Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 128: Lấy Lui Làm Tiến






Dì Trương cùng căn hộ của dì ấy đại khái chính là trời xanh ban cơ hội để cho Tề Tranh và Bùi Thanh Phi tôi luyện.

Không cần đến hai tháng, cả hai người bọn họ đều đã học được cách thông bồn vệ sinh, sửa máy giặt quần áo, thay ổ điện, sắm sửa đồ thay thế phòng khi cần đến...v.v cùng với một loạt kỹ năng khác.
Đương nhiên là dì Trương không còn tiếp tục nói về chuyện tăng thêm tiền thuê nhà nữa.

Sau lần thu thêm tiền thuê nhà vào tháng đầu tiên kia, kể từ đó về sau mỗi lần thu tiền dì đều đem phần tiền thu thêm này trả lại cho hai cô.
Tề Tranh thì nghĩ căn hộ này ở còn chưa đến hai tháng vậy mà đã xảy ra nhiều vấn đề như vậy, chính bản thân dì Trương cũng thấy không lý do gì mà lại đi thu thêm tiền thuê nhà từ các cô.
Cho đến hiện tại, cuộc sống của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đã chính thức đi vào quỹ đạo.

Riêng về phương diện công tác thì Bùi Thanh Phi lại có vẻ như thuận lợi hơn chút ít.
Cái ngày còn ngồi trên ghế trường đại học Bùi Thanh Phi đã viết bình luận về mảng điện ảnh, đến hôm nay thị trường điện ảnh ngày càng lửa nóng, công ty Hoa Hoan mở ra một trang dành riêng cho Bùi Thanh Phi, cho phép cô được tự do phát huy sở trường của mình.

Đối với một người chỉ vừa mới đi làm được có ba tháng mà nói, đó thực sự là sự tín nhiệm cùng cổ vũ lớn lao rồi.
Còn về Tề Tranh...
Cho đến hiện tại công việc chủ yếu của cô vẫn là làm chân chạy mấy việc lặt vặt mà thôi.
Nước tại Cố thị quá sâu, tùy tiện ném một cục gạch cũng đã có thể nện phải một bàn tay to trong nghề rồi.

Nếu như Tề Tranh không đưa ra được chút ít bản lĩnh thật sự thì việc được xuất đầu lộ diện ở đây quả là có chút độ khó.
Tề Tranh thiếu nhất chính là kinh nghiệm, nhưng vì bạn không có kinh nghiệm, vậy nên người ta cũng sẽ lo lắng cho bạn và hạng mục.

Cứ như thế mà Tề Tranh bị tiến vào cái vòng tuần hoàn chờ chết.
"Làm sao bây giờ a a a a a???" Sau khi tan việc trở về Tề Tranh nằm tê liệt ở trên giường kêu rên.
Bùi Thanh Phi về đến nhà sớm hơn.

Cô làm cơm, sau khi đem khay khay bát bát bưng lên bàn thì tiến phòng ngủ gọi người nào đó.
"Ăn cơm thôi, Tề Tranh!" Bùi Thanh Phi đứng ở trước cửa ra vào để gọi.

Vậy mà không có động tĩnh.
Tề Tranh vẫn không nhúc nhích, cô nằm ngay đơ ở trên giường.
Đây rõ ràng là đang chơi xấu nha! Bùi Thanh Phi vừa cười vừa lắc đầu, cô đi vào trong phòng, ngồi xuống một bên giường.
Tề Tranh thấy người ta đã tới, lập tức chặn ngang ôm chặt lấy người ta.
"Khả năng mình chỉ là một tên rác rưởi mà thôi!" Tề Tranh gào khóc.
Bùi Thanh Phi vỗ cả bàn tay lên cánh tay người này: "Nói cái gì vậy hả? Không cho phép nói như vậy về vợ của tôi!"
Tề Tranh bị ăn đau liền buông ra rồi tự thổi tay cho mình, còn vẻ mặt thì ủ rũ.

Cô nói: "Vợ của cậu hiện tại đã thành cái người trong suốt rồi."
Bùi Thanh Phi không khỏi cảm thấy đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, Tề Tranh đều được sống trong cái cảnh được người ta nhìn lên.

