụng các công cụ tránh thai do loài người phát minh thì tiện lợi hơn nhiều, có thể giải quyết được những trường hợp khẩn cấp —— chẳng qua lượng tiêu thụ lại rất kém, bởi vì lúc làm chuyện ấy, yêu tu đều chỉ thích dùng nguyên hình.

Quay ngược thời gian trở lại mười phút trước.

Nhị Phụ ngẩng đầu nhìn dãy đèn huỳnh quang treo trên trần nhà, hắn có thể nhận ra được nơi này có bố trí trận pháp rất phức tạp, chẳng qua hắn cũng không mấy hiểu biết về những thứ đó, vì thế ánh mắt lại đảo sang cái người đang chen lấn trong đám đông bên cạnh mình.

Rất nhiều lần, cái mũ áo khoác Nguy trùm trên đầu đều suýt bị xô đẩy đến trượt xuống, lộ ra từng mảng ban trắng trên khuôn mặt, hắn chỉ có thể túm chặt quần áo, cảnh giác vạn phần. Thế nhưng đám người xung quanh đa số chỉ mải lo nhìn chằm chằm vào mấy giá hàng, căn bản chẳng thèm đếm xỉa tới việc người bên cạnh mình là ai hay bộ dạng sao lại cổ quái đến như vậy.

Mà những người còn lại thì chỉ là vừa đi vừa đọc tờ rơi quảng cáo.

"Cho qua giùm cho qua giùm, ngươi có biết chỗ nào bán di động không?"

Bên cạnh bỗng nhiên có một con yêu quái sáp tới gần bắt chuyện, Nguy không biết nó đang nói về thứ gì, chỉ đành im lặng không lên tiếng.

Trong đầu Nhị Phụ nhanh chóng hiện lên các loại khái niệm có liên quan đến di động —— chính là dùng để gọi điện thoại.

Gượm đã, điện thoại là cái gì?

Dường như là một thứ mà loài người dùng để trò chuyện từ xa, cũng không khác là bao so với pháp thuật Thiên Lý Truyền Âm. Nhị Phụ khó khăn lắm mới sắp xếp lại được những thông tin trong não mình, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy con yêu quái kia đã chen lấn rời đi thật xa rồi.

Xung quanh bọn họ đâu đâu cũng thấy được mấy tên như vậy, vớ được người nào là túm lại hỏi đường người đó, hơn nữa bọn chúng cũng chẳng mong nhận được một câu trả lời đàng hoàng, chỉ vừa léo nhéo bên tai người ta, vừa men theo giá hàng mà chen lấn đi thẳng về phía trước. Không bao lâu sau, Nhị Phụ cùng Nguy liền cảm thấy không ổn, lúc quay đầu lại đã chẳng còn cách nào thấy được con đường lớn bên ngoài khi bọn họ tới đây, khắp nơi đều là những giá hàng cao ngất, bên trên bày đầy các loại hàng hóa không thể gọi tên do con người làm ra, một vòng lại một vòng, trong mắt hai con rắn này, nơi đây thật sự cứ như mê cung vậy.

—— yên tâm đi, những phàm nhân với khả năng định hướng kém còn cảm thấy choáng váng chóng mặt với đường lối trong siêu thị, huống chi là các người.

"Chúng ta... hẳn là tiến vào từ hướng này!"

Nhị Phụ nhìn về phía trước, chợt phát hiện những kẻ không dáo dác dòm ngó xung quanh tìm kiếm đồ vật như đám người kia đều là đi về cùng một hướng, hắn liền quyết định nhanh chóng đuổi theo.

Sự thật chứng minh hắn đã làm đúng, không còn nghi ngờ gì nữa, phương hướng mà những người kia tập trung về chính là quầy thu ngân.

Lúc trước cũng đã nói qua, hôm nay vận khí của Nhị Phụ quả thực là tốt đến không tưởng, ngay cả Thiên Đạo cũng đang giúp hắn.

—— dưới tình huống thông thường, nếu quầy thu ngân của siêu thị có hơn mười lăm người đang xếp hàng, mấy người kia ngay cả bộ dạng của nhân viên thu ngân là tròn hay méo cũng chả nhìn thấy được nữa kìa, hơn nữa khu vực thu ngân của siêu thị Sơn Hải càng khoa trương hơn, là được bố trí theo mô hình lập thể, trên đỉnh đầu còn có một hàng dài các vị khách đang xếp hàng chờ đợi, cảnh tượng đông nghịt mà rầm rộ, quả là cực kỳ hoành tráng.

