Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 17: Chương 17





Sáng hôm sau tỉnh lại, Quý Hạ mở mắt ra thì đã đối mặt với một đôi mắt mèo xinh đẹp màu hổ phách.
Đêm qua rèm cửa sổ hé ra ánh trăng lạnh lùng, sáng nay lại ôm ánh mặt trời vào trong ngực.

Tuy là mùa đông nhưng giờ phút này cả tấm rèm cũng nhuốm sắc vàng rực rỡ, đồng thời ánh ban mai nhạt kia cũng tản vào trong con ngươi của chàng trai xinh đẹp.
Bên hông có thêm chút sức nặng, có một bàn tay ấm áp đang quấn lấy đầu ngón tay cô.
Quý Hạ giật mình, muốn đứng dậy theo bản năng thì mới phát hiện người này đã mặc quần áo chỉnh tề đè lên chăn rồi.
Trước kia cũng đã từng như vậy nhưng khi đó anh vẫn là chú mèo Cam Ngọt, sáng sớm tỉnh ngủ ra đi bộ một vòng trở lại thì đè một bên chăn của cô, chờ cô tỉnh lại.
Mà bây giờ lại đổi thành một thiếu niên đẹp đẽ, đương nhiên là sức nặng không thể so sánh được, ít nhất bây giờ Quý Hạ cảm nhận được mình bị chàng thiếu niên đè chăn, bị kìm chặt trong chăn không dậy được.
"Chào buổi sáng, Hạ Hạ."
Chú mèo con đè lên Quý Hạ còn chưa ý thức được lúc này mình không phải là thú cưng đáng yêu nặng chừng mấy cân, nhìn Quý Hạ không chớp mắt, mặt mày đẹp đẽ tinh xảo của anh thoáng qua sự thích thú, trong trẻo có thể nhìn rõ cảm xúc.
Cúi đầu.
Con ngươi Quý Hạ hơi co rút lại.
Đôi môi mềm mại kia hôn xuống tựa như khẽ hôn lên tín ngưỡng của mình vậy, mềm mại, tinh tế lại thành kính.
Cổ áo chàng trai rộng mở, từ góc độ của Quý Hạ có thể dễ dàng nhìn thấy lồng ngực trắng bóc rắn chắc, xương quai xanh lộ rõ, yết hầu nơi cổ họng chuyển động, mang theo mấy phần quyến rũ lại sạch sẽ.

Một tay anh mò vào trong chăn đan với mười ngón tay của cô, một tay khác thì cách chăn chụp lên hông cô.
Mềm mại, nhưng cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Quá, quá kích thích.
Quý Hạ không thể không thừa nhận, tim bắt đầu đập nhanh dữ dội, có một thoáng chớp mắt, cô có hơi thèm ăn người anh.
Tưởng tượng hít anh giống như là hít mèo vậy.
Quý Hạ khẽ ho khan một tiếng, miễn cưỡng ngăn cản ý tưởng biến thái của mình.
Cô cũng không phải bà cô kỳ quái, lấy tay mình trong chăn ra, buông tay mèo con ra, đẩy bả vai anh: "Nhanh chút, dậy đi."
Vân Bạch rũ mắt, hơi nhíu chân mày, lại xích gần thêm chút, điệu bộ có vẻ không vui lắm, gò má cũng hơi phồng lên: "Em thì sao?"
"Gì cơ?"
Quý Hạ vừa ngồi dậy, không kịp phản ứng trong chốc lát.
Mắt thấy chàng trai nhô người, quay đầu đối mặt với Quý Hạ.
Lúc coi như mèo con thì cọ mặt với chủ nhân cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là bình thường...!chuyện này, chàng trai xinh đẹp tinh xảo lập tức xích gần vào như vậy, hoàn toàn vượt qua khoảng cách xã giao bình thường giữa người với người.
Không, không đúng, đã kề sát mặt nhau như vậy rồi, chuyện này rất không hợp lẽ thường.
"Hôn chào buổi sáng, trước kia vẫn có."
Thế mà người này vẫn không hề cảm thấy không đúng chút nào, lại còn hơi cong môi đòi thơm.

Hai mươi phút sau.
Quý Hạ ngồi trên ghế sô pha tỉ mỉ thảo luận sơ sơ đủ loại quy tắc liên quan đến thế giới loài người, có thể làm gì, không thể làm gì.
Mèo con rũ đầu nhỏ nghe rất nghiêm túc, thi thoảng còn lên tiếng đáp lại một tiếng.
Trong lòng Quý Hạ mừng thầm, đồng thời có cảm giác chua xót của người mẹ già.
Đến nỗi muốn sinh mèo nhỏ gì đó, trên thực tế cô hơn Vân Bạch cả mấy tuổi, cô cũng đã tốt nghiệp đại học ra ngoài lập nghiệp được mấy năm, mà mèo nhỏ mới được coi như là vừa mới thành niên.

