Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 87: Vì Người Này Tề Tranh Sẽ Không Ngừng Tiến Về Phía Trước






Ngày trước, khi Tề Tranh vẫn là sinh viên đại học năm thứ nhất, mỗi lần chạy ra ngoài tìm cơ hội thực tập, trên cơ bản đều là thế này: sau vài câu nói chuyện với nhau, kết quả đều là cô bị xua đuổi.
Sau vài năm trôi qua, Tề Tranh đã lên học năm thứ ba, mang theo lý lịch với thành tích phải nói là chói sáng, một lần nữa tiến về phía trước, thì câu trả lời...
Vẫn là như trước, bị từ chối ngay từ ngoài cửa.
Lý do cũng giống hệt như năm đó, vì Tề Tranh chưa có kinh nghiệm gì.
Đây đã là công ty thứ ba Tề Tranh chạy tới tìm cơ hội.

Năm đó, sau khi bị cự tuyệt đến lần thứ ba, cô đã phải ra ngoài đường phát tờ rơi.

Trải qua một ngày cực nhọc mới kiếm được hơn một trăm khối.

Hôm nay, trong lúc dọn dẹp các thứ lặt vặt, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy trong lòng như bị đè nén.
Cô đã là sinh viên của đại học Thanh Bắc, hiện tại có thể xem như là một trong những sinh viên nổi bật của trường rồi.

Bản thân cô lại không có cái hy vọng xa vời là có được một công việc với phần lương bổng hậu hĩnh.

Cái cô muốn lúc này chỉ là có được một cơ hội, dù không được trả tiền, chỉ cần có thể được học, được nhìn nhiều một chút cũng là tốt rồi.

Ấy vậy mà người ta vẫn cứ dùng đi dùng lại mấy cái cớ cũ rích để xua đuổi mình đi.
Lúc này Tề Tranh đã không còn là cái người cứ thế mà bỏ đi một cách dễ dàng như những lần trước đây nữa.

Cho dù ngay cái lúc cô chỉ vừa mới bước qua cánh cửa thì đã tận mắt nhìn thấy một nam sinh vừa tốt nghiệp ngành kiến trúc ở nước ngoài trở về, được người ta tất cung tất kính đưa tiễn ra tận cửa.
Cánh tay của Tề Tranh hơi dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào người trước mặt: "Cho em được hỏi một chút, vậy các chị cần kinh nghiệm gì từ người vừa mới tốt nghiệp hoặc là sắp tốt nghiệp ạ?"
Thế này thì còn không phải là tranh luận hay sao.
Vị nữ sĩ vẫn luôn giữ nụ cười lịch sự trên môi kia lập tức ngẩn mặt ra.

Cô không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ khi nói với Tề Tranh: "Nói không có kinh nghiệm thì đúng là cách giải thích khá khuôn sáo.

Tôi đã xem qua lý lịch của Tề tiểu thư, nên biết rõ cô thật sự là người cực kỳ xuất sắc.

Nhưng mà lần này công ty lại chỉ nhận lời mời thực tập sinh với hy vọng có thể mời được nam sinh viên.


Dù sao, tin tưởng Tề tiểu thư cũng hiểu ra được rằng, nghề này chỉ thích hợp với đàn ông mà thôi."
Cái cô làm tuyển dụng này cũng thật là, cô ta ấy vậy mà lại công khai nói cho bạn biết rằng, cái nghề này chỉ dành cho đàn ông?!
Không so sánh thì không sao, một khi nói ra lại càng không xong.
Thế nhưng Tề Tranh lại chỉ là gật gật đầu, không hề có thêm một lời đôi co nào nữa, một mình rời khỏi nơi này.
Hiển nhiên là người phỏng vấn cũng có chút bất ngờ.

Cô vẫn cho rằng nhất định là Tề Tranh sẽ cố gắng biện bạch thêm vài câu nữa.

Bởi vì không phải là cô chưa từng thấy qua, có rất nhiều cô gái khi đi từ nơi này ra đến cánh cửa kia đều không cam lòng mà ném lại vài câu thật tàn nhẫn, cho dù người khác có nghe vào thì cũng không đau không ngứa.
Nhưng cô gái trước mặt này, ấy vậy mà lại cứ thế đi thẳng.
Đại khái là trong lòng không ngừng mắng mỏ mình rồi đi.