"Thập Phương Câu Diệt ấy à! Mấy năm trước ta từng gặp qua rồi... Đúng đúng, sau khi biến hóa liền chẳng thể nhận ra nó từng là một thanh hung binh đáng sợ luôn ấy... Không có mặt mũi hung tợn, cũng không phải thân cao mười trượng cơ bắp cuồn cuộn, lại chẳng mang bộ dạng như Khai Sơn Phủ!"

"Ai nói giống quỷ? Kiếm quang là màu xanh, không có nghĩa là da dẻ cũng xanh lè theo."

"Ngươi mới là không có tóc ấy, người ta tóc tai bình thường đầy đủ... Khoan đã, một thanh kiếm vì sao lại có tóc, quả thực rất không hợp lý!"

Quần chúng Tu Chân giới đang xếp hàng chờ tính tiền cũng tranh thủ thời gian mà châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.

"Đạo hữu chưa từng thấy qua sao, ôi chao, chỉ cần đội cái đó lên, cam đoan nhìn y như thật."

"Làm gì mà nhìn chòng chọc lộ liễu dữ vậy, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Đỗ Hành còn đang đứng trước quầy kia kìa!"

"Nghe nói Đỗ Hành cầm thanh kiếm này đốn gãy Kiến Mộc, cũng khoa trương quá rồi! Cái đó là Kiến Mộc đấy!"

"Ngươi cứ nói xem, chẳng lẽ một đời kiếm tu còn có thể dùng thanh kiếm thứ hai sao?"

"Nói vậy cũng không hẳn là đã chính xác, ngươi có từng nghe qua còn có vị kiếm tu nào khác đương lúc sắp sửa phi thăng, kết quả kiếm không nguyện ý thành tiên mà tự mình bỏ nhà trốn đi, dẫn đến độ kiếp chẳng thành không?" Một con yêu quái tỏ vẻ không đồng ý mà xòe tay nhún vai.

"Thôi đi, cái tên quê mùa nông cạn như ngươi từng gặp được bao nhiêu kiếm tu kia chứ?"

"Đừng có nói chuyện ngu như vậy, mấy bữa trước còn gặp trên TV kia kìa, là kiếm tiên chứ đâu ——" kẻ này còn chưa kịp nói xong, đã bị đám người xung quanh bu lại đập cho một trận nên thân, đừng có vạch áo cho người xem lưng thế chứ, bộ không biết cái lễ mua sắm ngày tên là tận thế à?

Nhị Phụ âm trầm nở nụ cười, đúng vậy, chính là nơi này.

Chẳng qua đương lúc chen chúc xếp hàng, Nhị Phụ lại chợt phát hiện đám người phía trước cùng phía sau nếu không phải đang đẩy xe mua sắm hay xách giỏ, thì ít nhất trong tay cũng cầm một món đồ gì đó, hắn còn chưa kịp hiểu ra, đã có một con yêu tu đứng bên cạnh nhắc nhở:

"Vị đạo hữu này, hóng hớt nhiều chuyện thì cũng chẳng sao, nhưng đừng có trắng trợn lộ liễu như vậy, mau đi cầm đại món hàng nào đó về đi!"

"Đúng đó, đây là quầy thu ngân, ngươi ít nhất cũng phải tỏ ra là mình muốn tính tiền chứ!"

Cái đám phía sau liền mồm năm miệng mười nhao nhao đề xuất: "Lấy cái nào rẻ rẻ thôi, ở siêu thị Sơn Hải muốn trả hàng cũng có hạn mức đó."

May là trong đám khách hàng tới lui siêu thị Sơn Hải cũng có không ít mấy tên trạch đến mức hoàn toàn chẳng hề bước ra khỏi cửa, ngay cả việc mua đồ cũng không biết, cho nên sau một trận ầm ĩ nhốn nháo, Nhị Phụ rốt cuộc cũng hiểu được đám người đang xếp hàng ở nơi này là để làm gì, cùng với Thẩm Đông đứng trên kia là đang làm gì.

Hàng mày khẽ nhướng, hắn vừa nảy ra được sáng kiến.

