Cầu Ma

Chương 516: Đại Ngu Thiên Cung!




"Nếu không thì ngươi dựa vào cái gì khiến ta tự nguyện đưa cho ngươi ngón tay phải thứ ba của ta?" Tiểu nhân đen nhìn Tô Minh, thanh âm sắc bén.

"Bằng vào ngươi đi theo ta mới có ngày thức tỉnh mười lăm năm trước!" Biểu tình của Tô Minh vẫn bình tĩnh, nhìn tiểu nhân đen, chậm rãi nói.

Mười lăm năm trước tiểu nhân đen trợ giúp khiến Tô Minh cảm nhận được Xích Thạch, việc này trước kia hắn có chút thắc mắc, nhưng ngại tu vi cho nên không nhìn thấu được. Mãi đến mười lăm năm sau đi ra khỏi bất tử bất diệt giới, đạt được Chúc Cửu Âm chúc phúc, tu vi của Tô Minh tăng phạm vi lớn, hắn lại lần nữa quan sát tiểu nhân đen thì phát hiện manh mối.

Trong người tiểu nhân dù vẫn tồn tại tử khí nhưng là vì che giấu một tia sự sống!

Hiểu về che giấu, xuất hiện sức sống, lại liên tưởng đến hình ảnh mười lăm năm trước, Tô Minh có tám phần nắm chắc. Tiểu nhân đen này khi lần đầu mình có nó thì đang ngủ say, mãi đến mười lăm năm trước, bị Xích Thạch kích động mới thức tỉnh!

Nếu nó sớm thức tỉnh thì sẽ không bị người lấy đi đấu giá!

Tô Minh hơi phân tích liền đoán ra, mặc dù tiểu thân thức tỉnh nhưng ở trong người Chúc Cửu Âm, theo thân hình Tô Minh hóa thạch, cho nên không cách nào chạy ra. Sau đó hóa thạch kết thúc, gặp Tô Minh tu vi tăng nhiều, nó phán đoán xong không dám bỏ chạy. Có lẽ nó muốn tìm cơ hội nhưng vẫn không thấy xuất hiện.

Đối diện câu nói bình tĩnh của Tô Minh, tiểu nhân đen im lặng. Tô Minh có đủ sự kiên nhẫn, khoanh chân xếp bằng không lên tiếng.

Một lát sau, mắt tiểu nhân đen chợt lóe, nhìn Tô Minh.

"Có lẽ chúng ta có thể làm giao dịch, ngươi có muốn rời khỏi nơi này không? Ý ta nói...đất âm tử!"

"Ngón tay thứ ba." Biểu tình Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi nói.

Tiểu nhân đen do dự một chút, ở trong tảng đá nâng lên tay phải, biểu tình phức tạp thay đổi, cuối cùng lộ ra dứt khoát. Nó cắn đứt ngón thứ ba, phun ra cầm lấy, không biết thi triển thần thông gì mà ném đi thì xuyên thấu tảng đá bay đến trước mặt Tô Minh.

Khoảnh khắc tay phải Tô Minh bay lên bắt lấy ngón tay thì nó nổ một cái biến thành khói đen, bên trong lộ ra cái mồm to sắc nhọn táp tay phải hắn.

Thần thức Tô Minh vẫn luôn bình tĩnh, không trốn không tránh, mặc kệ khói đen biến thành mồm to nuốt bàn tay mình. Nhưyng khoảnh khắc cái mồm đụng vào tay Tô Minh, tay phải của hắn lập tức héo rút, trông như cánh tay người già, máu thịt chớp mắt hõm xuống.

Khói đen lập tức bị lực phản chấn mạnh mẽ bắn ra, bùng nổ. Tay phải Tô Minh chộp, những khói đen đảo vòng ngưng tụ trong tay, hóa thành một ngón tay đen thui. Cùng lúc đó, cánh tay Tô Minh trở lại như thường, máu thịt héo rút lại hiện ra.

Cầm ngón tay đen, Tô Minh nhìn đằng trước.

Tiểu nhân đen trong tảng đá biểu tình lộ ra chấn kinh. Nó ngây ngốc nhìn tay phải Tô Minh, mắt dần trồi lên hoảng sợ.

"Ngươi...đây là thuật nguyền rủa! Ngươi lại nắm giữ được thuật nguyền rủa của Chúc Cửu Âm, cái này..."

"Từ khi ta đạt được chúc phúc của Chúc Cửu Âm thì nhận ra ngươi ẩn giấu sự sống, dù ngươi có thể thấy hành động và lời nói khi ta rời khỏi Chúc Cửu Âm, nhưng những điều đó là ta cố ý cho ngươi thấy." Tô Minh cầm ngón tay thứ ba, lạnh nhạt nói.

