Cầu Ma

Chương 557: Giao tranh!




Trên mặt đất, khi Táng Tà Thương lao nhanh tới chỉ vào chỗ đó có nhiều xác đôi mắt xám, bỗng nhiên màu xám tán đi, theo đó thân thể họ run rẩy tựa như sống dậy!

Từng đôi mắt tinh táo, già trẻ nam nữ ánh mắt mờ mịt nhìn Táng Tà Thương trên trời khiến Tô Minh chớp mắt nhận rõ, những người này...tựa như sống lại, hoàn toàn tỉnh táo!

"Bọn họ không oán không thù với người, thậm chí nọi nặng với ngươi cũng chưa từng có, nhưng ngươi lại muốn giết chết họ. Tô Minh, nếu ngươi ra tay thì sao yên lòng? Tâm biến của ngươi tại đó, ta xem ngươi làm sao vượt qua, tâm biến tiếp theo! Nhiều người vô tội bị ngươi giết chóc, nguyên tắc của ngươi ở đâu!" Tư Mã Tín cười dài, cười rất vui vẻ.

"Nhưng nếu ngươi không muốn giết những kẻ làm rối loạn tinh thần ngươi vậy phải chịu đựng Man Chủng của ta vô cùng tận giết chóc. Tô Minh!!! Bạch Tố không còn nhiều thời gian, ngươi phải lựa chọn thật tốt....!" Một Tư Mã Tín khác cười to.

Tô Minh im lặng, hắn nhìn trường thương rơi xuống đất, hình thành sóng tím quét tám phương, khiến những người tỉnh lại cực kỳ thê thảm tan vỡ thân xác. Trùng kích khuếch tán, càng nhiều người thức tỉnh, càng nhiều người tan xương nát thịt bởi trùng kích, từng người hét thảm tan thành mây khói.

Tiếng hét vang vọng trời đất, Tô Minh run rẩy. Nguyên tắc của hắn là người khác không chọc mình thì sẽ không chủ động ra tay, đây là nguyên tắc hắn đi đến hôm nay!

Nhưng giờ phút này, nguyên tắc bị Tư Mã Tín ép buộc mà vỡ. Những người này không có thù với hắn, nhưng trường thương của hắn giết hết họ, giống như Quỷ Đài bộ lạc nhưng càng rung động hơn, càng khiến hắn im lặng.

Tiếng cười của Tư Mã Tín quanh quẩn. Chiến đấu giữa y và Tô Minh không đơn giản là thần thông chém giết. Y chẳng những muốn Tô Minh thua về sức chiến đấu, quan trọng là khiến tâm linh hắn cũng thất bại, không làm vậy thì không đủ trút mối hận, không làm vậy thì không xem như triệt để hủy diệt một người!

Người chết dưới Táng Tà Thương, nếu thế gian này có luân hồi vậy họ sẽ không được luân hồi đón nhận, mà đời đời kiếp kiếp lượn lờ quanh Táng Tà Thương, trở thành chiến hồn.

Tất cả đều dựa theo kế hoạch của Tư Mã Tín. Giờ phút này Tô Minh sẽ vì nguyên tắc tan vỡ, do đó sâu trong đáy lòng chôn hạt mầm phức tạp, hạt mầm sẽ nhanh chóng sinh trưởng, mãi đến thay thế mọi thứ của hắn, trở thành căn nguyên hủy diệt tâm linh.

Chẳng qua chuyện thế gian có một số việc không phải Tư Mã Tín dự đoán được. Tô Minh đứng giữa không trung, mái tóc dần nửa bên biến trắng, thân hình thu nhỏ lại, ngoài người có gió lốc cuốn. Bộ dạng hắn biến dần thành Túc Mệnh. Hắn không toàn bộ hóa thân thành Túc Mệnh, nửa biến hóa thì nâng lên tay phải vung hướng đất. Vung một cái, Tư Mã Tín ngẩn ngơ con ngươi co rút trông thấy vô số xác chết dưới đất ngưng tụ dung hợp, lại trở thành hoàn chỉnh. Trùng kích tím khuếch tán cũng lại xuất hiện phía dưới trên mặt đất, nhưng không lan tràn mà đảo vòng. Tất cả thời gian, tất cả biến đổi đều nghịch chuyển trong chớp mắt này.