Hôm nay về phương diện công tác lại bị biến thành người đứng ở bên lề, chắc hẳn cái cảm giác này là rất không dễ chịu.
Ban nãy thì đánh người ta, còn bây giờ lại ôm lấy mà nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu ấy.

Bùi Thanh Phi dịu dàng nói: "Mọi việc rồi sẽ tốt hơn.

Vạn sự khởi đầu nan mà."
Vừa hưởng thụ cái ôm yêu thương của Bùi Thanh Phi, trong lòng Tề Tranh vừa tự vạch ra kế hoạch hành động sắp tới cho chính mình.
Cô là người thuộc về phái thực hành, nhưng vì thực tế vốn là tàn khốc như vậy, nếu cứ tiếp tục theo con đường này thì sợ là đi không thông.

Đã như vậy thì cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến thôi.
Dự thi lấy cho được cái chứng chỉ trước đã!
Khi mà Tề Tranh đang sắp sửa xuất thần thì cô nghe thấy Bùi Thanh Phi gọi: "Tề Tranh?"
Tề Tranh lập tức lại làm ra cái bộ rầm rì: "Mình muốn được Thanh Phi hôn một cái, ôm một cái."
Có mà hôn với ôm cái đầu cậu ấy!
Tề Tranh không vui vẻ hay là đang ra vẻ không vui, đương nhiên là Bùi Thanh Phi nhìn ra được, nhưng rồi trong lòng cô vẫn trở nên mềm nhũn, cho người này được toại nguyện.
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán của Tề Tranh: "Được rồi.

Nghe lời, dậy ăn cơm đi thôi."
Tề Tranh lập tức khí huyết tràn đầy, từ trên giường ngồi dậy: "Đi, đi thôi! Đi ăn cơm! Đói bụng lắm rồi, đói bụng lắm rồi!"
Tề Tranh muốn dự thi lấy chứng chỉ kiến trúc sư cấp một.
Cô đã thỏa mãn được yêu cầu phải có học lực thạc sĩ kiến trúc, chỉ cần có thêm hai năm công tác nữa là cô đã có thể đạt được điều kiện dự thi.
Tề Tranh mua thêm sách, trong khoảng thời gian gần hai năm sắp tới cô cần phải có sự chuẩn bị đầy đủ.
Đột nhiên Bùi Thanh Phi lại có cảm giác ở trong nhà mình bỗng dưng xuất hiện một thí sinh dự thi đại học.

Tề Tranh thật đúng là cái người đã nói là làm, đã có ý nghĩ này liền lập tức bắt tay vào xây dựng kế hoạch, bắt đầu thực hiện.

Đâu ra đấy, đâu vào đấy.
Chỉ là sau hai buổi tối, trên bức tường đối diện với đầu giường trong phòng ngủ bỗng dưng xuất hiện một tấm bảng biểu.
Khi Bùi Thanh Phi xoa mắt nhìn thì phát hiện ra đó là bảng liệt kê tiến độ học tập trong hai năm tới của Tề Tranh.

Trước học cái gì, sau học cái gì, giai đoạn nào thì tập trung ôn tập, củng cố tri thức, từng cái một đều được sắp xếp hết sức rõ ràng.
Hơn nữa tiến độ của cái bảng liệt kê này còn rất có hơi thở văn nghệ, Tề Tranh đem cây cọ màu để vẽ lên trên các bờ rìa, góc cạnh rất nhiều hoa cỏ vụn vặt, màu xanh lá được dùng làm chủ đạo, nhìn vào là thấy sinh cơ bừng bừng.

Nếu chỉ là liếc mắt nhìn qua có khi còn cho nó là nghệ thuật tranh chữ.
Bùi Thanh Phi nhìn từ trên xuống dưới, trong khi lơ đãng cô còn nhìn thấy có cả tên của mình.
Đúng vào lúc này Tề Tranh cũng tỉnh dậy.

Cô mơ mơ màng màng đi tới dựa vào trên người người này.
Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng đẩy đẩy cô: "Này, tại sao lại có cả tên mình nữa vậy?"
Hiển nhiên là hai con mắt Tề Tranh vẫn đang nhắm lại còn chưa tỉnh ngủ, vì vậy mà chỉ là rầm rì hai tiếng rồi thôi.
"Chạy bộ?" Bùi Thanh Phi nhìn cho rõ ràng mấy chữ nho nhỏ nằm một bên cái tên của mình, mà giọng thì cao vọt lên hàng đầu.