Không đợi tiểu nhân đen tiếp tục nói, tay trái hắn vung lên, lập tức tảng đá trong suốt lượn lờ ánh sáng vàng, bị ánh sáng vàng bao phủ, cất vào trong túi trữ vật của Tô Minh.

Cầm ngón tay trái của tiểu nhân đen, Tô Minh không thèm để ý tiểu nhân, đi hướng dược đỉnh, dựa theo ký ức cách luyện Nạp Thần Dược, bỏ ngón tay đen vào đỉnh làm thuốc, ngồi xếp bằng bên cạnh, một tay ấn vào dược đỉnh, bắt đầu rèn luyện.

'Dựa theo cách này, Nạp Thần Dược luyện chế chín trăm chín mươi bảy ngày sẽ có hai ngày xuất hiện biến thiên kiếp, nếu thành công độ qua, tròn chín trăm chín mươi chín ngày thì có thể thành Nạp Thần!" Tô Minh nhìn dược đỉnh trước mặt, đôi mắt dần khép lại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thời gian bất giác trôi qua từng ngày, thế giới biển băng giá bốn phía vĩnh viễn yên tĩnh, không có quấy rầy, không có trời trăng sao luân phiên, chỉ có hắc ám vô tận.

Đôi khi Tô Minh thức tỉnh, cho rắn nhỏ một chút dịch đen, còn có quy thú thường đến chờ sẽ lấy vật phẩm được tăng dịch đen còn dư.

Có lẽ vì Tô Minh ở đây lâu, có lẽ vì dịch đen, quy thú rõ ràng không oán hận hắn như ban đầu nữa, ngược lại có một vài lúc lộ ra vẻ mặt nịnh nọt để được dịch đen.

Ngày cứ thế bình yên trôi qua, hai năm sau, nếu tính cả một năm đó thì Tô Minh ở trong thế giới băng đã ba năm.

Nạp Thần Dược vẫn chưa luyện thành.

Ngày qua ngày, đến cái ngày thứ chín trăm chín mươi tám Nạp Thần Dược được luyện, có lẽ vì chỗ này ngăn cách thế giới bên ngoài nên thiên kiếp không đến. Mãi tới ngày thứ chín trăm chín mươi chín, dược đỉnh trước mặt Tô Minh phát ra từng tiếng ầm ầm, vô số tiếng như rền rĩ phát ra từ dược đỉnh.

Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra, nắp dược đỉnh trực tiếp mở, một vệt sáng kỳ lạ chớp mắt bay ra. Đôi mắt Tô Minh chợt lóe, thuấn di đi, ở đỉnh động phủ dưới băng tầng bước ra một bước, tay phải nâng lên chộp hướng ánh sáng đến.

Ánh sáng kỳ lạ muốn né tránh nhưng Tô Minh hừ lạnh một cái, trong không khí động phủ đột nhiên xuất hiện một mảnh dao động. Dao động khuếch tán, như đông lại hư vô, khiến tốc độ của ánh sáng kỳ lạ khựng lại.

Khoảnh khắc khựng lại, tay phải Tô Minh túm lấy ánh sáng kỳ lạ. Giây phút đụng vào thì ánh sáng tan biến, trong tay Tô Minh xuất hiện một viên đan dược tím đỏ!

Đan dược hiện ra khuôn mặt giống hệt như Tô Minh, đang nhìn hắn, phát ra tiếng gầm.

[Nạp Thần Dược, có lực lượng hủy thiên diệt địa, biến ảo vạn thiên, bên trong có thể dung thần nạp ý, bên ngoài có thể hút thiên địa tàn linh, giáng xuống thân, sử dụng vì tạo vật! Cắn nuốt có thể hút lấy thể tàn hồn, gió mây nghịch chuyển, lay động khung trời!]

Đây là trước kia Tô Minh có được cách luyện chế Nạp Thần Dược thì nghe giới thiệu dược hiệu.

Lúc trước hắn đối với điều này hơi mơ hồ, nhưng Tô Minh bây giờ thấy ra tác dụng thật sự của dược! Như đã giới thiệu, cái gọi là Nạp Thần chia trong ngoài! Trong thì dung nạp nguyên thần, thiên biến vạn hóa thành khu, tựa phân thân! Ngoại có thể cảm nhận hồn tàn tồn trong thiên địa, cưỡng ép thu nạp, sau đó nuốt vào đan này liền hóa thân thành tàn hồn, có ý chí bản thân mà phát huy lực tàn hồn, cụ thể mạnh yếu thì tùy theo tàn hồn bị thu nạp!

Nếu thu nạp tàn hồn Chúc Cửu Âm...Tô Minh nắm lấy Nạp Thần Dược duy nhất luyện ra, mắt chớp lóe, nhìn đan dược.

