Cầu Ma

Chương 1364: Trước Tam Hoang kiếp giương danh của ta [1]




Bên ngoài Đệ Ngũ Hải, hư không chẳng còn sương mù, Tô Minh đứng ở nơi đó nhìn thật lâu, nhấc chân bước vào trong.

Một năm sau.

Tô Minh không có trở về, bởi vì đã không cần thiết. Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa trong Đạo Thần chân giới, mở mắt ra, con ngươi đọng lại hình ảnh nếu nhìn kỹ là một mảnh phế tích, là trời sao.

Chỗ đó là Đệ Ngũ chân giới.

Tô Minh đã đi thần nguyên tinh hải, cũng tìm ra lối vào Đệ Ngũ chân giới. Trong phế tích phủ đầy bụi, Tô Minh tìm ra nơi Tô Chiến bỏ mình, đi qua mọi thứ, đôi mắt hắn dần bình tĩnh, trở về Cửu Phong yên tĩnh.

Tô Minh khẽ nói:

- Trăm năm cuối cùng.

Tô Minh nhắm mắt lại, hắn phải chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng với Tam Hoang. Cuộc chiến đoạt xá sau trăm năm, kết thúc ân oán. Tang Tương cũng tốt, Tam Hoang cũng thế, chiến đấu vì sự tồn tại.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn hư vô, mắt dần khép lại:

- Có bao nhiêu chân giới đã không còn ý nghĩa, trọng điểm cuộc chiến này là cố chấp với sự sống.

Khi Tô Minh nhắm mắt, trong Đạo Thần chân giới, thế giới Chúng Linh điện xuất hiện bóng dáng của hắn. Tô Minh khoanh chân ngồi trong Đại Man bộ lạc đã từng có, bắt đầu thăng linh theo chu kỳ trăm năm, lần này hắn phải trở thành tiên linh sau trăm năm.

Mọi thứ đều chuẩn bị, chỉ chờ sau trăm năm Tam Hoang kiiếp đến, giây phút tai kiếp hủy diệt.

Thời gian trôi qua, một năm lại một năm, Tam Hoang đại giới chấn động ngày càng mãnh liệt. Có nhiều khu vực trời sao biến mỏng manh, dường như có thể thấy dưới trời sao tồn tại một thế giới khác đang chậm rãi đến gần. Vô số sinh minh bàng hoàng, nhiều thảm thực vật héo tàn, tất cả mãnh thú có linh tính sợ hãi, như nhận ra sắp đi hết phút cuộc sinh mệnh. Thế giới sắp hủy diệt.

Cố tình linh khí Tam Hoang bùng phát trong một trăm năm này, dường như là phóng thích, như người sắp chết hồi quang phản chiếu. Linh khí bùng phát, sinh mệnh héo tàn, cường giả kỷ trước ùa ra, cả thế giới chìm trong hỗn loạn.

Trong hỗn loạn, sinh mệnh không còn là sinh mệnh, yếu ớt không chịu nổi một kích, sống và chết giao nhau khiến người chết lặng. Những cường giả kỷ trước thức tỉnh mang theo tàn nhẫn, sở thích ác ôn khác nhau thoải mái trút ra trong trăm năm này, trút ra mọi thứ, như muốn giải phóng ngủ say cô đơn vào trăm năm ngắn ngủi.

Cả Tam Hoang biến thành loạn thế, nơi này không có trật tự, không có nhân từ, vì sống có thể từ bỏ mọi tôn nghiêm, vì có được một viên đan dược có thể trả mọi giá. Cường giả kỷ trước hay đấu với nhau làm Tam Hoang đại giới hỗn loạn. Mỗi năm có nhiều sinh mệnh mất đi, có tinh cầu bị trời sao nhấn chìm, trời sao vặn vẹo hóa thành dao động lan tràn, hỗn loạn và điên cuồng dâng lên nấc thang mới.