Nhị Phụ tuy rằng lười biếng, nhưng hắn lại là một Cổ thiên thần sống theo kiểu thích gì làm nấy, trong mắt hắn, cái đám kiếm tu đan tu Phật tu gì đó của Tu Chân giới này, đa số đều là hạng người thích ra vẻ đạo mạo, cả ngày chỉ biết chú trọng cái này cố kỵ cái kia, đặt ra một mớ quy định cứng nhắc nhiều không kể đâu cho hết.

"Đỗ Hành..."

Ngay cả là kiếm tiên, cũng sẽ có nhược điểm.

Vào thời điểm Đỗ Hành đốn gãy Kiến Mộc, ngay cả Chân Nguyên bổn mạng cũng đã rót vào trong thân kiếm, vậy chắc hẳn là bị thương không nhẹ, thực lực cấp bậc thần tiên sẽ thụt lùi không ít, cũng sẽ dẫn đến việc cảnh giới bất ổn, vừa khéo lại là cơ hội tốt để hắn ra tay!

Chuyện này quả thực trùng hợp biết bao! Nhị Phụ thật muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Kiếm tu xem kiếm như Đạo, thậm chí còn coi trọng nó hơn cả tính mạng của mình, cho dù chặt đứt thất tình lục dục, chấp niệm sâu nhất vẫn là kiếm. Mà cố tình kiếm của Đỗ Hành còn có thể biến hóa, chẳng những biến hóa, thần thức còn từng nhập vào trên người Nhị Phụ và Nguy, mà tuyệt nhất là còn vào ngay thời điểm Nhị Phụ đang làm cái chuyện gì đó với Nguy!

"Đỗ Hành, đây chính là sơ hở lớn nhất bên trong Đạo tâm của ngươi, ha ha."

Nhị Phụ dùng âm thanh nhỏ đến không thể nghe được mà cười lạnh.

Thật thú vị biết bao, ngẫm lại đi, người tu chân đã đoạn tuyệt ái tình, lại bởi vì cơ duyên xảo hợp mà nảy sinh tình cảm khác với pháp bảo bổn mạng của mình. Nhị Phụ chắc mẩm rằng, cho dù Đỗ Hành vốn không có loại ý nghĩ kia, nhưng sau chuyện lần đó, dù y có muốn quên đi cũng rất khó.

"Nếu kiếm của ngươi, một ngày nào đó lại biến thành tâm ma của ngươi, ta ngược lại muốn xem thử, ngươi sẽ làm thế nào đây?"

Cái tên Nhị Phụ này là kiểu người rất thích mang thù, hơn nữa đầu óc còn rất thông minh —— thật đó, hơn hẳn chỉ số bình quân của cả Tu Chân giới và U Minh giới luôn.

"Đại nhân, rốt cuộc chúng ta phải mua thứ gì?" Nguy nhanh chóng tiến lên một bước, thức tỉnh Nhị Phụ như đang lên cơn tâm thần mà liên tục nhìn cái giá hàng âm trầm cười lạnh.

"A?"

Nhị Phụ lúc này mới hoàn hồn trở lại.

Bố cục của siêu thị Sơn Hải cũng giống như phần lớn các siêu thị khác trong thành phố, trước quầy thu ngân là một lối đi nhỏ để cho khách xếp hàng đợi tính tiền, mà dọc theo hai bên lối đi lại được đặt hai giá hàng, như vậy có thể khiến cho khách hàng vào lúc chờ đợi nhàm chán, biết đâu sẽ bất ngờ muốn mua thêm một vài món gì đó, vừa khéo có thể gia tăng doanh thu của siêu thị.

Thông thường trên mấy giá hàng này đều là được bày bán các loại kẹo cao su, cánh gà ướp hút chân không, các loại socola viên để thu hút trẻ em, cùng với...

Nhị Phụ tiện tay cầm lên một cái hộp nhỏ màu sắc sặc sỡ.

Đám người xếp hàng bên cạnh còn đang bận tám chuyện, căn bản chẳng có ai chú ý tới bên này, cho dù có thấy, cũng chỉ nghĩ rằng thứ Nhị Phụ đang cầm là kẹo cao su.

Mà khốn nạn nhất chính là, trên cái thứ của nợ này hoàn toàn không có dòng miêu tả sản phẩm bằng tiếng Trung.

"Vị dâu tây..."