Nhưng thực tế lại đúng là như vậy, mấy cô nhóc không biết trời cao đất rộng là gì này trước sau rồi cũng sẽ sáng mắt ra cả thôi.
Thực tế thì Tề Tranh cũng không dễ dàng đầu hàng như vậy.

Sau khi từ nơi này đi ra, cô lập tức đi đến gõ cửa một công ty khác.
Đó là một công ty khó có thể tưởng tượng nổi.
Cố thị là công ty bất động sản hàng đầu của thành phố B này.

Chỉ tiếc là ở đây người ta không nhận thực tập sinh.

Có không biết bao nhiêu là tinh anh cùng đại thần có khả năng đảm nhận chức vụ tại Cố thị cho người ta tùy tiện chọn lựa.

Vậy nên cho tới hiện tại nó chưa từng thiếu người bao giờ.
Tề Tranh tới đây hoàn toàn là đi tìm vận may rủi.

Trong lòng cô lúc này đang nghẹn lấy một bụng tức giận, nên muốn đi xem thử, đến cùng là có phải cái nghề này có thành kiến với nữ giới hay không.
Kết quả là, ngay đến bậc cửa ra vào mà cô còn chưa được bước chân qua...
Lí do lần này không phải là vì cô là thân con gái nữa, mà là vì cô không có hẹn trước.
Đầy mặt là vẻ tang thương, Tề Tranh ôm túi hồ sơ của mình đi ra ngoài, vì không để ý nên cô đã vô tình đụng vào người nào đó, mọi thứ trong tay rơi lả tả trên mặt đất.
"Thực xin lỗi!" Một cái giọng nam giới rất dễ nghe vang lên bên cạnh cô.
"Ờ, không sao, không sao đâu ạ.

Là do tôi không nhìn đường mà thôi." Tề Tranh cũng không phải là người không biết phải trái.

Ban nãy là do cô không nhìn đường, vậy nên trách nhiệm phải lớn hơn một chút.
Người kia thấy giấy tờ của Tề Tranh bị rơi đầy đất, chỉ cần có một trận gió thổi đến thì tất cả sẽ bị bay đi, anh ta lập tức tự nguyện ngồi xuống giúp cô nhặt nhạnh trở lại.
"Cô là sinh viên ngành kiến trúc của đại học Thanh Bắc?" Người kia vừa cầm trên tay một phần lý lịch sơ lược của Tề Tranh vừa hỏi.
"À! Đúng vậy.

Năm nay là năm thứ 3." Tề Tranh tùy ý trả lời.
"Muốn đến Cố thị tìm một công việc?" Người nọ đem số giấy tờ nhặt được trả lại cho Tề Tranh, anh ta vừa cười vừa hỏi.
Đây không thể nghi ngờ là một người đàn ông rất đẹp trai.

Từ nhỏ đến lớn số người đàn ông đẹp trai bên Tề Tranh không bao giờ thiếu.
Lão Tề và ba Bùi nha, một người oai hùng, một người nho nhã.

Bên cạnh đó còn có Giang Sở và Tề Hồng, đều là những người trẻ tuổi, tuấn lãng, có chí khí.

Chỉ là cái người trước mắt này lại có chút khác biệt.

Anh ta là kiểu người đứng giữa hai tốp người trên: nhìn qua thì thấy tuổi không lớn lắm, chỉ có thể nói là người đã trưởng thành, tâm thái ổn trọng, tính tình hiền hậu, là loại người đáng tin cậy.
Tề Tranh hào phóng trả lời: "Đúng vậy.

Em muốn đến đây thử thời vận xem mình có thể tìm một công việc thực tập hay không.

Chỉ tiếc là không có hẹn trước, cho nên đành phải dẹp đường hồi phủ mà thôi."
"Hứa tổng, ngài đang ở chỗ này a." Sau lưng đột nhiên có người vội vàng chạy tới.

Người này dừng lại bên cạnh Hứa tổng vừa thở hồng hộc vừa nói: "Lão gia tử* đang chờ ngài tới."