Đến lúc này xem như Tề Tranh đã hoàn toàn thanh tỉnh, cô ngáp một cái rồi giải thích: "Đúng vậy a.

Chẳng phải dì Trương đã từng nói là cậu cũng nên nghiêm túc rèn luyện một chút hay sao."
"Không...!làm đâu." Bùi Thanh Phi muốn bỏ chạy.
Nhưng Tề Tranh đã tay mắt lanh lẹ hơn khi đem người này kéo trở lại: "Chẳng phải ngày còn học cấp ba cậu đã tham gia chạy ba nghìn mét rồi đó sao?"
Bùi Thanh Phi lắc đầu nguầy nguậy: "Khi đó là vì mình không còn cách nào khác."
Tề Tranh nghiêm mặt nói: "Hiện tại cũng là tình trạng nguy cấp a."
Hả?
Bùi Thanh Phi vẫn không hiểu ra được, nhưng rồi rất nhanh Tề Tranh lại giải thích thêm.

Dùng vẻ mặt rất nghiêm túc, cô nói: "Cậu nói là thể lực của cậu theo không kịp, chưa gì đã mệt mỏi rồi, vậy nên mình mới ngượng ngùng lăn lộn cậu...!Ối!"
Tề Tranh bị người ta cho một bàn tay dí lên trên mặt, chỉ với một cái đẩy liền ngã ngửa ra sau mà nằm trở lại trên giường.
Bùi Thanh Phi kéo lên ống tay áo, đôi lông mày xinh đẹp bị vắt lại thành một cục: "Được lắm! Tề Tranh! Đến lúc đó thì cậu cũng đừng có mà hối hận.

Cậu hãy mở to mắt ra mà nhìn về sau rút cuộc là hai ta ai mới là người lăn lộn ai."
Tề Tranh vốn là người da mặt dày, cô lập lức mở bung cái áo ngủ.

Da thịt tuyết trắng trần trụi lộ ra, hai ngọn núi ngạo nghễ ưỡn lên, rất là đáng xem.
Cô lấy một tư thế thật khêu gợi, lại còn tự vuốt ve một bên bắp đùi: "Được a! Có muốn hiện tại tới luôn hay không?"
Mèo con làm ra vẻ hung dữ, nói cho đến cùng thì cũng chỉ là lè lưỡi kích động loài chó mà thôi.
Ngay lập tức cô thấy Bùi Thanh Phi đỏ mặt lên, giậm chân một cái, quay người đi rồi cứ thế bỏ chạy.
Trong khi đó Tề Tranh lại ngã lăn ra giường cười đến là sảng khoái, đã vậy lại còn ôm lấy chăn mà lăn lộn.
Thật là đáng yêu mà! Làm sao bây giờ, Tề Tranh cảm giác mình thật sự là sẽ còn yêu Bùi Thanh Phi đến hết cả đời này mất thôi.
Nói là làm, đến cuối tuần, cái thời gian biểu bắt đầu được thực hiện cực kỳ nghiêm ngặt.
Hai người giãy giụa trở dậy thật sớm, khi đi ra ngoài còn đụng phải dì Trương.
"Ơ này! Mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao vậy?" Dì Trương nhìn thấy Tề Tranh các cô thì không khỏi cảm thấy bất ngờ nên thuận miệng trêu ghẹo: "Đừng có mà ba ngày đánh cá hai ngày nằm ườn, chỉ được khi còn mới mẻ thôi nhé!"
Nói xong dì còn tiến lên nhéo nhéo cánh tay nho nhỏ của Bùi Thanh Phi: "Cũng đã đến lúc hoạt động một chút rồi đấy."
Hai con mắt của Tề Tranh trừng lên tròn xoe, cô lập tức đem Bùi Thanh Phi che lại ở sau lưng mình.
Dì Trương cảm thấy hết sức buồn cười, rõ ràng chính bản thân mình cũng là một con nhóc, vậy mà lại hết lần này đều là bộ dáng của đứa trẻ bảo vệ đồ ăn thế này!
Trong khi đó Bùi Thanh Phi lại ra vẻ tươi cười, cô lên tiếng chào hỏi dì Trương: "Con chào dì! Dì cũng đang đi ra ngoài ạ?"
Dì Trương gật gật đầu, dì đưa tay nhấn thang máy: "Sức khỏe thân thể cũng là tiền vốn."
Ba người cùng nhau đi xuống lầu dưới, Tề Tranh kéo Bùi Thanh Phi đi chạy bộ, mà dì Trương thì đi tới quảng trường nhỏ của khu chung cư Minh Nguyệt, cùng với những người bạn của mình tập đồng diễn thể dục dưỡng sinh.
Đang là giữa mùa hè, Bùi Thanh Phi được Tề Tranh kéo đi, nhưng chỉ mới chạy được hai bước vậy mà đã thở hổn hển.
Nhiều năm như vậy qua đi, hiện tại cô thật sự đã không bằng cả cái thời mình còn học cấp ba nữa.
Bùi Thanh Phi nghiến răng kiên trì, chỉ là ánh nắng mặt trời mới vào lúc sáng sớm mà đã nóng bức, khô ráo không nói lại còn kèm theo bụi bay ven đường.
Ngay chính Tề Tranh cũng còn cảm thấy khó chịu, chớ nói chi là Bùi Thanh Phi.
"Thôi được rồi, hôm nay chạy bộ đến nơi này thôi, kế tiếp chúng ta đi bộ đi." Tề Tranh kéo tay Bùi Thanh Phi, bây giờ sẽ bắt đầu tản bộ.
"Còn kém rất xa đấy." Bùi Thanh Phi thở hồng hộc.

