Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 162




Kế hoạch trốn nhà đi bụi của Thẩm Đông cứ như vậy mà "oanh oanh liệt liệt" chết non.

Sau đó Thẩm Đông mới biết được, té ra là Tu Chân giới thế mà lại tính dẫn họa về Đông*, nhằm di dời địa điểm nổ ra chiến tranh hai giới lên cái đảo quốc nào đó. Thẩm Đông nghe xong liền cười muốn ngã ngửa, hắn đang quấn tấm vải lông Giao điểu trên người nên có hơi vướng chân vướng tay, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, chỉ có thể dở khóc dở cười giải thích: "Mấy người đi nhầm hướng rồi!"

*Dẫn họa về Đông: câu gốc là họa thủy đông dẫn, bắt nguồn từ thế chiến thứ hai, các nước tư bản Anh Pháp Mỹ vì để ngăn chặn hành vi cố tình gây chiến của phát xít Đức Ý mà đã truyền bá bài trừ CNXH, nhằm hướng sự chú ý của Đức Ý về phía Liên Xô. Mà bởi vì Châu Âu ở phía Tây, Liên Xô ở phía Đông nên mới có câu thành ngữ này.

"Cái gì?" Từ Triển Viễn cho đến Bạch Thuật Chân Nhân, người nào người nấy đều đần mặt ra.

"Đây là Đông Hải!"

"Đông Hải thì có gì sai sao? Chúng ta từ đầu đến giờ vẫn luôn đi về hướng đông mà."

"... Tôi nhớ là hồi nãy chúng ta đi ngang qua thành phố S, tôi có nhìn thấy tòa nhà biểu tượng của thành phố! Tính từ thành phố của chúng ta, thành phố S nằm ở phía đông nam, mà đảo quốc lại nằm ở bên đông bắc. Nếu cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước, chỉ có thể thấy được mấy hòn đảo nhỏ rải rác của xứ đảo quốc đó mà thôi, còn chính quốc thì cách đây xa lắm!" Kiến thức địa lý không tốt là một nỗi đau, mà mù đường lại càng là một nỗi đau không thể cứu rỗi được nữa!

Thẩm Đông đỡ trán thận trọng đề nghị: "Phiền mấy người lần sau nếu có đi đánh giặc thì làm ơn mang theo la bàn dùm!"

Mọi người xấu hổ cúi đầu.

La Bàn mặc dù là khí linh mang cấp bậc thần khí, nhưng cũng đâu có sức chiến đấu đâu, bảo vệ còn không kịp, ai lại dẫn theo La Bàn ra chiến trường làm gì?

Vả lại ——

"Không sao nữa đâu, trong vòng 100 năm tới, chúng ta sẽ không phải lo nghĩ gì về chuyện này nữa!" Dư Côn lắc lắc thân thể ướt nhẹp của mình, cực kỳ đắc ý mà vuốt cái trán bóng lưỡng.

U Minh giới nguyên khí đại thương, đội quân khổng lồ ngoại trừ một số tên may mắn chạy thoát lúc đầu, còn lại toàn bộ đều bị Ứng Long nuốt sạch. Chẳng qua Ứng Long ăn thì ăn nhưng lại không tiêu hóa, sau khi thân thể tan rã, những lực lượng đen tối xấu xa kia vẫn sẽ sống lại dưới hình hài đủ loại yêu ma khác trong tương lai mấy trăm năm tới.

Vì thế trước mắt chỉ còn lại hai con rắn, một con chim, còn có một người khổng lồ không đầu.

Tu Chân giới đương lúc cười nhạo, lại chợt trông thấy trong khe nứt có một con hổ trắng đang run rẩy bước ra, lông lá trên người rụng lởm chởm, cánh cũng bị bẻ gãy, vừa thò đầu ra tới là liền bắt đầu cất tiếng gào khóc: "Hình Thiên lão Đại, vừa nãy có một con rồng đến phá nát nhà chúng ta rồi... sức ăn còn lớn hơn cả Thao Thiết nữa!"

Ngài đầu bếp của siêu thị Sơn Hải nằm cũng trúng đạn, lập tức xoa mũi nhạo báng: "Cùng Kỳ, kỹ năng chạy trốn của ngươi quả đúng là có một không hai! Cái thói cũ của ngươi không tái phát chứ? Sao lúc thấy được Ứng Long lại không nhào lên vuốt... mông rồng đi?"