Người kia gật gật đầu nhưng không bước đi ngay, anh ta vừa nhìn Tề Tranh và người bên cạnh vừa nói: "Trương Công, không phải ông đã từng nói là muốn có một người trợ thủ hay sao? Ông hãy mang cô ấy tới nhìn một chút đi."
* Lão gia tử: Tiếng xưng hô vị quan, hoặc người giàu sang lớn tuổi; hoặc là cách người ở gọi ông chủ nhà.
"Hả?" Vị trợ lý này rõ ràng có chút khó khăn: "Còn trẻ như vậy, lại còn là một cô gái.

Có thể làm được hay sao?"
Con gái thì làm sao vậy? Tề Tranh không chịu thua, thế nhưng cô vẫn rất vẫn lễ phép mở miệng vì chính mình tranh thủ cơ hội: "Nếu như có thể, tôi sẽ được làm việc với vị Trương Công này ư.

Tôi cảm thấy là mình có thể làm được."
Trợ lý ném cho Tề Tranh một ánh mắt đầy vẻ khinh thường: một ranh con như cô thì biết cái gì.
Nhưng cái người đang đứng bên cạnh mình là ai chứ, vậy nên rút cuộc thì ông ta cũng không dám nói ra những lời này.
Cuối cùng thì Tề Tranh cũng may mắn được đi theo sau lưng vị tiểu Hứa tổng trẻ tuổi này mà tiến vào tổng bộ Cố thị.

Chỉ có điều là, sau khi biết rõ cái vị được gọi là Trương Công này là ai rồi, thiếu chút nữa cô bị hù đến chân mềm nhũn.
Trương Hi Bình là giáo sư danh dự ngành kiến trúc của trường đại học Thanh Bắc.

Ông là người am hiểu về thiên mệnh, cũng là người có số má đối với giới kiến trúc, hiện tại học viện Kiến trúc còn phải dựa vào sự giúp đỡ của ông, nhờ ông mà được trợ giúp học bổng.
Tề Tranh thầm nghĩ, đại khái là những vận rủi mình đã gặp phải trong khoảng thời gian này chính là vì giờ phút gặp được cái vị Đại Phật này đi.
Vừa vào cửa, không cần chờ cho kẻ nào nhắc nhở, Tề Tranh Lập tức rút ngay bộ hồ sơ của mình ra, mười phần nghiêm túc đem chính mình ra chào hàng.
Sau khi giới thiệu xong xuôi, Tề Tranh suy nghĩ thêm một lúc rồi bổ sung thêm một câu: "Nếu như ngài vẫn băn khoăn vì tôi là nữ giới thì tôi xin hứa là sẽ cố gắng gấp bội để chứng minh là mình làm được."
Vốn là ban đầu Trương Hi Bình còn cảm thấy kỳ quái, vì cái gì mà người bạn nhỏ của mình lại mang đến một người bạn nhỏ khác như vậy.

Nhưng rồi sau khi đã nghe xong lời tự giới thiệu của Tề Tranh, xem như ông đã hiểu ra nguyên nhân là gì.
"Đi một vòng như vậy, hẳn là vấp phải không ít trắc trở rồi a." Trương Công vừa cười cười vừa hỏi.
Tề Tranh có chút ngượng ngùng, cô khiêm tốn nói: "Cũng chỉ vì em chưa có kinh nghiệm mà thôi."
Trương Công trở nên nghiêm túc: "Nói như vậy thì xem như là đã bôi nhọ thanh danh của Thanh Bắc rồi."
Tề Tranh vừa cười vừa gật đầu: "Em cũng cảm thấy là mình thật sự có thành tích, vậy nên em mới nói là lực học của mình chính là cơ sở để em tự tin mình làm được."
Trương Hi Bình nở nụ cười.

Ông quay sang nhìn đám người từ nãy tới giờ vẫn chưa nói một lời nào rồi vừa chỉ vào Tề Tranh vừa nói: "Nhận cô ấy đi.

Học trò của Thanh Bắc ấy mà, tôi dùng càng thuận tay."
Mấy người bên cạnh đều trợn mắt há hốc miệng ra.

Bọn họ đã từng tìm được không ít những người có chút danh tiếng đem đến cho vị lão đại này, kết quả lại là người ta không thèm liếc mắt lấy một cái.

