Cầu Người Tâm Đắc

Chương 26




Mãi đến tận khi nhìn theo Diệp Minh cùng Tề Thịnh biến mất ở trong tầm mắt, Bùi Vận quay người lại dọn dẹp phòng khách, thấy Tần Lê đã khôi phục bộ dạng lạnh lùng trong ngày thường, cũng không để ý đến anh, lười biếng dựa vào trên ghế salon xem tivi, Bùi Vận đột nhiên hỏi: "Anh quen biết Tề Thịnh."

Tần Lê đầu cũng không động đậy, mạn bất kinh tâm* nói: "Không quen biết."

(Mạn bất kinh tâm: Tuỳ tiện không chịu ràng buộc)

Bùi Vận vì vậy nghi hoặc mà tập trung nhìn Tần Lê.

Anh cũng không ngốc, tối nay Tần Lê ở trước mặt Tề Thịnh đối với anh thái độ tốt đến khác thường, quả thực mùi vị dẫn theo chút thị uy, hoàn toàn khác so với bình thường, rõ ràng mang trong lòng địch ý.

"Được rồi, " Tần Lê bằng phẳng mà cười cười, "Tôi là cố ý."

"Tại sao?"

"Từ đâu tới nhiều tại sao như vậy?" Tần Lê nhún nhún vai, "Huống hồ tôi đối với anh ta như vậy, cậu cũng không thể ngăn cản."

Bùi Vận há miệng, vẫn là trầm mặc.

Anh và Tề Thịnh hiện tại đã không có quan hệ gì, ngay cả quan tâm cũng hiện ra xa xỉ, chỉ sợ rằng sẽ làm cho đối phương hiểu lầm, lần thứ hai khiến hai người trở nên dây dưa không rõ.

Tề Thịnh xưa nay đều là ôn nhu lại tỉnh táo, mà không nghi ngờ chút nào, trong mối quan hệ này anh luôn là kẻ thất bại.

"Anh ta và cậu, " Tần Lê lại hỏi, "Không chỉ là bằng hữu đơn giản thôi đúng không?"

Bùi Vận tim đột nhiên đập mạnh.

"Không cần phủ nhận, " Tần Lê chậm rãi nói, "Hai người cứ đưa mắt qua liếc mắt lại, tôi nhìn nhiều lắm rồi."

"..." Anh rõ ràng cũng không có ý định phủ nhận.

"Kỳ thực cũng không có gì, " Tần Lê bổ sung, "Tôi chỉ là nhìn anh ta khó chịu."

Bùi Vận trái lại càng thêm mê hoặc: "Anh ấy đắc tội anh?"

"Không có."

"Vậy..."

Tần Lê nhắm mắt lại: "Dung mạo của anh ta rất giống một người."

Bùi Vận một chút cảm thấy được không có gì để nói, đến nửa ngày mới hỏi: "Anh hận cái người kia?"

Anh đột nhiên thay Tề Thịnh cảm thấy oan uổng, nếu là Tề Thịnh biết đến nguyên nhân tối nay Tần Lê nhằm vào mình, chỉ sợ sẽ tức giận đến thổ huyết.

Tần Lê không lên tiếng.

Đến nửa ngày âm thanh của đối phương mới nhàn nhạt truyền đến: "Không có gì đáng trách. Oán hận một người, cũng phải lãng phí tình cảm."

Bùi Vận cả một đêm đều không làm sao ngủ ngon.

Buổi tối dáng dấp Tề Thịnh ở trong đầu anh hiện lên nhiều lần, mặc cho anh làm sao lăn qua lộn lại đều không thể tiêu tan.

Anh thực sự muốn hỏi Tề Thịnh như thế nào, thế nhưng tưởng tượng Tề Thịnh bên người còn có Ninh Nhật, liền trước sau không ấn nút gọi xuống.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh cầm cự đến sáng sớm, thời điểm sáng sớm Tần Lê liền đi ra cửa, tiếng đóng cửa tuy nhẹ, nhưng vẫn khiến anh tỉnh giấc.

Dù sao cũng ngủ không được, lại lo lắng ngày thứ nhất đi làm ngủ quên đến muộn, Bùi Vận đơn giản rời giường từ sớm, tỉ mỉ sửa sang lại quần áo, dự định xuống lầu ăn sáng rồi trực tiếp tới công ty.

Xuống lầu xa xa thấy một người ngồi bên bồn hoa, Bùi Vận đang nói thầm hẳn là đã có người tập thể dục buổi sáng, tới gần vừa nhìn cũng không khỏi lấy làm kinh hãi.