Cùng Kỳ lại trưng ra bản mặt như đưa đám, nói: "Ta cũng làm vậy rồi chứ bộ, nhưng mà nó cứ như là hồn phách không được đầy đủ, lại giống như Nguyên Thần sứt mẻ khi Cổ thiên thần chết đi rồi đầu thai lại vậy, tàn bạo nuốt sạch luôn cả U Minh giới, hoàn toàn không thèm nghe ta nói cái gì hết! Lúc ta thoát ra được, ngay cả cánh với móng vuốt cũng bị phế luôn!" Mà may là bãi rác U Minh giới quá sức cằn cỗi, cho nên Ứng Long mới nhanh chóng bị sự dao động linh khí bên ngoài hấp dẫn, tạo cơ hội cho đám yêu ma hùng mạnh, dẫn đầu là Cùng Kỳ, may mắn nhặt về được cái mạng.

Nhị Phụ phát hiện tổn thất có vẻ khá hơn so với tưởng tượng của mình, thế nên vẻ mặt cũng dịu đi phần nào.

Chẳng qua khi mất đi giai cấp thấp nhất, bất kể là giới nào đi chăng nữa, cơ cấu xã hội cũng sẽ bị phá hủy xáo trộn, vậy mà còn bảo là khá hơn chỗ nào hả? Giống như Dư Côn đã nói, trong vòng mấy trăm năm tới cũng đừng hòng khai chiến.

"Đi!" Nhị Phụ lạnh lùng lên tiếng, dẫn đầu cả bọn biến mất trong khe nứt tối đen kia.

Thẩm Đông bỗng nhiên cảm thấy ngứa răng hết sức, hắn có một dự cảm rằng, sau này nếu như cuộc đời mình không được yên ổn, nguyên nhân không phải do Đoạn Thiên Môn gây họa thì cũng là do Nhị Phụ giở trò quỷ!

"Các vị đạo hữu, thỉnh mọi người quay về động phủ..."

Bạch Thuật Chân Nhân còn đang chuẩn bị làm một bài tổng kết hậu chiến tranh, Khai Sơn Phủ đã đột nhiên nhảy dựng lên, lõ mắt ra nhìn chằm chằm Dư Côn mà hỏi: "Ta có thể đi về khai hoang không? Mau cấp điện lại cho Bàn Ti Động đi!"

Tu Chân giới vẫn còn rất nhiều chuyện để làm sau cuộc chiến, chỉ nội chuyện khắc phục hậu quả thôi là đã thấy hết sức phiền phức rồi. Hơn nữa sau khi đánh xong, rất nhiều người mới chợt nghĩ đến một chuyện, thời buổi bây giờ, phàm nhân cũng có còn dễ lừa gạt như xưa nữa đâu!

Thôi quên đi, dù sao đã có Triển Viễn rồi, trời sập xuống cũng có đại sư gánh mà.

"Lên nào, Thừa Thiên Phái tạo một tầng phong ấn..." Còn cái khe tổ chảng chết người trên vùng trời Đông Hải kia nữa, phải xử lý khẩn cấp. Sau này còn phải phái ra một nhóm người đóng giữ ở Đông Hải, đề phòng phong ấn bị phá vỡ.

Thẩm Đông không được tự nhiên mà xoay xoay cần cổ, mắng thầm trong bụng, may là khe nứt kia sau khi bị triệt để xé mở tạo thành thông đạo hai giới, hắn cũng không còn ở trong trạng thái lúc nào cũng bị định vị nữa, nếu không thì hắn đi đến đâu, cái khe liền bay tới chỗ đó, kiểu này chắc chỉ có nước chết sớm quá!

"Ngoài ra còn lũ yêu ma đã chạy thoát khỏi chiến trường, phải nhanh chóng lùng bắt rồi ném về U Minh giới!"

Đó là một công việc hết sức béo bở, thù lao xa xỉ, thế nhưng thường thì chỉ có người tu chân đã qua được kỳ thi cấp bốn mới có tư cách kiếm số tiền này.

Thẩm Đông rầu thúi cả ruột mà xách ngược nhóc ly miêu lên, hòng khiến cho nó phun hết nước trong bụng ra, thế nhưng Thạch Lưu vẫn cứ cứng đờ dở chết dở sống như vậy, cái bóng dữ tợn của Thiên Cẩu cũng hệt như một cuộn giấy rách nát nham nhở mà nằm sải lai ở đó.