Vậy mà hôm nay một ranh con còn chưa cả tốt nghiệp, miệng rỗng răng trắng phun ra mấy câu, miếng bánh này liền nện xuống trên đầu cô ta rồi.
Có người nhịn không được liền thốt lên: "Nhưng cô ấy là nữ giới a."
Vẻ mặt đang tươi cười của Trương Hi Bình hơi nhạt đi, bưng chén trà ở bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi ông mới nói: "À ha, có đúng vậy không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngày trước cũng có ý kiến cho rằng người phương bắc vì không được hun đúc trong môi trường nghệ thuật, vì vậy sẽ không thể sáng tạo được các công trình kiến trúc có tính nghệ thuật.

Không biết là hiện tại trong quá trình làm việc thì có còn loại ý kiến này nữa hay không?"
Không có!
Đúng thật là không còn nữa!
Tự đánh vào mặt bốp ~ bốp ~ mà!
Tại khu trưng bày tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng nhất của Trung Quốc, tác phẩm được xem là chuẩn mực của ngành nghệ thuật kiến trúc, chính là xuất phát từ tay của Trương đại sư, người xuất thân từ phương bắc.

Từ đó trở đi những lời nói không còn phù hợp kia cũng tan thành mây khói.
Trương Hi Bình vỗ vỗ bờ vai Tề Tranh: "Người bạn nhỏ, phải cố gắng lên đấy nhé!"
Tề Tranh dùng sức gật gật đầu.
Đối với Trương Hi Bình mà nói, loại chuyện này lại quá đơn giản đi, nhưng với Tề Tranh mà nói, đây lại là cơ hội thiên đại tốt, nhất định là cô phải nắm chặt không tha.
Cô và trợ lý Trương tiên sinh có được toàn bộ tư liệu mình cần, cô phải xâm nhập để hiểu một cách khái quát hạng mục mình được tham dự này rút cuộc là cái bộ dáng gì.
Sau khi cẩn thận lý giải, Tề Tranh hít sâu một hơi.
Hạng mục này là một siêu thị cỡ lớn của Cố thị, nó sẽ được xây dựng ngay trên miếng đất vừa được giải tỏa trong trung tâm thành phố B.
Phần nổi trên mặt đất có bốn tầng, dưới mặt đất có hai tầng, kết cấu là xi măng cốt thép.

Những gì Tề Tranh trải qua trước đây đều chỉ là tiểu đả tiểu nháo, hôm nay đùa mà thành thật, thoáng một cái cô đã rơi vào trận chiến lớn đến như vậy.
Toàn bộ hạng mục đương nhiên không có khả năng chỉ có hai người Trương Công và cô mà thôi.

Đã có hẳn một tổ chuyên trách hạng mục, ở đó có rất nhiều thanh niên hăng hái, nhiệt tình.

Xét về tư lịch thì bọn họ đều là bậc tiền bối của Tề Tranh.


Trong số này có không ít vị là đàn anh đến từ đại học Thanh Bắc.
Đối với những người đã am hiểu công việc thì sẽ có rất ít người kỳ thị về phương diện giới tính.

Tất cả mọi người đều là cầm tác phẩm để nói chuyện với nhau.

Cho nên khi thấy bên cạnh Trương Công có một cô bé đi theo, nhiều lắm thì mọi người, trong sự bận rộn của mình, cũng chỉ là liếc mắt nhìn một cái rồi cứ thế đi qua.
Cố thị vốn dựa vào buôn bán để lập nghiệp, hôm nay thị trường của khu vực này đã trở nên bão hòa, các công ty lớn bắt đầu tập trung vào khai thác mảng siêu thị.

Nghe nói chủ nhân của mảnh đất này ban đầu chính là của thiếu gia Cố Nguyên của nhà họ Cố, mua bằng tiền riêng của mình.

Hướng phát triển của Cố thị trong mấy năm gần đây cũng do chính người này đề xuất từ rất sớm.

Chỉ tiếc là, lúc ấy anh ta vẫn đang còn thấp cổ bé họng, không được ai coi trọng.