Trong nghịch chuyển Tô Minh nhìn xuống đất, nhìn những khuôn mặt xa lạ sống lại, mãi đến khi hắn tìm thấy trong khuôn mặt sợ hãi và mờ mịt, trong chớp mắt tử vong lộ ra giải thoát.

Biểu tình giải thoát bị Tô Minh nhìn thấy trong thần thông nghịch chuyển năm tháng.

Hắn nhắm mắt, tay phải nâng lên đặt xuống, nửa bên tóc trắng lại trở về màu đen, không bước hướng Túc Mệnh, thân thể trong giây phút này trở về bình thường.

Khi hắn mở mắt thì mặt đất như cũ, mới rồi năm tháng nghịch chuyển đều là giả dối, tựa giấc mộng. Bây giờ mộng tàn, tất cả vẫn như cũ, máu tràn ngập, khắp nơi mảnh vụn thân thể, theo trùng kích tím tán ra, tiếng hét thảm vang vọng.

Nhưng tâm Tô Minh không còn chấn động, bởi vì...

Trên mặt đất, hắn như trông thấy từng lũ hồn bị Táng Tà Thương hút lấy ngưng tụ ra, dù là nam hay nữ, dù là già hay trẻ, biểu tình không có oán hận mà cảm kích. Từng người bị thu vào Táng Tà Thương, cúi đầu với Tô Minh.

Hình ảnh này Tư Mã Tín cũng trông thấy, biểu tình biến âm trầm, hừ lạnh một tiếng. Trong khu vực càng xa dưới đất, tồn tại càng nhiều xác chết, không đợi Tô Minh giết chóc thì từng tên mắt lóe tia sáng xám, tập thể đứng dậy.

Chúng đứng dậy, thân thể như hòa tan thay đổi, đều trở thành bộ dạng Tư Mã Tín!

Đất tầng thứ tám, xác chết xám vô biên vô hạn tới vài vạn. Tô Minh một thương giết chết chỉ là một phần, giờ càng nhiều cái xác đôi mắt xám hóa thành Tư Mã Tín, đồng thanh gào. Mặt đất bay lên vô số cầu vồng, trong những cầu vồng đều là Tư Mã Tín, ất cả xông hướng Tô Minh!

"Tô Minh, hai mươi năm mà ngươi có tu vi như vậy thất khiến ta cực kỳ kinh ngạc. Ta vốn tưởng lấy tạo hóa của ta đã là cực kỳ hiếm thấy trong trời đất, không ngờ ngươi cũng có may mắn như vậy. Nhưng loại may mắn tạo hóa này sẽ vì giết chóc mà giảm, vì ý chí tán loạn mà yếu, vì lệ khí tán mà tiêu, vì tê dại mà mất. Đầu tiên ta phải cho ngươi cuộc chiến phá hư may mắn tạo hóa của ngươi! Nơi này là mấy vạn ta, mỗi một cái đều là bản thể của ta. Ta khiến ngươi giết ta mấy vạn lần, mãi đến khi ngươi ngừng không được, dù không muốn thì theo ngươi không ngừng giết ta, giận dữ sẽ giảm đi, ý chí sẽ mệt mỏi, lệ khí bất giác phát tán càng nhiều, đến lúc đó, không biết, ngươi còn có tư cách đấu với ta không!"

Mấy vạn Tư Mã Tín cùng phát ra tiếng nói, thanh âm dung hợp một chỗ, hình thành tiếng nổ chí cao vô thượng tựa thiên uy, khiến mắt Tô Minh co rút. Hắn chưa từng xem thường Tư Mã Tín, năm đó là thế, bây giờ vẫn như vậy. Tư Mã Tín hoàn toàn khác với kẻ địch hắn gặp, người ngoài giết chóc chỉ đơn thuần sống chết, còn Tư Mã Tín thì càng chú trọng tiêu diệt tâm linh!

Tựa như lấy Bạch Tố làm giống hạ Man, bây giờ như vậy, các loại hành động loạn tâm, mỗi một cái đều lộ ra Tư Mã Tín kỳ dị!