Đám kiếm tiên căng thẳng hết sức, ai nấy đều cho rằng Trường Thừa môn chủ rất có thể là đang định mở một phiên Tam Đường Hội Thẩm*, sau đó lại nghiêm khắc răn dạy Đỗ Hành, kiếm và kiếm tu sao có thể ở bên nhau được... a không, ý là cái kiểu ở bên nhau kia kìa.

*Tam Đường Hội Thẩm: một dạng phiên tòa thời xưa.

Thái Nhạc kiếm tiên vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Hành.

Phải nhẫn nại, phải nghĩ thông, tư tưởng của môn chủ vẫn còn khá cổ hủ... chẳng qua hành vi của đồ đệ ngươi cũng quá ư là khác người rồi! Không thể trách môn chủ được.

Tạm thời không bàn tới việc Đỗ Hành có hiểu được ám chỉ của sư phụ y hay không, nhưng Thẩm Đông là triệt để mù tịt rồi đó, hắn hoàn toàn không biết Thái Nhạc đang đá lông nheo làm cái gì, hơn nữa sau khi nghe nói Đoạn Thiên Môn chuẩn bị làm mai cho Đỗ Hành, hắn vừa nhớ lại là liền ôm một bụng tức, thế nên cứ dứt khoát đứng ì ra bên cạnh không phản ứng gì.

Thế nhưng những gì môn chủ và Đỗ Hành nói với nhau, Thẩm Đông đúng là nghe không hiểu thiệt.

Cái gì mà công pháp vận hành bao nhiêu chu thiên, cái gì mà tâm cảnh như thế nào, thậm chí lúc Độ Kiếp đang suy nghĩ những gì cũng hỏi cặn kẽ ra luôn —— bộ ổng đang muốn làm một bài tổng kết về cuộc đời tiên nhân hả?

Một tiếng, hai tiếng... mười tiếng đồng hồ!

Nắng đã tắt hẳn! Trên vùng trời biển cả quang đãng trống trải, ngoại trừ những người tu chân đang bận rộn chạy tới chạy lui làm công tác phong ấn khe nứt, cũng chỉ còn lại Đoạn Thiên Môn là chưa rời đi. Thẩm Đông ôm Thạch Lưu với cái bụng tròn xoe mà ngủ gà ngủ gật, sau khi gục lên gục xuống cả nửa ngày trời, hắn mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Trường Thừa và Đỗ Hành vẫn còn đang nói chuyện.

Đây là đang luận đạo à?

Thẩm Đông nhức đầu hết sức: "Mấy người cứ tiếp tục, tôi về nhà trước."

"Không thể!" Đám kiếm tiên trăm miệng một lời.

Thẩm Đông tức giận trừng mắt: "Vậy mấy người lấy kiếm ra đây cho tôi nói chuyện chơi đi!"

"..."

Cả đám kiếm tiên tức thì mím môi, quyết đoán giả chết. Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng, lỡ đâu kiếm của mình bị Thẩm Đông ảnh hưởng, cũng thi nhau biến hóa thì biết làm thế nào!

Sau đó trời hửng sáng, sau đó trời lại tối đen.

Thẩm Đông bắt đầu moi đồ đạc từ trong không gian trữ vật của Đỗ Hành ra, lấy ra một cái ghế sofa để đó, tay thì xé mở bịch giò heo kho mặn đóng gói, chân thì gác lên trên thùng nước tinh khiết, xem Thạch Lưu như cái gối kê cổ, nhàn nhã thoải mái nằm ườn ra đó.

Đỗ Hành thế nhưng thật sự có thể vừa hết sức chăm chú trả lời, vừa để cho Thẩm Đông mặc sức sai bảo, chẳng hạn như việc y đồng ý làm theo một yêu cầu hết sức vớ vẩn là dùng pháp thuật nấu nước sôi để ngâm mì ăn liền.

—— nếu được thêm một cái máy tính có kết nối mạng nữa là hết chỗ chê luôn.

Thẩm Đông dùng nĩa vớt mì, vừa ăn vừa tiếc nuối nghĩ.

Đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn:...

Quần chúng Tu Chân giới thay phiên nhau đến làm phong ấn:...

