Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 159




Nếu đám Phì Di trên trời có linh, nghe xong câu nói kia của đại sư, chắc cũng có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.

—— vậy cũng được tính là siêu độ đúng không?

Mọi sự đều có tiền nhân hậu quả, chẳng qua trong mắt đám U Minh yêu ma, những thứ này đều là vô dụng! U Minh giới vốn chính là một bãi rác, cho dù hồng thủy có xảy ra hay không thì cũng chẳng khác gì nhau, trước giờ nơi đó vẫn tệ hại đổ nát như thế thôi. Chỉ có Tinh Vệ là phẫn nộ cực kỳ, bởi vì ả rất ghét những nơi có nước, nhưng nếu không xua cả tộc Phì Di đến Đông Hải, đúng lúc ứng với lời thề năm xưa của ả hòng giúp cho ả thuận lợi chạy trốn khỏi Thiên giới, thì trước sau gì ả cũng sẽ chết, không bỏ mạng trong cơn hạo kiếp tàn sát tiểu tiên, thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào Hồ Luân Hồi ở tầng thứ ba hoặc vùi thây cùng toàn bộ Thiên giới.

Nhị Phụ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Hình Thiên lại càng chả thèm đếm xỉa gì đến mấy con Phì Di Sấu Di kia, thậm chí ngay cả Nhị Phụ cũng còn có trách nhiệm hơn gã nhiều, ít nhất vào thời khắc mấu chốt thì Nhị Phụ vẫn đồng ý quản lý mọi chuyện (động cơ thì tạm thời đừng bàn tới), còn Hình Thiên thì sao? Trăm ngàn năm qua, chiến tranh hai giới đã bùng nổ nhiều lần, nhưng số lần gã xuất hiện trên chiến trường quả thật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bởi vì ngoại trừ lần này đây, trước kia căn bản là chẳng thấy bóng dáng gã đâu.

Bởi thế chỉ có thể tổng kết lại một câu: với tư cách là BOSS cuối U Minh giới, phong cách của Hình Thiên chính là lúc nên xuất hiện thì mất xác, lúc không nên lên sàn thì lại đặc biệt tích cực, số lượng đánh giá kém* của quần chúng dành cho gã chỉ thiếu điều thua mỗi kiếm tiên Đoạn Thiên Môn thôi.

*Đánh giá kém: nguyên văn là soa bình, thường thấy trên các trang bán hàng online của TQ.

Mà nguyên nhân đám kiếm tiên đoạt được vị trí đầu bảng chính là —— cho tới tận bây giờ, mọi người vẫn chưa phát hiện được liệu bọn họ có "thời điểm nên lên sân khấu" nào hay không!!

Hình Thiên vừa giương mắt liền trông thấy Linh Hoán kiếm tiên, tức thì giận dữ: "Được lắm, là các ngươi!"

Trận chiến ở Bạch Ngọc Kinh tầng thứ chín, Hình Thiên vẫn còn canh cánh mãi trong lòng.

Thế nhưng gã cũng không ngốc, những chuyện đã chứng kiến ở Hồ Luân Hồi lúc trước khiến gã hiểu ra được một điều rằng, muốn đối phó với đám kiếm tiên này quả thực rất khó, nhưng khó thì sao, cũng không phải là không có cách. U Minh giới ma đông thế mạnh, không phải chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao, ai sợ ai nào!

"Khinh U Minh giới ta quá đáng, giết!!" Hình Thiên giương cao lá chắn, rống lớn một tiếng kinh thiên động địa, khí thế ngất trời.

Tiếc là bộ trang bị mà gã thường dùng nay lại thiếu mất một thứ, cây búa lớn kia vào lúc gã trốn khỏi Thiên giới đã bị gãy lìa, nhất thời khiến cho gã nóng nảy nhìn quanh quất, lăm le định cướp lấy một cái từ tay những người khác... Cứ như vậy trong hàng vạn hàng nghìn người, gã liền ngắm thấy đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông!

Không không, phải là Khai Sơn Phủ trong tay đại trưởng lão mới đúng.

Tuy rằng đó là một cây búa chuôi dài, khác hẳn với loại chuôi ngắn mà Hình Thiên quen dùng, thế nhưng chỉ cần là búa thì đều được tất! Lại còn là khí linh nữa, lực sát thương tuyệt đối vượt xa những binh khí cùng cấp khác.

Hình Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức lao ra, tư thế kia quả thật chẳng khác nào xe tăng hình người.