Cho dù là dựa theo thời gian hay là lộ trình, các cô cũng còn cách mục tiêu đã được đặt ra kia một khoảng rất xa.
Tề Tranh nở nụ cười: "Mình cũng không phải bắt cậu tham gia thi đấu.

Chúng ta cũng chỉ cần đi nhiều thêm một lúc, có hoạt động là tốt rồi, không cần phải quá kịch liệt, như vậy thì cậu sẽ không chịu đựng nổi."
Cô cầm lấy tay Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng đung đưa, bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai: "Chờ đến khi chúng ta tích lũy được thêm một ít tiền, đến lúc đó chúng ta đăng ký tập thể hình, trước hết mỗi tuần tập hai lần.

Đợi đến lúc chúng ta mua được xe, buổi tối nếu không có chuyện gì, chúng ta có thể cùng nhau lái xe đến sàn tập.

Đến lúc đó chúng ta liền có thể mỗi tuần lại tăng thêm một vài buổi nữa."
Hiện tại các cô vẫn đang là những người tay trắng thuê nhà chứ đâu, vậy mà Tề Tranh đã từ bây giờ tính đến chuyện mua xe rồi.
"Nếu thế thì đó sẽ là chuyện của một hai năm sau nữa." Bùi Thanh Phi nghiêng người nghiêng đầu quay sang nhìn cô với cái nhìn dò xét.
"Trước tiên cứ nghĩ thế đi.

Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh, cái này còn không phải chúng ta rõ ràng nhất hay sao."

Bùi Thanh Phi có cảm giác như mình có được hai cái mặt trời, một treo ở xa xa phía chân trời, còn một cái lại có ngay tại đây, trong đôi mắt Tề Tranh.
Đúng vậy! Thời gian hai năm sẽ trôi qua rất nhanh, các cô hy vọng hết thảy, trong tương lai không xa nữa, tất cả đều sẽ thực hiện từng cái một, cô và Tề Tranh sẽ cùng nhau biến chúng thành hiện thực.
**********
Ngày đó Giang Sở đã từng tuyên bố một cách hùng hồn, khi nói rằng muốn một ngày hai bữa, ba mươi ngày không được phép gián đoạn ngày nào, đến nhà Tề Tranh và Bùi Thanh Phi ăn chực.

Nhưng trên thực tế, kể từ khi hai người này mời mấy người bạn cũ đến dùng bữa cơm mừng nhà mới rồi, cậu lại chưa từng có thêm cơ hội bước chân qua cánh cửa nhà người ta một lần nào nữa.
Lại một lần nữa Tô Nhã trở về Thanh Bắc thi đậu kỳ thi nghiên cứu sinh, đến cuối tháng tám sẽ khai giảng.