Đến ngày thứ ba, toàn bộ Tu Chân giới đều đã biết Đoạn Thiên Môn vì chuyện chung thân đại sự của Đỗ Hành mà phải mở một cuộc họp bàn ngay trên vùng trời Đông Hải. Các kiểu cá cược liên tục xuất hiện, thậm chí còn có kẻ cược rằng Thập Phương Câu Diệt sẽ trực tiếp chém luôn tân nương, trừ phi tân nương có mang theo bên mình một cô em khí linh có khả năng biến hóa.

"Đây là thứ gì vậy, cho một bát với!" Ngày thứ tư, Thái Nhạc kiếm tiên rốt cuộc nhịn không được mà đòi ăn với Thẩm Đông, hơn nữa ông ta còn hùng hồn cứ như đúng rồi, đồ của Thẩm Đông nhất định cũng chính là đồ của Đỗ Hành, người làm sư phụ như ông ta muốn được hiếu kính thì đã sao.

—— tại sao lúc trước đi mua lại không chọn vị cay nhất nhỉ!

Thẩm Đông hối hận quá chừng, nhưng chỉ đành phải cắn răng dâng lên của nả nhà mình.

"Không nên như vậy, không có lý nào... tại sao lại như vậy?" Trường Thừa môn chủ hãy còn đang đau khổ suy tư.

Sau lưng ông ta, một đám kiếm tiên mỗi người bưng một bát mì ăn liền trên tay, ăn đến là khí thế.

Hình ảnh này sau khi bị vệ tinh chụp được, lập tức khiến cho những người nhìn thấy đều phải đập bàn nhảy dựng —— cái bọn lai lịch kỳ quái này tuyệt đối là người Trung Quốc! Thứ tình yêu to lớn đối với mì ăn liền đã lan truyền khắp các địa điểm du lịch trên toàn năm châu bốn bể kia, quả thực chính là đặc trưng rõ ràng nhất.

*Sở dĩ nói như vầy là vì ngta khảo sát được phần lớn người dân TQ khi đi du lịch nước ngoài vẫn thích ăn mì gói.

"Hương vị thật kỳ quái." Tần Phong kiếm tiên nhíu mày nhìn mì ăn liền.

"Có ăn là may rồi!" Linh Hoán cười lạnh, mấy tên hậu bối này, quả đúng là chưa từng phải nếm trải đau khổ gì mà! Nhớ năm xưa, hừ, phàm nhân có thể ăn được một bữa no bụng đã là phước đức lắm rồi, những năm mất mùa, đến cả vỏ cây rễ cỏ sâu chuột... cái gì mà không thể bỏ vào nồi được kia chứ.

"Tại sao toàn là một vị thế này?"

"Quá dở..."

Thẩm Đông cuối cùng cũng phát bực rồi, hắn co giò đạp ngã luôn cái ghế sofa: "Siêu thị Sơn Hải còn nhiều lắm đó! Có tiền thì tự mình đi mua đi, ăn một bát đổ một bát!! Ném hết vào U Minh giới luôn cũng được, Cùng Kỳ sẽ biết ơn mấy người lắm đó!"

Sát khí mãnh liệt lập tức đánh động tới môn chủ, ông ta không vui ngẩng đầu lên nhìn.

Thoáng cái Linh Hoán liền cứng đờ, sau đó cung kính lấy bát mì ăn liền còn đang nóng hổi bốc khói trên tay mình dâng lên trước mặt Trường Thừa môn chủ: "Sư phụ, ngươi cũng ăn một bát đi?"

"..."

Trường Thừa môn chủ cũng không nói năng gì, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào ông ta.

Linh Hoán đầu đầy mồ hôi, đứng cứng ngắc ở đó không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Ha ha!" Trường Thừa môn chủ bỗng nhiên phất tay áo cười dài, bễ nghễ hiên ngang, hào hoa khó tả. Khiến cho Thẩm Đông chấn động tới mức chỉ biết trợn mắt há mồm nghĩ, quả nhiên người với người đều là chẳng ai giống ai, cho dù đối với một bát mì ăn liền nhỏ bé, môn chủ cũng sẽ không vứt bỏ hình tượng. Lúc này tốt nhất phải là ném luôn bát mì ăn liền xuống, nhanh chóng thay bằng một ly rượu thanh đồng, nhìn rượu cười dài, đây mới chính là phong thái cao nhân!