Trận hình chặt chẽ của bên Tu Chân giới đã bị đám kiếm tiên hung tàn không gì cản nổi kia phá hủy, vô số yêu ma cũng thi nhau nuốt hận dưới lưỡi kiếm.

Thế tấn công của bên U Minh giới cũng bị Hình Thiên quậy cho tan tành, thằng cha này đánh đấm tới mức chả thèm phân biệt địch ta, đơn giản chính là đụng phải kẻ nào thì đánh kẻ đó, rất nhiều yêu ma còn chưa kịp tránh né đã bị gã đá văng, đúng lúc đưa đầu vào cho những người bên phe Tu Chân giới chém cho một nhát.

Quả cầu vàng rực trên không trung, nay đã mơ hồ có dấu hiệu tan rã.

Vệ tinh cuối cùng cũng không chụp được những động tác bay lượn đẹp đẽ đa dạng chỉnh tề trên không trung nữa, thế nhưng...

Hiệu quả ánh sáng đừng có quá tốt như vậy chứ đồ khốn! Nếu là công kích của những người tu chân cùng bọn yêu ma thông thường, phạm vi lan rộng nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm mét, cho dù có tung ra pháp bảo, nhưng cung ánh sáng kia cũng chỉ có hạn, vẫn hoàn toàn bị đám bùa chú vàng rực lấn át. Mà giờ thì tuyệt vời ông mặt trời rồi, đầu tiên chính là Quán Nhật Kiếm của Tần Phong kiếm tiên —— làm chói mù mắt người ta là lỗi kỹ thuật lớn lắm đó biết không hả~!

Thậm chí có vô số người đứng trên các tòa nhà cao tầng ở phía xa thành phố S, sau khi nhìn thấy một quầng sáng trắng xóa chói lòa ở hướng đông, liền lập tức gào thét inh ỏi "Vũ khí hạt nhân", tiếp đó sợ hãi vươn tay che chắn trước người, lùi ngược ra xa phía quầng sáng kia, rồi lại ngã ngửa ra nằm ngay đơ tại chỗ —— ta nói, đây là cái tư thế ngăn cản sóng xung kích từ vũ khí hạt nhân tiêu chuẩn đến mức nào biết không, cùng lúc đó mọi người còn thấp thỏm bất an nghĩ rằng, không biết địa điểm phát nổ có cách xa thành phố S lắm không, có thể nhặt về được cái mạng nhỏ này không nhỉ.

Quầng sáng cường độ mạnh này rốt cuộc là bao nhiêu Watt thế hả!

Trong nháy mắt khi kiếm rời khỏi vỏ, thật ra trước mắt tất cả mọi người trên chiến trường đều chỉ còn lại một mảng trắng xóa chói lòa, rất nhiều yêu quái bản tính chỉ ưa những nơi âm u như thằn lằn nè xà yêu nè, toàn bộ đều đau đớn che kín hai mắt, lại bị kình phong từ kiếm khí quét qua, những kẻ tu vi kém cỏi liền trực tiếp mất khống chế, tùm tùm rơi thẳng xuống biển.

Mà ngay cả những cao thủ như Bạch Thuật Chân Nhân cũng phải vội vàng giơ ngang phất trần hoặc binh khí trước mặt, chuyển sang tư thế phòng ngự, còn thận trọng xoay đầu nhắm mắt, đồng thời không quên chửi thầm trong bụng, lần sau nếu đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn này lại tham chiến, nhất định phải đến siêu thị Sơn Hải mua mấy cái kính râm do phàm nhân sản xuất về dự phòng.

Mà này còn chưa thấm vào đâu đâu, không những hai mắt bị giày vò, mà lỗ tai cũng phải chịu tội nữa kìa!

Thanh Chu Nhu kiếm của Lạc Trì kiếm tiên, độ ô nhiễm tiếng ồn ít nhất cũng phải lên tới 100 decibel, dù có bịt kín lỗ tai cũng vô dụng, thứ âm thanh quỷ khóc sói gào kia vẫn cứ lởn vởn mãi trong đầu, vì thế lại có thêm một đám tùm tùm rụng xuống, trong đó còn bao gồm không ít yêu ma, việc này... thật sự khiến cho U Minh giới với kinh nghiệm mấy ngàn năm về bộ môn cười the thé rít chói tai cảm thấy xấu hổ tột cùng!

—— kiểu này mà là đánh trận cái gì, là đi phá rối thì có!!