"Nạp Linh mà hóa..." Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe, nguyên thần tiên tộc trong người tản ra lao hướng Nạp Thần Dược, chớp mắt dung nhập vào trong.

Nạp Thần Dược bay ra khỏi tay Tô Minh, ở giữa không trung chớp lóe ánh sáng âm u, dần biến thành một thiếu niên.

Hình dạng thiếu niên chính là Tô Minh năm đó.

"Còn cần tìm đến tàn hồn cường đại, đáng tiếc lúc gặp Chúc Cửu Âm thì không có dược này, nếu không...nếu mình dung nạp tàn hồn Chúc Cửu Âm rồi nuốt vào đan dược, dựa theo công hiệu mình có thể hóa thân thành Chúc Cửu Âm..." Mắt Tô Minh chớp lóe, tim đập nhanh.

"Nhưng không biết dược này có nói ngoa không." Tô Minh nhìn chính mình năm đó, tinh thần chấn động, lập tức thiếu niên trước mắt toàn thân tỏa ánh sáng âm u, nguyên thần của hắn trở về thân thể. Ánh sáng ngưng tụ lại biến thành đan dược, bị Tô Minh thu vào túi trữ vật, hắn ngẩng đầu nhìn màn đen ngoài băng tầng.

"Bốn năm, bốn năm ta tu luyện, Man Cốt trong người tăng tiến chút, bây giờ đã đạt tới gần bảy phần toàn thân thành máu thịt xương Man Cốt! Là lúc nên rời đi, Nam Thần và Đông Hoang va chạm chắc đã kết thúc."

Trước mắt Tô Minh hiện ra Cửu Phong, lát sau hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì hắn sửa sang lại động phủ băng tầng ở bốn năm, thu lại dược đỉnh và độc thi, hồn Túc Nữ và A Hổ cũng bị hắn lấy đi. Rắn nhỏ nằm sấp trên vai hắn. Tô Minh đi tới núi băng lối ra động phủ, nhìn truyền tống môn trong núi băng, định rời đi.

Bỗng nhiên có tiếng gầm trầm thấp phát ra từ ngoài băng tầng. Tô Minh ngẩng đầu nhiên, khóe môi nhếch lên. Chỉ thấy trong nước biển đen có quy thú lao nhanh đến, miệng kéo vật to, xem vật đó có hơn mười mét, không thấy rõ. Nó kéo đồ đi tới băng tầng, nhìn Tô Minh, quy thú liền nhả ra, đôi mắt trông mong nhìn hắn, còn dùng vuốt đẩy vật ngậm đến.

Tô Minh nhìn quy thú, mỉm cười xoay người, tay phải ấn vào băng tầng. Tiếng két két vang vọng, quy thú chớp mắt, nó và Tô Minh trong bốn năm luôn cách băng tầng vỡ vụn, hắn cất bước đi ra.

Quy thú không lộ ra vẻ dữ tợn năm đó mà biểu tình càng mong chờ, thậm chí tiến vài bước dựa vào gần Tô Minh.

Tô Minh không tránh đi, mặc kệ quy thú gần sát. Hắn nhìn con thú, mắt lộ ý cười. Hắn không nhìn vật nó ngậm đến mà lấy bình nhỏ chứa dịch đen, rót tám giọt.

"Tám giọt này đều cho ngươi, ta không còn bao nhiêu, phải chừa chút cho rắn nhỏ. Hôm nay ta phải rời đi, không biết truyền tống môn còn kiên trì đến lần sau ta tới không." Tay phải Tô Minh vỗ đầu quy thú.

Con thú lùi ra sau, liếc nhìn tám giọt dịch đen, rồi mặc kệ Tô Minh vỗ đầu nói.

"Ta đi đây." Tô Minh nhìn quy thú, thu lại tầm mắt, định đi thì con thú vươn ra đầu lưỡi trước ánh mắt ghen ghét của rắn nhỏ nuốt hết tám giọt dịch đen vào miệng, biểu tình say mê. Thấy Tô Minh định đi, nó vội dùng vuốt đẩy vật nó ngậm đến.

Tô Minh bản năng nhìn qua, vẫn là vật tàn phá, xem ra là cung điện nào đó tan vỡ để lại một góc tấm bảng liên tiếp, mặt trên tràn ngập vụn băng, thậm chí có một ít chữ viết mơ hồ.

Tô Minh ngồi xổm xuống, xóa đi vụn băng trên tấm bảng bị tổn hại, nhìn mặt trên những chữ viết mơ hồ. Khoảnh khắc nhìn nó, thân thể Tô Minh mạnh chấn động, đầu óc ù vang, biểu tình hoảng hốt.

[Đại Ngu Thiên Cung]

Bảng hiệu tàn phá viết bốn chữ to này!