Có lẽ là đồ ăn, Nhị Phụ không quá chắc chắn mà nghĩ.

Hắn chẳng có chút hứng thú gì với đồ ăn của loài người cả, cũng không thèm xem xét cẩn thận.

Bởi vì hắn phát hiện những kẻ đang đứng xếp hàng phía trước mình chính là đám người Nhật Chiếu Tông, mà mấy vị ở đằng trước nữa thế nhưng còn là thần tiên.

Xem ra kế hoạch đã trở nên khó khăn hơn rồi.

Nhị Phụ nhíu mày, sau đó dùng mắt ra hiệu với Nguy, người sau lập tức ngầm hiểu mà gật đầu.

Bạch xà lặng lẽ xách nhóc ly miêu trong tay áo ra, Thạch Lưu co người lại thành một cục bông đen thùi, tứ chi uể oải nửa buông xuống. Hai mắt nó liều mạng đảo tới đảo lui, nhưng tại quầy thu ngân chật ních người với người, cộng thêm Thạch Lưu còn bị một con gấu yêu bên cạnh ép tới thiếu điều nhìn không ra, thế nên chả ai phát hiện được trong tay Nguy đang cầm một con tiểu Thiên Cẩu cả.

Đợi đến lúc Thẩm Đông giận dữ tống cổ cái vị tổ sư khai phái Nhật Chiếu Tông mua toàn nồi áp suất nồi cơm điện kia đi xong, vừa ngước mắt lên liền thấy được cái hộp nhỏ trên quầy thu ngân, tức thì miệng mồm há hốc, cái nhãn hiệu tiếng tăm lừng lẫy đó, cho dù bên trên ghi toàn tiếng Anh thì Thẩm Đông vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, nếu nhận không ra thì há chẳng phải 20 – 30 năm sống trên đời của hắn đều thành công cốc hết hay sao?

Đờ đẫn nhận lấy thẻ, đưa lên máy quét.

Bính 9914, đây không phải là Trì Mậu à!

Thẩm Đông cũng giống như phần lớn các nhân viên thu ngân khác, lúc làm việc đều không có thói quen nhìn người, chỉ chăm chăm lo quét mã sản phẩm, tính tiền, in hóa đơn, ai thèm quan tâm khách hàng rốt cuộc là cao thấp dài ngắn thế nào, hắn chỉ có mỗi một đôi mắt thôi, chả lo được nhiều thế đâu! Hơn nữa khách hàng đến tính tiền cũng không phải Đỗ Hành, nếu là vậy thì chỉ cần nhìn tay phải của đối phương thôi hắn cũng có thể nhận ra được.

Vì thế sau một giây kinh hãi, Thẩm Đông liền đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Sao còn phải trùm nón kín mít thế kia?

Hình như không đúng lắm, Trì Mậu gầy thì gầy, nhưng đâu có cao được như vậy đâu nhỉ? Cũng chả nghe ai nói loài chuột vẫn có thể tiếp tục lớn thêm cả!

Nhị Phụ hiểu lầm ánh mắt Thẩm Đông đang nhìn Nguy, tuy rằng không biết kế hoạch bị lộ tẩy chỗ nào, nhưng hắn vẫn quyết đoán quát khẽ một tiếng: "Động thủ!"

Nguy lập tức xách nhóc ly miêu lên ném thẳng về phía trước —— trước quầy chỉ có duy nhất chỗ đó là không có người, chỉ có mỗi Dư Côn và Đỗ Hành đang đứng nói chuyện với nhau. Nhị Phụ cũng đồng thời mở ra cái ống trúc kia, một bóng đen kinh khủng dữ tợn lập tức lao ra, chỉ trong nháy mắt liền dọa cho vài con quỷ sợ tới mức kêu gào thảm thiết, lập tức ôm đầu ngồi xổm dưới đất.

Còn đám tiểu yêu cùng bán yêu tu vi không đủ, sau khi cảm giác được luồng khí tức này, lập tức cũng theo bản năng mà run lẩy bẩy.

Cánh tay Thẩm Đông còn đang khựng lại ở động tác quét thẻ, cái thẻ vàng thuộc về Trì Mậu kia bỗng nhiên lóe sáng, phát ra tiếng cảnh báo chói tai: kẻ tính tiền trước mặt không phải là bản nhân, linh lực không trùng khớp, giao dịch không thành công.