*Ly rượu thanh đồng: nguyên văn là thanh đồng tước, một loại ly rượu cổ bằng đồng có ba chân.

Chỉ có điều, ai tới giải thích cái coi, mì ăn liền rốt cuộc là có cái gì mà buồn cười dữ vậy = =

"Ha ha, công pháp không sai... công pháp của ta chưa từng phạm phải sai lầm gì!" Trường Thừa môn chủ sau khi ngửa mặt lên trời cười dài, liền tùy ý phất tay áo một cái, nói với Đỗ Hành, "Được rồi, ngươi có thể đi rồi."

Đám kiếm tiên đồng loạt sửng sốt.

Vậy mà không có? Mấy câu mắng chửi phẫn nộ, trách móc Đỗ Hành ngay cả kiếm của mình cũng không tha đâu? Phân cảnh lấy gậy đánh uyên ương đâu? Cảnh tượng mắng chửi đến mức kích động rồi có khả năng sẽ ngất thêm lần nữa đâu? Chuyện này thật quá vô lý!!

Thái Nhạc lại ngứa miệng, cứ thích nói những chuyện không nên nói, bắt đầu ngượng ngập hỏi: "Môn chủ, vậy... chuyện thành thân thì sao?"

"Cái gì, môn chủ cũng muốn thành thân? Đối tượng là ai?" Thẩm Đông khiếp vía hỏi.

Quần chúng Tu Chân giới vẫn luôn ở gần đó làm công tác phong ấn khe nứt sẵn tiện hóng chuyện, vừa nghe được là lập tức ào ào móc ra di động hoặc truyền đi hạc giấy đưa tin.

"Tin tức hàng đầu hiện nay, Đoạn Thiên Môn rất có khả năng là muốn thành thân tập thể! Hiện giờ đã xác định được hai người là Đỗ Hành và Trường Thừa môn chủ."

Tu Chân giới bùng nổ đến mức người ngã ngựa đổ, gần như ngất sạch.

"Ta muốn đăng ký dự tuyển!" Các nữ yêu thiếu điều tranh muốn bể đầu, người dẫn chương trình trên TV cũng bị đập cho thương tích đầy mình ngay tại trường quay.

Còn chưa hay biết mình đang bị một đám nữ yêu nhăm nhe, Trường Thừa môn chủ chỉ nhíu mày trước câu nói của Thẩm Đông: "Nói hươu nói vượn gì đó?" Sau đó quay sang bảo Đỗ Hành, "Ngươi có cơ duyên xảo hợp, giúp kiếm biến hóa, những việc sau này rất khó đoán trước, tự giải quyết cho tốt đi!"

Thẩm Đông ù ù cạc cạc, hai người này rốt cuộc là đang nói gì vậy.

Mãi cho đến khi đã rời đi thật xa, Đỗ Hành mới thản nhiên nhắc nhở hắn: "Chính là chuyện của chúng ta, ông ấy cũng biết, cho nên bảo chúng ta tự xử lý."

"Giữa hai chúng ta làm gì có chuyện sợ bị người ta biết..." Thẩm Đông bất chợt nghẹn lời.

Lại một lần nữa, hắn quay qua khiếp sợ nhìn Đỗ Hành, giọng cất cao quãng tám: "Ý anh là?!"

Đỗ Hành mặt mày tỉnh rụi gật đầu.

"..." Môn chủ à, cái việc lôi Đỗ Hành ra luận đạo mấy ngày mấy đêm cũng chính là cách bày tỏ thái độ của ông đối với chuyện này đó hả?

Thẩm Đông ỉu xìu nằm bò ra một đống, hắn lãng phí nhiều mì ăn liền như vậy là vì cái gì hả!

Thứ cảm giác uể oải chán nản này khi hắn đặt chân vào nhà, nhìn thấy căn phòng trống rỗng thì liền lên tới đỉnh điểm. Thẩm Đông nhét luôn nhóc ly miêu vào trong góc phòng, bắt đầu vội vàng tìm quần áo, nhưng lục tung hết một lượt tất cả ngăn kéo trong nhà cũng tìm không ra. Nói thật chứ, đồ đạc trong nhà có thể mang đi thì đều bị hắn gom hết cả rồi, đâu còn cái thứ như quần áo gì nữa, thậm chí ngay cả miếng vải cũng lần chẳng ra nữa kìa.

Thẩm Đông tức rồi đấy.