Đặc biệt như lời Tư Mã Tín nói, Tô Minh biết nếu cứ tiếp tục phát triển, mình giết Tư Mã Tín mấy vạn lần, vậy mặc kệ thù hận sâu sắc cỡ nào đều sẽ vì lần giết chóc này mà tán đi, mãi đến cuối cùng cái gọi là hận và thù chỉ còn là lời nói, không thể khắc sâu.

Nếu thù hận không khắc sâu thì ý chí khó mà kiên quyết, nếu ý chí không vững thì trận chiến này Tô Minh thua chắc!!!

"Hủy ý chí của ta, hủy tinh thần ta." Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn mấy vạn Tư Mã Tín cười nhạt đến gần, khóe môi hắn cũng nhếch lên.

Hắn có tu vi và sức chiến đấu như ngày nay không phải do đơn giản tạo hóa cấu thành, cũng không phải hiếm thấy hoặc tầm thường như Tư Mã Tín tưởng tượng, đó là Tô Minh bằng vào ý chí đổi lấy, trong thế giới Chúc Cửu Âm qua vô số lần luân hồi, nếu đổi lại Tư Mã Tín ở đó có lẽ y không thể tìm về bản thân.

Chỉ có Tô Minh, hắn khao khát biết tất cả mọi thứ về mình, trong mê man giãy dụa, bất khuất im lặng, hắn trải qua vô số lần luân hồi mà ý chí bất diệt, sao có thể tan biến chỉ vì cuộc giết chóc nho nhỏ này!?

Dù ở trong Thiên Môn hắn trải qua từng đợt lựa chọn đâm vào tim, thậm chí nguyên tắc cũng bị Tư Mã Tín đánh vỡ, nhưng nhờ vào ý chí Tô Minh kiên cường khiến hắn im lặng vượt qua.

Bên tai vang vọng lời Tư Mã Tín nói, nhưng khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười lạnh lùng lộ sát ý. Nhoáng lên một cái, không có Táng Tà Giáp, không có Táng Tà Thương, mà như ở trong thế giới Chúc Cửu Âm, một chỉ, một chộp, một quyền, một chưởng!

Bầu trời chấn động, hễ Tô Minh đi qua đâu là thân Tư Mã Tín diệt vong. Biểu tình hắn bình tĩnh không có chút gợn sóng, vẻ mặt lãnh tĩnh ẩn chứa trừ giết ra không có gì khác! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh không biết mình giết bao nhiêu rồi, nhưng hắn biết là ý chí chẳng những không tan biến mà càng ngưng tụ thêm, thù hận với Tư Mã Tín không giảm, ngược lại ngày càng khắc sâu.

"Tư Mã Tín, mấy vạn lần chết đi, nếu mỗi một cái đều là ngươi vậy tương đương với cảm nhận mấy vạn lần diệt tuyệt. Một người nếu bị đối phương giết mấy vạn lần, vậy ý chí của hắn còn kiên định không? Hai mươi năm không gặp, bây giờ ngươi thật khiến ta thất vọng." Tô Minh lạnh lùng nói. Tô Minh muốn hủy ý chí hắn thì tất nhiên hắn cũng sẽ phản kích.

Vô số thân Tư Mã Tín quanh Tô Minh giờ thì mắt chợt lóe, lời nói của hắn như mũi gai đâm sâu vào tinh thần y.

Hủy ý chí người, đây vốn là con dao hai lưỡi, khi tính toán người khác thì cũng phải chịu người ta phản kích. Tựa như Tư Mã Tín, y muốn để ý chí Tô Minh vì giết chóc mà thả lỏng rồi tán đi, lại bị Tô Minh một câu nói ra chân ý, khiến tinh thần y chấn động.

Khi tinh thần y chấn động, bốn phía mơ hồ thì giọng Tô Minh lại vang lên.

"Ta có thể giết ngươi mấy vạn lần, cũng có thể giết đến khi ngươi diệt vong!" Tô Minh nâng lên tay phải, nắm đấm mạnh đấm vào không khí dưới thân.

Một đấm này là tám phần lực lượng Man Cốt trong cơ thể hắn toàn diện phóng ra, hình thành bão tố quét bốn phía, khiến vô số thân Tư Mã Tín tan vỡ bắn ngược.