Hắn lập tức ném phắt tấm thẻ đi, nhanh chóng lùi ra sau, kết quả đụng phải cây cột, phía sau lại chen chúc toàn những người với người, dĩ nhiên hắn cũng hết đường tránh né.

"Ngoan ngoãn nằm xuống đi!"

Nhị Phụ biến trở về hình dáng của mình, tàn bạo vỗ một chưởng qua, Thẩm Đông lập tức nghiêng đầu tránh thoát, nhưng lại bị kình phong càn quét đến mức hai mắt cũng chẳng mở ra nổi.

Bên kia Nhị Phụ lại cực kỳ kinh ngạc, sao hắn lại không thể biến về nguyên hình đầu người thân rắn của mình? Chẳng lẽ là do trận pháp ở nơi này tác quái?

Thật ra nếu không phải Nhị Phụ rất lợi hại, đổi lại là kẻ khác, sau khi hóa thành xà yêu tiến vào trong này, cũng sẽ tức khắc bị đèn huỳnh quang chiếu cho lộ tẩy, ngay cả Nguy cũng chỉ có thể liên tục kéo nón lên trùm kín đầu, căn bản không hề biến thành bộ dáng của Trì Mậu.

Dư Côn đứng ở đằng xa há hốc mồm, đần mặt ra mà nhìn cảnh tượng lộn xộn bên này.

Một đám yêu tu cùng ma quỷ hỗn loạn tản ra, tại siêu thị Sơn Hải, sau khi chen ngã người ta rồi giẫm lên thêm mấy cái thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, mấy tên xui xẻo bị giẫm đạp cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất vừa mắng chửi vừa lếch về phía trước, cái bóng vừa phóng ra ngoài của Thạch Lưu, trong tình cảnh hỗn loạn này căn bản chẳng có ai để mắt tới cả.

Thậm chí đa số ma quỷ cùng tiểu yêu còn không biết mình đang sợ cái gì, chỉ biết sợ hãi theo bản năng mà thôi.

Lúc Dư Côn xoay đầu nhìn qua, liền phát hiện Đỗ Hành đã không còn đứng bên cạnh mình nữa.

"Động tác cũng nhanh gớm..." Dư béo chép chép miệng, lẩm bẩm, "Đây là dự cảm không tốt mà ngươi nói đó hả? Ngươi ấy à, thật ra không phải là người của Đoạn Thiên Môn, mà là của Thừa Thiên Phái chứ gì! Đoán cũng quá chuẩn rồi!"

Tiếp sau đó lão liền nhanh chóng nhảy dựng lên, cất cao giọng hô: "Mọi người đừng hốt hoảng, đừng hỗn loạn, tuyệt đối không phải là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đến đây đâu!"

Dư Côn còn chưa dứt lời, đám người vốn đang đứng đó hóng hớt vừa nghe thấy cũng lập tức ầm ầm tản ra, tiếng kêu sợ hãi vang lên ngợp trời.

Nhị Phụ và Nguy đã thừa dịp rối loạn mà chuồn sang một bên rồi.

Vào lúc Thẩm Đông ôm đầu choáng váng định bò dậy, liền bất chợt trợn to hai mắt mà nhìn một cái chân giẫm xuống mu bàn tay của mình, kiếm khí bất thình lình phóng ra, con quỷ xui xẻo kia lập tức hét thảm một tiếng, ôm chân mình lăn sang một bên.

Sau đó Thẩm Đông chợt cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, cả người được Đỗ Hành ôm lấy, đỡ lên khỏi mặt đất.

Cơn hỗn loạn thế nhưng chỉ vừa mới bắt đầu.

"A, mấy đứa con ta còn đang ở nhà, ta phải về ấp trứng đây!" Một con yêu tu sau khi bị Thạch Lưu đụng phải, bỗng nhiên nghiêm túc kêu lên một tiếng, ném hết đống đồ đạc vừa mua rồi chạy ra khỏi siêu thị.

"Cá, ta muốn cá! Cá to quá đi!" Một con mèo yêu khác vừa bị Thạch Lưu chạm trúng liền bất ngờ phát sáng hai mắt, cứ như nổi điên mà nhảy dựng lên ba thước, cắm đầu phóng thẳng về phía Dư Côn, chìa móng vuốt ra chụp lấy lão rồi cào cấu loạn xạ, thế nhưng da thịt Dư Côn rất dày, bị quấy phá như vậy ngược lại chỉ khiến lão ngứa muốn chết, há mồm cười đến không thở nổi, chỉ có thể nhanh chóng đánh ngất cái con mèo yêu chán sống dám nhăm nhe cả Côn này mà thôi.