May thay Thẩm Đông vẫn ổn, lúc đầu hắn còn cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hai mắt cũng mù tạm thời, nhưng ngay sau đó liền lập tức hồi phục, tại thời điểm bị tập kích bất ngờ như thế này, khí linh tuyệt đối rất có thiên phú trong chuyện kháng cự.

Thừa dịp mọi người còn đang kẹt trong tình cảnh hỗn loạn, Thẩm Đông quyết đoán xách nhóc ly miêu lên, túm lấy Đỗ Hành định bụng chuồn ra khỏi vòng vây.

Đây không phải là lâm trận bỏ chạy, tuyệt đối không phải! Đây chỉ là bản năng tự vệ mà thôi!! (rút khỏi cuộc chiến là bảo vệ chỉ số IQ rồi chứ còn gì nữa)

Mang theo Thạch Lưu là mang theo tất cả tài sản —— nếu như Thạch Lưu hi sinh trên chiến trường, vậy thì bất động sản có thể nào cũng bị sung công luôn không? Cái đám Tu Chân giới này lòng dạ đen tối như vậy, một khi phi thăng, hộ tịch cũng bị xóa bỏ luôn kia mà! Biết đâu chừng tiền trong thẻ hội viên của Đỗ Hành không phải là bị xài hết, mà là bị khấu trừ sạch thì sao = 皿 =

Mang theo Đỗ Hành là... được rồi, coi như là làm tròn nghĩa vụ đi.

Một binh khí đủ tư cách hẳn là nên bảo vệ chủ nhân thật tốt, cho dù bản thân có phải là kiếm của kiếm tu hay không...

Thẩm Đông căm giận bày tỏ, chừng nào mà hắn còn chưa tìm được cơ hội đòi lại cả vốn lẫn lời từ Đỗ Hành, tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu!

"Mau, chúng ta phải trốn đi đâu đây?" Thẩm Đông ngó dáo dác xung quanh, phát hiện đằng trước thì có Hình Thiên, đằng sau thì có kiếm tiên, mà mọi người thì còn đang nhắm mắt nhắm mũi quơ binh khí búa lua xua để đề phòng bị người khác đánh lén, bốn phía đâu đâu cũng là cảnh tượng loạn cào cào.

Đỗ Hành không nói không rằng đưa tay chỉ xuống dưới.

"..."

Từ trên cao nhìn xuống, sóng biển cuộn trào, những đám bọt biển trắng xóa thi nhau hất tung không ngừng.

Cuồng phong bão táp, bao gồm cả những người tu chân cùng bọn yêu ma đang rơi xuống liên hồi, khiến cho đất trời hình thành nên một trận dị tượng.

Hầu kết của Thẩm Đông gian nan trượt nhẹ một cái.

—— hắn vốn sợ nước! Bản thân thuộc loại vịt cạn siêu cấp, mới vừa nhìn thấy hồ bơi thôi là đã bắt đầu ngu người ra rồi, ngay cả việc tắm bồn nếu có thể tránh được thì cũng cố hết sức mà tránh! Giờ đây bỗng nhiên nhìn thấy biển rộng mênh mông, hơn nữa còn là loại sóng cuộn mãnh liệt dưới tiết trời tai quái như vầy, quả thực là áp lực như núi.

"Muốn thoát ra khỏi vòng chiến, chỉ còn lại mỗi cách này." Vẻ mặt Đỗ Hành vẫn bình tĩnh chẳng chút thay đổi.

Quả cầu vàng rực ban đầu giờ đã gần như sụp đổ hoàn toàn, sự thật chứng minh, một đội quân dù có danh tướng huấn luyện, có các bậc thần tiên làm quân sư chỉ huy, cuối cùng vẫn không thể chống chọi nổi mấy tên đạo hữu phá bĩnh ưa ném đá hội nghị.

Thẩm Đông dứt khoát cắn răng một cái: "Nhảy!"

Muốn thoát khỏi Đoạn Thiên Môn, không thể không trả một cái giá thật lớn.

Thẩm Đông mới vừa an ủi bản thân mình một câu như vậy, chưa gì hết đã bất chợt nghe thấy tiếng gió lùa phần phật bên tai, trong cơn kinh hoàng, hắn liền không tự chủ được mà chửi thề, Đỗ Hành tuyệt đối là thuộc phái hành động, đã nhảy xuống biển còn cố sống cố chết kéo mình theo, bộ không thể cho người ta chút thời gian để chuẩn bị tâm lý hay sao hả?

