Câu Một Kim “Công” Tế

Chương 22




"Tiểu Sách ~ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Là người nào làm? Đã khỏe hơn chưa?" Hạ Sảng đứng ở bên giường quan tâm hỏi.

"Sảng Sảng ~ cuối cùng cậu cũng đã trở về rồi ~ tớ rất nhớ cậu ~ " Tiểu Sách nằm ở trên giường dùng hai tay ôm lấy thắt lưng của Hạ Sảng, chôn đầu trên người Hạ Sảng mà cọ qua cọ lại.

"Khụ ~ khụ ~ khụ ~ " Vài tiếng giả vờ ho mất tự nhiên đồng thời truyền tới từ trong miệng hai nam nhân bên cạnh, Trần Nghệ Phong không dấu vết giật lấy tay của Tiểu Sách đặt về trên người.

"Ân ~ Hạ Sảng ~ khi nào thì trở về?" Trần Nghệ Phong hỏi.

Lúc này Vĩ Lăng cũng lôi kéo Hạ Sảng về bên người mình, đáp trả "Vừa mới về công ty đã nghe có chuyện xảy ra, nên bọn tớ liền chạy tới."

"Tiểu Sách, là ai làm!" Hạ Sảng bị ôm vào lòng cả người tản mát ra khí chất lạnh như băng, nói "Có gan dám tổn thương bạn bè của Hạ Sảng tớ thì cũng nên có dũng khí đối mặt với hậu quả."

Tiểu Sách nhìn Hạ Sảng ở trước mặt vì mình mà giận dữ, chỉ dám nói thật nhỏ, "Không có chuyện gì! Tớ không muốn nói ~ đừng hỏi tớ nữa, có được không?"

"Tiểu Sách, tại sao em lại muốn bao che cho kẻ đó, có phải là nó uy hiếp em hay không?" Trần Nghệ Phong cũng chen vào nói. Ngọn lửa phẫn nộ trong mắt khiến Tiểu Sách kinh hãi.

"Không phải ~ không có ~ em không có ~ bao che cho người đó ~ chỉ là ~ chỉ là ~ Phong ~ anh đã đáp ứng em ~ sẽ không ép buộc em ~ cầu anh!" Hai mắt nước mắt lưng tròng phảng phất liền sẽ rơi xuống dưới, sợ hãi nhìn người yêu ở bên cạnh.

Cặp mắt Tiểu Sách như động vật nhỏ bị kinh hách khiến Trần Nghệ Phong luyến tiếc hỏi tiếp, nhẹ nhàng ôm lấy lưng cậu chậm rãi vuốt.

Hạ Sảng thấy bộ dạng hai người kia, cũng biết không thể hỏi Tiểu Sách được nữa, xoay người lôi kéo Vĩ Lăng đi ra ngoài.

"Nhờ cả vào cậu! Hạ Sảng!" Thanh âm của Trần Nghệ Phong nhỏ giọng truyền tới từ phía sau, Hạ Sảng gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ.

Qua thật lâu, Tiểu Sách ngẩng đầu thấy trong phòng bệnh chỉ còn lại có Trần Nghệ Phong, nhớ tới mình vừa mới phóng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi thẹn đến đỏ bừng.

"Tiểu Sách ~ sao mặt lại đỏ như vậy ~ không thoải mái sao?" Trần Nghệ Phong nâng cằm của Tiểu Sách tỉ mỉ kiểm tra. "Không có ~ không ~ có ~ mà ~ em khỏe lắm ~ không ~ bị gì cả ~ " Khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt mình, Tiểu Sách xấu hổ đến mức nói không hoàn chỉnh.

"Thực sự là không có chuyện gì sao?" Thấy Tiểu Sách rất dùng sức gật đầu, cuối cùng tâm tình lo lắng của Trần Nghệ Phong mới được buông xuống.

"Phong ~ em muốn ~ em muốn về nhà ~ có thể chứ?" Tiểu Sách khẽ góc áo của Trần Nghệ thử dò xét hỏi.

"Không được ~ em còn chưa có phục hồi như cũ, sao có thể xuất viện được nha?" Trần Nghệ Phong kiên quyết bác bỏ yêu cầu của Tiểu Sách.

"Ngô ~ Phong ~ em không quen ở đây mà ~ ngô ~ thức ăn nơi này thật sự rất tệ ~ hơn nữa ~ hơn nữa ~ hơn nữa ~ anh cũng không thể ở đây với em mãi được ~ " Cố ý bày ra bộ đáng thương tranh thủ sự đồng tình của Trần Nghệ Phong.

Nhìn bàn tay nhỏ bé không ngừng lôi kéo mình, Trần Nghệ làm sao mà còn cự tuyệt cho nổi, thật vất vả mở miệng: "Có thể thì có thể, thế nhưng phải ở lại nhà anh, như vậy anh có thể thuận tiện chiếu cố cho em ~ "