Anh dụi dụi con mắt, chỉ lo là chính mình nhận lầm người, lại đi lên trước đến gần vài bước.

Người kia đem mặt chôn ở đầu gối, không nhìn thấy biểu tình, cũng không biết có phải đang ngủ hay không. Thế nhưng kiểu tóc thân hình cùng trang phục quen thuộc, chứng minh rõ ràng, chính là người tối hôm qua không mời mà tới——

Tề Thịnh.

Bùi Vận tim đập mạnh, cuống quít đẩy hắn một cái.

Đẩy đến mấy lần Tề Thịnh mới mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt có chút mông lung, khí sắc khó coi đến lợi hại: "Em đã đến rồi?"

Bùi Vận nhíu nhíu mày: "Làm sao anh lại ở đây?"

"Ừm..." Tề Thịnh bốn phía nhìn một vòng, bình tĩnh mà đáp, "Chờ em."

Bùi Vận ngay cả hô hấp cũng ngừng lại rồi, cảm thấy trái tim của chính mình  lần thứ hai chịu đựng khiêu chiến mạnh mẽ.

"Chuyện gì?" Anh hít một hơi, khiến cho bản thân khôi phục trấn định, "Tôi còn vội đi làm."

Tề Thịnh không tiếp tục trả lời.

Chỉ chốc lát sau hắn gật gật đầu: "Vậy em đi trước đi, tôi ở đây một lúc rồi sẽ đi."

Bùi Vận quay người đi được hai bước, quay đầu lại nhìn hình ảnh người đàn ông ngồi thẳng tắp, chung quy không yên lòng, lại quay lại, hỏi: "Anh tới vào lúc nào?"

Tề Thịnh giương mắt, tựa hồ cảm thấy được cái vấn đề này rất là ngớ ngẩn: "Chiều hôm qua."

Trái tim Bùi Vận dường như bị ai đó nhéo mạnh, rõ ràng lý trí nói cho anh biết không nên cùng người trước mắt này có thêm liên luỵ, thế nhưng về tình cảm thật sự là không bỏ xuống được: "Không phải để Diệp Minh đưa anh về sao?"

"Đúng, tôi để cho cậu ta về trước."

Sau đó ở đây hít một đêm gió lạnh?

Bùi Vận nghĩ, thất bại mà thở dài, kéo cánh tay của hắn: "Đứng dậy, tôi đưa anh trở lại."

"Không cần, " Tề Thịnh hất tay của anh ra, "Tôi có thể tự mình đi."

Mu bàn tay xúc cảm lạnh lẽo, trên mặt đối phương lại đỏ đến khác thường, Bùi Vận lúc này mới cảm giác không đúng, giơ tay sờ trán của hắn ——

So với nhiệt độ bình thường nóng hơn rất nhiều.

Tề Thịnh muốn đứng lên, thân thể đột nhiên lung lay, lại cố gắng đứng thẳng, từ chối sự giúp đỡ của đối phương.

Trong ấn tượng người đàn ông này vẫn luôn như vậy, tuyệt đối không ở trước mặt người khác hiện ra yếu đuối, Bùi Vận không hề có một tiếng động than thở, không nói lời gì đè lại bờ vai của hắn: "Anh trước tiên theo tôi lên lầu."

"Tôi không sao."

Giằng co không xong  thêm vào lo lắng, khiến cho Bùi Vận tính tình vẫn luôn hiền lành lúc này cũng trở nên nóng nảy: "Đều phát sốt còn giả bộ làm cái gì?"

Tề Thịnh ngậm miệng.

Ra hiệu Tề Thịnh ở trên giường mình nằm xuống, Bùi Vận giúp anh đắp chăn, từ phòng bếp cầm bình nước chén nước để vào trong phòng, lại đi tìm thuốc hạ sốt cùng thẻ mua đồ ăn đặt để ở trên đầu giường.

"Anh nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước một chút, đói bụng liền gọi điện thoại đặt cơm, nếu như sốt không lui thì gọi điện thoại cho tôi. Ở đây chờ tôi trở về, đến lúc đó..."

Bùi Vận nói ngừng hạ: "Tôi đưa anh trở lại."

Tề Thịnh không lên tiếng, cũng không biết có tính ngầm cho phép hay không.

"Còn có, " Bùi Vận suy nghĩ một chút liền bổ sung, "Nếu đỡ rồi anh có thể rời đi, thế nhưng phòng Tần Lê anh đừng vào. Anh ta không thích người ngoài tiến vào phòng của mình."

Tề Thịnh trầm thấp đáp một tiếng, đôi mắt chậm rãi nhắm vào.

Hết chương 26