"Ta phải về luyện đan, đúng rồi, luyện đan!!"

Tổ sư khai phái của Nhật Chiếu Tông – Chân Đỉnh lão nhân cũng bất hạnh trúng chiêu, thoáng cái đã chạy thẳng ra ngoài, một đám đồ đệ đồ tôn ở phía sau sống chết túm chặt lấy ông ta cũng chẳng có tác dụng gì.

"Sư muội, ta thích muội đã rất nhiều năm!" Còn có cả một tên ở trước mặt đông đảo mọi người quỳ xuống tỏ tình.

"Ha ha, ta là quỷ, ta phải hù chết ngươi!"

"Mỹ nhân, mỹ nhân ở đâu?" Thanh hồ Hồ Đào điên điên khùng khùng cười rộ lên, thuận tay vứt xuống hết tất cả y phục trên người.

"..."

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt mình.

Nhị Phụ đứng trong đám người thấp giọng cười lạnh, hạ dược cho con tiểu Thiên Cẩu kia hiển nhiên là cực kỳ hiệu quả!

Thiên giới không có xuân dược, nếu có thì chỉ là một loại dược... khiến người ta sau khi chạm phải sẽ lập tức lộ rõ bản tính, ngoại trừ những hành động bản năng, còn lại không nhớ được chút gì. Mà điểm chết người nhất chính là, Thạch Lưu vóc dáng rất nhỏ, trong siêu thị lại là người người chen chúc, căn bản không ai chú ý đến mấy tên điên này là sau khi đụng phải Thạch Lưu mới trở nên bất thường.

Mà chủ nhân của Thạch Lưu, là Đỗ Hành.

Chỉ cần Đỗ Hành đụng phải...

Ha ha ha! Trước mặt bao nhiêu người như vậy, bất kể Đỗ Hành có làm gì, sau này đều sẽ trở thành bóng ma tâm lý không thể xóa bỏ được! Mai sau nếu như nhìn không thấu, chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma!

Nụ cười trên mặt Nhị Phụ đột nhiên đông cứng lại.

Bởi vì con tiểu Thiên Cẩu đã bị thi pháp, chỉ biết làm theo bản năng mà đi tìm chủ nhân kia lại hoàn toàn không lao vào lòng Đỗ Hành như hắn đã nghĩ, mà là...

"Thạch Lưu? Sao mày lại ở đây?" Thẩm Đông cảm thấy bên chân như bị con gì cào nhẹ một cái, vừa cúi đầu nhìn xuống, lập tức vui mừng ra mặt, nhóc con này, hắn lùng sục khắp các khu phụ cận nhà mình đã lâu mà vẫn chưa tìm ra được.

Tình hình rất hỗn loạn, Thẩm Đông nhanh chóng cúi người ôm Thạch Lưu lên.

Thế nhưng tay hắn chỉ vừa chạm vào bộ lông xù của Thạch Lưu, thân thể liền đột nhiên chấn động.

Tiếp đó, những chuyện phía sau liền lao như điên theo một hướng cực kỳ quỷ dị!

Chú pháp trên người Thạch Lưu, sau khi nó chạm vào "chủ nhân của mình" xong thì sẽ tự động cởi bỏ, nó lập tức kêu lên một tiếng, lủi ra chỗ khác.

Thẩm Đông lảo đảo lắc lư, Đỗ Hành không rõ nguyên do, lần đầu tiên trong mắt y lộ ra vẻ kinh hãi hoảng loạn, vội vàng vươn tay ôm lấy hắn, vừa định rót pháp lực vào, nơi khuỷu tay bất chợt cảm thấy nặng nề.

Thẩm Đông biến mất.

Một thanh kiếm rực ánh thanh sắc, sát khí ngập trời bất thình lình xuất hiện trong tay.

...

Mấy người nói xem bản tính của kiếm là gì?

"Cứu mạng, chạy mau lên! Sát khí của Thập Phương Câu Diệt rất nồng... Nó đang muốn chém người đó!" Dư Côn là kẻ đầu tiên ôm đầu tháo chạy.