Trong thẻ hội viên siêu thị Sơn Hải cũng không có tiền, nói cách khác, rốt cuộc là hắn đã túng đến mức áo không đủ che thân, nghèo đến mức quần không có để mặc rồi sao?

Tấm vải lông Giao điểu theo động tác của hắn mà trượt xuống bên hông, lúc đầu Thẩm Đông còn chịu khó kéo lên, sau đó thấy phiền quá nên dứt khoát kệ bà nó luôn, dù sao cũng là đang ở nhà, để trần một chút đâu có nhằm nhò gì.

Thẩm Đông với tay kéo ra kéo vào mấy cái ngăn tủ trên tường, toàn bộ phía sau lưng bị hành động vô ý thức của hắn tác động, từng đường cong đều hiển hiện rõ ràng, có giọt mồ hôi men theo xương quai xanh, từ hõm sống lưng từ từ trượt xuống, nơi thắt lưng thon gọn được buộc cẩu thả tấm vải lông Giao điểu chợt ánh lên một tia sáng mờ mờ ảo ảo.

Đỗ Hành im lặng đứng đó thật lâu, bỗng nhiên giơ tay lên, nhóc ly miêu đang nằm thẳng cẳng bên kia liền bị đẩy liên tục hơn mười vòng, lăn thẳng vào tận trong góc tường phòng khách.

Sau đó cánh cửa phòng ngủ lặng lẽ đóng lại.

"Vậy mà ngay cả một tấm rèm cũng không có..." Thẩm Đông còn đang căm giận bới tung hết tất cả đồ đạc.

Bỗng nhiên sực nhớ ra một chuyện, hắn lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, không thèm giải thích tiếng nào mà lao tới siết cổ Đỗ Hành, tàn nhẫn uy hiếp: "Không được kết hôn! Không được nghe cái ông già dài dòng ưa lảm nhảm kia lừa gạt, tôi làm kiếm của kiếm tu Đoạn Thiên Môn là đã đủ xúi quẩy rồi, đừng có mơ tới cái cảnh tôi chịu diễn cái trò hề kết hôn kia với anh hiểu không!!"

"Ừ."

"Ừ là có ý gì hả?" Thẩm Đông vẫn cố tình gây sự.

Đỗ Hành rũ mắt nhìn hắn, hai hàng lông mi thật dài như sắp sửa chạm vào nhau: "Những thứ kia chẳng qua chỉ là hư danh, là người cầu Đạo, nào cần để tâm?"

Thẩm Đông ngượng đến mức ngay cả hai lỗ tai cũng đỏ bừng, bực mình quát lên: "Nói chuyện đàng hoàng lại cho tôi! Đừng có mà chơi cái kiểu bóng gió đó, "cầu Đạo" là ý gì hả? Cầu cái gì Đạo hả?"

Đỗ Hành vẫn không bị ảnh hưởng chút nào: "Trời biết đất biết, em biết ta biết... chẳng lẽ không phải sao?"

"..."

Thẩm Đông trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, tấm vải lông Giao điểu quấn ngang hông đã bị kéo xuống.

"Khoan đã! Đâu ai quy định kiếm tu thì nhất định phải nằm trên đâu!" Thẩm Đông lập tức giãy dụa.

Đỗ Hành tạm dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa muốn chết."

"Gì?" Thẩm Đông cảnh giác nhìn y, "Đừng có phát ngôn ra mấy cái đạo lý song tu huyền ảo cao thâm gì nha! Lần này anh đừng hòng lừa được tôi!"

Đỗ Hành bất đắc dĩ nhìn lại mấy vệt đỏ đáng sợ kéo dài từ cổ đến ngực mà vừa rồi được ai kia tặng cho:

"Em cứ không nặng không nhẹ như vậy, ta sao dám thuận theo ý em được? Nếu em không muốn chúng ta chết cùng một chỗ, vậy thì đừng cử động."

"..."

Thẩm Đông ráng chịu đựng để mình không ngất đi.

Khốn nạn, đây là đang khinh bỉ kỹ thuật xếp hình của hắn đó hả! Lại còn đánh giá huỵch toẹt năng lực của hắn bằng một câu "Sẽ gây ra tai nạn chết người, làm một lần chết cả đôi"... Khốn nạn, nếu như Đoạn Thiên Môn xuất hiện tin tức kiếm cùng kiếm tu chết ở trên giường... Ặc!