Không chỉ Tam Hoang, Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh cũng vậy. Tu vi như đám Viêm Bùi Thần Hoàng không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, chỉ có thể nhìn mọi thứ tiếp tục, nhìn Ám Thần, Nghịch Thánh chìm trong hỗn loạn.

Chỉ có Đạo Thần chân giới, giới nơi Tô Minh ở gần như không có chuyện đó. Dần dần, một phần ba trăm năm trôi qua, Đạo Thần chân giới có nhiều tu sĩ ùa vào. Những tu sĩ chạy nạn tới, quê hương, tông môn của họ đã bị tiêu diệt, sống chết không nằm trong tay mình, cho đến khi có một số người đi tới Đạo Thần chân giới, bỗng nhiên phát hiện các cường giả truy sát đến lộ vẻ do dự, không tiếp tục truy kích. Đạo Thần chân giới trở thành cõi yên lành trong tận thế.

Dần có nhiều tu sĩ ùa vào Đạo Thần chân giới, bọn họ cự ngụ khắp các góc, phát hiện thế giới bỗng nhiên hỗn loạn này chỉ có Đạo Thần chân giới vẫn bình tĩnh như cũ. Nơi này không có cường địch giết chóc, không có nguy hiểm sinh tử, mọi thứ giống như trong ký ức của họ. Bọn họ không biết nguyên nhân, thời gian trôi qua, khi trăm năm trôi qua một nửa, tin đồn Đạo Thần chân giới là cõi yên vui bị nhiều người biết đến. Đặc biệt là các tu sĩ an toàn trong Đạo Thần chân giới, họ dùng đủ cách báo cho người thân, bạn bè, nói bọn họ phải nghĩ mọi cách chạy tới đây. Bởi vì chỉ có nơi này mới là chốn an toàn nhất trong loạn thế hiện giờ.

Ngày hôm nay, trong trời sao Âm Thánh chân giới gần Đạo Thần chân giới, có một nam một nữ tu sĩ lao nhanh đi. Sau lưng nữ nhân có một cô bé, khoảng năm, sáu tuổi, vẻ mặt kinh khủng nhưng bé không khóc. Nữ nhân bị thương nhưng cắn răng chịu đựng, người đàn ông đi bên cạnh chắc là cha của cô bé, đạo lữ của nữ nhân. Hai người im lặng dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, dù có phải liên tục nuốt đan dược cũng cố gắng giữ tốc độ cao hướng tới Đạo Thần chân giới.

- Thêm một lúc nữa là chúng ta sẽ vào Đạo Thần chân giới được, sư huynh của ta chờ chúng ta tại đó, chỉ cần đến đó là chúng ta sẽ an toàn.

Người đàn ông nhìn vợ đi bên mình, nhìn con gái, biểu tình kiên quyết. Người đàn ông không ngừng nói cho mình phải mang theo người thân đi vào Đạo Thần chân giới.

Mặt nữ nhân trắng bệch vẫn lộ nụ cười dịu dàng, kéo tay người đàn ông. Hai người nhìn thấy kiên quyết trong mắt nhau, tăng tốc độ. Thật ra bọn họ có thể nhanh hơn nữa nhưng cô bé sau lưng nữ nhân còn quá nhỏ, cần chia ra tu vi bảo hộ nên không thể tăng tốc.

Thời gian trôi qua, vài tiếng đồng hồ sau, trước mắt họ xuất hiện vách tường tàn phá của Đạo Thần chân giới, họ thấy ở đó có người đàn ông trung niên sốt ruột chờ đợi. Người đàn ông trung niên thấy bọn họ lập tức lộ vẻ mặt vui mừng. Nơi này từng có vách tường giờ đã thủng lỗ chỗ, có thể xem như không tồn tại, cho người ra vào tự do.

Hai vợ chồng nâng cao tinh thần, chớp mắt đến gần vách tường, chạy vào trong. Hai vợ chồng từ Âm Thánh chân giới bước vào Đạo Thần chân giới, tụ hợp với người đàn ông trung niên đến tiếp ứng.