Đến hôm nay thực tế đã chứng minh rằng người ta nói đúng, Cố thị không thể không bỏ ra số tiền gấp mấy lần năm đó, đem mảnh đất này từ trong tay Cố Nguyên mua về.
Theo lời đồn đại của nhiều người, vị thiếu gia này của nhà họ Cố đã không một chút nào nương tay.

Cho dù đó có là người nhà của chính mình, thì anh ta cũng không thể không bỏ qua cơ hội kiếm tiền.
Hiện tại cái hạng mục này lại rơi vào trong tay của cái người đã cùng vị thiếu gia này từ nhỏ lớn lên, cũng chính là vị Hứa tổng, người Tề Tranh đã gặp qua lúc trước.

Vị tiểu Hứa tổng này được Cố lão gia tử hết sức coi trọng, thậm chí còn nể trọng hơn đến vài phần so với hai đứa cháu trai của mình.

Mọi nguồn lực đều do anh ta điều phối, ý tưởng cũng từ anh ta đề xướng, mà vị Hứa tổng này, ngoại trừ yêu cầu tính bảo mật đối với hạng mục ra thì yêu cầu duy nhất của anh ta là hạng mục phải do tổ thiết kế ở tầng cao nhất thực hiện.
Các viện thiết kế của Cố thị, ở trong mắt những người khác thì đơn giản đó chỉ là những quyết định do mấy công tử này làm ra trong lúc rảnh rỗi.

Chỉ có điều, những người này cần phải làm sao thỏa mãn cho được các yêu cầu về thiết kế do đối phương đề ra.

Bọn họ phải ghi nhớ hết thảy mọi yêu cầu của Hứa tổng, sau đó thì từng người bắt đầu tập trung hoàn thành phần việc mình đã được phân công.
Đối với những thứ ân oán này của giới hào phú Tề Tranh không có hứng thú.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú là được đi theo bên cạnh Trương Công, tham dự toàn bộ quá trình hoàn thành hạng mục, ngay từ lúc ban đầu.
Bởi vì cô vẫn đang là sinh viên, Trương Công yêu cầu cô phải nộp cho mình toàn bộ thời khóa biểu trong vòng nửa năm, sau đó quy định hết sức rõ ràng: thời gian nào cần cô phải có mặt, thời gian nào cô có thể trở về lên lớp.
Bởi như vậy, dù trước đây đã từng có những lời nói xấu, nhưng giờ đây mọi người đều đã biết điểm mấu chốt của đối phương là ở nơi nào.
Tề Tranh dứt khoát đồng ý, dù biết rằng cuộc đời sinh viên năm thứ ba của mình khả năng sắp bước vào địa ngục.

Nhưng mà cô sẵn có lòng tin, cô cảm thấy nhất định mình sẽ làm được.
Mọi chuyện xảy ra, từ đầu đến cuối, Tề Tranh không một chút dấu diếm Bùi Thanh Phi.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, Tề Tranh kéo cái thân mình mỏi mệt trở về mà nói chuyện qua video với Bùi Thanh Phi.

Nhưng người này sẽ luôn tìm lấy cớ để cúp máy sớm hơn thường lệ: hôm nay cần phải hoàn thành bản thảo, ngày mai là cuộc hội đàm của học viện...!cứ như là Bùi Thanh Phi cũng trở nên bộn bề nhiều việc hơn.
Dù cho Bùi Thanh Phi làm những việc này hết sức tự nhiên, nhưng Tề Tranh cũng đã nhận ra, đây là bạn gái của mình muốn cho mình được nghỉ ngơi thật nhiều nên mới quanh co lòng vòng tìm lấy cớ như vậy.

Mỗi lần cậu ấy ít gặp mình hơn một chút là mỗi lần người này hy vọng mình được nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.

Bùi Thanh Phi luôn kiếm cớ để kết thúc cuộc trò chuyện, bất quá cũng chính là vì không muốn làm cho Tề Tranh cảm thấy vì công tác bận rộn mà cảm thấy áy náy khi đã không quan tâm đến mình như mong muốn.
Bùi Thanh Phi như vậylại chính là động lực của Tề Tranh.

Vì người này, Tề Tranh sẽ vĩnh viễn tiến về phía trước, cố gắng trở thành một người thực ưu tú.

.