Sau khi với tư cách là bạn trai, Giang Sở giúp cô dọn ra khỏi nhà của Điền Tiểu Điềm xong, bởi vì đúng vào dịp cuối tuần, cho nên sau khi ba người giao lưu bằng ánh mắt xong liền quyết định cùng đi tới nhà Tề Tranh thăm thú một vòng.
Bởi vì căn hộ là do Giang Sở tự mình đi tìm, đương nhiên là rất quen thuộc đường rồi.

Ba người đi mua vài thứ, sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ đi tới khu chung cư Minh Nguyệt.
Vào cửa, lên lầu, ấn số tầng cần đến, cửa thang máy mở ra.
Cái đập vào mắt ba người chính là hai vợ chồng chủ cho thuê nhà đang dẫn theo người tới xem phòng ở.
"Ơ, sao lại thế này?" Điền Tiểu Điềm vẻ mặt ngỡ ngàng.

"Đây còn không phải nhà của Tề Tranh hay sao? Làm sao người lại không có ở đây? Mà chủ cho thuê nhà lại còn mang theo người lạ tới xem phòng ở thế này?"
Hai cô gái đều cùng nhìn về phía Giang Sở, còn Giang Sở cũng hết sức ngơ ngác.

Cậu cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra nữa.
"Chào chú, chào dì.

Những người trước đó ở nơi này đâu rồi ạ?" Giang Sở tiến lên hỏi.
Người chồng chủ cho thuê nhà cũng đã nhận ra Giang Sở, trên mặt lập tức có chút lúng túng.

Ông cũng không thể nói rằng vì bạn của cậu là những người đồng tính luyến, nên chúng tôi không cho thuê nữa, còn đuổi người ta phải chạy đi a.
Vẫn là bà chủ nhà lanh miệng lanh mồm, không chờ cho ông chồng của mình lựa từ đặt câu đem sự việc nhẹ nhàng nói cho xong bà đã lập tức mở miệng, cũng không quá khách khí khi nói ra: "Dọn đi rồi!"
"Dọn đi rồi? Vì cái gì?" Tô Nhã tiến lên một bước.
Ánh mắt của bà chủ nhà hơi có lóe sáng lên: "Chúng tôi làm sao biết là vì cái gì? Muốn đi thì cứ đi thôi.

Cũng đâu có ai có quyền ngăn cản người ta không cho đi mà cứ phải cứng rắn cho người ta thuê nhà chứ."
Sự tình lẽ nào lại đơn giản như vậy?
Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu mà không ai tin vào lời giải thích của chủ cho thuê nhà.
Người đi thuê nhà nghe được mấy câu của các cô như vậy thì cũng cảm thấy ở đây có gì đó không hợp lý, nên cũng thuận miệng hỏi đôi câu.

Bà chủ nhà có chút căng thẳng nên kêu lên: "Này, mấy đứa nhỏ, chỗ chúng tôi còn có chuyện cần làm, bạn của mấy đứa cũng đã không còn ở nơi này nữa, mấy đứa nhìn xem có phải là nên..."
Sự việc vẫn chưa được làm rõ, vậy nên Giang Sở lập tức móc cái điện thoại ra gọi ngay cho Tề Tranh.
Cái lúc tiếng chuông điện thoại vang lên ấy cũng là lúc Tề Tranh đang bận trong tư thế treo cổ tự tử, dụng công học hành chứ đâu.
Cô cột cho mái tóc dựng thẳng lên cao, tạo thành cái bím tóc nhỏ, nhìn qua thì thấy có chút đáng yêu.
"A lô! Có chuyện gì thì nói chuyện đi! Đang vội vàng đây!" Tề Tranh vừa bận bịu phác họa ở trên giấy, đánh dấu vào chỗ trọng điểm vừa hướng về bên kia điện thoại nói với Giang Sở.
"Hiện tại mình đang ở Minh Nguyệt đây! Cậu và Thanh Phi đã dọn đi rồi hay sao?"
Tề Tranh nghe xong liền sững sờ.
Thôi xong!.