Người đàn ông trung niên vui sướng nói:

- Ha ha ha ha ha ha! An toàn rồi, các ngươi đến chỗ này là an toàn. Đi, ta mang các ngươi đi gặp sư phụ, trong thời gian này sư phụ luôn nhớ các ngươi.

Chợt có tiếng cười âm trầm vang vọng trong trời sao. Tiếng cười kia cất lên, biểu tình vui vẻ trên mặt hai vợ chồng biến mất.

Cùng với tiếng cười, có một người bước ra từ hư vô, đó là một ông lão tay cầm lá cờ to, mặc áo đen. Ông lão xuất hiện chẳng những làm hai vợ chồng biến sắc mặt, người đàn ông trung niên đang nói cũng biến sắc.

Ông lão lạnh nhạt nói:

- Chạy nhanh thật. Thôi, hôm nay lão phu không làm khó các ngươi, để lại đứa bé này thì các ngươi có thể đi.

Ba người đã bước vào Đạo Thần chân giới liếc nhau, lập tức hóa thành ba cầu vồng lao nhanh đi.

Người đàn ông trung niên kia dứt khoát nói:

- Yên tâm đi, đến chỗ này rồi người kia sẽ không đuổi theo, nơi này an toàn.

Ba người lao nhanh đi. Ông lão ngoài vách tường hừ lạnh, dường như hơi do dự, tuy nhiên lão vẫn lắc người bước vào Đạo Thần chân giới.

Mặc dù trong cường giả kỷ trước luôn rỉ tai nhau một cảnh cáo, miệng truyền miệng, nói cho mọi người không được bước vào Đạo Thần chân giới nửa bước. Mấy năm nay bọn họ rất cẩn thận, nhưng năm mươi năm qua đi, mắt thấy nhiều tu sĩ ùa vào Đạo Thần chân giới, dần dần không còn thận trọng như xưa.

- Ta bước vào rồi lập tức giết ba người này, sau đó quay lại sẽ không mất bao nhiêu thời gian, chắc không sao.

Khi ông lão bước vào Đạo Thần chân giới, giơ tay phải lên chỉ đằng trước. Nữ nhân lao nhanh chợt khựng lại, run rẩy, không thể nhúc nhích, mắt chảy lệ. Người đàn ông bên cạnh mắt đỏ rực, gầm lên. Nhưng thân thể như bị cái chỉ của ông lão giam cầm. Còn có người đàn ông trung niên kia, người khựng lại, cùng với đôi vợ chồng như bị bàn tay to vô hình bắt lấy, kéo lại.

Ông lão kiêu ngạo nói:

- Trốn vào chỗ này liền an toàn? Trước mặt lão phu, cõi trời đất này không có chỗ an toàn cho các ngươi!

Tay phải bóp mạnh, ba người lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Ông lão định bóp nát ba người, rút hồn ra, bóp muốn cô bé mà lão định luyện chế thành cờ hồn thì...

Cô bé sau lưng nữ nhân chợt nhìn trời sao, cười nói:

- Chú!

Giọng cô bé trong trẻo, lúc nói câu này thì vẻ mặt sợ hãi biến mất, lộ ra nụ cười ngây thơ.

Tô Minh đứng sau lưng ông lão, mỉm cười với cô bé.

Cả thế giới đứng lặng khi Tô Minh mỉm cười, ông lão vẫn giữ vẻ kiêu ngạo. Tô Minh vung tay phải lên, người ông lão mạnh chấn động, văng ra sau biến thành cầu vồng bị quét khỏi Đạo Thần chân giới. Tiếng nổ ầm vang vọng tám phương trong Âm Thánh chân giới, ông lão hình thần đều diệt, đến khi chết vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo.

Làm xong những điều đó, bóng dáng Tô Minh biến mất. Thế giới trở lại bình thường, lực lượng giam cầm ba người kia đã tan biến. Biểu tình bọn họ hoàn toàn thay đổi, ngơ ngác nhìn. Bọn họ không trông thấy Tô Minh, không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, ông lão khiến họ sợ hãi đã không còn.