Trông thấy đám bọt sóng trắng xóa mỗi lúc một gần, Thẩm Đông vội vã nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề khá là đáng sợ: sự chênh lệch độ cao từ nơi nhảy xuống hình như hơi bị lớn đó, chắc phải có đến mấy trăm mét! Vậy thì sau khi rơi xuống biển, mình có giống như đạn pháo mà chìm nghỉm xuống dưới luôn không?

"Tùm!"

Bọt nước tung lên cao, Thẩm Đông bị lực phản chấn trong nước tác động quá mạnh, thoáng cái đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó lại bị nước sặc vào miệng, hắn ngay cả sức vùng vẫy cũng không có, liền dứt khoát hôn mê.

May là Đỗ Hành vẫn luôn nắm chặt tay hắn không buông.

Vấn đề ở đây là, người ta sau khi rơi xuống nước, chết chìm cũng vậy, mà đuối nước hôn mê cũng thế, đều là chậm rãi chìm dần xuống, còn riêng Thẩm Đông lại là trực tiếp biến về nguyên hình!

Thế nên trọng lượng 749 cân liền trực tiếp kéo Đỗ Hành xuống thẳng tới đáy biển luôn = =

"Liu liu~" Nhóc ly miêu kinh hoàng hoảng loạn kêu to, khó khăn lắm mới thoát ra được từ trong đống quần áo của Thẩm Đông ( lần này bất ngờ biến về nguyên hình, sát khí mãnh liệt, quần áo cũng có thể xem là tự động rơi ra...). Thạch Lưu liều mạng ngẩng cái đầu nhỏ gần như không thấy cổ của nó lên, cái bóng đã tách rời thân thể cũng không có khả năng cứu vớt nó ra khỏi khốn cảnh hiện giờ, nó cố gắng tìm kiếm Thẩm Đông, nhưng trước mắt chỉ thấy được những con sóng cuồn cuộn nhấp nhô.

Cứu mạng, Thiên Cẩu cũng đâu có biết bơi đâu!

Cái gì, mấy người kêu bơi chó hả? Bốn chân ngắn quá, căn bản là không có cách nào để bơi hết hiểu không, khó khăn lắm mới trồi lên được, lại bị một con sóng to vỗ xuống.

"Yêu ma, nạp mạng đi!" Đây chính là một người tu chân điển hình, cho dù đã rơi xuống biển, vẫn còn ra sức bơi đi đuổi giết U Minh yêu ma.

"Ha ha ha!" Lũ yêu ma ngược lại dứt khoát hóa thân thành sương đen, ẩn nấp trong trùng trùng lớp lớp sóng biển.

Ở bên trên, đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông cùng Bạch Thuật Chân Nhân đang liên thủ lại với nhau, gắng sức chống đỡ hòng ngăn cản Hình Thiên lao tới cướp binh khí. Rất nhiều thần tiên từ Thiên giới trốn xuống vẫn chưa hồi phục lại thương thế, hơn nữa cũng giống như Kế Mông, bọn họ căn bản là chưa thích nghi được với linh khí quá loãng ở Nhân gian.

Đám kiếm tiên lại không hề vướng phải thứ phiền não này.

Linh khí không đủ, vậy thì chỉ dùng kiếm thôi là xong! Trước kiếm của ngô, ai dám ngăn trở?

"Ngu ngốc, dừng tay hết cho ta!" Một luồng kiếm khí mênh mông cuồn cuộn quét ngang chiến trường.

Được rồi, chỉ có môn chủ là dám ngăn cản.

Đám kiếm tiên ngơ ngác dừng tay, mờ mịt quay đầu lại nhìn.

"Không thấy Đỗ Hành."

"Cái gì?" Chúng kiếm tiên vừa nghe vậy liền nháo nhào chém một kiếm vào khoảng không, sau khi thoát ra khỏi chiến trường liền bay lên thật cao, quả nhiên tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy được Đỗ Hành Thẩm Đông lúc đầu còn đang đứng tại trung tâm trận.

"Khoan đã, ở bên kia!" Linh Hoán kiếm tiên chợt thấy ở nơi nào đó trên chiến trường xẹt qua một tia kiếm khí.

Chẳng qua cũng có chút kỳ quái, đó không phải màu xanh mà là màu đen, uy lực cũng rất nhỏ.

Thế nhưng Linh Hoán kiếm tiên lại không nghĩ nhiều như vậy, ông ta cứ thế xông thẳng qua bên đấy.