Hơn nữa, ý thức về trinh tiết của mèo cũng không mạnh, mà dù là yêu quái nhỏ thì sau này cũng tính lấy dáng vẻ của loài người sống tiếp rồi.
Mà với dáng vẻ của mèo con này đã đủ để đưa tới gợn sóng không nhỏ, cho nên cần dạy anh thì vẫn phải dạy, phải cho anh biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm để sau này không nên xuất hiện một loạt vấn đề như thế này nữa.
Nếu trước đó anh nói, cô sẽ tạm thời cho rằng mèo con không biết gì về thế giới loài người, con người anh được gặp đầu tiên là cô, cho nên vừa rồi anh nói như vậy cũng là muốn không bị đuổi đi, cô cảm thấy có lẽ là anh biết gương mặt mình khác với loài người là chuyện tươi đẹp biết bao.
Nếu không cũng không đến nỗi năm lần bảy lượt có những chuyện cẩn thận này.
Không phải không thích, chỉ là cẩn thận nghĩ ngợi, Quý Hạ lại có phần đau lòng.
Nói đến khô miệng khô lưỡi, bên kia Tống Nhược đã nhắn tin cho cô, nói đã chuẩn bị xong phía trước cửa hàng thì Quý Hạ mới dừng lại, bưng cốc nước lên uống một hớp.
Còn chưa kịp nuốt xuống.
"Vậy em không làm người nữa."

"Phụt...!khụ khụ khụ."
Bất chợt nghe được câu tuyên bố Em không làm người nữa này, nói thật, cho dù đối tượng là một chú mèo con, cô vẫn có cảm giác khác thường khó nói.
Thế nhưng Vân Bạch lại không thèm để ý chút nào về chuyện này, anh ngẩng đầu lên nhìn Quý Hạ, chớp mắt mèo, khóe môi lanh lợi cong lên, đưa tay giúp Quý Hạ vỗ lưng, còn tiếp tục mở miệng.
"Hạ Hạ coi em là mèo con là được rồi, vậy thì có hôn chào buổi sáng hay không?"
Nói tóm lại, người này hoàn toàn không nghe thủng chuyện vừa rồi, tất cả sự chú ý đều dồn tất cả vào việc chỉ cần em không làm người là có thể hôn chào buổi sáng.
Quý Hạ: ...
Nói không thông được.
Cuối cùng nhìn chàng trai nhô đầu tới, Quý Hạ từ bỏ việc nói rõ ràng trong lần một lần hai, ôm chú mèo của mình vào lòng, bẹp một tiếng hôn lên gò má anh.
Chàng thiếu niên mấp máy môi, đáy mắt sáng rực.
"Được rồi, chị phải đi làm rồi, nhà đã chuẩn bị bữa sáng cho em, em biết dùng lò vi sóng không? Không thì tới đây chị dạy em, mở nắp giữ nhiệt của hộp cơm trong tủ lạnh, có cả đồ ăn vặt chị mua, em có thể ăn thoải mái, không cần lén lén lút lút..."
Quý Hạ vừa lấy áo choàng dài của mình để sang một bên, vừa định kéo Vân Bạch vào trong phòng bếp.
"Còn nữa, chị đã cầm thức ăn cho mèo xuống cửa rồi, có chuyện gì thì em dùng điện thoại cũ của chị gọi điện cho chị nhé.

Hôm qua quên mua cho em, đợi đến tối chị sẽ mua cho em một cái mới."
Vân Bạch vốn đang ngoan ngoãn nằm bò, sợi lông nhỏ bên tai lập tức nhạy cảm dựng lên, mắt mèo trợn tròn, con ngươi từ từ co lại, môi đỏ tươi nhếch lên: "Của em."
Lần này Quý Hạ nghe rõ ràng, nghiêng đầu nhìn anh.
"Thứ Hạ Hạ cho em thì chính là của em...!không được phép cho những con mèo khác."

Chàng trai nhỏ cúi đầu, giọng nói rầu rĩ, nhéo quần áo của Quý Hạ, cũng không ngồi dậy, không muốn đi theo tới phòng bếp.
"Em là của chị, còn cái gì cho người khác..."
Quý Hạ nói ra những lời này theo bản năng sau đó giật mình ngớ ra, thiếu chút nữa nghẹt thở.
Cái gì mà đột nhiên em là của chị?
Anh là mèo của cô, điểm này thì không sai.
Quý Hạ cảm thấy mình thế này chính là vì mèo con làm cho nghĩ sai lệch rồi.
Nhưng dường như Vân Bạch không ý thức được, hoặc là, những lời này dưới con mắt của anh - là chuyện đương nhiên, chỉ đưa tay bám quần áo của Quý Hạ: "Em muốn làm việc cùng với Hạ Hạ, có được không?"
Quý Hạ rũ mắt nhìn chiếc tai màu trắng của Cam Ngọt hơi cụp xuống, đầu ngón tay hơi cựa quậy, nghe lời của mèo con.
"Thực ra có thể làm trợ lý, chỉ là tiền lương rất thấp...!sao đột nhiên em lại muốn làm việc?"
Trước đó còn ra vẻ ăn, uống, nũng nịu chờ cô nuôi trong mơ hồ, hơn nữa để một chú mèo con đi phấn đấu buôn bán...!rõ ràng sách lược trước đó vẫn là tới mùa đông, tìm trước một chủ nhà để nhờ cậy không đi, nếu tình nguyện làm việc thì đã sớm đi làm rồi.
"Bởi vì phải kiếm tiền thức ăn cho mèo..."
Chàng trai ngoẹo chiếc đầu nhỏ, đưa cái tai mềm mại của mình vào lòng bàn tay Quý Hạ.
"Thức ăn cho mèo Hạ Hạ mua đều là cho em, không cho phép cho mèo khác, em là của Hạ Hạ, thức ăn cho mèo là của em, không liên quan đến Hạ Hạ..."
Anh mua đứt, không liên quan đến Hạ Hạ, cũng không thể cho những con mèo khác ăn.
Đồ ăn vặt anh muốn, cơm cho mèo anh muốn, thức ăn cho mèo anh cũng muốn!