"Ở bên kia!" Kẻ đồng thời hứng chịu độc hại từ luồng sáng mạnh, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng ti hí hai mắt – Nhị Phụ – nhạy bén thấy được phương hướng đám kiếm tiên chạy đi, lập tức quả quyết rằng Đỗ Hành đang ở nơi đó.

Ngay cả khi đã nhiều lần bị phá hỏng chuyện, nhưng hắn vẫn nhất định không chịu bỏ cuộc, vừa quay đầu lại liền quát gọi Hình Thiên:

"Bên kia có một thần tiên Bách Bảo Các, vũ khí chính là búa chuôi ngắn."

Hình Thiên không nói hai lời, tức khắc đạp văng đại trưởng lão, đánh bị thương Bạch Thuật Chân Nhân, không thèm liếc nhìn Khai Sơn Phủ lấy một cái, trực tiếp xông thẳng về hướng kia.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảy vị kiếm tiên cùng xe tăng hình người Hình Thiên từ bốn phương tám hướng tập trung chạy về một phía kia, dọc đường bất kể là người tu chân hay là U Minh yêu ma, ai ai cũng đều hoảng sợ né tránh, cá biệt còn có người bị ngộ thương, chỉ đành rịt lấy vết thương của mình mà kêu thảm rơi xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khí thế kia quá sức hung mãnh, khiến cho tám người mới vừa đụng mặt nhau ở khoảng cách gần, kình phong đã càn quét khắp mọi phía xung quanh.

Về phần cái người cầm kiếm đang đứng ở trung tâm vòng vây, đầu tiên là bị người khổng lồ không đầu kia hung tàn đạp cho một đạp, lúc tránh thoát chạy đi, lại bị Tần Phong kiếm tiên vươn tay tóm lấy, người nọ trong lúc hoảng sợ liền cầm kiếm phản kháng, lại bị Linh Hoán kiếm tiên nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đập cho một cú đằng sau gáy.

"Môn chủ đã bị ngươi chọc tức đến hôn mê rồi, có biết không hả?" Linh Hoán mắng to.

Thế nhưng nói còn chưa nói xong, ông ta lại cảm thấy Khinh Hồng kiếm mỏng như cánh ve đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình chợt run rẩy, tự động vọt ra phía trước.

—— chẳng lẽ kẻ địch đến rồi?

Linh Hoán hậu tri hậu giác nghĩ, so với trực giác của bản thân, các kiếm tiên trước giờ lại càng tin tưởng vào kiếm của mình hơn, cho dù là Trường Thừa môn chủ, cũng sẽ không ngăn cản hành vi mà kiếm của mình làm ra.

Vì thế Linh Hoán cứ ngây ngẩn đứng ì ra một chỗ như vậy, lại bị Khinh Hồng kiếm tàn nhẫn vỗ cho một bạt tai.

Phong phạm cao nhân kiêu căng ngạo mạn của Linh Hoán kiếm tiên thoắt cái liền sụp đổ.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, phía sau lại bồi thêm một chưởng, cảm giác này phải nói là rất quen, kinh nghiệm mách bảo Linh Hoán rằng tốt nhất đừng phản kháng, vì thế ông ta liền thuận thế lăn sang một bên.

"Con mắt của ngươi mọc ở đâu vậy hả, đây mà là Đỗ Hành sao?" Trường Thừa môn chủ bừng bừng lửa giận.

"Ớ? Không phải Đỗ Hành vậy chẳng lẽ là Thái Nhạc?"

Linh Hoán kiếm tiên lập tức theo bản năng mà bác bỏ, Thái Nhạc một mực khăng khăng rằng mình mắc phải hội chứng thi cử, kiên quyết giả chết không chịu đi theo, làm sao có thể gia nhập cuộc chiến được. Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đều đang ở đây, sử dụng kiếm khí đương nhiên chỉ có Đỗ...

"Khoan đã, ngươi là ai?" Linh Hoán buồn bực nhìn cái tên xui xẻo bị mình xách theo trong tay.

Trúng phải một chưởng của Linh Hoán kiếm tiên, người kia cũng đã choáng váng, cứ như lên cơn thần kinh mà đưa hai tay lên, nắm nắm mò mò gì đó trong không khí. Bất chợt bị sát khí kích thích như vậy, người kia lập tức tỉnh lại, cực kỳ sợ hãi mà nhìn Linh Hoán:

"Ta không phải người của U Minh giới!"

"..." Linh Hoán kiếm tiên quyết đoán đem toàn bộ buồn bực do bị môn chủ đánh trút hết lên con người xui xẻo này, ông ta thô bạo xốc người kia lên, lắc lấy lắc để thân thể người ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tại sao ngươi lại sử dụng kiếm? Có phải cố tình muốn lừa gạt tai mắt người khác không?"

"Ai cứu mạng, ta là kiếm tu mà! Ta cũng là kiếm tu mà! Các ngươi có cần ngang ngược như vậy không, bộ cho rằng chỉ có Đoạn Thiên Môn các ngươi mới có kiếm tu sao?"

"..."

Được rồi, trên thực tế, Khinh Hồng đúng là chịu không thấu sự ngu xuẩn của kiếm tu nhà mình, cho nên mới tặng cho Linh Hoán một bạt tai.

Ngay sau đó, cái vị kiếm tu xui xẻo vô tội đang yên đang lành lại bị lôi ra lãnh đạn này chợt phát hiện kiếm của mình chẳng thấy đâu nữa.

Người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, cũng bất chấp thanh danh hung hãn của Đoạn Thiên Môn, giận dữ rống: "Kiếm của ta đâu? Khốn kiếp, vừa rồi là ai đánh ngất ta?"

"..."

Cả đám Đoạn Thiên Môn đuối lý, đâu ai dám hó hé gì, một là có Trường Thừa môn chủ bất mãn đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi, hai là trong lòng bọn họ chợt nảy sinh nỗi đồng cảm, người bị hại là kiếm tu, làm mất kiếm của người khác là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả trời sập nữa đó.

"Không, ta không muốn làm vị kiếm tu thứ hai đánh mất kiếm trên chiến trường đâu!"

Người nọ tuyệt vọng hô to, tiếp theo đó liền cúi đầu vội vàng dùng Nguyên Thần cảm ứng, bất ngờ phát hiện được kiếm của mình —— hình như đang ở dưới biển!

Nhất định là do ban nãy vuột tay rớt xuống!

Chẳng tiếp tục nhiều lời thêm nữa, vị kiếm tu này liền anh dũng nhảy xuống, lao vào biển cả!

May thay đó là pháp bảo bổn mạng, cho nên còn chưa đến mức thành ra mò kim đáy biển, vị kiếm tu xui xẻo này sau khi rơi xuống nước, còn phải liên tục tránh né những người tu chân cùng lũ U Minh yêu ma đang loạn chiến, lại lần mò dò dẫm trong cát biển cả nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được thanh kiếm bị sóng biển cuốn trôi dìm xuống bùn cát.

"Hô!"

Người nọ trồi lên khỏi mặt nước, chợt thấy trước mắt xuất hiện bảy tám cây súng, tất cả đều chĩa thẳng vào mình.

"..."

Dường như đã rời xa chiến trường vài dặm, trước mặt trông có vẻ như là một hòn đảo nhỏ. Trên đó có quân đội đang đóng giữ, nhìn vào quân phục và quốc huy, là Trung Quốc, người nọ lập tức khẽ thở phào, bắt đầu trưng ra vẻ mặt vô tội.

"Bỏ vũ khí xuống, hai tay giơ cao khỏi đầu!" Các quân nhân trông khá là căng thẳng.

"A, đây là hàng thủ công mỹ nghệ thôi, là tôi vớt được dưới biển đó." Vị kiếm tu xui xẻo vội vàng giật nhẹ tay một cái, thanh kiếm kia lập tức hóa thành một luồng sáng, trong nháy mắt liền biến mất, các quân sĩ đứng trên bờ đồng loạt nhấn giữ cò súng, âm thanh viên đạn lên nòng đặc biệt rõ ràng.

"Woa, nó bay đi mất rồi, thật thần kỳ... chờ đã, mấy người đừng nóng, coi chừng cướp cò bây giờ, tôi là bất cẩn rơi xuống biển mà, thiệt đó!"

"Không phải người ngoài hành tinh sao?"

Trên bầu trời phía xa xa, trận chiến còn đang diễn ra cực kỳ rầm rộ, hiệu ứng ánh sáng quả là hết sức hoành tráng.

"Gì, tôi là người Trung Quốc đó, là người thành phố! Để tôi khai báo số giấy căn cước cho anh..."

"Tên họ, nghề nghiệp!"

"... Là tài xế taxi, có cần biết biển số xe và số giấy phép lái xe luôn không?"